Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 41:




Editor: Sapoche
Lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị lời nói của nhân viên công tác thu hút.
Mặc dù Chu Yến Kinh không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng đại khái cũng đoán được một ít, dù sao “Độc thân” và “Đính hôn” hai từ này cũng chỉ xuất hiện ở một nơi duy nhất.
Nhưng anh không ngờ, Mạnh Đan Chi lại thẳng thắn thừa nhận trước mặt anh thế này.
Chu Yến Kinh cũng rất ngạc nhiên.
Anh không lên tiếng, chỉ nghe cô nói.
Về phần tin tức, bây giờ có nghe hay không cũng chẳng cần thiết.
Trọng điểm của Mạnh Đan Chi giờ phút này đang ở số 584, “Cho hỏi, ai là người sắp xếp thứ tự này thế ạ?”
Nhân viên công tác không nghe thấy gì không đúng: “Bởi vì số người hỏi có hơi nhiều, cho nên…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Mạnh Đan Chi đã biết được nguyên nhân rồi.
“Các người muốn sửa thì cứ sửa đi.” Cô hừ một tiếng: “Dù sao độc thân cũng chẳng cần tài liệu xét duyệt, đính hôn còn cần giấy chứng nhận đính hôn đúng không?”
Giấy chứng nhận đính hôn?
Nhân viên công tác bị cô nói làm sửng sốt một chút, nghĩ lại cũng thấy cũng hài thật.
Thật ra, bình thường không bao nhiêu người tìm bọn họ, lúc này bọn họ bỏ thời gian mấy ngày, độ hot cũng dần giảm xuống, người trên mạng hỏi mới từ từ ít đi.
“Cô Mạnh, cho nên cô còn muốn gửi tư liệu hay không?”
“Gửi gì mà gửi chứ, không phải anh ấy có 583 người vợ chưa cưới sao, còn cần tôi gửi tư liệu đính hôn nữa? Mấy trăm người vợ chưa cưới còn chưa đủ chứng minh à.”
Vẻ ngoài Mạnh Đan Chi dịu dàng nhưng tính cách thì trái ngược hoàn toàn.
“Cúp đây, tạm biệt.”
Chu Yến Kinh vừa mới nghe thấy Mạnh Đan Chi nói, tuy cô tức giận với nhân viên công tác là đúng, nhưng từng câu nói đó, sao cứ như đang nói với anh.
583?
Bản thân anh không muốn có nhiều vợ chưa cưới như thế, chắc là do mạng xã hội ầm ĩ mà ra.
Bỗng nhiên Chu Yến Kinh lại thấy đau đầu.
Mạnh Đan Chi đặt điện thoại lên bàn, trực tiếp bưng chén cháo lên húp, bây giờ còn ngại ngùng gì nữa chẳng còn cái gì.
Lần trước là fan bạn gái, lần này lại có mấy trăm fan “vợ”.
Thật ra thì mấy chuyện này trên internet cũng rất bình thường đi, nhưng cô chính là thấy mất hứng đấy, nói ra lại có vẻ cô keo kiệt quá.
Bởi vì là đàn ông đẹp trai nên gây họa sao.
Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện: “Anh Chu, từ từ ăn nhé.”
“…”
Cái xưng hô anh Chu này, lần đầu tiên anh nghe phát ra từ miệng của cô.
Dường như cơn tức giận này đang dồn lên người anh.
Chu Yến Kinh nhướng mày: “Cô Mạnh muốn ra ngoài sao?”
Mạnh Đan Chi vừa nghe đã nghĩ đến yêu cầu của nhân viên công tác khi nãy, đính hôn thì chứng minh thế nào được, đây không phải giống trên mạng nói làm sao chứng minh ba tôi là ba tôi đấy.
Cô chẳng thèm đi chứng minh đâu.
Để cho anh độc thân là được rồi.
Sau khi cân nhắc mới quay đầu lại, Mạnh Đan Chi lại nhớ đến trước đó khi cô tự nhận là vợ chưa cưới của anh, thì anh vẫn luôn ở đây.
Chắc chắn anh nghe thấy được.
“Dù sao cửa hàng của em cũng bề bộn nhiều việc.” Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi lại thở ra một chút: “Còn có khoản nợ mấy chục cái cà vạt nữa.”
Cô tức giận thế, nhưng ngược lại Chu Yến Kinh lại thấy buồn cười.
Có chút đáng yêu.
Hưởng thụ cảm giác ghen hình như cũng tốt lắm.
Anh nói: “Cuộc điện thoại khi nãy, không muốn xử lý sao?”
Mạnh Đan Chi: “Không đi.”
Chu Yến Kinh: “Thật sự không đi sao?”
Mạnh Đan Chi hoài nghi anh đã nghe được nội dung chi tiết khi nãy rồi, vốn dĩ bản thân đã lén sửa lại mục hôn nhân của anh, bây giờ lại ở trước mặt anh đi thừa nhận với nhân viên công tác.
“Rất phiền phức, nên không đi. Sao anh lại nghe lén em nói chuyện thế, cục trưởng Chu, như vậy không tốt đâu?”
Giọng nói của cô khiến anh có chút mê mẫn, rõ ràng đang tức giận nhưng giống đang ghen hơn.
Chu Yến Kinh từ từ buông muỗng xuống: “Căn hộ nhỏ thế này, Chi Chi, anh sẽ để em đi một mình sao?”
“…”
Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc anh một cái.
Chu Yến Kinh cười, “Đưa em đi?”
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn tính từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ hai giây thì đồng ý.
“Được rồi.”
Đưa cô đi thì làm sao, cô hay là cái người vợ chưa cưới 584 của anh, nói sao thì, cũng có vài phút chung đường.
Chu Yến Kinh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô.
So với trước kia giống thì hoạt bát hơn nhiều.
Anh có đủ mọi cách xử lý, cũng không muốn xử lý nhanh như thế, để cô phát hiện ra không chừng sẽ nói anh ti tiện.
-
Hôm nay là cuối tuần, Chu Yến Kinh tự mình lái xe.
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi có ý định ngồi ở vị trí phó lái, nhưng khi mở cửa thì thay đổi chủ ý sang ngồi phía sau.
Chu Yến Kinh từ kính nhìn cô ngồi phía sau.
Mạnh Đan Chi nhìn anh chột dạ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ đúng tình hợp lý: “Anh Yến Kinh, hôm nay anh là lái xe của em.”
“Nhanh lên, em muốn đến thị sát cửa hàng của em.” Cô tủm tỉm cười hối anh.
Chu Yến Kinh hỏi: “Cô Mạnh có trả tiền xe không?”
Mạnh Đan Chi: “Có tính một chút.”
Nói đến tiền xe, cô lại nhớ đến trước đấy Trần Thư Âm và 186, cúi đầu gửi tin nhắn: [Trước đấy cậu và 186 trả tiền xe thế nào?]
Trần Thư Âm bị hỏi bất ngờ, còn có chút ngại ngùng.
Trần Thư Âm: [Chuyện này khó mà nói được.]
Lúc này cô ấy vẫn còn trong cửa hàng gà, bởi vì tối hôm qua trực tiếp ngủ ở phòng phía trên của cửa hàng, còn tưởng bị phát hiện rồi.
Trần Thư Âm: [Anh ấy ngồi xe tớ, tớ h4m muốn sắc đẹp ấy nhưng nghĩ lại vẫn đang ở trên xe làm vậy không tốt nên chỉ hôn môi một cái.]
Cái này có gì khó nói chứ?
Mạnh Đan Chi đối với cuộc sống của chị em mình rất xem thường.
Nhưng mà thật sự rất k1ch thích.
Diên Tỉnh trước mặt, cô đang đi ô tô, muốn trả tiền vé thì cô tự mình đưa, không phải anh.
Cô ấy lẽ ra phải đến lái xe hôm nay.
Cô nhìn Chu Yến Kinh đang ngồi phía trước, anh giống như là tài xế của cô, cô đi xe thì phải trả tiền.
Đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều này sớm hơn.
Góc suy nghĩ của Mạnh Đan Chi hơi kỳ lạ, cũng không ý thức được suy nghĩ của bản thân bây giờ đã khác hoàn toàn so với trước kia.
Đương nhiên, Chu Yến Kinh cũng phát hiện được cô đang nhìn anh.
Cô còn chưa nghĩ xong, đã đến hẻm Thanh.
Lúc này có không ít sinh viên đại học B ở bên ngoài, nếu nhìn kỹ trong xe chắc chắn có thể nhận ra Chu Yến Kinh.
Mạnh Đan Chi xuống xe, còn có người nhận ra cô.
“Đàn chị.”
Cô tựa vào cạnh cửa xem, tim đập mạnh: “Chào.”
Chu Yến Kinh ung dung nhìn cô còn đang muốn chạy, nhìn thấy bạn học đối diện cô còn muốn nhìn vào trong xe, anh nhẹ nhàng ấn cửa xe xuống.
Nghe thấy tiếng, Mạnh Đan Chi trực tiếp ngăn anh mở kinh xe xuống.
Chu Yến Kinh đưa tay vào sau eo cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Cô mặc sườn xám, động tác như thế cô cảm nhận rất rõ ràng, nhất là ở chỗ mẫn cảm thế này.
“Đàn chị, chị muốn vào cửa hàng sao?” Em gái mỉm cười: “Em cũng tính đi, cùng nhau đi đi!”
Lỗ tai Mạnh Đan Chi giật giật, “Được.”
Tay phải cô luồn ra sau muốn đẩy tay Chu Yến Kinh ra, nhưng lại bị anh bắt lấy.
Cô có chút không chống đỡ được, anh giống như chẳng kiêng dè già, ở trước hẻm nhiều người qua lại như thế cứ như thế động tay với cô.
“Đàn chị, làm sao thế ạ?” Đàn em phát hiện có gì đó không đúng.
“… Không có gì.” Mạnh Đan Chi chưa bao giờ khẩn trương như thế.
Cũng may Chu Yến Kinh không tiếp tục trêu cô nữ, Mạnh Đan Chi rút tay về rồi khẽ vuốt mái tóc mình: “Đi thôi.”
Cửa xe phía sau từ từ đóng lại.
Sau một lúc lâu Chu Yến Kinh chẳng nhúc nhích gì, sau đó mới lấy điện thoại gọi cho Tưởng Đông: “Thông tin của tôi trên mạng, thứ hai cậu đi liên hệ với bên phía chính phủ một chút.”
Tưởng Đông à một tiếng: “Thông tin gì ạ?”
Cái này cũng chẳng tính là tăng ca, dù sao đến thứ hai mới cần liên hệ, anh ấy cứ hỏi trước để nắm tình hình.
“Baidu.” Chu Yến Kinh lời ít ý nhiều.
Ấn tượng của Tưởng Đông đối với thông tin của cục trưởng nhà mình cũng chỉ dừng lại lúc phu nhân sửa thành ba chữ kia ---
Thế liên hệ với chính phủ làm gì.
Tin tức sửa chữa không chính xác sao?
Cục trưởng không nói rõ, không phải chỉ cần liên lạc với nhân viên kia thì sẽ giải quyết được sao?
Chẳng qua là đổi từ đính hôn sang độc thân mà thôi, dù sao lúc đầu cục trưởng cũng không quan tâm đến, nhưng nói không chừng sx khiến phu nhân tức giận, cục trưởng sẽ lập tức trở về trạng thái độc thân thật.
-
Hứa Hạnh vẫn còn ở trường học nên đến cửa hàng rất sớm.
Lúc Mạnh Đan Chi đến đó, cô ấy đang xem video làm sườn xám, trước đấy mỗi ngày đều nhìn bà chủ khiến bản thân cô ấy cũng cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Bản thân lại chẳng thể cứ nhìn mỗi ngày thế được, chẳng có mục đích gì.
“Hứa Hạnh, trong trường học có bao nhiêu người thích tớ thế, cậu biết không?” Mạnh Đan Chi ngồi xuống, đột nhiên hỏi.
“Vấn đề cậu hỏi này.” Hứa Hạnh cười ra tiếng: “Tớ sao biết được chứ, nhưng mà trường chúng ta có đến mười nghìn người, cũng ít nhất là một nghìn người đi.”
Mạnh Đan Chi nghe cô ấy nói xong lại có chút ngại ngùng.
“Có phải khoa trương quá rồi không?”
Hứa Hạnh: “Không phải chỉ mỗi cái thích đấy, chính là loại thưởng thức gì gì đấy.”
Dù sao dáng vẻ của Mạnh Đan Chi cũng xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, thành tích lại tốt, mặc sườn xám vào lại động lòng người, có thể nói cô chính là nữ thần theo cảm nhận của sinh viên đại học B đấy.
Nghe thế thật sự cũng chẳng quá gì.
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ, cô thận trọng một chút, cho Chu Yến Kinh là chồng chưa cưới xếp thứ tự mấy chục đi.
Sáng sớm cô có chút mất hứng về chuyện này, nhưng bây giờ thật ra cũng chẳng còn nữa.
Dù sao Chu Yến Kinh cũng rất xuất sắc, mọi người thích anh cũng rất bình thường.
Chỉ là Mạnh Đan Chi không quá thích mình đứng ở vị trí xa như thế, hơn nữa lại còn muốn cô gửi tài liệu đến, cô tự xưng thế cũng chẳng ai tin.
Cô nghĩ một hồi lâu, rồi lại đưa ra con số 599.
Để Chu Yến Kinh biết cô có 599 người hâm mộ, cho công bằng một chút.
Thật ra Mạnh Đan Chi cũng đã sớm quên mấy chuyện mà người kia nói về 583 vợ chưa cưới kia rồi.
“Nếu mọi người đều đang giữ số thứ tự yêu thích cậu.” Hứa Hạnh chớp mắt, “Thế đàn anh Chu tạm thời xếp đầu tiên đi, tất cả mọi người đều đu CP.”
“Anh ấy mới không phải người đứng đầu.”
Mạnh Đan Chi ngồi vào sau giá thêu.
Từ lúc bắt đầu đến giờ cô đã tiến bộ rất nhanh, dựa theo dự tính của cô, tuần này có thể thêu xong tấm bình phong kia, đến lúc đó có thể treo lên rồi.
Lúc mười giờ, phía ban lãnh đạo trường học đã đưa ra thông tin chính xác về chuyện những bức ảnh bịa đặt kia, không có chỉ đích danh tên Trần Nhã Yên, dù sao cũng chẳng phải sinh viên trong trường.
Nhưng bên phía Trần Nhã Yên đã không xong rồi.
Để thể hiện tiền bạc và địa vị của mình, nhà họ Trần ở trong khu phố đa số là người giàu có, cảnh sát đến cửa hai lần dẫn đến không ít người chú ý đến.
Đầu tiên, cô ta bị tạm giam vài ngày.
Trần Nhã Yên còn chưa vào bên trong, tin nhắn trên di động của cô đã liên tục rung lên, rất nhiều người nhắn hỏi cô ta có phải đã làm chuyện trái pháp luật gì rồi không.
Nếu biết cô ta còn phải đến tòa án, chỉ sợ chuyện này sẽ càng ầm ĩ hơn.
-
Lúc giữa trưa, Mạnh Đan Chi đăng video ngày hôm nay lên.
Thời gian này cô liên tục đăng video lên, nên bây giờ fan của cô đã lên đến mấy chục nghìn, tăng vô cùng nhanh, tất cả mọi người đều đang muốn nhìn thấy thành quả cuối cùng.
“Tôi nghĩ chắc chẳng đến mấy ngày nữa đâu.”
“Tận mắt chứng kiến, quá lợi hại luôn!!”
“Thêu xong có bán không ạ? Muốn mua quá.”
“Khi nào thì chủ Weibo mới lộ mặt thế?”
“Tên Weibo là thật à, đi tìm tìm chút là biết, thật sự là một tiên nữ!”
Mạnh Đan Chi lập tài khoản này mục đích chính là để nhận danh hiệu truyền nhân, huống chi tất cả các hoạt động sau này đều cần phải lộ mặt, cho nên sẽ không dùng tên giả mà dùng tên thật.
Nhưng rất nhiều fan mới đều tưởng tên ảo trên mạng xã hội.
Bây giờ lộ rồi, hình ảnh đầu tiên khi tìm tên cô chính là ảnh chụp và video bên phía đại học B kia.
Là học bá đứng đầu trường, mặc sườn xám vô cùng đẹp, người đẹp này còn có thể thêu, nhìn thật kỹ người thật này thì thật giống nữ chính trong tiểu thuyết.
Có một tài khoản kinh doanh nắm lấy cơ hội này, ngay lập tức xuất hiện video dạng chữ.
Mạnh Đan Chi trở nên nổi tiếng.
Ai cũng chẳng ngờ, bây giờ cô đang thêu con số 599 lên một chiếc cà vạt nam.
Mạnh Đan Chi không trực tiếp dùng chữ số, mà chỉ thiết kế một kiểu đơn giản, chữ số có hơi thay đổi một chút, sẽ không dễ phát hiện.
Chu Yến Kinh sẽ không tức giận nhỉ?
Anh có thể đoán được cái ý tứ này của cô không.
Mạnh Đan Chi cầm giơ lên nhìn một chút, đẹp như này, dù sao cũng tự cô thêu, anh không thể không đeo.
Khi chiều tối, cô đăng video thêu cà vạt này lên tài khoản của mình.
Còn hơn cả bình phong, video đơn giản và dễ làm ngay lập tức đã thu hút lượt lớn người xem, bình luận cũng tăng nhanh.
[Là cà vạt nam, thêu cho bạn trai sao?]
[Sinh viên mà đeo cà vạt làm gì, chắc chắn là thêu tặng cho người lớn, chắc là ba đi.]
[Thêu con số sao? 599?]
[Tôi đã sớm nhìn cái cà vạt xấu xí của chồng tôi không vừa mắt rồi.]
[Cái này dễ hơn này, trước kia mua dụng cụ đã đóng bụi cả rồi, cuối cùng cũng có nơi để dùng.]
Mạnh Đan Chi nhiệt tình trả lời: [Túi xách bình thường, quần áo, đều có thể thêu một chút vật nhỏ, xem như là một chút cẩn thận trong cuộc sống.]
Cô không ngờ đối với video này mọi người lại thích như thế.
Hứa Hạnh nghĩ rất đơn giản: “Dù sao bây giờ người dùng bình phong cũng rất ít, thêu cà vạt, quần áo này mọi người đều có thể dùng được.”
“Tớ thêu vớ thì như thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Được luôn.” Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt.
Cô còn có tận mấy chục cái cà vạt cần phải thêu đây này.
Bởi vì sợ bứt dây động rừng, Mạnh Đan Chi cố ý để cà vạt lại [Kinh Chi], buổi tối dùng tâm trạng vui vẻ về căn hộ.
“Tâm tình tốt lắm à?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Rõ ràng quá sao?” Mạnh Đan Chi có chút đắc ý nhỏ, “Em cảm thấy, tháng sau, em chắc chắn có thể là truyền nhân chân chính rồi.”
Cô cố ý nói cho anh nghe: “Cái triển lãm gì đấy á, đều ở phía sau em thôi.”
Chu Yến Kinh nhướng đuôi lông mày lên: “Mỏi mắt trông chờ.”
Vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo của Mạnh Đan Chi giờ phút này vô cùng nổi bật, “Anh Yến Kinh, em có thêu cho anh một cà vạt, để anh đeo vào thứ Hai này.”
“Nhanh thế à?”
“Nếu không thì sao, em rất giỏi đấy.”
Trưa thứ Hai, Mạnh Đan Chi có tiết, đêm trước đấy vẫn rất bình an, cho nên cô tỉnh vô cùng sớm, còn chưa kịp mở mắt đã bị nhắc nhở.
“Cà vạt!”
Sau khi cô ở trong cửa hàng giặt sạch rồi, tối qua mang về treo trên móc áo của anh.
Chu Yến Kinh từ kế bên váy của cô lấy ra. Đi ra, ánh mắt lại nhìn trên hình thêu tinh xảo, so với lần quanh co khúc khuỷu trước hoàn toàn khác nhau.
599?
Nhìn con số kỳ quái này, đương nhiên giải thích cái gì đó rồi.
Anh nhớ lại chuyện trên Baidu hôm chủ nhật, chắc là trong lòng đã tính toán, muốn thêu số lên để trả thù anh.
Lúc này Mạnh Đan Chi mới từ giường ngồi dậy, nũng nịu: “Anh Yến Kinh, anh đến đây, em đeo giúp anh.”
Giọng vẫn còn mang theo chút giọng mũi.
Cô chủ động thế, anh cũng chẳng vạch trần cô.
Chu Yến Kinh đến cạnh giường, Mạnh Đan Chi ngồi trên giường thắt cà vạt cho anh, hai cánh tay trắng như tuyết khoác trên vai anh.
“Có được không, có thích không?” Cô hỏi.
Chu Yến Kinh rũ mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp của cô, cố ý hỏi: “Lần này thêu số 599 sao?”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Đúng rồi.”
Chu Yến Kinh: “Cho nên còn có 598 cái cà vạt muốn tặng anh?”
Mạnh Đan Chi bị anh dọa sợ: “Chu Yến Kinh, anh đừng có nằm mơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.