Ngay khi bộ phim hoàn thành trong vòng một tháng, cả đoàn phim đều bước vào tiến trình gặp gỡ họp mặt quảng bá về bộ phim. Một vài vai diễn không có sức ảnh hưởng, tuy nhỏ nhưng góp mặt vào vai phụ nên cũng cần phải hiện diện.
Với thân phận nhỏ bé nên Lộ Tĩnh không có chuyên viên tạo hình, cô chỉ có thể đến đoàn phim rồi lựa một vài bộ đồ đơn giản phù hợp, chiếc váy màu xanh lam nhạt đơn thuần. Trang điểm theo những gì bản thân biết. Tuy là đơn giản, nhưng cũng không che được nét đẹp trên gương mặt, khiến người khác nhìn vào đều ưa thích.
Mặc dù không nghe qua tiến trình, nhưng Lộ Tĩnh cũng biết được các bước cần phải thực hiện để quảng bá một bộ phim. Cô gái nhỏ tiến đến bên ngoài khu vực phỏng vấn. Khi này, sức ảnh hưởng của Nhậm An khá lớn, lượng phóng viên vây quanh tương đối nhiều. Cô ta trong bộ lễ phục chiếc váy cúp ngực màu đỏ nhạt, cuốn hút lại quyến rũ, kiểu trang điểm đẹp mắt, đêm nay Nhậm An chính là người thu hút nhất.
Bên trên bục lớn, đạo diễn Ngô trả lời các câu hỏi liên quan đến bộ phim. Nhậm An đi theo, vị trí cũng vinh dự khi được xếp bên cạnh đạo diễn.
Một vài nhân vật lớn hiện diện, nam diễn viên Đoàn Hiên cũng không kém cạnh khi lượng người hâm mộ vây bên ngoài tương đối đông. Vị trí ngồi cũng được xếp gần trung tâm.
Chỉ duy thân phận của Lộ Tĩnh là thấp bé, danh tiếng không có nên ít tầm ảnh hưởng, suốt cả tiến trình, cô gái nhỏ được phỏng vấn rất ít, nhưng khóe môi vẫn luôn treo một nụ cười và trả lời một cách lễ phép.
Gần hơn hai tiếng, mọi thứ mới chính thức kết thúc. Xi𝘯 hãy đọc t𝒓𝗎yệ𝘯 tại ~ 𝗧𝚁Ù𝙈𝗧𝚁 UYỆN﹒VN ~
Trước khi trở về, đạo diễn Ngô nhìn cô chốc lát, vội vàng gọi lại.
“Đi theo tôi, nhà đầu tư hiện giờ muốn gặp cô.”
Nhà đầu tư.
Lần trước Mặc Kỳ Dực đến phim trường với thân phận đó, vậy nhà đầu tư của bộ phim này, chẳng phải là Mặc Kỳ Dực sao.
Lộ Tĩnh phát hoảng, nhưng cô biết dẫu sao cũng không thể trốn tránh được. Chỉ là không nghĩ ngay tại nơi này, người đàn ông lại kêu cô đến. Cô có chút e ngại, không biết hắn là đang muốn gì.
Đến khi lên vị trí tòa cao nhất, đạo diễn Ngô nhìn cô rồi ngó bên trong, nơi đây lượng vệ sĩ canh gác dày đặc càng khiến tâm tình người khác sợ hãi về mức độ uy nghiêm. Dường như ông ta cũng cảm thấy hết bổn phận, bỏ lại một câu nói rồi liền rời đi.
“Dãy này chỉ có một phòng, cô cứ đi thẳng sẽ hướng tới căn phòng đó.”
Lộ Tĩnh nhìn dãy hành lang dài, tuy có sự xuất hiện của cô nhưng dường như những người vệ sĩ cũng không hề ngó tới. Vẫn phong thái nghiêm trang mà đứng như cột đình vững chắc. Đi thẳng hết dãy đường, quả thật thấy một căn phòng nơi cuối dãy, bàn tay nhỏ đặt lên tay nắm cửa, rất nhẹ nhàng mà đẩy ra.
Chỉ là, ngay khi vừa mở, lại nghe một giọng nói quen thuộc cất lên, ngọt ngào đến tan chảy, dường như là đang làm nũng. Lộ Tĩnh kinh hãi, dù không ngó vào cũng nhận định rõ ràng, đây chẳng phải là giọng của Nhậm An hay sao.
Ngay tức khắc, Lộ Tĩnh vươn tay đóng cửa lại. Mặc Kỳ Dực đêm nay đã có Nhậm An rồi, như vậy có phải cô không cần đến hay không. Ngay khi vừa muốn xoay người rời đi, vài người vệ sĩ ban nãy còn đứng im, liền hùng hổ hướng về phía cô, cứ thế vươn tay mở cửa, lập tức đẩy cô vào.
Căn phòng lần nữa đóng lại.
Bị đẩy bất ngờ, Lộ Tĩnh loạng choạng ngã trên nền sàn, lần nữa định hình đã vội vàng đứng lên. Nhậm An trông thấy cô, thế là cô ả liền cau mày, gương mặt ngữ điệu không vui lộ rõ, bàn tay bất giác siết chặt như thể cô phá hỏng chuyện tốt.
Lần này, Lộ Tĩnh mới có thẻ nhìn rõ mọi thứ hiện diện trong căn phòng.
Bên trong ngoài Mặc Kỳ Dực cùng Nhậm An đang đứng, ngoài ra còn có hai người đàn ông khác nữa. Gương mặt ngữ khí cũng không hề kém cạnh với Mặc Kỳ Dực, phong thái kiêu ngạo ngời ngời, ánh mắt nhìn vào cô đầy thích thú. Cẩn Nghiêm sau cùng không nhịn được liền lên tiếng trêu ghẹo.
“Người cần lại tránh, người không cần lại đến. Lão đại mà cũng có ngày chịu cảm giác này.”
Lộ Tĩnh hiển nhiên không hiểu ý tứ, nhưng Nhậm An lại rất rõ ràng.
Mặc Kỳ Dực lưng dựa ghế sofa, đôi chân thon dài ngồi bắt chéo, sóng lưng thẳng tắp, thân tây trang thẳng tề không hề nhăn nhúm. Nếu không phải vì nhìn phong thái cùng số người hiện diện, Lộ Tĩnh thật sự còn cho rằng Mặc Kỳ Dực cùng Nhậm An bên trong căn phòng này làm ra loại chuyện đấy.
Nhưng giờ xem ra, Nhậm An đứng rất cách xa. Cô thật không hiểu, sao lại kêu cô tới đây làm gì. Thế là cô gái nhỏ lúng túng, liền đứng gọn một góc nơi vị trí trợ lý Quang đang đứng vô cùng biết thân biết phận, hai tay chắp lại phía trước, đứng như thể mình là người dư thừa.
Nhìn bộ dạng trốn tránh của Lộ Tĩnh, tâm tình Mặc Kỳ Dực càng trở nên khó chịu hơn. Hắn vươn tay, lấy ra một bản hợp đồng, cứ thế ném về hướng Nhậm An.
“Hợp đồng đại diện cho nhãn hàng thời trang, sau này cô không cần phải làm người đại diện nữa.”
Nhậm An nghe thế thì liền hoảng hốt, đây là hợp đồng tiền tỷ, số tiền thu nhuận về lớn vô cùng. Cô hiển nhiên không muốn, chỉ có thể tiến lên lấy lòng Mặc Kỳ Dực, bắt đầu uốn éo cơ thể, chiếc váy cúp ngực phô rõ sắc xuân ẩn hiện cũng không hề ý tứ gì muốn tiến lại gần, giọng nói ngọt đến phát ngấy như ban nãy lần nữa vang lên. Đôi mắt hiện một tầng sương mỏng, như một tiểu tiên nữ uỷ khuất mà khóc rất xinh đẹp khiến kẻ khác động lòng.
“Mặc thiếu, ngài không hài lòng về em ở điểm nào có thể nói. Em chắc chắn sẽ sửa đổi.”