Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 42: Đúng bệnh hốt thuốc (II)




Editor: Yuè Yīng
Ban đêm lại có tuyết rơi.
Tuyết lẳng lặng bay giống như phấn trắng, rơi nền tuyết cũ còn chưa bị tan ra. Sáng sớm có những người đi lại, để lại những dấu chân thành hàng dài ở trêи mặt tuyết, bị những bông tuyết mới phủ lên, dần dần xóa đi những dấu vết trêи nền tuyết cũ, trở thành một khoảng trắng xóa.
Tần Lãng mang theo hai ly sữa đậu nành và bánh bao mới ra lò mở cửa đi vào, Trì Tiểu Ảnh vừa mở mắt ra, cơn say rượu khiến đầu cô ong ong như có hàng ngàn cây búa đang gõ liên hồi, cô từ từ chống người ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ, cô nghe thấy trong phòng khách có tiếng bước chân, sau đó trong bếp vang lên tiếng chiếc bếp dầu cũ kỹ đang rêи rỉ như tàn hơi, tiếng dầu mỡ kêu bùm bụp trong nồi.
Cô chớp chớp mắt, buồn bực khoác áo bước xuống giường, lê đôi dép bằng lông xù đi vào phòng khách.
Cô ngây ngốc đứng đó, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Tần Lãng đẩy cô một cái, cô mới bước tới về phía toilet. Trong nhà vệ sinh chật hẹp chỉ chứa được một người, có thêm một chiếc bàn chải đánh răng, có thêm một chiếc khăn lông. Cô bóp kem đánh răng, vừa xúc miệng ra đầy bọt, hai mắt cô đột nhiên trợn to.
"Tần Lãng..."
Cô nhớ lại tối hôm qua không phát sinh chuyện gì, thế nhưng ký ức chỉ dừng lại vào lúc trước khi uống rượu, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Sao sáng sớm Tần Lãng đã ở trong nhà trọ của cô?
Đột nhiên tư tưởng như tóm được vấn đề then chốt, đầu tiên là khuôn mặt trắng bệch, sau đó khó chịu đến đỏ bừng.
"Tần Lãng..."
Cô lề mề bước ra toilet, mười ngón tay xoa vào nhau.
"Đêm qua, tôi say thật khủng khϊế͙p͙ phải không?"
Cô cúi đầu, trong đầu "ầm" một tiếng, hình như quần áo trêи người cũng đã được thay.
Tần Lãng đang bày chén đũa, vốn là muốn ốp cho hai người hai quả trứng gà, kết quả là không thành công, trứng gà ở trong nồi dính lại với nhau thành một khối, anh đành đổi thành trứng rán.
"Em khá tốt, không có biểu hiện xấu, chỉ có điều nửa đêm ói ra một lần. Lại đây, mau ngồi xuống, uống chút sữa đậu nành làm ấm dạ dày. Ở đây cũng khá tốt đấy chứ, buổi sáng muốn ăn gì cũng có."
Tần Lãng ấn cô ngồi xuống.
Cô xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chết quách đi, không cần hỏi, nhất định là Tần Lãng thay quần áo cho cô.
"Thực sự không xảy ra chuyện gì khác nữa?" Cô lấy dũng khí hỏi.
Tần Lãng ngẩng lên nhìn cô, hỏi: "Em muốn xảy ra chuyện gì?"
Tay anh đặt ở trêи vai cô.
Hai đầu gối của cô chạm vào nhau, run rẩy. Chưa bao giờ có một khoảnh khắc như vào thời điểm hiện tại, để cô ý thức được rõ ràng rằng: hóa ra Tần Lãng là một người đàn ông, một người đàn ông anh tuấn, một người đàn ông nguy hiểm, một người đàn ông khiến cô không thể hít thở nổi.
Tần Lãng lớn hơn cô 15 tuổi, có lúc, cô coi anh như trưởng bối, mà trưởng bối thì không có giới tính. Nếu như cô và trưởng bối có suy nghĩ vượt giới hạn, vậy giống như lσạи ɭυâи, khiến cô cảm thấy rất hoang đường. Đương nhiên Tần Lãng không phải là trưởng bối của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay mình.
"Bầu không khí đêm qua đúng là lộn xộn, nhưng em còn chưa chuẩn bị cho tốt, hơn nữa tôi cũng không muốn giữa chúng ta phát triển quá nhanh, tôi... Sợ em hối hận. Thế nhưng cũng không phải là tôi không có thu hoạch, tôi được nghe em thổ lộ."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu: "Tôi... Thổ lộ cái gì?"
Làn môi đã rơi vào bên má cô, anh khẽ hôn nhẹ, vuốt ve thân thể run rẩy của cô.
"Tiểu Ảnh, em nói em thích ở bên anh. Anh đã từng do dự vì khoảng cách chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta, nhưng bây giờ anh không muốn chần chừ. Tiểu Ảnh, anh thực sự nguyện ý chăm sóc em... cả đời."
Cô tựa vào lồng ngực anh, cảm nhận dường như đó là đại dương bao la ấm áp.
Cuối cùng Tuyên Tiêu đã thành công dồn cô đến sát biên giới.
Ngày hôm nay, cô đi làm trễ.
"Tan tầm anh tới đón em, một vài ngày nữa là lễ Giáng Sinh, chúng ta đi dạo phố."
Tần Lãng sống ở nước ngoài nhiều năm, quen đón ngày lễ theo dương lịch.
Dọc theo con đường này, anh vẫn một tay lái xe, tay kia nắm tay Trì Tiểu Ảnh từ đầu tới cuối. Sau khi nói rõ tất cả, thái độ của anh với Trì Tiểu Ảnh lập tức mạnh dạn một cách chừng mực.
"Đêm nay không được, em phải đi tham gia hôn lễ của một người bạn."
Giữa hai người có bước phát triển nhảy vọt như vậy, cô còn không phản ứng kịp.
"Đồng ý với anh, tối hôm nay không được chạm vào rượu." Tần Lãng lấy túi xách từ phía sau đưa cho cô. "Nếu như tiệc rượu tan trễ, gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."
Sắc mặt cô ửng hồng, gật đầu, vẫn không dám hỏi tối hôm qua anh ngủ ở đâu? Cô sợ đáp án đó sẽ làm cô tan vỡ.
Phòng làm việc của viện trưởng đóng cửa, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, hình như có khách tới chơi.
Cô vội vàng mở máy vi tính ra, mở bản thảo ngày hôm qua còn chưa viết xong, tiếp tục phấn đấu. Vừa nhấn nút save, cô thở phào nhẹ nhõm, lại soi lại một lần, in ra.
Phòng làm việc của viện trưởng mở cửa, cô lễ phép xoay người, mỉm cười, ý cười còn chưa tỏa ra hết liền đông cứng lại bên môi, lông tơ toàn thân như dựng thẳng.
Sắc mặt Tuyên Tiêu không thay đổi quay ra gật đầu với cô, quay đầu lại bắt tay chào viện trưởng.
"Viện trưởng, anh ta... Tới làm gì?"
Trì Tiểu Ảnh nhìn theo Tuyên Tiêu xuống lầu, liền lao vào phòng viện trưởng. Viện trưởng cất chén trà trêи bàn xong mỉm cười nhìn cô.
"Chớ khẩn trương, là việc công, không phải việc tư."
"Viện thiết kế của chúng ta và phòng làm việc của anh ta có liên hệ sao?"
"Trước đây không có, hiện tại có." Viện trưởng cười đầy hàm ý.
"Là chuyện gì ạ?"
"Tiểu Ảnh, con thu xếp lại chuyện của mình đi, cô sẽ tìm người tới thay thế công việc của con rất nhanh thôi."
"Vì sao?" Cô hỏi vô ích, tuy rằng đáp án này cô đã sớm biết trước, nhưng cô hy vọng là cô nghĩ lầm rồi. Viện trưởng dịu dàng vén tóc mai cài lại sau tai cho cô.
"Bởi vì có một công việc còn cần con hơn."
"Cô đồng ý với anh ta?" Gương mặt của Trì Tiểu Ảnh trắng bệch.
Viện trưởng gật đầu: "Thư ký của cô có thể tìm người khác, thế nhưng Văn Phòng Tuyên Tiêu cũng không thể một ngày vô chủ."
"Viện trưởng, nếu như con xử lý tốt những chuyện bên kia, cô... cô còn để con trở về sao?"
Viện trưởng mỉm cười không trả lời, để bảo cô mang bản thảo báo cáo của hội nghị ngày hôm nay tới đây.
Cô máy móc xoay người, cảm thấy trời sắp sập xuống.
Viện trưởng ở phía sau cô khẽ than nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên.
"Bối Bối, sau này không được tùy tiện giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ảnh nữa. Con đừng hỏi có chuyện gì, không được là không được. Có ai tốt, con tự giữ lại cho mình là được."
Ngày hôm nay Bách Viễn kết hôn.
Hôn lễ này quả thực chính là một đại hội của thành phố Tân Giang, hôn lễ tổ chức ở khách sạn hàng đầu Tân Giang, hầu như những lãnh đạo cao cấp đều có mặt, tổng cộng đặt năm mươi bàn. Có một đoàn lễ nghi chuyên nghiệp phụ trách tiếp đãi khách, dẫn khách ngồi vào vị trí.
Tâm trạng Trì Tiểu Ảnh vô cùng tồi tệ, nhưng vẫn phải tới.
Khi đến nơi, khách khứa đã tới tương đối đông đủ, Bách Viễn và cô dâu đứng ở một cổng hoa đón khách.
Thấy cô dâu, cô lại càng hoảng sợ, tuy rằng áo cưới là nhãn hiệu nổi tiếng và quý giá, trang điểm rất tinh xảo, nhưng dù sao cũng là kết hôn lần thứ hai, hơn nữa tướng mạo quá mức tầm thường.
Ai đó đã nói: nếu như phụ nữ không xinh đẹp, thì có khí chất là được rồi; nếu như không có khí chất, vậy nhất định phải dễ thương; nếu như không đáng yêu, vậy nhất định phải lương thiện.
Hình như dùng một từ "Dữ" để hình dung cô dâu thôi cũng chưa đủ, cằm hếch, mắt trợn lên, nhìn mọi người cũng chỉ dùng một từ Liếc, chỉ có đối với Bách Viễn thì mới mỉm cười.
Trong lòng Trì Tiểu Ảnh chua chát, hai tay đưa lễ vật được đóng gói rất tinh xảo đẹp mắt. Bách Viễn cảm ơn muốn đưa tay nhận lấy, đột nhiên cô dâu đoạt lấy, ném cho phù dâu ở phía sau.
"Đi vào trong, tìm chỗ ngồi đi."
Sắc mặt của Bách Viễn lập tức u ám.
"Đây là bạn tốt nhất của anh." Anh ta tức giận trừng mắt nhìn cô dâu.
"Tốt tới mức nào?" Cô dâu đảo mắt một vòng, rồi đột nhiên đổ dấm.
"Cục trưởng Bách là học trưởng của tôi." Trì Tiểu Ảnh nhân nhượng cho khỏi phiền, cướp lời: "Chúc mừng hai vị."
Vội vàng đi thẳng vào bên trong như chạy trốn, phía sau, Bách Viễn còn đang dỗ dành cô dâu, cô thở dài một hơi.
"Bách Viễn."
Cô còn chưa tiến vào phòng khách, nghe được một tiếng cười lạnh tới chói tai, có chút mỉa mai: "Anh phong lưu vui vẻ, sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi sao? Vậy cũng thật là không có thiên lý."
Tất cả khách khứa trong phòng đều nghe được, kinh ngạc nhìn về phía bên ngoài.
Trì Tiểu Ảnh quay đầu lại, cả người Yên Nam Nam mặc trang phục đỏ rực, nũng nịu với Bách Viễn, hai tay chống nạnh.
Nhân viên phục vụ của khác sạn mới đầu cho rằng cô ta là khách, không ngăn cản, hiện tại nhìn thì không giống như vậy, vội tiến lên định kéo cô ta ra ngoài.
"Đừng đụng vào tôi, tôi là vợ trước của anh ta, tới chúc mừng không được sao?"
Nhân viên phục vụ sững sỡ đứng bên cạnh.
"Cô tới làm gì?" Gương mặt Bách Viễn gần như méo xệch, trong mắt cô dâu như sinh ra hai luồng lửa, tức giận thân phận của Yên Nam Nam, vừa tức cô ta cướp đoạt danh tiếng của mình, không có nơi phát hỏa, nắm lấy cánh tay Bách Viễn cắn mạnh một cái.
Bách Viễn đau đến nỗi nhếch miệng, cũng không dám phát ra tiếng nào.
"Anh nói tôi tới làm gì sao?" Yên Nam Nam không hề tỏ ra yếu kém, hỏi.
"Cô cứ nhất định phải nói trong ngày hôm nay sao?" Bách Viễn không khống chế được cơn tức giận, cao giọng.
"Tôi nghĩ hôm nay là ngày tốt, anh đưa số tiền thuộc về tôi cho tôi, tôi sẽ biến đi ngay lập tức."
Sắc mặt của Bách Viễn đột nhiên thay đổi: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện..." Anh quay lại cười cười với những người xúm lại xem, kéo Yên Nam Nam đi ra bên ngoài.
"Bách Viễn!" Cô dâu dậm chân, kêu khàn cả giọng.
Bách Viễn quay đầu phất tay một cái với cô ta.
"Anh lập tức quay lại ngay."
Ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn chùm pha lê trong khách sạn, phản chiếu gương mặt anh ta, hoảng hốt kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.