Chim Hoàng Yến Tan Vỡ

Chương 1:




1.
Lần đầu ta nhìn thấy Hứa Lưu Chiêu là vào tháng tư ở Thiều Xuân.
Phu quân của ta, Lâm Triệu, đã trở về sau chiến thắng ở Bắc cương, ngày hồi phủ, ta cố ý đứng ở cửa đón hắn.
Hai con tuấn mã lần lượt phi nhanh, bụi bay trong gió mù mịt, ta không khỏi quay đầu sang một bên ho khan,
Khụ khụ mấy tiếng, lại ngẩng đầu, Lâm Triệu đã xoay người xuống ngựa, sóng vai cùng một cô nương váy đỏ.
Cô nương ấy lớn lên xinh đẹp lanh lợi, dù không trắng nõn nhưng hai mắt nàng trong veo sáng người, tựa như ngôi sao đang ở giữa vũng bùn nhơ.
Không chờ Lâm Triệu cất tiếng, nàng đã nói trước: " Lâm tướng quân, vị này là phu nhân của ngài sao?"
Ánh mắt Lâm Triệu lạnh lùng nhìn ta, giọng nói dịu dàng hẳn.
" Ừm."
Nghe được giọng điệu vẫn dịu dàng như trước của chàng, trái tim bị nhấc cao mới thả lỏng.
Hai chúng ta lớn lên từ nhỏ bên nhau, tính của chàng trời sinh lãnh đạm, chỉ khi đối với ta mới nhu tình như nước.
Mùa hè năm ngoái chúng ta thành thân, hắn trên người mang chức tướng quân, thường phải rời kinh, ta với chàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Mỗi khi hồi kinh, đó là một lần tiểu biệt thắng tân hôn, quấn quýt si mê,
Lâm Triệu đi sau ta về phòng, cửa vừa đóng đã ôm hôn ta. Ta bám vào bả vai chàng, vô lực đẩy hai lần, định bụng nói gì đó.
Chàng hôn lên trán ta, bỗng nhiên nói: " Khanh Khanh, về sau Hứa cô nương cần ở nhờ trong phủ của chúng mình một thời gian."
Tựa như có một chậu nước lạnh dội lên đầu, trong phút chốc, cái gì cũng lạnh lẽo.
Ta miễn cưỡng mỉm cười: "Vì sao? Nàng vẫn còn búi tóc kiểu thời con gái, chắc là chưa xuất giá gả chồng, nên đi tìm nơi khác..."
" Khanh Khanh!" Lâm Triệu hơi nâng cao giọng, " Nhà nàng ở Bắc thành, trong kinh không có thân nhân. Lần này ta mang nàng vào kinh, nếu xảy ra chuyện gì ta phải xử lí thế nào?"
Ta không thể phản bác.
Bởi vì phu thê nhất thể, theo lời nói của Lâm Triệu, nàng đối với chàng có ân cứu mạng, tức ta cũng mang ân nàng.
Rất nhanh, cô nương kia ở trong phủ tướng quân, ta cũng biết tên nàng.
Hứa Lưu Chiêu.
Nha hoàn Bích Nguyệt được ta phân phó sai người ngày ngày canh chừng nơi nàng ta ở, ta liền biết, Lâm Triệu sau khi hạ triều thường sẽ chạy tới chỗ nàng, năm lần ba ngày.
Nếu có gì đó mới mẻ, chỗ của ta có một phần thì chỗ của Hứa Lưu Chiêu nhất định cũng có một phần.
Nhưng thái độ của Hứa Lưu Chiêu đối với Lâm Triệu không thể nói là thân thiện, nàng không biết lôi hai con chó từ xó nào, mỗi ngày đóng chặt cửa viện, chuyên tâm ở bên trong huấn luyện chó.
Ta đau lòng, khó chịu không nói nên lời.
Nhìn thấy ta không ăn không uống, Bích Nguyệt vô cùng tỉ mỉ làm một cốc sữa chua anh đào, ta chỉ nhìn một cái liền bảo nhỏ mang xuống.
Bích Nguyệt đi ra cửa, lại gặp phải Hứa Lưu Chiêu đi tới.
" Làm đẹp như vậy, vừa nhìn đã làm người ta thèm, sao lại không ăn vậy?"
Ta nhìn nàng, tính tình được nuôi dưỡng từ nhỏ khiến ta không thể nói ra một lời nặng nề, đành phải nói một câu ám chỉ mềm yếu nhẹ nhàng: " Nếu Hứa cô nương thích, sao không mang xuống ăn đi?"
Hứa Lưu Chiêu giống như không nghe hiểu ám lưu dũng động trong lời này: " Được được nha, em không khách khí đâu."
Sau đó lấy cốc sữa chua, tùy tiện bỏ muỗng ngọc nhỏ ra, kề vào thành cốc uống một hơi hết sạch.
Ta không thể tin nổi nhìn nàng.
Tiểu thư học quy củ kém nhất trong kinh thành cũng không thô lỗ như nàng.
Hứa Lưu Chiêu lại như không nhận ra, buông chén, nghiêng đầu cười với ta: " Ăn ngon quá đi, nhưng mà có hơi ít ó."
2.
Ta là đích nữ Trình gia, năm tuổi học nữ hồng, mười tuổi viết văn thông thạo, cầm kỳ thi họa đều thành thạo.
Ma ma dạy nghiêm khắc nhất trong kinh cũng không thể tìm được bất cứ sai lầm nào trong quy củ của ta.
Lâm Triệu cũng rất thích ta.
Đêm động phòng hoa chúc, chàng chạm vào khăn hỉ, nhìn chằm chằm ta cười: " Khanh Khanh mảnh mai như thế, chỉ sợ ta dùng sức một chút liền nát."
Bởi vì đau đớn, ta khóc đến mức thở hổn hển, chàng lại chỉ càng hung ác bóp eo ta.
" Khóc cái gì? Khanh Khanh cũng rất thích mà?"
Giữa ta và chàng có tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm.
Cha mẹ cùng người trong kinh đều biết Lâm Triệu đối xử với ta rất tốt.
Vì thế ngay cả trong thời điểm thế này, chàng nói lời làm ta không thoải mái, làm điều ta không thích cũng chẳng hề gì.
Mấy ngày sau, trong cung có ý chỉ tới, Lâm Triệu lần này xuất chiến thu được ba thành, lập công lớn, Hoàng Thượng muốn đích thân tới phủ khen thưởng.
Đến ngày hôm đó, ta ăn diện lộng lẫy, váy dài phết đất, búi tóc mang châm vàng, bộ diêu rơi xuống.
Lâm Triệu thấy, ánh mắt tối tăm: " Khanh Khanh đẹp như vậy, ta rất muốn đem em giấu đi không cho người khác thấy."
Ta cong khóe môi, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: " Vậy Hứa cô nương thì sao?"
Nhắc tới Hứa Lưu Chiêu, vẻ mặt Lâm Triệu thay đổi ngay lập tức.
" Khanh Khanh, em là chính phòng đích nữ, cũng là phu nhân được ta cưới hỏi đàng hoàng, cớ gì phải so đo với nàng?"
May khi không khí có hơi đình trệ, Hoàng Thượng tới.
Bên cạnh hắn còn có thừa tướng Tiêu Chước từ trước đến nay thờ ơ với Lâm Triệu.
Ta và Lâm Triệu nhún người hành lễ, lại bị Hoàng Thượng cản lại: " Không cần đa lễ, trẫm hôm nay cải trang tới, tạm thời bỏ qua lễ quân thần nay đi —— Lâm Triệu, đó là phu nhân của ngươi?"
" Vâng."
" Kiều hoa nhuyễn ngọc, quả là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, hậu cung của trẫm có rất nhiều giai nhân đều không sánh kịp."
Đôi mắt đó lóe lên thần thái khó hiểu, nhìn chằm chằm ta một lát rồi mới quay sang hỏi Tiêu Chước bên cạnh, "Thừa tướng nhìn một cái xem thế nào?"
Tiêu Chước cười nhạo: " Từ xưa mỹ nhân xứng danh tướng, công phu mèo quào này của Lâm tướng quân thật không đủ nhìn."
Eo ta bỗng nhiên bị ôm chặt, Lâm Triệu duỗi tay ôm ta: " Không nhọc lòng Tiêu thừa tướng quan tâm. Nhưng thừa tướng đến năm nhược quán vẫn chưa cưới vợ, đừng nói là có bệnh kín gì khó nói nhé?"
Không khí giương cung bạt kiếm, càng kì lạ là, không biết vì sao ánh mắt của ba người đều dừng lại trên người ta.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, bị cản nên ảm đạm một chút. Trong phòng phảng phất có một áp lực vô hình, không ảnh hưởng tới họ, toàn bộ lại hướng vào ta.
Không thể giải thích được khiến người ta muốn trốn đi.
Vào lúc ta sắp thở không nổi, trong phồng bỗng nhiên có người xông vào.
Là Hứa Lưu Chiêu.
Trong chốc lát, không khí cổ quái kia bị đánh vỡ.
Ánh mắt nàng vội vàng đảo qua ba nam nhân, không thèm dừng lại liền dừng trên người ta: " Khanh Khanh, em có quyển sách đọc mãi không hiểu, cần chị giúp đỡ ó."
Nàng cầm tay ta, đi vài bước kéo ta ra ngoài cửa, sau đó trực tiếp chạy chậm.
Hành động này thật sự quá thất lễ, nhưng nàng nắm tay ta rất chặt, làm thế nào ta cũng không thể rút khỏi tay nàng, đành phải quay đầu nhìn lại.
Hoàng Thượng, Tiêu Chước cùng.... Phu quân của ta vẫn cứ đứng chỗ cũ, cũng không ai mở miệng trách chúng ta thất lễ, mà ánh mắt của bọn họ nhìn qua mang theo tính xâm lược mãnh liệt như sắp tràn ra, cùng một dạng không thể nói nên lời phải giành được.
Ta không rõ vì sao.
Nhưng ta không dừng lại hành lễ.
3.
Hứa Lưu Chiêu kéo ta chạy một đường, cuối cùng dừng ở trước cây Kim Tước Hoa trong sân.
Mặt nàng nhìn qua không đổi sắc, ta lại thở hồng hộc, thậm chí dáng vẻ đoan chính của tiểu thư khuê các cũng sắp không giữ nổi.
" Ngươi... Sách nào đọc không hiểu cần phải hỏi ta?"
" Không có gì, thuận miệng nói dối."
Ta không đồng ý nhìn nàng: " Nếu đã thế, ngươi nhìn thấy Hoàng thượng cùng Thừa tướng thì nên hành lễ theo quy củ."
" Hành lễ cái gì, giữa người với người vốn dĩ bình đẳng."
Hứa Lưu Chiêu không để bụng, " Huống chi bọn họ đang tập trung vào tâm tư của chính mình, nói chung sẽ không để ý chi tiết này."
Nàng ngừng một chút, bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn ta: " Trình Khanh Khanh."
" Em tới cứu chị."
Giống như nghe được câu đùa vớ vẩn đến cực điểm, ta bật cười lắc đầu: " Ta là đích nữ Trình phủ, nhà mẹ đẻ hiển hách, cha mẹ và anh trai yêu thương chiều chuộng ta, lại xinh đẹp, cái danh hiền lương thục đức truyền khắp kinh thành. Bây giờ gả cho Lâm Triệu, chàng đối xử với ta như châu tựa bảo, trước sau như một. Hôm nay nhìn thấy thánh nhan, Hoàng Thượng cũng khen ta, cần ngươi cứu cái gì?"
Hứa Lưu Chiêu không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn ta.
Đôi mắt nàng sáng đến dọa người, như hai ngọn đèn dầu trong bóng đêm, trong ánh mắt như có một tia thương hại, khiến ta vô cớ không vui.
Vì thế ta lạnh lùng nói: " Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta, vậy thì may chóng dọn ra khỏi phủ tướng quân, không cần mơ ước phu quân của ta."
" Vậy mà chị lại nghĩ em thích hắn..."
Nàng thở dài, vươn tay tới, tựa như muốn xoa đầu ta, cuối cùng vẫn rụt về.
" Thôi quên đi."
Hứa Lưu Chiêu đi rồi, ta nhìn bóng dáng nàng, không thể hiểu được nhớ lại xúc cảm khi tay nàng nắm tay ta.
Không mềm mại, thậm chí còn hơi thô, nhưng lại rất dùng sức nắm tay ta thật chặt.
Lâm Triệu nói, nàng sinh ở bắc thành, lớn lên ở biên cương, vậy nên có phần không giống tiểu thư khuê các kiều quý được nuôi trong kinh.
Vài ngày sau, Lâm Triệu lại phải mang binh rời kinh.
Đêm trước khi đi, chàng dù thế nào cũng không để ta nghỉ ngơi, thậm chí cắn vào vai ta một cái thật sâu, ứa cả máu.
Ta bị đau, khóc tới run lên, chàng lại dưới ánh nến lay động nhìn chằm chằm ta, ánh mắt không rõ tối tăm.
" Khanh Khanh, em là của ta, mãi mãi là vậy."
Chàng bắt ta lặp đi lặp lại câu nói này, sau đó lạnh lùng tra tấn ta, " Nếu em dám phản bội ta, ta sẽ dùng xích sắt khóa em trên giường, khiến em cuối cùng không ra được."
Ta cuối cùng không rõ rốt cuộc là sao, hỏi rất nhiều lần, Lâm Triệu cũng không chịu nói.
Ngày hôm sau, sắc trời còn mờ mịt, chàng đã rời đi.
Ta nghỉ ngơi trong phòng hai ngày, khi đi vào thư phòng của Lâm Triệu, lại phát hiện dưới mấy quyển binh thư có một tấm hưu thư.
Chàng muốn hưu ta? Là vì Hứa Lưu Chiêu ư?"
Ta như bị sét đánh, cầm tấm hưu thư, tay không nhịn được run lên.
Khi phản ứng lại, nước mặt đã như chuỗi ngọc trào ra, nhỏ giọt chảy lên trang giấy, nhòe lên từng vết mực đen.
Màn đêm buông xuống, ta không mang theo nha hoàn, một mình đi tới gác mái của Tây Thiên viện.
Đây là nơi hẻo lánh nhất ở tòa phủ tướng quân, ta chỉ cùng Lâm Triệu tới đây vài lần, đều là do hắn cứ muốn ở chỗ này.
Nghĩ tới Lâm Triệu, lòng ta lại khó chịu.
Từ lúc bảy tuổi ta bắt đầu muốn gả cho hắn, mong mười mấy năm, cuối cùng chàng lại vì một người nửa đường mang về kinh như Hứa Lưu Chiêu mà hưu ta?
Nàng tuy xinh đẹp, nhưng không biết lễ nghĩa, ta cuối cùng kém nàng chỗ nào.
Đầu đau như búa bổ, nhưng những suy nghĩ trong lòng chia thành hai nửa rõ ràng.
Một cái ở dưới sáng, nghĩ là chỉ cần đuổi Hứa Lưu CHiêu ra khỏi kinh, khiến Lâm Triệu sau khi trở về không gặp được nàng là được.
Một cái trong tối, không biết bắt đầu từ đâu, lại vô cớ lặp lại nói với ta, không phải do Hứa Lưu Chiêu sai.
Không phải Hứa Lưu Chiêu sai......
Vậy là ai sai đây?
Ta suy nghĩ quá tập trung, thậm chí không để ý cửa nhỏ phía sau không biết từ khi nào mở ra, một bóng dáng cao lớn đi tới, không tiếng động đứng sau ta.
Tiếp theo trong nháy mắt, một bàn tay duỗi tới, người phía sau chế trụ eo ta, dùng lực giật mạnh quần áo để cởi ra.
[ 6:15 | 01112022 ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.