Dịch: Thích ăn bánh bao
Biên: argetlam7420
***
Do mất máu quá nhiều nên Cơ Cừu ngủ mê man một lúc lâu, đến khi hắn tỉnh lại đã là buổi sáng giờ thìn. Khi hắn mở mắt ra không thấy Kỷ Linh Nhi, hoảng hốt vội vàng gọi tên nàng ta.
"Ta ở đây!" Giọng nói của Kỷ Linh Nhi từ dưới bếp truyền lên.
Cơ Cừu gắng gượng đứng dậy đi đến phòng bếp, thấy Kỷ Linh Nhi đang thử nhóm lửa, bởi vì nàng không biết nhóm lửa cho nên trong phòng toàn là khói, trên đất cũng dính rất nhiều tro bụi bẩn, nhìn rất bừa bộn.
"Tu sĩ Trấn Hồn Minh không cần ăn cơm sao?" Cơ Cừu cười hỏi.
Kỷ Linh Nhi hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: "Trước đây ta chưa từng làm việc này."
"Đã nhìn ra." Cơ Cừu tiến lên phía trước, thế cho Kỷ Linh Nhi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đỡ hơn rồi." Kỷ Linh Nhi nói.
Cơ Cừu kéo động cái ống bễ (thổi gió), thêm gió thổi lửa, sau lưng của hắn có thương tích nên khi thổi gió không dám dùng nhiều sức, đợi đến khi lửa dưới lò nổi lên thì hắn đi vo gạo nấu cơm.
Chuẩn bị ổn thoả, Cơ Cừu xoay người đi ra ngoài: "Ngươi ở lại canh lửa, ta ra ngoài tìm xem đám sơn tặc kia có để ngựa lại ở đây không."
Kỷ Linh Nhi gật đầu đồng ý, đỡ cánh tay rồi cúi người ngồi xuống trước lò.
Sau nửa canh giờ, Cơ Cừu đã trở lại, trong tay còn cầm theo một bao quần áo.
Thấy Cơ Cừu trở về, Kỷ Linh Nhi lúng túng tiến lên đón: "Sao rồi?"
"Không sao cả." Cơ Cừu lắc đầu: "Đám kia đích thực có cưỡi ngựa tới, bọn chúng buộc ngựa ở cách đây ba dặm về hướng bắc, nhưng đêm qua bọn chúng không trở lại cho nên đám ngựa được cột dưới gốc cây kia đã bị bầy sói xé xác ăn thịt rồi."
Nghe Cơ Cừu nói, Kỷ Linh Nhi gật đầu, sau đó cau mày giơ tay lên chỉ xuống bếp: "Cơm đã..."
"Không sao cả, khét thì kệ nó." Cơ Cừu cầm bao quần áo giơ lên: "Đây là lương khô bọn chúng mang theo, bầy sói ăn mất ngựa nhưng để lại lương khô."
Cơ Cừu mở bao quần áo ra, lấy lương khô đưa cho Kỷ Linh Nhi: "Bây giờ phải làm sao? Chúng ta tiếp tục đi về phía trước hay là ở đây thêm vài ngày nữa?"
Kỷ Linh Nhi thoáng nhìn đống thi thể nằm trên đất rồi quay đầu nhìn về phía căn phòng chất đầy xác chết kia nói: "Nơi đây không thích hợp ở lâu, nên đi càng nhanh càng tốt."
Cơ Cừu gật đầu đồng ý, sắp xếp lại hành trang rồi nhặt đao kiếm trên mặt đất lên, đưa trường kiếm cho Kỷ Linh Nhi, giữ lại trường đao cho bản thân. Đỡ lấy Kỷ Linh Nhi, lảo đảo đi ra ngoài rời khỏi căn nhà trọ.
Vết thương của Kỷ Linh Nhi nằm bên sườn trái, lúc đi lại chạm đến vết thương, đi chưa được mấy bước đã đổ đầy mồ hôi. Thấy nàng ta như vậy, Cơ Cừu đành phải nhịn đau cõng nàng ta trên lưng, cắn răng chống đỡ, chầm chậm đi về phía trước.
Tuy rằng dùng rượu khử trùng nhưng vết thương của Kỷ Linh Nhi vẫn chuyển biến xấu, thân thể suy yếu phát sốt, ghé vào lưng của Cơ Cừu ngủ mê man.
Trước đó dù Cơ Cừu đã lấy miếng vải quấn chặt vết thương nhưng vết đao chém đó thật sự rất nghiêm trọng. Mỗi bước đi đều khiến hắn đau đớn thấu xương, cộng thêm đêm qua mất máu quá nhiều, gắng gượng đi được vài dặm cuối cùng chịu không nổi, đang khi chuẩn bị thả Kỷ Linh Nhi xuống thì đột nhiên hắn cảm giác trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng sau đó lảo đảo té ngã.
Sau khi ngã xuống Cơ Cừu lập tức hôn mê bất tỉnh, không biết qua bao lâu mới mơ màng tỉnh dậy, điều hắn thấy đầu tiên khi mở mắt ra là gương mặt của Kỷ Linh Nhi, Kỷ Linh Nhi đã kéo hắn đến phía dưới tàng cây, lúc này nàng ta đang ôm hắn cẩn thận uống nước.
Vành mắt Kỷ Linh Nhi phiếm hồng, thấy Cơ Cừu mở mắt nên vội vàng quay mặt đi, giơ tay lên lau khóe mắt: "Ngươi đã tỉnh rồi!"
"Ngươi có bị ta quăng ngã không?" Cơ Cừu yếu ớt hỏi.
"Tại sao ngươi bị thương lại không chịu nói với ta?" Kỷ Linh Nhi hỏi lại.
"Không có gì đáng ngại." Cơ Cừu miễn cưỡng cười.
Kỷ Linh Nhi quay đầu lại, cầm túi nước đưa đến bên miệng Cơ Cừu.
Cơ Cừu lắc đầu, gắng gượng chống đỡ cánh tay, cố gắng ngồi dậy. Sau khi ngồi dậy mới phát hiện vạt áo của Kỷ Linh Nhi đã bị thấm đầy máu tươi, không cần hỏi cũng biết là do trước đó hắn cõng Kỷ Linh Nhi trên lưng, khiến cho vết thương chảy máu thấm vào áo nàng.
"Con đường phía trước gian nan nguy hiểm, ta và ngươi đều vị thương nặng, sợ là không thể tới được Trấn Hồn Minh." Kỷ Linh Nhi tỏ ra bi quan.
Cơ Cừu quay đầu lại nhìn xung quanh, do mất máu quá nhiều nên khi quay lại làm hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, phải hít sâu ổn định tinh thần: "Chúng ta không phải bị vết thương trí mạng, chỉ có điều là hiện tại chúng ta không thể tiếp tục đi được nữa, không bằng tìm một chỗ an toàn gần đây nghỉ tạm mấy ngày, ý của ngươi thế nào?"
"Ngươi chưa từng tới Nam Linh Hoang nên không biết đâu." Kỷ Linh Nhi lắc đầu nói: "Xung quanh Nam Linh Hoang rất nguy hiểm và đáng sợ, mỗi bước đi đều như như bị hổ rình mồi, sao có thể tìm được chỗ an toàn nào chứ! Vết thương của ngươi nằm ở sau lưng, còn có thể đi lại. Ngươi cứ mặc kệ ta mà tiếp tục đi đi."
Cơ Cừu lắc đầu cười khổ, chống đầu gối đứng dậy: "Ta sẽ không bỏ mặc ngươi, đứng lên nào, chúng ta tiếp tục đi..."