Chiến Thần Xuất Kích

Chương 274: Hai chọn một, cậu nói ai sống thì người đó sống




Lão già cất giọng không phải là người bình thường, ông ta là một trong số những sát thủ mạnh trong bảng xếp hạng sát thủ danh tiếng.
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn một cái, kèm theo sự chế giêu trên khuôn mặt, ông ta bước qua nhặt dây thừng dưới đất, bắt đầu quấn lên người mình, chớp mắt ông đã tự trói mình lại.
Ông lão chế nhạo nói: “Học được chưa?”
Giang Cung Tuấn nở nụ cười mỉa mai.
Bước về phía trước vài bước.
Anh vừa đi, sát thủ trước mặt đã lùi về phía sau.
Mặc dù Hắc Xà gọi điện thoại, thông báo với bọn họ, vợ của Hắc Long đã bị bắt, bây giờ bọn Hắc Long Nhiệm đang xâu xé nhau.
Nhưng đây là Hắc Long.
Hai mươi tám vị sư phụ cấp cao của Quốc Vũ Đạo liên thủ với nhau đều bị anh giết chết.
Một trăm ngàn đại quân đuổi giết anh, đều không thể giết nổi anh.
Đối đầu với người như vậy, hễ không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Lão sát thủ cởi trói một cách nhanh chóng, cầm dây thừng đi về phía Giang Cung Tuấn, trói anh lại.
Giang Cung Tuấn không phải kháng, để mặc cho ông ta trói.
Trong phút chốc anh đã bị trói chặt cố, hai tay bị trói ra sau.
“Ha ha.”
“Hắc Long, cũng chỉ có chừng này”
“Cứ như vậy mà rơi vào tay chúng ta.
“Không ngờ, mười tỷ đã đến tay chúng ta dễ như vậy.
Những tên sát thủ có mặt ở đây đều bật cười khoái chí.
“Mang đi, mang đi gặp Hắc Xà”
Giang Cung Tuấn bị vác ra khỏi núi Ngũ Cốc, lên chiếc ôtô màu đen.
Tay chân của anh đều bị trói, trên mặt trùm miếng vải đen, khiến anh không nhìn được tình hình xung quanh.
Đường đi lắc lư.
Đi tầm hơn một tiếng, xe dừng lại.
“Xuống xe”
Giang Cung Tuấn bị lôi xuống xe.
Miếng vải đen trên mặt được lấy xuống.
Anh nhìn xung quanh.
Đây đã không còn là thành phố Tử Đằng, đây là một thôn nhỏ, phía sau thôn là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có khoảng một trăm hộ gia đình.
Chỗ này là cổng thôn.
“Gâu gâu gâu.’ Trong thôn vọng lại tiếng chó sủa.
Trước cổng thôn có không ít người canh giữ.
Những người mặc đồ đen, trùm kín khuôn mặt, trong tay cầm vũ khí.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn bất giác nhíu mày. Anh không ngờ, ở bên trong Hắc Điện nước Đoan Hùng cũng có cứ điểm.
“Đi”
Giang Cung Tuấn bị chỉa súng vào đầu.
Anh không nói câu nào, bước vào thôn.
Giang Cung Tuấn được dắt đến giữa thôn, tâng hầm ở đây.
Xung quanh có hơn ba mươi tên sát thủ trang bị đầy đủ vũ khí, vũ khí trong tay những kẻ này đều là vũ khí có độ sát thương cao, thậm chí có cả đạn tên lửa.
Giang Cung Tuấn bị đưa đến tầng hầm.
Bên trong có hai người bị trói trên ghế.
Chính là Đường Sở Vi và Hứa Linh.
“Sở Vi”
Giang Cung Tuấn bước vào, nhìn thấy Đường Sở Vi, sắc mặt anh lập tức trở nên xám xịt, cất giọng lạnh lùng: “Tôi đã đến, thả người.”
“Cung Tuấn.. “
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn cũng bị trói, bất giác cất giọng kêu lớn, cố gắng vùng vẫy, nhưng cả người cô đều bị trói chặt, cho dù có vùng vẫy thế nào, cũng không có tác dụng gì.
“Ha ha”
Một giọng cười khàn khàn vang lên.
Một người đàn mặc áo khoác đen, đội mũ đen, trên mặt khắc dòng chữ Hắc Xà bước vào, hắn ta ngồi lên ghế, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
“Chiến thần trong truyền thuyết, cũng chỉ có như vậy, cứ như thế mà rơi vào tay tao.”
Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn Hắc Xà: “Thả người.”
Ánh mắt Hắc Xà dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, chỉ vào Đường Sở Vi và Hứa Linh đang bị trói trước mặt.
“Thả Đường Sở Vi ra”
Giang Cung Tuấn không có bất kỳ sự do dự nào.
Hắc Xà đưa ta ra hiệu, một tên thuộc hạ lập tức bước đến, cởi trói cho Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi đứng dậy, nhưng cô đã bị trói một khoảng thời gian dài, tay chân đều bị tê, vừa đứng dậy đã ngã xuống đất, cô đứng dậy lại lần nữa, nhìn những tên sát thủ trang bị vũ khí xung quanh, sắc mặt tái nhợt.
Căằm cô run run: “Giang Cung Tuấn… anh, anh làm gì vậy, mau bảo bọn họ thả Hứa Linh ra, em ở đây với anh”
Hứa Linh bị trói trên ghế hét lớn: “Sở Vi, cậu làm gì vậy, cậu mau chạy đi, cậu không muốn sống nữa hả”
“Sở Vi, em chạy đi” Giang Cung Tuấn hét lớn.
“Em, em không chạy đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sở Vi bị doạ đến biến sắc, cô biết ở lại đây sẽ chết, nhưng Giang Cung Tuấn đang ở đây, làm sao cô có thể đi được, cô khẩn cầu nói: “Cung Tuấn, anh bảo họ thả Hứa Linh ra có được không, em sẽ chết cùng anh”
Giang Cung Tuấn nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ châm chọc của Hắc Xà, lạnh giọng nói: “Hắc Xà, lập tức đưa vợ của tôi ra khỏi nơi này, nếu như cô ấy thiếu đi một cọng tóc, cho dù tôi có chết, Hắc Điện của anh cũng sẽ bị nhỏ cỏ tận gốc.
“Được-‘ Hắc Xà gật đầu dặn dò, “Đưa Đường Sở Vi an toàn rời khỏi nơi này.”
“Em, em không đi đâu.” Đường Sở Vi kêu lớn, nhưng cô…
“Cung Tuấn, chồng..”
Tiếng kêu của Đường Sở Vi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Hứa Linh bị trói trên ghế, cô nhìn Giang Cung Tuấn, không biết vì sao cô vậy mà không sợ chút nào, ngược lại còn có chút mừng thầm.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Những người này là ai?
Hai câu hỏi này, cứ dấy lên trong đầu cô.
Hắc Xà đứng dậy, kèm theo nụ cười trên mặt: “Người xưa nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả thật rất đúng, Hắc Long hai mươi tám sư phụ Quốc Vũ Đạo, một trăm ngàn đại quân đêu không làm gì được, vậy mà bại dưới tay một người đàn bà”
Hắc Xà nói, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng.
“Pằng pằng!”
Bắn liên tục hai phát súng.
Chân Giang Cung Tuấn bị trúng đạn, cả người trong phút chốc ngã quy xuống đất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Linh bị dọa đến biến sắc.
“Giang Cung Tuấn, anh, anh thấy sao rồi?”
“Chưa chết được đâu”” Giang Cung Tuấn trúng hai phát đạn, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, anh nằm trên đất, hít thở sâu, kiểm soát lượng màu chảy trong cơ thể, Hứa Linh thở phào một hơi, trong phút giây này cô vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Giang Cung Tuấn là Hắc Long?
Đường Sở Vi là vợ của Giang Cung Tuấn cũng chính là vợ của Giang Cung Tuấn?
Sao, sao có thể như vậy chứ?
Cô nghĩ bản thân đã nghe nhầm.
Nhưng, sau khi Hắc Xà nổ súng, lớn giọng cười haha: “Haha… Hắc Long, giết được mày, thế giới sẽ được bình yên, giết được mày, không biết có bao nhiêu người sẽ thấy an lòng.”
Cả người Giang Cung Tuấn ngã quy xuống đất, anh bị bắn hai phát súng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, bình thản nói: “Hắc Xà, tao hy vọng mày… người mày muốn giết là tao, đừng đụng vào người không liên quan, nếu không mày chết sẽ không có đất chôn.”
“Yên tâm” Hắc Xà cất giọng nói: “Tao… sau khi giết chết mày, tao sẽ thả Hứa Linh ra, tuyệt đối sẽ không đụng vào một cọng tóc của cô ta, vợ của mày cũng sẽ được đưa về một cách an toàn, người tao muốn giết chỉ có mày”
Hắn ta dặn dò nói: “Đóng lại cho tao.” Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Người trong phòng rời đi, khoá chặt cửa tầng hầm lại.
Sau khi ra khỏi tầng hầm, Hắc Xà gọi điện: “Hắc Long đã rơi vào tay, chỉ cần cậu nói một tiếng, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ mất mạng.”
Điện thoại vọng lại tiếng cười khàn khàn, giọng nói đầy mùi đời vang lên: ‘Anh muốn điều kiện gì, cứ việc nói, tôi chỉ muốn đầu của Hắc Long”
“Tôi chỉ có một điều kiện, thả đại ca ra, trước sáng hôm sau, đưa đại ca thôn Mạc Lạc, chuẩn bị thêm một chiếc máy bay trực thăng, chỉ cần tôi và đại ca an toàn rời khỏi đây, đầu Hắc Long sẽ là của anh, nếu như anh dám giở trò, tôi sẽ thả Hắc Long ra”
Khoảng vài giây sau.
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
“Hãy đợi tin tốt của tôi.”
Hắc Xà cúp máy.
Một tên sát thủ dò hỏi: “Anh Hắc Xà, tên Hắc Long đã bị bắt, bây giờ sống chết của hắn chỉ còn dựa vào một câu nói của anh, nhiệm vụ của bọn em đã đã hoàn thành rồi, chừng nào anh mới đưa tiền công cho bọn em ạ?”
Hắc Xà xua tay: “Không vội, đợi trời sáng, sau khi trời sáng, tụi mày từng người rời đi, có thể thoát khỏi thành phố Tử Đằng hay không, phải xem bản lĩnh của tụi mày rồi, có thể tiếp tục sống thì có thể nhận tiền công, chết rồi, vậy cái gì cũng không có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.