Chiến Vương Long Phi

Chương 34: Qua một năm?




“Ưm......” Đầu đau quá. Long Chiến Nhã kêu lên, cọ cọ đầu vào người bên cạnh.
Bị cọ như vậy nên Mặc Sĩ Lưu Thương cũng bị đánh thức và cũng giống Long Chiến Nhã, đầu nhức âm ỷ.
“Vương gia tỉnh rồi ạ?” Ngoài cửa, Dạ Lăng đứng canh giữ bên ngoài vừa nghe thấy âm thanh trong phòng liền mở miệng hỏi.
“Ừ.”
“Vương gia, đây là canh giải rượu, còn nóng.”
“Đặt lên bàn đi. Mang hai chén nước đến đây.”
“Dạ.”
Cầm một chén lên ngửa đầu uống rồi đưa cái chén rỗng lại cho Dạ Lăng, sau đó lại cầm một chén khác, vẫy tay ý bảo Dạ Lăng có thể đi ra ngoài.
Dọn dẹp tốt mọi thứ, Dạ Lăng cung kính rời khỏi phòng, trên môi còn có một chút tươi cười.
“Nhã nhi, tỉnh tỉnh. Nhã nhi.”
“Ưm...... Không, đau đầu.” Không kiên nhẫn đẩy Mặc Sĩ Lưu Thương ra chỗ khác, Long Chiến Nhã hiện tại chỉ cảm thấy cổ họng khan khát, vừa nói xong liền đau rát.
“Ngoan, ngồi dậy uống nước.” Bộ dạng tiểu nữ nhân trên giường này rất đáng yêu nhưng nếu nàng cảm thấy khó chịu, hắn lại thấy đau lòng.
“Ưm.” Long Chiến Nhã cảm thấy mình cần uống nước nên cau mày dụi mắt mở to ra, nhanh chóng cầm lấy chén nước trên tay Mặc Sĩ Lưu Thương uống, sau đó lại ngã xuống giường.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Mặc Sĩ Lưu Thương rời giường, uống hết một chén canh giải rượu rồi lại bưng một chén khác đi dụ dỗ người nào đó.
“Nhã nhi, uống chén canh giải rượu rồi ngủ tiếp.”
“......”
“Nhã nhi.”
“......”
“Nhã nhi, tỉnh tỉnh.”
“Ưm, thật là phiền!” Mở to mắt, Long Chiến Nhã bĩu môi căm tức con ruồi bọ nào đó.
“Ngoan, uống hết ta sẽ không phiền nàng nữa.” Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Mặc Sĩ Lưu Thương nhịn không được hôn nhẹ một cái lên môi, sau đó nâng nàng dậy để nàng tựa vào ngực mình, kê bát đến bên miệng Long Chiến Nhã. Cẩn thận suy nghĩ lại, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy mình thật không thể tưởng tượng nổi, hắn đường đường là một chiến thần vậy mà từ khi nào đã đi hầu hạ một người khác, càng lạ lùng hơn là hắn cứ như bị dụ dỗ đi hầu hạ một nữ nhân. Cùng lắm tục ngữ có câu, có tiền cũng không thể mua được niềm vui!
Chén cũng đã đưa đến miệng, Long Chiến Nhã đành phải hé miệng ra uống hết chén canh giải rượu.
“Nàng ngủ tiếp đi.” Tùy tay vung cái chén không đi, cái chén kia vững vàng đáp ở trên bàn. Một lần nữa ôm Long Chiến Nhã nằm xuống, mặc dù hắn không buồn ngủ nhưng hắn cũng muốn nằm cạnh nàng như thế, cùng với nàng một chỗ. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì để làm.
Lại qua thật lâu sau đó Long Chiến Nhã mới tỉnh một lần nữa.
“Tỉnh?”
“Ừm.” Bắt đầu từ khi nào thì mỗi buổi sáng thức dậy đều nghe thấy giọng của hắn đầu tiên? Không thể không nói, cái cảm giác này cũng không tệ lắm.
“Đầu còn đau không?”
“Không đau .”
“Muốn dậy sao?”
“Ừ, dậy đi.”
Chậm rãi thu dọn xong mọi thứ, lảo đảo bước đến boong thuyền, sương mù dày đặc không có một chút dấu hiệu tiêu tan.
“Sương mù này vẫn như vậy sao?” Long Chiến Nhã hỏi Phong Hồn.
“Vâng.”
“Chúng ta luôn đi về phía trước?” Trầm ngâm một lúc, Long Chiến Nhã lại hỏi.
“Có lẽ là vậy ạ.” Dừng một chốc, Phong Hồn không thể trả lời chính xác. Xung quanh sương mù dày đặc, ngay cả nước biển cũng không thấy rõ, khách quan mà nói bọn họ không thể chắc chắn là có thực sự đang đi về phía tước hay không.
“Hiện tại giờ nào?”
“Bốn phía đều là sương mù kín, không thể nhìn thấy mặt trời nên không thể xác định được thời gian. Hơn nữa từ lúc bắt đầu uống rượu cho đến bây giờ, sương mù vẫn dày đặc cả bầu trời như vậy.”
“Mẫu thân mẫu thân!” Tiểu Nhược Thần hoảng sợ chạy tới.
“Làm sao vậy cục cưng?”
“Mẫu thân, quần áo cục cưng nhỏ đi.” Tiểu Nhược Thần vươn cánh tay với chân ra, ước lượng quần áo của hắn. Rõ ràng ngày qua còn mặc rất tốt, vì sao vừa ngủ dậy đã có cảm giác quần áo đã nhỏ đi? “Quần áo Phong Tiêu cũng nhỏ đi.”
“Lưu Thương,” Long Chiến Nhã thận trọng mở miệng. “Hình như cục cưng có chút trưởng thành phải không?” Nói xong còn ước lượng thân quần áo của tiểu Nhược Thần.
“Hình như là vậy.”
“Có phải Phong Tiêu cũng đã cao lên?”
“Ừ.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn tiểu Nhược Thần rồi nhìn Phong Tiêu, sai đó lại nhìn Long Chiến Nhã. “Nàng cũng có vẻ cũng trưởng thành hơn một chút.”
“Ta?” Long Chiến Nhã trợn tròn mắt, theo bản năng hỏi ra một cái vấn đề ngu xuẩn. “Trưởng thành ở đâu?”
“Ở đâu cũng vậy.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước ngực Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã đơ mặt trong chốc lát rồi ửng lên.
“Có chuyện gì? Các ngươi nói trưởng thành cái gì?” Đám người Liễu Thừa Phong nghe được âm thanh bên ngoài nên đều đi đến boong thuyền. Một màn uống rượu vừa rồi dường như đã làm cho bọn họ càng thêm thân thiết.
“Khụ, đang nói cục cưng trưởng thành.” Long Chiến Nhã thừa lúc mọi người không chú ý, hung hăng đá một cước vào chân Mặc Sĩ Lưu Thương. Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không tránh, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một ý cười.
“Tiểu hài tử thôi, lớn nhanh là đương nhiên.” Liễu Thừa Phong không để ý nói.
“Nhưng cũng chỉ qua có một ngày đã lớn như vậy, có phải đã quá nhanh hay không?”
Liễu Thừa Phong lúc này mới cẩn thận quan sát tiểu Nhược Thần, tiểu y phục kia dường như đã ngắn đi một đoạn dài.
“Phải là rất nhanh, hơn một năm trưởng thành.” Khóe miệng run rẩy, Liễu Thừa Phong nói.
“Chờ một chút, ngươi vừa nói gì?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Long Chiến Nhã cảm thấy đều này khó có thể tin được.
“Ta? Ta nói giống như đã trưởng thành qua một năm, sao thế?”
“Một năm, một năm.” Quần áo ở phủ Chiến vương đều là dùng vải vóc thượng đẳng, không có chuyện bị co rút lại, cho nên ngay từ đầu mọi người đều chắc chắn là cục cưng đã trưởng thành. “Phong Hồn, đi xem đồng hồ cát có mang theo không.”
“Dạ, tiểu thư.” Đồng hồ cát là do tiểu thư nhàn rỗi nên tìm người làm, nói là có thể dùng để tính toán thời gian.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nghĩ đến cái gì ?” Bây giờ thì Bách Lí Mạch cũng nghĩ như nàng nhưng suy nghĩ đó quả thật là không thể tin được.
“Chính là điều ngươi nghĩ. Một màn say rượu kia qua đi có khả năng không phải một ngày mà là một năm.” Vẻ mặt Long Chiến Nhã bất đắc dĩ.
“Làm sao có thể!” Bách Lí Linh kêu lên.
“Chẳng lẽ là bị người khác hạ dược?” Kì Dương đoán.
“Hôm qua chỉ có chúng ta say, bọn người Phong Hồn vẫn tỉnh táo.” Mặc Lam cũng thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt không thể hiện ra bao nhiêu.
“Vậy là cái gì?” Liễu Thừa Phong khó hiểu.
“Sương mù.” Hách Liên Hiểu nói tiếp.
“Sương mù?”
“Tiểu thư, đồng hồ cát đây ạ.” Phong Hồn ngắt lời của bọn họ.
Phong Hồn đặt đồng hồ cát ở giữa rồi lui về đứng sang một bên. Vừa rồi khi nhìn thấy đồng hồ cát đã khiến hắn giật mình, hiện tại chỉ có thể đợi tiểu thư giải thích khúc mắc này.
Long Chiến Nhã gắt gao nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, sắc mặt có chút tái nhợt. Đồng hồ cát này là do nàng thiết kế, cát một lần đỗ là sáu canh giờ, xoay một lần là một ngày, có thể nói chỉ dùng nó để ngăn cách ban ngày và ban đêm, nhưng lúc này, chỉ mới trong chốc lát, đồng hồ cát đã xoay tròn vài vòng. Long Chiến Nhã không cho rằng cổ nhân có thể thay đổi lực hút của địa cầu, đồng hồ cát cũng không có bất cứ vấn đề nào, vậy chỉ có khả năng bọn họ bị ảo giác.
“Làm sao vậy?” Chú ý tới sắc mặt của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương lo lắng hỏi. Đồng hồ cát này hắn nhìn không hiểu gì cả, nhưng thần sắc Long Chiến Nhã thế kia xem ra kết quả không tốt lắm.
“Một năm, thật sự đã qua một năm, thậm chí có thể lâu hơn.” Cầm lấy ống tay áo Mặc Sĩ Lưu Thương, tay Long Chiến Nhã có chút run run. Xuất hiện ảo giác là vấn đề về ý thức, để ý thức bị trôi qua một ngày, nhưng thân thể của bọn họ vẫn sinh trưởng bình thường, cơ thể cũng đã trưởng thành qua một năm, nếu lại lâu hơn một chút mà bọn họ chỉ có thể hấp thu một ít năng lượng như vậy thì thân thể bọn họ có thể nào chống đỡ trong thời gian dài như vậy? Hiện tại mọi người đều có nội lực nên không có cảm giác gì, cục cưng và Phong Tiêu cũng có chút nội lực, hơn nữa hai tiểu hài tử luôn ăn một ít đồ ăn vặt nên không xuất hiện vấn đề gì, như vậy qua một ngày nữa thì sao? Hai ngày nữa thì sao? Bọn họ sẽ bị chết đói!
“Làm sao có thể? Chỉ bằng vật này đã có thể kết luận?” Một năm? Đừng đùa! Cùng lắm chỉ mới ngủ một giấc mà thôi làm sao có thể qua một năm? Nhưng trong tiềm thức, bọn họ đều tin lời Long Chiến Nhã nói! Bởi vì đó là Long Chiến Nhã nói, nàng vô cùng nghiêm túc nói.
“Ta xác định. Nguyệt, điều tra thành phần của sương mù, nhân tiện tra luôn cả nước biển.”
“Được.” Có thể làm cho Long Chiến Nhã bày ra biểu tình như vậy chứng minh sự tình hiện tại vô cùng nghiêm trọng. Nam Phong Nguyệt cũng không qua loa, dẫn theo Minh Kì và Minh Châu đi tìm hiểu những vấn đề kia.
“Phong Ly theo hỗ trợ.” Phong Ly là tật phong tứ sử chuyên về tấn công dùng độc, không nghĩ tới lại cần dùng trong lúc này.
“Dạ, tiểu thư.”
“Ta cũng đi xem một chút.” Thương Lộ quốc rừng rậm rất nhiều, cho nên các loại động thực vật kỳ dị cũng rất nhiều, mà Mặc Lam chỉ là một con rối hoàng đế nên những thứ động thực vật có thể chế thành độc dược tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay nếu không hắn ta làm sao có thể sống đến bây giờ.
“Ta cũng đi.” Xem chừng sự tình thực nghiêm trọng, Hách Liên Ảnh cũng xung phong đi tìm hiểu cùng với Mặc Lam. Nàng đọc rất nhiều sách tuy rằng không có thực tiễn nhiều nhưng vẫn biết rất nhiều thứ nên có lẽ sẽ giúp được. Vừa rồi Long Chiến Nhã đã trở thành nữ nhân duy nhất mà Hách Liên Ảnh bội phục, từ lúc gặp nhau lần đầu ở Long Ngự quốc, nữ nhân này đều đã làm cho người khác thán phục, bất luận là suy nghĩ hay cơ trí đều không thua một nam nhân, phong thái tao nhã đó không phải là điều mà nàng có thể só sánh được. Tuy rằng hai người là tình địch nhưng Hách Liên Ảnh không ngại mà tán thưởng, tín nhiệm Long Chiến Nhã. Hách Liên Ảnh nàng không phải là nữ nhân không có đầu óc, không biết phân nặng nhẹ.
“Hiện tại xem như ngươi đã mười ba tuổi?” Nam Phong Nguyệt đi được một lúc lâu đã trở lại, trên boong thuyền không khí có chút ngưng trọng, Mặc Sĩ Lưu Thương không biết đang nghĩ cái gì đột nhiên nói lên một câu.
“Ừm? Hẳn là như vậy đi, làm sao vậy?” Nếu sự tình thật sự như nàng nghĩ vậy theo như cơ thể hiện tại mà nói nàng thật sự đã là mười ba tuổi.
“Ừm, còn hai năm nữa thôi.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Long Chiến Nhã, dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói.
“Ôi chao?” Long Chiến Nhã sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Bây giờ là lúc nào mà hắn còn có thể suy nghĩ chuyện này.
Những người còn lại cũng sửng sốt, sao lại nói mấy chuyện không đâu này? Nhưng nhìn khuôn mặt Long Chiến Nhã ửng đỏ, mọi người cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn hai người cười trộm.
“Nhìn cái gì!” Long Chiến Nhã thẹn quá thành giận, ra sức nhéo hông Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó vùi mặt trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương. Trên lý thuyết mà nói nàng vẫn là một đứa nhỏ mà thôi, sao hắn có thể trêu trọc nàng như thế! Nàng không có mặt mũi gặp người khác a!
Mặc Sĩ Lưu Thương sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh tốt lại, vươn tay vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Long Chiến Nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười.
“Có thể nhìn thấy nụ cười khuynh thành của vị Chiến thần lãnh huyết, bổn vương cũng không tiếc chuyến đi này a!” Nhìn thấy ý cười trên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, mọi người đều kinh ngạc. Ai mà chẳng biết Mặc Sĩ Lưu Thương là một khối băng ngàn năm, ý cười này quả là vạn năm khó gặp đây, Liễu Thừa Phong nhịn không được mới nói một câu trêu ghẹo, hiển nhiên là nhận lại được cái trừng mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi mà lại đỏ mặt sao? Xem ra bản tôn cũng không uổng chuyến này a.” Bách Lí Mạch đong đưa ly rượu trong tay, khôi hài nhìn bộ dạng giả dạng đà điểu của người nào đó. Cô gái nhỏ kia da mặt so với tường thành còn muốn dày hớn, trước kia hắn vẫn thường bị nàng đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, làm hại hắn mất hết vẻ uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, thế nhưng hôm nay lại được nhìn thấy nàng đỏ mặt, thực sảng khoái a!
Mọi người cười ha ha, không khí ngưng trọng cũng dịu đi vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.