Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 66: Virus




Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra.
Cố Duật Ninh ngồi trên ghế làm việc, ngửa đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nại Nại nhẹ nhàng đi vào, ngồi trước bàn làm việc của anh, nâng má nhìn ngắm.
Đường con ngũ quan của anh cực kỳ lưu sướng, giữa mày nhíu lại, lông mi cong mà dày....nhìn thế nào cũng không giống người máy.
Bỗng nhiên Nại Nại cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức hoang đường, thế mà lại tin lời nói mê sảng của Lâm Trạch.
“Nhìn cái gì.” Cố Duật Ninh khong mở mắt nhưng vẫn biết cô gái nhỏ vào phòng, còn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Nại Nại nói: “Vừa nãy anh....siêu hung dữ, khiến mọi người đều sợ hãi.”
Cố Duật Ninh chậm rãi mở to mắt, đồng tử đen nhánh quét cô một cái: “Anh dữ lắm sao?”
Nại Nại liên tục gật đầu.
Cố Duật Ninh vẫy tay với cô: “Lại đây ôm một chút.”
Nại Nại ngoan ngoãn đi qua, anh duỗi tay ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô ngồi lên đùi mình: “Anh sẽ không hung dữ với em, đừng sợ.”
Có lẽ là muốn khẳng định điều đó nên đêm nay Cố Duật Ninh đặc biệt ôn nhu, ôm cô hôn một trận, nhẹ nhàng ma sát, nhẹ nhàng, chậm rãi....
Tay Nại Nại rơi xuống vị trí eo trái của anh, cô vẫn có chút.....có chút không tìn.
Lâm Trạch nói nơi này là vị trí yếu nhất của anh, là vị trí nguồn điện....
Ngay khi sắp sờ đến, tay Nại nại bỗng nhiên bị bắt lấy.
Cố Duật Ninh hôn đến môi cô đỏ ửng, sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô tới: “Em thật không nghe lời.”
Nại Nại rụt tay về, ánh mắt né tránh: “Không phải.....”
“Đừng lộn xộn trong lòng anh.” Hô hấp của anh khẽ thổi qua vành tai cô: “Sẽ rất nguy hiểm.”
Bầu không khí cũng trở nên ái muội, Nại Nại đỏ ừng mặt, một cử động cũng không dám.
Cố Duật Ninh lại hôn cô một lúc nữa, giống như đang nhấm nháp một viên kẹo trái cây chua ngọt, chậm rãi, không chút vội vã....
Nại Nại bị anh hôn đến đỏ mặt tai hồng, hô hấp cũng khẽ dồn dập, tay cầm lòng không được mà ôm lấy vòng eo của anh.
Đây là một cơ hội, cô muốn thử lại.
Nếu không cô sẽ vẫn luôn suy nghĩ về nó, thật muốn mệnh mà.
Đều tại Lâm Trạch, tại sao lại nói với cô những thứ mà cô không hiểu chứ!
Nại Nại quyết tâm, tay lần thứ hai sờ đến, làn da bên hông bóng loáng, cái gì cũng không có.
A a a, Lâm Trạch anh là kẻ lừa đảo!
Cố Duật Ninh buông lỏng tay cô ra, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất.
“Không hôn nữa, em không chuyên tâm.”
Nại Nại nhìn tay mình, lại nhìn anh.
Vầng trăng tròn lạnh lẽo treo trên bầu trời đêm, dưới ánh trăng, Cố Duật Ninh thân hình thon dài, cao thẳng.
“Tam gia.....”
“Lâm Trạch nói với em cái gì?” Nghe giọng anh, hình như ẩn ẩn mang theo tức giận.
Tim Nại Nại run lên, có hơi sợ: “Không....không có....”
Cố Duật Ninh xoay người nhìn cô: “Em muốn biết bí mật của anh sao, Tiểu Nại?”
“Em....không muốn biết, không, em biết rồi, anh không hề giống những gì anh ấy nói.” Nại Nại nói năng lộn xộn: “Anh ấy nói cái gì mà anh là người máy, đều nói loạn cả, căn bản.....”
“Nếu chuyện anh ta nói là sự thật, thì sao?”
Nại Nại không thể tin mà ngẩng đầu.
Cố Duật Ninh cởi áo khoác, ở vị trí eo trái, anh nhẹ nhàng xé miếng da mô phỏng lớn bằng bàn tay xuống.
“Sớm muộn gì em cũng biết, nhưng anh càng hi vọng em chủ động hỏi anh, chứ không phải....cẩn thận hoài nghi, hay là thử.”
Nại Nại trơ mắt nhìn miếng da bóng loáng kia bị xé xuống, lộ ra một cái....cổng tiếp nhận hình tròn màu đen.
“Anh ta nói không sai, Cố Trường Sinh đã chết....”
Nại Nại che miệng, khó tin nhìn anh, không biết phải dùng sức lực lớn thế nào thì mới có thể kiềm chế bản thân không xúc động hét lên.
Cô đang nằm mơ sao, loại cảnh tượng này nhất định chỉ có thể xảy ra trong mộng.
Cố Duật Ninh nhìn biểu cảm kinh sợ của cô, bước về phía cô hai bước, muốn ôm cô vào lòng.
Nại Nại vội vàng lùi về phía sau, suýt nữa thì đụng phải bàn trà.
Bước chân của anh lập tức dừng lại, đôi con ngươi đen như mực nhìn cô: “Em....sợ anh?”
Nại Nại đã không biết sợ cái gì, nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt.
“Anh nói.....Trường Sinh đã chết, vậy.....vậy anh là ai?”
Cố Duật Ninh nhìn cô thật sâu: “Anh là Cố Duật Ninh.”
“Anh......vẫn là anh ấy sao?”
“Vậy phải xem em nghĩ như thế nào.”
Cố Duật Ninh bị biểu cảm của cô làm cho.....trái tim quặn đau từng đợt: “Em đừng khóc.”
Em khóc, anh cũng sẽ đau lòng.
Nại Nại hít mũi, dùng ống tay áo lau nước mắt: “Thật xin lỗi.....Cố tiên sinh, em phải về suy nghĩ một chút.”
Ba chữ “Cố tiên sinh” này khiến Cố Duật Ninh đau đớn, anh không ngăn cản, tùy ý để cô chạy ra khỏi thư phòng.
Sau khi cô rời đi một lúc lâu, anh mới chậm rãi đi tới, nhấc bàn trà lên, dùng sức ném lên tường.
Đã sớm đoán cô sẽ có phản ứng như vậy.
Nhưng khi thời điểm này thật sự tới, Cố Duật Ninh vẫn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
Anh chậm rãi nhắm mắt trái lại, lên tai vang lên giọng nói của giáo sư Johansson:
“Hận thù không nên trở thành tín niệm để cậu sống sót, tình yêu mới phải.”
Nhưng với bộ dáng này của anh, còn yêu người khác thế nào được.
Đối với Cố Bình Sinh là như thế, đối với Lâm Nại Nại, cũng là như thế.
.........
Đoạn thời gian đó, Lâm Trạch phát hiện hình như Nại Nại trở nên ngoan ngoãn hơn rồi, ít nhất paparazzi anh phái đi chụp không có chụp được ảnh cô ở bên Cố Duật Ninh.
Cuối cùng cũng chia tay rồi sao?
Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm, vì để an ủi cô em gái thất tình, anh cho phép cô quay một bộ phim cổ trang cung đấu, cho cô vào đoàn phim, nếu quá tập trung vào công việc thì sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Nại Nại đóng phim rất nghiêm túc, nhưng khi nghỉ ngơi, cô luôn vô thức nhớ đến người kia, nhớ đến những giây phút ở bên nhau.
Sợ anh sao? Ngược lại không đến mức đó.
Chỉ là cô không biết đối mặt với anh như thế nào, nói chuyện yêu đương với người máy, ngẫm lại thật sự có hơi hoang đường.
Lâm Trạch thấy Nại Nại thường xuyên rầu rĩ không vui thì cũng bắt đầu giới thiệu bạn trai cho cô.
“Tới đây, nhìn ảnh chụp này, đây là bạn học bên Mỹ của anh, vẻ ngoài không kém tiểu thịt tươi trong giới đây, hơn nữa vừa có bằng cấp lại có gia thế.”
Nại Nại quét mắt nhìn qua ảnh chụp, đột nhiên hỏi: “Anh, anh nói người máy cũng sẽ có tình cảm con người sao?”
Lâm Trạch biết con bé vẫn không buông Cố Duật Ninh được, tức giận nói: “Vậy thì thế nào? Giống loại khác nhau thì không thể yêu đương, đây là phép tắc sinh tồn cơ bản, em từng thấy con chó con mèo hạnh phúc sinh hoạt bên nhau chưa?”
Nại Nại:.......
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Thực ra em cảm thấy, là em phản ứng quá kích.” Cô thở dài, nói: “Em không nên coi anh ấy là người máy, tựa như sau khi xảy ra xe cộ thành người tàn tật thì sẽ dùng tay giả chân giả vậy. khoa học kỹ thuật thay đổi sinh hoạt, anh, anh nói đúng không?”
Lâm Trạch thấy cô giống tro tàn lại cháy, vội vàng nói: “Em nghĩ gì đó? Người tàn tật có thể dùng tay giả chân giả, nhưng em có từng thấy người nào sắp chếp còn có thể trang bị công năng trái tim như người, đại não cũng sống lại không!”
“Không phải anh Trưởng Sinh sống lại sao?”
Nại Nại càng nói càng hăng hái, giống như có ý một giây tiếp theo sẽ chạy đi tìm anh luôn.
Lâm Trạch: “Cậu ta đã vi phạm pháp tắc thiên địa, có trời mới biết tương lai ra sao, nhưng khẳng định sẽ không có kết quả tốt, em đừng ở cùng cậu ta rồi bị liên lụy.”
Nại Nại giận dỗi: “Anh đừng có nói xấu người ta!”
Lâm Trạch đưa ảnh chụp tới trước mặt Nại Nại: “Em nhìn bạn học ở Mỹ của anh đi, thật sự không tồi đâu.”
Nại Nại không vui liếc mắt một cái, thở phì phì trở về phòng: “Kém xa.”
“Kém chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng kém!”
Chỉ vì đó không phải người trong lòng kia, cho nên nhìn đâu cũng không tốt.
..........
Chiều hôm đó, Nại Nại quay xong phân cảnh Hoàng Hậu nhu nhược vùng lên của mình, còn chưa kịp tẩy trang thì nhận được điện thoại của Cố Bình Sinh, nghe ngữ điệu hình như rất rốt ruột:
“Tiểu Nại, em có thời gian thì tới nhà anh một chuyến nhé.”
“Làm sao vậy?”
“Hình như anh trai anh bị bệnh rồi, nhốt mình trong phòng không ra ngoài, cũng không đi bệnh viện, thoạt nhìn giống như muốn chết, em đến thăm anh ấy đi nhé!”
Thậm chí Nại Nại còn không kịp tháo trang sức, thay quần áo, chỉ xin nghỉ với đạo diễn rồi vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thành điện ảnh.
Đạo diễn thấy cô gấp gáp như vậy thì chỉ nghĩ chắc đã xảy ra chuyện gì đó, đơn giản phái cho cô một chiếc xe, đưa cô đến trước Cố trạch.
Cố Bình Sinh đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Nại Nại, hơi kinh hãi: “Oa, hóa trang sát khí như thế để tới gặp anh trai anh à?”
Nại Nại lười giải thích với anh ta, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, buổi sáng hôm nay anh nhận được điện thoại của Tần quản gia, nói anh trai sinh bệnh, nhốt mình trong phòng, ai cũng không chịu gặp. Bác sĩ tới cũng không cho vào, không ai được vào hết! Không biết tình huống hiện tại của anh ấy như nào rồi.”
Cố Bình Sinh dẫn Nại Nại đến trước cửa phòng của Cố Duật Ninh, nhẹ nhàng gõ gõ: “Anh, Nại Nại tới thăm anh.”
Trong phòng không người đáp lại, Nại Nại bước lên, nhẹ nhàng gọi: “Anh, anh có khỏe không?”
Một tiếng “anh” này, Cố Duật Ninh không có sức chống cự, rất nhanh, cửa phòng răng rắc một tiếng, mở ra.
Nại Nại vừa mới đi vào đã bị người nọ kéo tay, dùng sức ấn lên cạnh cửa.
Cửa phòng nặng nề đóng lại, suýt nữa đập vào mũi của Cố Bình Sinh.
Nại Nại áp lưng lên cửa phòng, nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặt anh hồng hồng, ánh mắt có chút tan rã, tay đặt trên vai trái của cô, chậm rãi áp sát, sau khi nhìn ngắm một hồi rồi dùng sức m*t mạnh môi cô.
“Ưm!”
“Anh nói rồi, có hối hận thì anh cũng sẽ không buông tay.”
Anh thật sự dùng sức cắn cô, tựa như đang phát ti3t cảm xúc....
Nại Nại có thể tử răng môi của anh mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh nóng bao nhiêu, cô đẩy mạnh Cố Duật Ninh ra, duỗi tay sờ trán anh: “Anh sốt rồi, phải đến bệnh viện ngay mới được!”
“Không phải sốt.” Cố Duật Ninh nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, kết quả suýt té ngã, cũng may Nại Nại tay mắt lanh lẹ ôm lấy anh.
“Cẩn thận chút nha!”
“Không phải bị sốt.” Cố Duật Ninh bước đi lảo đảo, kéo Nại Nại cùng ngã xuống giường.
Anh vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v3 từng sợi tóc của cô:
“Anh.....trúng độc.”
“A!” Nại Nại kinh hô: “Trúng độc thì càng cần đi bệnh viện!”
“Không phải trúng độc cái kia.”
Cố Duật Ninh vùi mặt vào cổ cô, nặng nề nói: “Sau khi giáo sư Johansson qua đời, phần mềm diệt virus của anh đã.....không có tác dụng, loại virus này anh chưa từng gặp, nó đã phá huỷ tường lửa của anh....”
Nại Nại sợ không hề nhẹ: “Sẽ....sẽ thế nào?”
“Sẽ nhiễu loạn trình tự vận hành của anh, khả năng viễn trình sẽ bị không chế. Hiện tại tốt nhất em nên rời đi, bảo Tần quản gia đóng cửa lại.”
Sao Nại Nại có thể rời đi cơ chứ. Cô ngồi dậy, dùng chăn che anh lại, nhưng rồi lại thấy như vậy không được, gấp đến mức không biết nên làm gì mới tốt, chỉ có thể liên tục lau nước mắt.
“Anh, thật xin lỗi, em không bao giờ giận dỗi với anh nữa, anh đừng như vậy.....em sợ lắm.”
Cố Duật Ninh ngước mắt nhìn cô, dẫu hiện tại anh không nhìn thấy gì cả nhưng vẫn cảm nhận được cô gái nhỏ đang sợ.
“Lại đây.”
Nại Nại bò qua, khóc sướt mướt nâng đầu anh lên, đặt trên chân mình, liên túc lau nước mắt:
“Thực xin lỗi, hu hu......em không bao giờ như vậy nữa.”
“Xin lỗi cái gì.” Cố Duật Ninh cười cười, cố gắng mở to mắt để nhìn thấy cô: “Sợ hãi những thứ chưa từng biết là bản năng của con người, anh không trách em.”
“Vậy.......anh cũng sẽ sợ sao?”
“Anh sẽ.” Cố Duật Ninh vuốt mặt cô: “Anh sẽ sợ hãi......ly biệt, mất đi, tử vong, sợ rất nhiều chuyện, nhưng anh sợ nhất....là em khóc.”
“Nếu anh không khỏe lên thì em sẽ khóc đến chết.” Nại Nại ôm chặt lấy anh, khàn giọng: “Cầu xin anh, nhất định phải khỏe lên.”
“Anh biết.”
Cố Duật Ninh bất đắc dĩ cười khổ: “Em.....em gọi Dương Gia Văn đến đây đi. Nếu trên thế giới này còn có người có thể giúp anh, chỉ sợ chỉ có hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.