Edit: Nại
Beta: Lữ
***
Tần Lãng nhìn Trì Tiểu Ảnh bằng ánh mắt hy vọng. Khát vọng hiện lên vô cùng mãnh liệt. Ngữ khí của anh không giống thương lượng, mà là một loại gò ép.
Nhưng mà cô không thể không khiến anh thất vọng một lần nữa rồi. Trì Tiểu Ảnh cúi đầu, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, nói: "Bây giờ chưa được, Tuyên Tiêu mới bị xuất huyết dạ dày, trí nhớ còn chưa hồi phục..."
"Năng lực suy nghĩ của Tuyên Tiêu rõ ràng như thế, trí nhớ cũng sẽ hồi phục rất nhanh. Về việc xuất huyết dạ dày, em không thể nào lo nổi. Tiểu Ảnh, em không tin khả năng của anh sao?" Tần Lãng nhíu mày, tâm trạng có phần sốt ruột.
"Em rất tin tưởng, chỉ là..." cô không biết nói gì cho phải. Chỉ biết không có cách nào bỏ lại Tuyên Tiêu như vậy.
Sắc mặt Tần Lãng cứng đơ, anh buông cánh tay: "Tiểu Ảnh, em không thể như vậy. Lúc đưa anh lên tận trời, rồi lại muốn ném anh xuống đáy địa ngục. Cho dù bây giờ Tuyên Tiêu không có bệnh, em cũng sẽ viện những lý do khác để ở lại, đúng không?"
Giọng điệu Tần Lãng trước giờ không hề nghiêm khắc, lạnh lùng và nghiêm nghị như thế, Trì Tiểu Ảnh mím môi thật chặt, không nói gì. Vẻ mặt Tần Lãng thống khổ nhìn cô. Trêи mặt có một nét khiến cô cảm thấy xa lạ: "Tiểu Ảnh, anh lớn hơn em nhiều tuổi, nhưng suy cho cùng anh vẫn là người đàn ông, về mặt tình cảm cũng yêu cầu tuyệt đối chung thủy. Tuyên Tiêu bệnh, em muốn đi chăm sóc cậu ta, anh hiểu. Nhưng bây giờ cậu ta đã khỏe, em vẫn muốn ở lại là vì cái gì? Em nói anh nghe đi, em rốt cuộc có muốn cùng anh hay không?" Trì Tiểu Ảnh nghiêm túc gật đầu.
Hai tay Tần Lãng luồn sâu vào trong tóc, một tay lấy ra một sợi tóc cho cô xem, "Anh đã bốn mươi tuổi, thậm chí tóc bạc cũng có rồi. Không muốn đợi đến khi cả đầu trắng, em mới đến bên anh, khi đó bảo anh làm sao chăm sóc em?" Nói xong, anh lặng lẽ xoay người, "Ầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đã đóng lại.
Trì Tiểu Ảnh sững sờ đứng giữa phòng khách, trong lòng mờ mịt như đêm đen. Cô đi vào thư phòng thu lại tài liệu vừa in. Vừa nghiêng đầu, đã thấy trong phòng khách có đặt một túi sách in hoa, mặt trêи in chữ "Nhà sách Nhàn Ninh" cùng địa chỉ. Cô xoa xoa hai mắt, đột nhiên cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào.
Vừa vào đầu hạ, buổi tối nhiệt độ rất thoải mái, chỉ cần khi Trì Tiểu Ảnh qua đêm ở đây, Tần Lãng sẽ nằm phía sau ôm cô, hai người cứ thế nằm ngủ. Tối nay, Tần Lãng chừa lại cho cô một chỗ sau lưng anh. Trì Tiểu Ảnh nâng góc chăn, nhẹ nhàng nằm bên người anh. Trời mưa dầm, ban ngày ánh dương vẫn rất đẹp, đến buổi tối mới tí tách tí tách mưa trở lại. Mưa bụi êm ái rơi xuống cánh cửa sổ sát đất cực lớn, giống như giai điệu của bài hát ru. Trong đêm tối, Trì Tiểu Ảnh hít thở mạnh, xoay người, vươn cánh tay dè dặt đặt ở hông của Tần Lãng. Thấy anh không cự tuyệt, cô lớn gan, càng thêm gần sát, càng thêm ôm chặt.
"Tần Lãng, anh đã xem qua "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung chưa?"
Tần Lãng không trả lời rằng mình đã xem qua hay chưa, chỉ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trong đó nói tới một vị thiếu hiệp tên Lệnh Hồ Xung, hắn ta cả đời âm thầm yêu tiểu sư muội của mình, nhưng vị sư muội ấy chỉ coi đó là sự săn sóc chu đáo của một vị huynh trưởng. Vì một cuốn kiếm phổ mà sinh lòng nghi ngờ hắn vô căn cứ. điều đó đã khiến hắn ta vô cùng thống khổ. Hắn bi phẫn, hắn phát điên, hắn tự hủy hoại, tự làm tổn thương bản thân mình. Nhưng cuối cùng đã có một người thấu hiểu hắn, đó là Nhậm Doanh Doanh. Doanh Doanh và hắn hiểu nhau, yêu nhau, hoạn nạn có nhau, sinh tử không rời. Doanh Doanh đã cho Lệnh Hồ Xung hạnh phúc và sức mạnh. Hắn rất trân trọng mối tình này. Sau đó, tiểu sư muội của hắn không may gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn tới cứu, nhưng lại không tiện mở miệng trước mặt Doanh Doanh. Doanh Doanh hỏi hắn, "Trong lòng huynh đang lo lắng cho người khác, nhưng sợ ta không vui, có đúng hay không?" Hắn nói:Trêи đời này ta chỉ có mình muội, nếu như chỉ vì những chuyện thế này mà hai ta nảy sinh hiểu lầm, tất thảy đều không đáng."
Tần Lãng chậm rãi xoay người, vuốt ve mái tóc dài của cô, nắm lấy tay của cô để lại dưới gáy.
"Tần Lãng, anh biết mà, mẹ em giờ đây không khác gì đứa trẻ, em không còn bố, không có anh chị em, em...cũng chỉ có mình anh, nếu anh cứ nghi ngờ em như vậy, em sẽ rất đau lòng." Lý trí Trì Tiểu Ảnh bắt cô phải nói, khó nhọc nói xong, nước mắt không kìm được mà trào ra khỏi viền mắt.
"Tiểu Ảnh, anh không muốn nghi ngờ em, thế nhưng em có thể cho anh một kỳ hạn chắc chắn không?"
Cô nức nở đến run rẩy hai vai, vô lực lắc đầu.
"Mỗi người đều có một giới hạn, Tiểu Ảnh." Tần Lãng ở bên tai cô thì thào thở dài, "Trái tim mỗi người rất sâu, nhưng luôn có một thứ nặng nhất. Đừng hy vọng mọi chuyện có thể hoàn mỹ. Tuyên Tiêu cậu ta có bố mẹ, có công việc, có năng lực, cậu ta có khả năng tự giúp mình tốt lên. Cho dù không thể cũng không phải trách nhiệm của em."
Cô biết anh nói rất đúng, thế nhưng... không ai hiểu nổi lòng cô, cô không phải muốn dây dưa không dứt, không phải người nhu nhược không dứt khoát. Nếu như thực sự muốn bắt đầu cuộc sống mới, cô phải đem tất cả chuyện quá khứ dứt khoát cắt bỏ. Tuyên Tiêu như bây giờ, cô làm sao có thể vung đao?
Cô trầm mặc, hồi lâu sau mới hỏi: "Anh không muốn tin tưởng em lần nữa sao?" Cô có cảm giác sẽ lại một lần nữa bỏ lỡ anh.
"Anh đã trải qua rất nhiều chuyện, anh nhiều tuổi hơn so với em, anh muốn tin tưởng. Bởi vì anh biết, cứ tin tưởng, lòng này có thể sẽ chết, nhưng nếu không tin tưởng thì chắc chắn chết." Khóe miệng Tần Lãng hơi co lại: "Anh rất tin, rất tin tưởng. Anh nhất định sẽ tin tưởng. Tiểu Ảnh, vậy hãy để anh tin tưởng đi."
Trì Tiểu Ảnh trầm mặc, ôm lấy anh thật chặt, hận không thể khảm cả cơ thể vào anh biến thành chiếc xương sườn của anh.
Trì Tiểu Ảnh hàng ngày vẫn đều đặn tới bệnh viện. Nếu chỉ trễ một chút, Tuyên Tiêu cũng sẽ gọi tới nát cả máy của cô. Đúng như lời Tần Lãng nói, dạ dày Tuyên Tiêu sau hai ngày súc rửa đã tốt trở lại. Ống dẫn lưu dạ dày của Tuyên Tiêu cũng đã được bỏ đi, chậm rãi uống một hụm canh, nói "Thật thoải mái" Hôm nay, khi Trì Tiểu Ảnh dìu Tuyên Tiêu đi vệ sinh, Điền Hoa ở bên ngoài gấp tới nỗi luôn miệng nói "Đừng cố sức quá. Từ từ, từ từ thôi..."
Tần Lãng bây giờ không tới bệnh viện làm nữa, nhưng mỗi ngày anh đều ghé qua để đưa Trì Tiểu Ảnh đi ăn. Trường hợp của Tuyên Tiêu chính thức được giao cho một bác sĩ ngoại thần kinh khác.
Qua một ngày, bác sĩ Lục thông báo Tuyên Tiêu đến phòng siêu âm. Tuyên Tiêu nhất quyết muốn tự đi bộ. Phòng siêu âm ở bên dưới phòng bệnh cách khoảng chừng năm trăm mét, Trì Tiểu Ảnh không đồng ý, Tuyên Tiêu gạt tay cô ra kiên trì đi tới.
"Hiện tại ngoại trừ thời gian hồi phục của xương bị gãy hơi lâu một chút thì nhũng cái khác chỉ cần tám hôm mười ngày là có thể xuất viện được rồi" Bác sĩ lục nói.
Tuyên Tiêu ở trong phòng kiểm tra, Trì Tiểu Ảnh ở lại phòng chờ. Tần Lãng tới, đưa cô ra ngoài uống cà phê. Ngồi một lúc đột nhiên anh nói với cô chuyện tài sản của mình và những tính toán cho sau này.
"Tiểu Ảnh, anh nói với em những chuyện này, không phải muốn dùng nó để kϊƈɦ động em. Mà anh muốn nói, những chuyện như thế, nếu phải chia sẻ đến người khác thì anh sẽ nghĩ đến em đầu tiên. Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, hiện tại phải biết nắm giữ thật tốt."
Trì Tiểu Ảnh ngồi đối diện anh, không có xúc động đến rơi nước mắt, cũng không có vui mừng đế mở miệng hô to, mà là cảm giác lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng. Cô biết Tần Lãng đang đợi quyết định của cô, chỉ cần cô gật đầu một cái, tất cả những gì anh nói sẽ là của cô. Nhưng bây giờ đến cử động cô cũng không dám. Tần Lãng lẳng lặng nhìn vào mắt cô, cô im lặng, sắc mặt không giấu nổi bi thương. Hai người uống xong tách cà phê cũng không ai nhắc lại chủ đề vừa rồi.
Cả buổi chiều, cô vẫn cứ như người mất hồn, Tuyên Tiêu từ phòng khám trở về nói lại cho cô nghe tình trạng hiện tại của mình, cô câu nghe câu không đáp lại. "Tiểu Ảnh, mấy ngày nay anh đêm đến anh ngủ không ngon lắm, khả năng nguyên nhân là do em không ở bên anh, anh nhờ y tá kê thêm chiếc giương nhỏ ở đây để tối em ở lại nhé, được không?"
Cô há miệng: "Em...em ngủ bên cạnh sợ sẽ ảnh hưởng đế anh."
Khóe miệng Tuyên Tiêu hiện lên một tia không vui. "Buổi tối trước khi đi ngủ em có nhớ tới anh không?"
Trì Tiểu Ảnh nhìn anh một chút: "Tuyên Tiêu giờ anh đang bệnh, đừng nên suy nghĩ nhiều. đợi khi xuất viện có một số chuyện em muốn nói với anh."
"Em muốn nói cái gì? Nghe giọng điệu này sao rất giống kiểu em sắp rời xa anh? Em mệt mỏi à? Có phải muôn đi chơi cho khuây khỏa không? Không sao, chờ anh mấy hôm, anh sẽ đưa em đi. Em vẫn thích Hokkaido Nhật Bản đúng không?" Trì Tiểu Ảnh cắt miếng táo bỏ vào miệng anh, cười cười.
Chạng vạng tối, cô gọi điện cho Điền Hoa nói mình không được khỏe, muốn về trước. Cô mệt mỏi kéo hai chân về khu nhà nghỉ, một vài người ở tiểu khu đang ngồi ở vườn hoa. Thấy Tần Lãng đang ngồi trêи ban công, ánh đèn lóe sáng như những con đom đóm. Tần Lãng đang ngồi hut thuốc lá, gần đây anh hút rất nhiều. Ánh trăng xuyên qua những tán phong bên đường, vạn vật xung quanh như được phủ lên một tầng ánh sáng vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng. Ngay lúc đó có một con châu chấu nhảy lên chân cô, Trì Tiểu Ảnh như đứa bé, giật mình hô to một tiếng, Tần Lãng đứng lên nhìn qua phía này, cô giẫm lên đám cỏ bước tới bậc thềm.
Cửa nhà khép hờ, Tần Lãng đứng bên cửa chờ cô. Cô vừa đi tới, đã thấy hai vali hành lý to đặt ở đó, cô chớp mắt, trong lòng đột nhiên máu chảy dầm dề.
"Anh phải đi sao?" cô hỏi
"Ừ, Bắc Kinh có rất nhiều việc cần anh giải quyết, anh phải đi trước." Tần Lãng gật đầu, lấy từ trong túi ra hai tấm vé máy bay: " Cái này của anh, cái này của em. Sáng mai anh đi. Còn em trễ hơn một tháng. Một tháng sau, trươc khị lên máy bay nhớ gọi anh để anh đến đón em. Em biết nhà anh mà, nếu em muốn làm anh bất ngờ thì anh cũng không ý kiến." Anh nhét tấm vé máy bay vào tay cô: " Chuyện của em lúc nào cũng nhiều như thế nên anh không thúc giục em, một tháng này là kỳ hạn cuối cùng, anh sẽ chờ em đến cuối tháng, nếu như không thể tới thì cũng đừng gọi điện cho anh, anh biết kết quả là gì rồi. không cần thấy hổ thẹn với anh, anh sẽ chúc phúc cho hai người. Lựa chọn người mình yêu nhất không phải lỗi."
Anh đúng trước mặt cô ôn nhu xoa xoa tóc cô, cười hiền với cô.