Chiến Vương Long Phi

Chương 62: Lâm triều




Lâm triều, trong đại điện lặng ngắt như tờ. Mặc Sĩ Cổ gương mặt lạnh lẽo ngồi trên long ỷ, ánh mắt sắc bén đảo qua quét lại nhìn chúng đại thần bên dưới. Không có can đảm đối mặt với ánh mắt ngập tràn lửa giận của Hoàng thượng, văn võ bá quan đều cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng đều rất cẩn thận, sợ tiếng hít thở của mình sẽ như châm dầu vào lửa giận của Hoàng thượng, thiêu đốt chết bọn họ.
Cúi đầu, tả tướng khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý mà hữu tướng thì có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, thấy hắn không chút hoang mang, liền đơn giản nhắm mắt lại dưỡng thần, để cho hắn tự xử lý đi.
“Quân lương đóng quân tây nam xuất hiện vấn đề, là trẫm đã cho các ngươi an nhàn quá rồi sao? Là trẫm cho các ngươi quyền hạn quá lớn sao? Còn dám đánh chủ ý vào quân lương, các ngươi thật to gan!” Mặc Sĩ Cổ mắt hổ trừng, trên tay vịn long ỷ hung hăng vỗ mạnh, tiếng vang thật lớn làm cho bọn quan viên phía dưới thân mình run lên, sau đó đứng lui về sau, tận lực giảm nhỏ lại diện tích của mình.
“Thái tử ngươi nói đi, quân lương này xuất ra từ mễ trang của hoàng gia, sao có thể xảy ra vấn đề gì?!”
“Phụ hoàng bớt giận,” Bị điểm đến tên, Mặc Sĩ Lưu Vân mặc dù có chút run sợ nhưng trên mặt vẫn là biểu tình phong đạm vân khinh, cử chỉ thản nhiên bước lên từng bước, “Khởi bẩm phụ hoàng, mễ trang này trước kia đúng là nhi thần quản lý nhưng năm nay Chiến vương đã thắng một ván bài, hiện tại sản nghiệp mà hoàng gia sở hữu đều do Chiến vương quản lý. Nhi thần nghĩ, Chiến vương lần đầu tiên tiếp xúc với những việc này nên khó tránh khỏi sơ suất xảy ra.”
“Vậy sao?” Tin tức này thật làm cho Mặc Sĩ Cổ sửng sốt. Đối với sản nghiệp trên thương trường này của hoàng gia hắn thường không hỏi đến, bởi vì lợi nhuận không cao, chỉ biết đó đều là do Thái tử và Bình vương quản lý, sao năm nay hai người bọn họ lại để Chiến vương tiếp nhận?
“Thương nhi, ngươi có thể nói một lời.” Phàm là chuyện có liên quan đến Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Cổ luôn có chút dung túng và nhường nhịn, cũng bởi vì điểm này nên mới khiến cho Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ coi Mặc Sĩ Lưu Thương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, có thể có lời muốn nói.” Phàm là đề cập đến Mặc Sĩ Lưu Thương chuyện tình, Mặc Sĩ Cổ luôn có chút dung túng cùng nhường nhịn, cũng đang bởi vì này điểm, mới làm cho Mặc Sĩ Lưu Vân Hòa Mặc Sĩ Lưu Dạ đem Mặc Sĩ Lưu Thương coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, không diệt trừ thì không thõa mãn.
“Hồi phụ hoàng, đây là do sau khi nhi thần tiếp quản mới xuất hiện vấn đề, nhi thần xác thực cảm thấy khó nên mới có sai lầm như vậy. Nhưng thỉnh phụ hoàng cho thần nhi một ít thời gian, nhi thần sẽ điều tra rõ tình hình cụ thể, nếu là do thuộc hạ của nhi thần làm việc thất trách, lúc đó nhi thần đương nhiên sẽ thỉnh phạt. Nhưng nếu chuyện này là do có người cố ý an bài, nhi thần còn thỉnh phụ hoàng nghiêm trị không tha.” Không thể không nói, đôi khi Mặc Sĩ Lưu Thương sở dĩ không sợ một phần cũng là do sự thiên vị này của Long Ngự đế.
“Chuẩn.”
“Phụ hoàng!”
“Nhị đệ!”
Bị Mặc Sĩ Lưu Vân kéo tay, Mặc Sĩ Lưu Dạ ngậm lại miệng, biểu tình vẫn như cũ là căm giận. Lại là như vậy! Mỗi lần đều là như vậy! Chỉ cần là Mặc Sĩ Lưu Thương, cho dù phạm lỗi thiên phụ hoàng cũng sẽ cho hắn thời gian sửa đổi, mà bọn họ thì sao? Lần trước đều không cần dài dòng đã lập tức bắt phạt, ngay cả thời gian lấy lại một cái công đạo đều không có. Dựa vào cái gì?! Đều là con của phụ hoàng, dựa vào cái gì mà người lại thiên vị Mặc Sĩ Lưu Thương! Có phải vì Mặc Sĩ Lưu Thương Long Ngự nam chinh bắc chiến lập vô số công lao. Nếu vậy bọn họ cũng đều vì Long Ngự cúc cung tận tụy! Vì sao phụ hoàng luôn không nhìn tới bọn họ? Vì sao?! Hắn không phục! Hắn không phục!
“Mặc Sĩ Lưu Thương!” Đè nén phẫn hận, Mặc Sĩ Lưu Dạ mắt đỏ hồng chắn nàng đường của Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Bình vương có việc gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương vô cùng bình tĩnh đối diện với Mặc Sĩ Lưu Dạ đang tức giận, khiến cho Mặc Sĩ Lưu Dạ cảm thấy mình giống như một tên hề, liều mạng biểu diễn nhưng người khác cũng không có nửa điểm quay lại để nhìn.
“Mặc Sĩ Lưu Thương, ngươi đừng đắc ý! Ngươi vĩnh viễn sẽ không may mắn mãi như vậy! Phụ hoàng vĩnh viễn sẽ không che chở ngươi!”
“Vậy sao.” Từ chối cho ý kiến, khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương nâng lên, từ bên người Mặc Sĩ Lưu Dạ đi qua.
“Nhị đệ.” Nhìn thoáng qua bóng dáng Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vân không đồng ý nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ, “Sao ngươi lại luôn xúc động như vậy.”
“Ca ca, ta không phục! Ta không phục a!” Một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, tiếng của Mặc Sĩ Lưu Dạ mang theo nồng đậm nức nở.
“Chuyện còn chưa kết thúc đâu.” Nỉ non một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Vân đi trước ra khỏi đại điện.
Mặc Sĩ Lưu Dạ sửng sốt, lập tức lộ ra một cái cười tà ác, đuổi kịp bước chân Mặc Sĩ Lưu Vân.
Trở lại Chiến vương phủ, tìm đến nơi Long Chiến Nhã.
Hoa viên, Phong Nguyệt ngồi trên chiếu, trên đùi là một cái đàn tranh, tùy tâm đạn tấu, Phong Tuyết và Phong Hồn đứng một bên, Long Chiến Nhã và tiểu Nhược Thần một lớn một nhỏ đang múa kiếm. Thân thể Long Chiến Nhã có sự mềm dẻo rất lớn, hơn nữa là do dạy tiểu Nhược Thần cho nên một chiêu một thức múa ra đều thật chậm, giống như đang nhảy múa vậy, cảnh đẹp tao nhã vui tươi, mà tiểu Nhược Thần học theo, cái tay cái chân nhỏ nhắn mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng bộ dạng cũng đã gần giống, rất đáng yêu.
Mặc Sĩ Lưu Thương không quấy rầy một đám người kia, lẳng lặng ỷ trên một thân cây, ánh mắt chuyên chú nhìn một lớn một nhỏ kia, ở nơi đó một người là con hắn, một người là thê tử hắn. Ở nhà của hắn không có mấy màn kịch tranh giành tình nhân, không có vợ chồng nghi kỵ ngăn cách, không có mẹ kế bày mưu hãm hại con nhỏ. Nơi này thật đúng là bến bờ của hắn, bất luận bên ngoài phải đối mặt với bao nhiêu người làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần trở về nơi này, có người chờ đợi, điều đó làm cho hắn tràn đầy ấm áp.
Thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đã đến, Long Chiến Nhã ném thanh kiếm đang cầm trong tay cho Phong Tuyết, để cho Phong Tuyết tiếp tục chỉ đạo tiểu Nhược Thần, còn mình thì chầm chậm đi về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Đã trở về. Thế nào?”
“Không có việc gì.” Kéo Long Chiến Nhã ôm vào trong ngực, ngửi hương thơm độc nhất chỉ mình nàng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Ừm.” Hắn nói không có việc gì, thì chính là không có việc gì, nàng cứ tiếp tục làm sâu gạo của nàng.
“Vì sao đối với Thần nhi tốt như vậy?” Kỳ thật Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn cảm thấy kỳ quái, Thần nhi không phải do nàng thân sinh, hơn nữa về sau lúc nàng có hài nhi của mình, Thần nhi sẽ thành trở ngại, nàng cũng cũng không phải người lương thiện, vì sao có thể đối với Thần nhi tốt như vậy.
“Ngươi hy vọng ta hãm hại cục cưng?” Long Chiến Nhã nháy mắt nhìn hắn.
“Ngươi cũng biết ta không phải ý đó.” Bóp nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ cười cười.
“Cục cưng là một đứa nhỏ, cuộc đời của nó không nên vì sai lầm của người lớn mà khiến nó phải thương tâm, bất luận là ai hay làm cái gì, nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ cái gì đều không hiểu rõ, không nên vì sai lầm của người lớn mà trừng trị nó, không phải sao?”
“Ừm.” Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, “Như vậy vì sao phương thức giáo dưỡng của ngươi lại kỳ quái như vậy?” Trước kia, hắn đối với sự học hành của Thần nhi có thể nói là nghiêm khắc, nhưng hiệu quả không cao, thành tích của Thần nhi đều thực là bình thường, nhưng từ khi Long Chiến Nhã tiếp nhận cho đến bây giờ, Thần nhi càng ngày càng thông minh lanh lợi.
“Kỳ quái sao?” Long Chiến Nhã nhíu mày, là nàng kỳ quái sao? Rõ ràng hắn chính là cỗ nhân lạc hậu có phải không. Thế kỷ hai mươi mốt là tùy theo khả năng đến đâu đều có phương thức dạy khác nhau, cổ nhân làm sao có thể hiểu hết được, “Có ích là được rồi.” Bĩu môi, Long Chiến Nhã nắm bàn tay to của Mặc Sĩ Lưu Thương kéo lên.
“Vương gia.” Đường Thạc bất chấp đánh vỡ không khí ái muội lúc đó của Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã. Nhìn xem, hắn vừa xuất hiện Vương gia nhà hắn đã dùng ánh mắt đao kiếm để nhìn, đuổi hắn đi nơi khác, “Phong Như An mang tin tức đến đây.”
“Ừm, nói với hắn chờ.” Hắn khó được lúc thanh nhàn, bọn họ từ khi nào thì hiệu quả công
việc đã nhanh như vậy?
“Hiện tại ngươi bề bộn nhiều việc sao?” Đợi lát nữa? Vì sao? Long Chiến Nhã nhíu mày.
“Ừm, bận việc.”
Nàng thật đúng là nhìn không ra hắn còn có thiên phú trợn tròn mắt mà nói dối.
“Mau đi đi.” Long Chiến Nhã hai tay đẩy hắn đi.
“Nhã nhi, theo giúp ta đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương giả dạng đáng thương.
“Ta mới không đi đâu.” Từ khi nào thì hắn càng ngày càng giống bì cẩu? (mặt dày)
“Ta đây cũng không đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương dứt khoát đem đầu gác ở hõm vai Long Chiến Nhã nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi sao lại vô lại như thế, Phong Như An còn đang chờ, nhanh chút đi.” Long Chiến Nhã tiếp tục đẩy hắn, nhưng không dám dùng nội lực, sợ tổn thương hắn, với khí lực một nữ nhân như nàng nào có thể so với khí lực to lớn của nam nhân!
Mặc Sĩ Lưu Thương không nói, bất động.
“Vương phi, nếu đã vậy người cũng theo xem đi.” Đường Thạc khóc không ra nước mắt. Vương gia nhà bọn họ làm việc đều sạch sẽ lưu loát a, cứ như vậy một đi không trở lại, người siêu cấp vô lại trước mắt này là ai? Nếu như chuyện này bị đám người ở quân doanh kia gặp được, ánh mắt còn không bay ra ngoài cửa sổ a.
“Đi thôi.” Không đợi phản ứng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng đem nàng tha đi.
Long Chiến Nhã tận trời xem thường, bất đắc dĩ đi theo.
“A, Vương phi, người quả nhiên cùng Vương gia đến đây.” Phong Như An nhìn hai người cùng nhau đến đây, liền lộ ra biểu tình “Quả nhiên thế”.
Long Chiến Nhã nhún vai, chỉ chỉ Mặc Sĩ Lưu Thương đang gắt gao nắm tay nàng đi ở phía trước, tỏ vẻ chính mình cũng thực bất đắc dĩ.
“Chuyện gì, nói đi.” Tâm tình tốt lắm, ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Phong Như An đều là nhu hòa, làm cho Phong Như An nhất thời hoảng hốt. Thì ra chủ tử của bọn họ còn có bộ dạng thực là yêu nghiệt như vậy.
“Khụ khụ, tạm thời chỉ biết hàng bị đánh tráo ở Lạc Thành.” Lạc Thành là một trấn nhỏ trên đường đến tây nam, “Lương thảo kia có tám phần đều bị đổi thành môi thước (gạo đã bị hỏng mốc).”
“Năm mươi vạn lương thực, tám phần bị đổi môi thước?” Đường Thạc có chút kinh ngạc, “Một cái Lạc Thành nho nhỏ, muốn dự trữ nhiều môi thước như vậy thật sự là không dễ dàng gì.”
“Điều đó chứng minh những người đó tốn không ít tâm tư.” Phong Như An cười, nhưng là cười châm chọc. Muốn ảnh hưởng đến uy tín của Vương gia sao? Bọn họ nghĩ như vậy có thể lật đổ Vương gia? Thật sự là buồn cười.
“Tiếp tục điều tra, ta muốn xác minh căn cứ cụ thể.”
“Vương gia, nếu nhờ Long các hỗ trợ điều tra sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Phong Như An nhìn về phía Long Chiến Nhã đang ngồi bên cạnh như không có việc gì.
“Làm sao vậy?” Đang hoàn toàn thất thần Long Chiến Nhã cảm giác được có người nhìn mình, liền nghiêng đầu nhìn qua.
“Không có việc gì.” Mặc Sĩ Lưu Thương giành trước mở miệng.
Phong Như An có chút bất mãn nhíu mày. Tư nguyên có sẵn vì sao không cần? Không phải Vương gia rất rõ ràng cái gì gọi là làm ít mà công to sao? Thật là.
Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, lại nhìn Phong Như An, Long Chiến Nhã tựa hồ biết bọn họ vừa rồi nhắc tới việc gì.
“Nếu cần Long các hỗ trợ, trực tiếp dặn dò bọn người Phong Hồn là được, ngươi là cô gia bọn họ.” Hắn là cô gia mà Long các thừa nhận nên có quyền điều khiển các bộ phận của Long các.
“Ừ, biết.” Tiểu nữ nhân có thể yên tâm để cho hắn điều khiển Long các sẽ không sợ hắn làm chuyện xấu sao?
“Làm chuyện xấu cũng được, bọn họ thích nhất làm chuyện xấu.” Tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nhún vai. Những người đi theo nàng chỉ sợ đều là người làm cho thiên hạ phải bất loạn, làm chuyện tốt? Tìm nha môn đi! Bọn họ chỉ phụ trách làm chuyện xấu, hơn nữa đã làm thì sẽ làm vô cùng tốt.
Ba người còn lại nét mặt đều co giật. Tiểu nữ nhân (Vương phi) của bọn họ rốt cuộc đã thành lập ra một cái tổ chức gì đây? Thoạt nhìn không giống một cái chính phái a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.