Xung quanh ngập tràn sắc đỏ hoa đào, rực rỡ tươi đẹp, còn có bát ngát liên hoa, tuyết trắng, bích lục, vô cùng vô tận.
Hương sen thoang thoảng, và ánh trăng mông lung.
“Thanh Thư……Tần Tố………Tố Nhi…..Tố………”
Hỗn loạn, sau đó tỉnh lại.
Trời đã sáng a.
Giống như, ngủ thật lâu.
“Tố Nhi, ngươi đã tỉnh?”
Hắc y nam tử vốn chắp tay đứng bên cửa sổ đột nhiên xoay người lại, mỉm cười với hắn.
Ưng mâu mày kiếm, tuấn mỹ như tạc. Cảm giác rất quen thuộc, lại không nhớ được tên.
“Vẫn khỏe chứ? Thái y nói ngươi phát sốt cao, thiếu chút nữa sẽ không tỉnh lại.”
“Phát sốt?” Thân thể rất mệt mỏi, hình như thật là phát sốt.
“Hôm trước ngươi không cẩn thận ngã xuống hồ, hồ nước rất lạnh, ngươi còn sốt cao suốt đêm, cũng may không có việc gì.” Người kia hạ thấp người, trán hai người cụng nhẹ vào nhau, thử một chút nhiệt độ.
Tần Tố cả kinh.
“Ngươi…Ngươi……..”
“Như thế nào? Bị con mèo cắn mất lưỡi? Hay là nóng đầu?” Người kia đè lại Tần Tố đang muốn ngồi dậy, cười hỏi.
“Ngươi là ai?” Tần Tố mờ mịt hỏi.
Người kia ngẩn ra, thì thào hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ?”
Tần Tố gật gật đầu. Người trước mắt rất quen, thế nhưng hắn nhớ không ra. Đầu hắn nặng trịch, loạn thành một đoàn.
“Thái y, gọi thái y!” Người kia tựa hồ rất lo lắng.
Tần Tố bóp bóp trán, hơi cau mày.
Sau đó lại là một hồi rối loạn.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Tần công tử cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bị chấn kinh, sau lại cảm lạnh, sốt cao, nên nhất thời không nhớ ra mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên.” Lão thái y đã sớm chuẩn bị tốt lời kịch, cúi thấp đầu trợn mắt nói dối. Nguyên lai đúng là vị lão ngự y lúc trước can đảm nói một câu ‘kính xin Hoàng thượng nhiều hơn tiết chế’ kia.
Giấc mộng Nam Kha, là vị lão ngự y này chiếu theo phương thuốc hoàng đế đưa mà sắc.
Đây không phải là loại thuốc bình thường, dùng thuốc này, những chuyện trước kia nếu kích thích thì có thể mơ hồ nhớ tới một ít, chỉ là không rõ lắm mà thôi, nhưng nếu không nhắc tới, thì sẽ vĩnh viễn không nhớ ra.
Từ nay về sau, không còn ai nhắc tới Vương Tông Viêm, không còn ai nhắc tới Tần gia.
Khiến cho những hồi ức đó, vĩnh viễn chìm dưới đáy vực sâu đi thôi, không bao giờ….còn tìm lại nữa.
“Tố Nhi.” Lý Ký dìu hắn ngồi dậy, thương tiếc nhìn hắn, ánh mắt thâm tình, làm Tần Tố nhịn không được mà đỏ mặt.
“Không sao, nhớ không ra thì đừng cố nhớ, để ta nói cho ngươi biết.” Lý Ký vừa uy hắn uống nước, vừa nói.
“Ta là Lý Ký, thì là, ân, đương kim thiên tử.” Lý Ký cười cười nói.
Tần Tố còn chưa hiểu tại sao mình lại quen biết ngôi cửu ngũ, liền lập tức bị câu tiếp theo của Lý Ký dọa ngây người.
“Chúng ta là tình nhân.”
Tần Tố triệt để ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn Lý Ký. Lý Ký nhịn không được bật cười.
“Tố Nhi cái dạng này thật sự là đáng yêu, ha ha.” Nói rồi hôn lên mặt hắn.
“Ngươi….Ngươi……Ta…..”
“Nói ngươi a. Ngươi tên là Tần Tố, người Giang Nam, mấy năm trước trấn nhỏ ngươi ở phát sinh dịch bệnh, ngươi ra ngoài học tập, tránh được một kiếp, đáng tiếc người nhà cũng không còn. Về sau, ngươi đi về phía Bắc lên đế đô, định tham gia khoa cử kiếm chút công danh, vừa lúc gặp gỡ ta khi ấy còn là Thái tử, cứ như vậy quen biết.”
Tần Tố vẫn còn ngây ngốc, tựa hồ không tin mình lại có quan hệ như vậy với đương triều thiên tử.
“Tố Nhi thật sự không nhớ chút nào về ta?” Trong mắt Lý Ký lộ vẻ thất vọng hỏi.
“…..Không, ta cảm giác ngươi rất quen thuộc. A, là Hoàng thượng, rất quen thuộc.” Tần Tố nơm nớp lo sợ trả lời.
Lý Ký búng nhẹ trán hắn nói: “Tố Nhi quên rồi sao, ta tại trước mặt ngươi không xưng trẫm, ngươi cũng không gọi ta là Hoàng thượng.”
Tần Tố đáng thương, lại lần nữa bị kinh sợ.
“Đã lâu không thấy được Tố Nhi ngơ ngác như thế, thật đáng yêu.” Lý Ký ôm Tần Tố trầm thấp cười.
Ngực nam nhân này, rất quen thuộc. Mùi hương thoang thoảng, khiến người ta cảm thấy thực an tâm. Thân thể cứng ngắc của Tần Tố cũng dần dần mềm xuống, ngoan ngoãn tựa trên vai người nọ.
“Chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi, Tố Nhi. Ngươi không biết lúc ngươi hôn mê ta đã sợ đến mức nào, nếu như ngươi cứ thế ra đi….” Thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần khàn khàn, toát ra nồng đượm lo lắng.
Cảm tình như vậy, là không lừa được người, cũng không thể giả bộ.
Trong lòng cảm giác, nhè nhẹ đau đớn, cùng tràn đầy….
Yêu thương
“Tố Nhi còn nhớ đêm hai mươi bốn tháng sáu, chúng ta du hồ tại Thanh Trạch hồ.” Lý Ký giúp Tần Tố chải mái tóc dài, hỏi.
Hoa sen?
Đúng…..Hoa sen, còn có ánh trăng.
“Hình như, nhớ ra rồi.” Tần Tố mỉm cười, người trong gương đồng cũng nở một nụ cười tuyệt đẹp.
“Tịnh đế liên.” Lý Ký cẩn thận chải mái tóc đen nhánh của Tần Tố, một bên hỏi.
Đối thoại như vậy, từ ngày Tần Tố tỉnh lại cơ hồ mỗi ngày đều xảy ra vài lần.
Tần Tố cũng dần dần nhớ lại một vài chuyện, từng chút từng chút một khi ở chung, từng chút từng chút một ấm áp.
“Tịnh đế liên? ……Ân….Nhớ không ra.” Tần Tố thất vọng nói.
“Không sao, từ từ sẽ đến, ta nói, ngươi nghe.”
Tần Tố gật gật đầu.
“Tố Nhi của ta là người ta yêu nhất, ta muốn tặng hắn tất thảy trân bảo trên thế gian. Chính là Tố Nhi của ta lại không thích trân bảo thế tục, cho nên ta một mực tìm không thấy thứ gì thích hợp tặng cho hắn.”
“Trời sang thu, hoa sen đều tàn lụi. Tố Nhi của ta không vui, hắn thương tiếc hoa sen. Ta bèn đi tìm quốc sư, nói với hắn, người ta yêu, muốn một đóa hoa sen.”
“Quốc sư nói, chuyện nào có đáng gì, hắn có thể làm hoa sen cả Thanh Trạch hồ nở rộ cho ngươi.”
“Ta nói, Tố Nhi của ta muốn, chỉ là tịnh đế liên hoa ta tự tay hái cho hắn.”
“Nhất hoa lưỡng tâm, bất ly bất khí. Đây chính là tình yêu của chúng ta.” (bất ly bất khí: không rời không bỏ.)
Lọn tóc được nhẹ nhàng nâng lên. Nụ hôn của Lý Ký hạ xuống lọn tóc đen nhánh, chân thành, ôn nhu.
Lời của hắn cũng không phải hoàn toàn là sự thật, đáng tiếc trí nhớ Tần Tố hiện giờ đã hỗn loạn, căn bản không cách nào phân rõ thật giả.
Chỉ có bề ngoài đẹp đẽ, nửa thật nửa giả, sau đó cứ như vậy bóp méo ký ức.
“Ta nhớ ra rồi.” Tần Tố lẩm nhẩm nói.
Đáng tiếc….Hắn vĩnh viễn cũng không nhớ ra được sự thật.
Cứ như vậy, từng chút một sửa lại ký ức của hắn, in lên đó toàn bộ hình bóng của mình.
Kiến tạo một cung điện thuần sắc trắng, để hắn sống mãi trong mộng cảnh tươi đẹp.
Để trong lòng hắn, chỉ có một mình mình.
Toàn tâm toàn ý yêu hắn.