Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 89: Không điều gì hơn thế này (Full)




Edit: Nại
Beta: Lữ
"Ông chủ, hai chén sữa đậu nành, ba bánh quẩy cho hai người." Trì Tiểu Ảnh cao giọng nói với chủ tiệm bánh quẩy.
"Tới đây." Ông chủ trả lời, bà chủ nhanh chóng sắp xếp.
Trì Tiểu Ảnh quay đầu lại, nhìn Tần Lãng mỉm cười: "Quán ăn này buôn bán rất tốt, người đi làm hay học sinh đều tới đây ăn, em cũng là khách quen ở chỗ này." Sau đó cô cúi đầu ghé đến bên tai anh: "Không cho anh mang mấy quy tắc vệ sinh ra nói cái gì mà vỉa hè bụi bẩn, đồ ăn dầu mỡ không tốt đâu. Em thích ăn ở đây."
Tần Lãng cưng chiều nắm lấy tay cô. "Được, lời em nói là chân lý, anh nhất định nghe theo."
Mặt mày cô vui vẻ rạng rỡ.
Mới sáng sớm, gió khẽ thoảng qua khuôn mặt hồng nhuận của cô, ánh mắt ngượng ngùng, đôi môi mỉm cười. Anh có cảm giác mình đang nằm mơ. Nếu như tương tư về cô ít hơn một chút, nếu như dũng khí của anh ít hơn một chút, anh đã không đi Canada, tìm được Ninh Bối Bối hỏi rõ mọi chuyện, có lẽ, trọn kiếp này anh và cô đã vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Suy nghĩ lại, quả thật rất đáng sợ.
Lần lượt trùng phùng, lần lượt sửa sai. Bây giờ có thể nắm tay nhau ngồi chung một chỗ, anh không dám oán hận sự sắp xếp của ông trời một chút nào, chỉ biết cảm ơn mà thôi.
Sữa đậu nành và bánh quẩy vàng óng được bê lên, vừa nóng vừa mềm, mùi vị rất ngon. Anh vừa ăn vừa gật đầu khen ngợi.
"Mỗi buổi sáng em tắt máy tính, sẽ đi bộ tới đây, uống chút sữa đậu nành, mua thêm chút đồ rồi tới công viên đi dạo. Xong xuôi sẽ đi mua đồ về nấu ăn, ăn xong thì đi ngủ."
"Sau này không cho phép như vậy nữa, ban ngày làm việc, buổi tối nghỉ ngơi, anh không muốn sau khi kết hôn một người thức một người ngủ."
"Ai... ai muốn kết hôn với anh?" Cô đỏ mặt vùi đầu vào chén sữa.
"Anh lớn tuổi như thế này đâu còn ai chịu gả cho anh nữa, chỉ có thể lấy một cô ngốc này thôi." Anh giả bộ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô trợn mắt: "Anh còn ủy khuất?"
Anh thâm tình nắm lấy tay cô: "Không có, một chút cũng không có. Anh đi mấy vạn dặm đường xa, tóc cũng đợi đến bạc trắng mới lấy được em, nào dám cảm thấy ủy khuất chứ. Tiểu Ảnh, chúng ta kết hôn nhé!"
Cô ngạc nhiên, há miệng.
"Không cần chọn ngày lành tháng tốt. Cải lương không bằng bạo lực, ngay hôm nay, ngay tại đây chúng ta lập tức đi đăng ký. Anh thấy bộ dạng chúng ta như vậy là tốt rồi, được không?"
Cô cắn môi, thật lâu mới gật đầu.
Trước đây thiên toán vạn toán, việc này phải lên kế hoạch rất lâu cũng không thể đi đến kết quả cuối cùng. Bây giờ hai người ăn mặc tùy ý, ăn sáng xong cùng nhau đi chụp tấm hình, đến chỗ đăng ký kết hôn ghi danh, điền thông tin vào. Cán bộ phụ trách xét duyệt xong lấy ra đưa cho họ hai cuốn sổ màu đỏ. Họ dán tấm hình vừa chụp lên, chính thức trở thành vợ chồng.
Đi khỏi chỗ ghi danh. Tần Lãng lúc này mới ôm chặt lấy cô, hôn cô một cái. Hai người nhìn nhau cười cười rồi trở về khu nhà trọ.
Về đến nhà, Tần Lãng mới gọi điện báo cho bố mẹ, cô cũng gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện kết hôn, khiến mọi người ở Bắc Kinh rối loạn toàn bộ.
Trái lại chỗ họ rất an bình. Trêи đường mua một bó hoa đi tới trước mộ của bố Trì Tiểu Ảnh thắp hương, Trì Tiểu Ảnh muốn đưa Tần Lãng giới thiệu cho bố.
Nhưng cuộc sống bởi vì có thêm một người nên phải thay đổi.
Sau khi kết hôn không thể hai người ở hai nơi. Công việc của Trì Tiểu Ảnh không bị giới hạn bởi không gian. Cho nên cô dọn dẹp hành lý đi theo anh.
Công việc của Tần Lãng ở Nam Phi vẫn chưa kết thúc. Anh muốn đến đó thông báo một chút, tiện thể dẫn Trì Tiểu Ảnh đi hưởng tuần trăng mật. Về sau Tần Lãng cảm thấy điểu kiện ở bên Canada không tồi, cân nhắc đưa cả Hạ Tú Phân tới đó. Ở đó cũng có bệnh viện đã nhiều lần mời anh đến làm việc.
Trì Tiểu Ảnh không có ý kiến, ngoại trừ cần phải bồi dưỡng thêm trình độ tiếng Anh, qua bên đó Ninh Bối Bối cũng không thấy cô đơn. Chỉ là không biết Hạ Tú Phân có đồng ý hay không. Bởi vì bà và bác kỹ sư cùng phòng đang ở giữa thời gian yêu đường.
Nhưng những chuyện sau này không cần lo lắng, trước tiên nên hưởng thụ cuộc sống của hai người là được rồi.
Khi Tần Lãng chính thức trở thành chồng hợp pháp của cô. Trì Tiểu Ảnh mới biết thì ra đối với cô anh rất mực cưng chiều chỉ là để dụ dỗ. Giờ bụng cô đang bị anh làm tới chướng đau. Anh đúng là một người đàn ông kinh nghiệm phong phú, mọi thao tác đều khiến cảm xúc thăng hoa, có thể khiến cô như thấy cả trái tim của anh. Xa nhau một chút, anh có thể dính lây cô không ngừng, không nói những lời đường mật phù phiếm dỗ ngon dỗ ngọt, mà là những lời nói từ tận đáy lòng, khiến người nghe vĩnh viễn không cảm thấy đủ. Buổi tối chính là lúc tình cảm kϊƈɦ thích nhất, sự hoan ái trí mạng khiến cô trầm mê.
Không chỉ đối tốt với cô, anh cũng rất quan tấm đến người thân cuả cô, bình thường có thể nói chuyện cùng một người không nghe thấy gì như cô mấy tiếng liên tục. Cũng có khi lui tới tiệm bi-a của cậu cô nói chuyện buôn bán làm ăn một chút.
Buổi tối hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cô nắm nhìn gương mặt anh, kéo tay anh khe khẽ hôn. Nước mắt lại rơi.
Tuy cô là người viết tiểu thuyết tình cảm, nhưng vẫn không tin thế gian lại có những mối tình hoang đường đến vậy. Cô và Tần Lãng đều là những người từng trải qua hôn nhân, có thể dùng kinh nghiệm đóa hóa giải mọi xích mích, tạo ra một tình cảm vững bền, cùng nắm tay nhau tiến về phía trước.
Sau khi ở tỉnh nhỏ này một thời gian, anh chở cô về Bắc Kinh. Tần Thiên mở một bữa tiệc rượu muốn đưa chị dâu giới thiệu cho mọi người thân trong nhà.
Vợ chồng Triệu Nhàn Ninh tới tiễn họ, Triệu Nhàn Ninh nhìn Trì Tiểu Ảnh cứ khóc thút thít, nói cuối cùng cũng đã đợi được cây vạn tuế này ra hoa, chồng chị ấy không ngực than khẽ. Ánh mắt cô liếc nhìn chiếc xe bên kia, cửa xe đóng chặt.
Trì Tiểu Ảnh vừa nhìn thấy đã biết người ngồi trong xe là ai. Nhưng cô không bước tới.
Cô đã sớm nói, đời này cô nợ anh, họ đều đã mắc sai lầm, thế nên mới không có cách nào ở chung một chỗ. Mong kiếp sau gặp lại cô và anh có thể nghiêm túc coi đối phương là bạn bè.
Nói chuyện một lát, phải từ biệt.
Tần Lãng bắt tay với mọi người, mở cửa xe cho Trì Tiểu Ảnh, ngồi vào xe thắt dây an toàn cho cô.
Lần này đi có thể là cả đời, Trì Tiểu Ảnh không nhịn được quay đầu lại thấy Tuyên Tiêu từ trong xe bước ra, tròng mắt ngấn lệ, khiến mắt cô không khỏi mờ đi.
"Tiểu Ảnh..." Tần Lãng ôn nhu gọi tên cô. Xoay người cô lại, lau đi hàng nước mắt của cô. "Chúng ta về nhà thôi."
Cô gật đầu, anh khởi động xe, một cánh tay ôm lấy eo cô,
Tân Giang ngày càng xa.
Tiệc rượu ở Bắc Kinh xong xuôi, họ cùng nhau đi Nam Phi. Ở Nam Phi rong chơi hai tháng, hai người trở lại Bắc Kinh.
Mùa thu ở Bắc Kinh đúng là đẹp nhất. Trì Tiểu Ảnh đã hoàn thành xong sách xuất bản. Cùng người biên tập lại hẹn gặp mặt nhau. Biên tập viên biết cô đã chuyển tới Bắc Kinh thì vô cùng cao hứng, không kìm nổi muốn ký hợp đồng cuốn sách tiếp theo.
Trì Tiểu Ảnh lắc đầu, hai hôm nay bụng cô có chút không thoải mái, không thể viết sách. Cô nghi ngờ, không lẽ...
Nếu thật sự như vậy, cô muốn nghỉ ngơi một vài năm, dù sao cô cũng đã gần ba mươi.
Tần Lãng ở bệnh viện chờ cô, làm kiểm tra xong, kết quả cô đã mang thai, dự kiến sinh vào tháng năm năm sau.
Trì Tiểu Ảnh nhìn bóng dáng mơ hồ trêи tấm ảnh siêu âm. Nghĩ đếnlần đầu tiên mang thai, hình như là giọt máu của anh chạy vào trong cơ thể cô "đánh dấu chủ quyền"
Hai người họ nhất định sẽ cùng nhau chăm sóc, nuôi dạy sinh mạng bé nhỏ này.
Trong bụng có thêm một sinh mạng khiến cô cảm thấy không đúng lắm. Trong lòng thấy rất khẩn trương. Vì cô biết trước mắt có rất nhiều trách nhiệm đang chờ mình. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh lại, cô thích nghe nhạc, đọc sách, tránh xa máy tình, ăn tất cả những món có lợi cho thai nhi. Tần Lãng đã đề ra vài quy định, mấy giờ cô phải đi ngủ thì cô nhất định phải lên giường đúng giờ.
Tần Lãng là lần thứ hai làm cha nhưng anh vẫn rất phấn khích, suốt ngày đem những kinh nghiệm trong ngành áp lên người cô. Mỗi tối đều vén áo cô lên xem xét cái bụng cô xem có gì thay đổi không. Mọi tiệc rượu đều bị anh từ chối, vì anh muốn ngày ngày cùng cô đi tản bộ, hoặc là cùng nhau đi xem phim...
Tần Thiên lúc nào cũng chế nhạo họ lấy nhau đã lâu như thế rồi mà vẫn còn dính lấy nhau không rời.
Điện thoại reo.
Bắc Kinh đã vào mùa đông, ánh hoàng hôn ấm áp, cô đang nằm trong phòng sách sưởi nắng. Thì di động chợt rung lên.
Cô mở máy, là một dãy số xa lạ, nhưng vừa nghe thấy tiếng hỏi thăm, lòng cô đã dựng đứng.
"Đang làm việc sao?" Tuyên Tiêu hỏi, âm thanh có phần tịch mịch.
"Không, em đang đọc sách, em...đang mang thai, nên xem chút sách của trẻ nhỏ."
"Anh nghe nói mang thai rất cực. Cơ thể còn nôn ói không?"
Phản ứng của cô khi mang thai rất nặng, tới tháng thứ ba vẫn còn nôn.
"Không còn, bây giờ đã là một bà bụng bự rồi, cái gì cũng có thể ăn được."
Có thể cùng Tuyên Tiêu thoải mái nói chuyện phiếm thật tốt, giọng cô rất thanh nhẹ: "Có khỏe không?"
"Ừm, anh rất thích mùa đông ở đây. Càng thích sự xa lạ của nó nữa. hoàn cảnh lạ lẫm mới không thấy cảnh sinh tình."
Cô trầm mặc, nghe được tiếng thở của anh.
"Tiểu Ảnh, anh sắp kết hôn rồi." Tuyên Tiêu nói.
"Ừ."
"Là Mạc Vy."
"Ừ, rất tốt."
"Rất tốt, có điều phải dạy dỗ lại cô ấy một chút, cô ấy nói trước ba mươi lăm tuổi sẽ không sinh con. Tới việc sinh hoạt vợ chồng cũng vừa thấy đã bỏ chạy. Dù thế nào anh cũng muốn nghe tiếng trẻ con."
Tim cô ngừng nửa nhịp.
"Tiểu Ảnh, em sinh con xong muốn anh làm cha nuôi không?"
"Sao nghe giống âm mưu thông đồng vậy?" Cô cười cười, trong bụng dột nhiên có động tĩnh làm cô giạt mình trợn tròn hai mắt.
"Anh nói đùa thôi, Tiểu Ảnh, em đã xem "2012" chưa?"
"Chưa xem qua." Đó là một bộ phim có bối cảnh chiến loạn, cô nhát gan nên không dám xem.
"Đó là một bộ phim lấy cảm hứng từ lời tiên đoán của Maya, nói rằng năm 2012 cả vũ trụ cùng trái đất của chúng ta sẽ bị hủy diệt. Sau khi anh xem xong trong lòng lại mong ngóng tới ngày đó, chúng ta cùng nhau rời đi, cùng nhau sống lại, sẽ lần nữa gặp nhau, ha ha, ý nghĩ thật viển vông. Tiểu Ảnh, dưỡng thai tốt nhé, anh đi làm..."
Anh cúp điện thoại, Trì Tiểu Ảnh nhìn di động ngẩn người sau đó ra khỏi phòng sách.
Trời đã tối rồi, người giúp việc đang làm ơm trong bếp. Một gốc mai vòng trong sân đang chuẩn bị đâm chánh. Phía đông, mảnh trăng cong cong đang nhú dần. Cánh cổng lớn màu đỏ mở ra, Tần Lãng từ bên ngoài đi vào, bé con trong bụng lại đạp cô một cái.
Cô nở nụ cười, đi tới chỗ Tần Lãng đón anh. Phấn khích nói cho anh biết bé con đã bắt đầu biết đạp rồi.
Tần Lãng cúi người, ghé sát vào bụng cô, người giúp việc che miệng cười trộm.
Cô không hề biết, cặp mắt mình đã đỏ lên.
Ích kỷ cũng được, bạc tình bạc nghĩa cũng không sao, họ thản nhiên chấp nhận hết, chỉ để giữ lấy khoảnh khắc này.
Cơm canh nóng hổi, không khí tĩnh lặng, gian nhà ấm áp, ánh đèn sáng rực, người chồng tàn tầm trở về, bé con đang thành hình trong bụng. Lúc này đây cô như sở hữu toàn bộ thế giới.
Đúng như vậy, thế gian không còn điều gì tốt đẹp hơn thế này.
_THE END_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.