Chiến Vương Long Phi

Chương 74.2: Luyện binh [1] (2)




Sau bữa tối, bên trong thư phòng của Chiến vương phủ, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Lãnh Thu, Triều Kỳ, Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã, Phong Lam cùng Phong Như An cùng tề tụ lại một chỗ.
"Tam tẩu không cần nghỉ ngơi sao?" Nhìn thần sắc có chút mệt mỏi của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Vũ lo lắng hỏi.
"Không sao." Hắn đã sớm bảo tiểu nữ nhân đi nghỉ ngơi rồi, nhưng nàng lại nói không có hắn ở bên người nàng cũng ngủ không được, còn không bằng cùng hắn cùng đến đây, thể lực không tốt nhưng nàng còn có trí óc. Không có cách nào khác, cũng chỉ có thể mang nàng đến cùng.
"Các ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?"
"Có, rất nhiều chuyện."
"Tự mình xử lý."
Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ ngay lập tức suy sụp. Tam ca đã trở lại nhưng tại sao không tự làm đi chứ? Thật đáng ghét mà!
Không nhìn đến vẻ mặt của Mặc Sĩ Lưu Vũ, Mặc Sĩ Lưu Thương quyết định quăng ánh mắt hỏi thăm đến trên người Lãnh Thu. Tứ đệ này của hắn đúng là quá mức tùy hứng rồi.
"Khoảng chừng nửa tháng sau chính là Lục quốc yến." Lãnh Thu suy nghĩ một chút, chọn một chuyện tương đối phức tạp nói.
"Ta đi!" Tinh thần Mặc Sĩ Lưu Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên. Hắn tình nguyện vào hang sói cũng không muốn ở lại nơi chịu đựng cực khổ.
"Đệ ở lại." Trừng hắn một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương ra quyết định cuối cùng.
"Nhưng mà Tam ca, tình trạng hiện tại của tam tẩu không thích hợp để lặn lội đường xa cho nên để cho tiểu đệ đi không phải rất hợp lý sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ vô cùng nịnh nọt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Ta không có vấn đề gì." Long Chiến Nhã cười vui vẻ nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ.
"Tam tẩu, ngài phải trong phủ nghỉ dưỡng, sao lại có thể lao tâm lao lực vì chút chuyện này chứ, hãy để cho tiểu đệ đi đi.”
"Đệ thật sự muốn đi như vậy?" Long Chiến Nhã lộ ra nụ cười chiêu bài.
"Dạ dạ." Mặc Sĩ Lưu Vũ vui sướng gật đầu.
"Thương, để cho đệ ấy đi được không?" Long Chiến Nhã chớp đôi mắt to, rất là "buồn rầu" nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Cho đệ đi, để cho đệ đi đi!"
"Không được." Vô cùng phối hợp với Long Chiến Nhã, cũng vô cùng đả kích Mặc Sĩ Lưu Vũ, Mặc Sĩ Lưu Thương vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng.
"Các ngươi, các ngươi, hai người các ngươi. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Vũ quả thực là... cực kỳ bi thương.
"Nếu đã quyết định do Chiến vương đi, vậy Chiến vương muốn mang theo bao nhiêu binh lính?" Thấy trò chơi giữa hai huynh đệ kết thúc, Triều Kỳ đúng lúc mở miệng.
"Chọn ra năm trăm người.”
"Một trăm." Long Chiến Nhã nói xen vào.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía nàng.
"Lục quốc yến lần này được tổ chức ở Đông Lạc quốc. Từ Long Ngự quốc đến Đông Lạc quốc phải đi ngang qua một vùng sa mạc lớn, cho dù là tinh binh cũng chưa chắc có thể qua được toàn bộ, cần gì để cho nhiều người như vậy đi chịu chết.”
Từ khi bọn họ thám hiểm trên đảo đến giờ đã qua hai năm rồi, thời gian trôi qua thực nhanh.
"Vậy chọn một trăm người ư?" Triều Kỳ nhìn ra được, lúc hai người kia bàn chuyện, dường như đều là do vương phi định đoạt. Cũng phải thừa nhận rằng vương phi nói rất đúng.
"Chọn một trăm tinh binh. Chỉ cần qua sa mạc đến Đông Lạc quốc đương nhiên sẽ có người tiếp ứng."
"Nhưng mà nàng...."
"Ta còn cần bọn họ bảo vệ sao?" Nếu nàng đã luân lạc tới mức để cho binh lính bảo vệ vậy thì cần hắn để làm gì?
"Cũng đúng." Xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười. Quả thật là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sai lầm lần trước của hắn dường như đã tạo thành ám ảnh suốt đời.
"Nên chuẩn bị cái gì để làm quà tặng?” Lãnh Thu hỏi lên.
"Quà tặng?" Có cái truyền thống này sao? Lần trước bọn họ có mang đồ tới à? Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Ừ." Cái này cũng có thể coi như truyền thống.
"Ồ." Đúng là nhiều tiền không có chỗ để dùng mà, “Không tặng không được?” Năm nay Mặc Sĩ Lưu Vũ quyết định xây dựng con đê kia đã tốn rất nhiều tiền rồi.
"Cũng có thể. Nhưng tại sao lại không tặng?" Đây cũng là cơ hội để biểu hiện thực lực của một nước. Lãnh Thu khó hiểu.
"Hiện tại quốc khố còn lại bao nhiêu? Xây dựng con đê ở Đông Nam cần tốn bao nhiêu? Dùng tiền cho người khác thì chúng ta lấy gì mà xài?” Sau này, thực tế đã chứng minh đề nghị hiện tại của Long Chiến Nhã là vô cùng chính xác.
"Vậy, chúng ta sẽ không tặng quà?" Sẽ không phải như vậy chứ? Long Ngự quốc cũng không nghèo đói đến mức ngay cả lễ vật cũng không có để tặng đâu chứ?
"Lễ vật, đương nhiên phải có.” Con ngươi đảo một vòng, Long Chiến Nhã cười gian xảo một tiếng, "Chuyện này cứ giao cho ta đi, các ngươi không cần quan tâm nữa.”
"Được." Mặc Sĩ Lưu Thương dứt khoát đáp ứng.
Lãnh Thu cùng Triều Kỳ mở to miệng, Mặc Sĩ Lưu Thương đáp ứng quá nhanh, tất cả những lời hai người định nói ra đều bị nghẹn lại trong miệng.
Đêm khuya, trên giường, là thời điểm tốt nhất để vợ chồng nói chuyện.
"Nhã Nhi."
"Ừ?" Giọng nói của Long Chiến Nhã đã có chút buồn ngủ.
"Không cần tặng lễ vật."
"Cái gì?" Mơ mơ màng màng, Long Chiến Nhã chưa hiểu Mặc Sĩ Lưu Thương nói vậy là có ý gì.
"Tặng lễ vật cho Đông Lạc quốc, nếu như không nghĩ ra được muốn tặng cái gì thì cũng không cần tặng.” Nếu bởi vì chuyện này mà tiểu nữ nhân phải vất vả để tìm kiếm thì cái được không bù nổi cái mất rồi.
"Ha hả." Nam nhân này, giờ này đã là nửa đêm mà còn chưa chịu ngủ lại đi suy nghĩ cái chuyện này? Hắn đúng là nhàm chán quá rồi, hôn trên mặt nam nhân của nàng một cái, Long Chiến Nhã cười vui vẻ, "Yên tâm đi, đã nghĩ ra rồi, sẽ không mệt mỏi đâu.” Nàng đã biến thành Lâm muội muội rồi cũng không thể lại biến thành giấy trắng luôn.
"Ừ, ngủ đi."
Ngày thứ hai, Long Chiến Nhã đã dậy thật sớm, bởi vì sáng sớm Mặc Sĩ Lưu Thương phải vào triều. Mặc Sĩ Lưu Thương vừa đi, Long Chiến Nhã ở trên giường lăn qua lộn lại đều ngủ không được, hết cách, chỉ có thể rời giường.
"Tiêu Triết? Ngươi muốn đi đâu?" Vừa mở cửa phòng, Long Chiến Nhã đã chặn lại Tiêu Triết đang đi ngang qua.
"Vương Phi, thuộc hạ đang chuẩn bị đến quân doanh."
"Đi quân doanh?" Nàng đang nhàm chán đến chết, thật đúng là ông trời giúp đỡ, "Đưa ta đi cùng."
"Vương Phi muốn đi ư?" Nếu là trước kia thì không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ....
"Như thế nào? Bổn vương phi là người vừa chạm đến liền vỡ sao?” Long Chiến Nhã trừng mắt. Đám người này phát bệnh cái gì vậy? Nàng không có nội lực thì sẽ không sống nổi sao? Hơn nữa Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn thường xuyên dùng nhân sâm thượng hạng cùng linh chi cho nàng ăn, cơ thể yếu ớt lúc trước cũng đã điều dưỡng tốt lắm rồi.
"Không phải vậy." Tiêu Triết vội vàng lắc đầu.
"Vậy thì dẫn đường." Long Chiến Nhã chen chân vào đạp cho Tiêu Triết một cước.
Tiêu Triết cũng không dám trốn, cũng may Long Chiến Nhã không dùng lực nhiều. Ngửa mặt lên trời thở dài, Tiêu Triết cầu nguyện vương gia trở lại sẽ không lột da hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.