Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 107: Tiếng đàn nửa đêm




Ánh trăng sáng tỏ, soi sáng vạn vật mông lung.
Một bóng người màu trắng từ Từ Ninh cung đi ra, gió đêm lay động, mái tóc tung bay. Trường bào màu trắng lay động, lá rụng tán loạn. Ánh mắt trong suốt như nước cũng giống như bị ánh trăng chiếu vào mông lung, làm người ta không thấy được cảm xúc thực nơi đáy mắt.
Bộ pháp vừa nhẹ vừa nặng, ánh mắt hướng về một phương xa xăm. Khi trước mắt chính là cung điện xa hoa với những mái cong lưu ly mái cong và hoa lá sum suê, hắn vẫn kích động như cũ.
Nàng ở trong cung điện này, gần ngay trước mắt, lại không thể chạm tới. Lại như ánh trăng trên trời, ánh ngọc loá mắt, ai chẳng muốn với tay hái trăng, nhưng trăng vĩnh viễn chỉ có thể đậu nơi bầu trời, nhìn ngắm vạn vật thế gian…
Cước bộ đi đến nơi đó, lại dừng lại. Cơn gió đêm thổi tung những sợi tóc hỗn độn, che khuất đôi mắt. Khóe môi cong thành một nụ cười khổ, vậy thì như thế nào? Hiện tại còn có thể làm gì? Nàng đã là tiểu hoàng tẩu của mình, đây là chuyện không thể thay đổi. Nếu càng đặt trong lòng, chỉ càng làm tăng phiền não mà thôi.
Đứng đó một lúc lâu, cước bộ vô ý thức đi tới, không muốn tuân theo vòng quay vận mệnh.
Đó là một rừng trúc xanh biếc, trong rừng mơ hồ có thể thấy được một cung điện tinh xảo. Cơn gió cứ nhè nhẹ thổi, lá trúc rung động, tựa như vô số người đang khe khẽ nói nhỏ, rì rào nên những âm thanh hỉ nộ ái ố.
Đôi giày màu trắng nạm vàng dẫm lên những chiếc lá rụng, âm thanh xèo xèo thoát ra từ dưới mặt đất. Ánh trăng xuyên qua từng tán lá, rơi đầy trên đất. Một mảnh mông lung, có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hiên Viên Thiên bụng đầy tâm sự, hắn bước đi nhưng không để ý hắn đang đi tới nơi nào. Chỉ tới khi một tiếng đàn êm tai truyền đến, giống như đã phá vỡ mê thuật, hoảng hốt kéo tâm tư ảo não của hắn quay về.
Sao ta lại ở đây?
Khi hắn hoàn hồn, lại phát hiện mình đang ở trong rừng trúc, ánh trăng bàng bạc, ngoại trừ tiếng gió, bốn phía trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ánh mắt nhìn theo nơi tiếng đàn phát ra, chỉ thấy một cung điện không lớn nhưng tinh xảo như ẩn như hiện trong rừng trúc, nơi cửa sổ lộ ra một ngọn đèn, tiếng đàn hẳn là phát ra từ trong gian phòng kia.
Bước chân vô thức đi theo tiếng đàn, qua rừng trúc, gian ngoài cung điện, một cánh cửa được khảm màu vàng và đá chu sắc, hai chữ ‘Trúc Uyển’ được khắc vào cửa, rồng bay phượng múa, thậm có một phen ý nhị.
Trong cung lại có một nơi thanh u như vậy, trong đôi mắt hiện lên một ý nhị tán thưởng. Hay cho hai tiếng ‘Trúc Uyển’, quả nhiên xứng với tên. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt, hắn cúi đầu, bay vút qua, vào trong viện.
Trong viện có lầu các, có những hòn non bộ, có hương thơm của hoa cỏ. Nhưng vẫn như cũ, có những hàng trúc cao ngất, mỗi khi gió thổi, thân ảnh lắc lư, giống như chúng đang nhảy múa vậy. Trong viện cũng không thấy thái giám gác đêm, chỉ có ngọn đèn mông lung ở lầu hai và tiếng đàn êm ái truyền ra.
Lại phi thân lên, thân ảnh màu trắng dừng ở nóc nhà. Mái tóc tung bay, tay áo phất phới.
Hiên Viên Thiên ngồi xổm, lấy tay lôi ra một khối mái ngói. Đưa mắt nhìn vào trong phòng, một nữ tử thân mặc hồng y đang ngồi ở sau bàn. Chỉ thấy đôi tay ngọc nhẹ nhàng lướt qua huyền cầm, tiếng đàn êm tai liền đổ ra…
Bên cạnh nàng, một tiểu cung nữ tay chống cằm, không chớp mắt nhìn nữ tử đánh đàn, si mê dáng vẻ như người say rượu.
Ngọn đèn mông lung, cảm giác ấm áp tràn ngập.
Tiếng đàn như nước chảy, trong ban đêm yên lặng vang lên tiếng uyển chuyển. Hiên Viên Thiên không biết vì sao mà thấy trong lòng dịu lại, phiền não như bất tri bất giác biến mất trong tiếng đàn…
“Cạch…”
Một phút bất cẩn, bàn tay hắn đụng phải miếng ngói vừa lật lên kia, phát ra tiếng vang, quấy nhiễu hai người trong phòng.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, hai nữ tử có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
“Ai ở trên vậy?”
Cung nữ đứng lên, bảo vệ nữ tử đánh đàn ở sau người.
“Rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám xông vào hậu cung, nếu không bước ra, ta sẽ gọi người.” Trúc Uyển chưa từng có người ngoài tiến vào, sao hôm nay lại có tiếng vang dị thường?
Hiên Viên Thiên thấy mình đã hai người quấy nhiễu, mím môi lại. Vốn định không tiếng động rời đi, nhưng cung nữ kia sẽ gọi người. Xem ra, đành phải hiện thân.
Một cái nhún chân, thân ảnh bay vút xuống, xốc cửa sổ lên, nhảy vào cửa sổ lầu hai.
Nữ tử đánh đàn cùng cung nữ ngẩn ra, hai mắt nhìn người tới đến nỗi quên phản ứng. Không nghĩ tới người tới không phải Hắc y nhân, mà y thân mặc bạch y quang minh chính đại dễ gây chú ý. Nhưng nhìn theo chất liệu quần áo của hắn, cùng với dung mạo thanh dật tuấn mỹ, thoạt nhìn giống công tử nhà đại gia hơn. Quan trọng hơn là, nữ tử đánh đàn cảm thấy nam tử nhìn rất quen mắt, giống như từng gặp qua ở đâu đó?
“Ngươi là ai? Tại sao ban đêm lại xông vào khuê phòng của nương nương chúng ta?”
Cung nữ tuy rằng bị dung mạo tuấn mỹ cùng khí chất xuất trần của Hiên Viên Thiên khiến trái tim loạn nhịp, nhưng không quên nhớ tới thân phận người tới không rõ, bằng hữu không rõ, che chở nữ tử đang khảy đàn, không dám qua loa.
Nương nương?
Hiên Viên Thiên nhíu mi, đánh giá nữ tử đánh đàn. Chỉ thấy nàng thân mặc hồng bào, dáng người nổi bật. Mi mục như họa, con mắt sáng lương thiện, môi hồng răng trắng, mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là mỹ nhân. Nàng là phi tử của hoàng huynh sao? Vì sao hắn chưa từng thấy? Đôi mắt như làn nước trong suốt, giống như không nhiễm một hạt bụi, hậu cung nữ tử không có khí chất như cô gái này.
Nữ tử đánh đàn bị Hiên Viên Thiên nhìn mà sinh ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu.
Cung nữ nhìn Hiên Viên Thiên chẳng những không nói lời nào, ngược lại đang đánh giá nương nương, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, chẳng lẽ nam tử có này diện mạo như trích tiên chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa. Lại là một nam nhân có ý xấu với nương nương?
“Làm càn, cư nhiên dám nhìn nương nương, xem ta móc mắt ngươi thế nào.” Hai tay xoa thắt lưng, hung hãn quát Hiên Viên Thiên.
“Liên nhi, không thể vô lý.”
Nữ tử đánh đàn thấy Hiên Viên Thiên là nhân tài bậc nhất, mặc dù y đánh giá mình, nhưng ánh mắt không tà dâm, ngược lại rất thản nhiên, thanh thoát, xem ra không giống người xấu. Mà cung nữ của mình lại hung hãn như thế, nàng không khỏi lên tiếng.
“Nương nương, người này nửa đêm xông vào Trúc Uyển, nhất định không có ý tốt.” Liên nhi vẫn không chịu nhượng bộ.
“Công tử, thật ngại quá, tỳ nữ ta không hiểu chuyện. Nhưng xin hỏi ngài đến Trúc Uyển có chuyện gì?”
“Là tại hạ thất lễ.” Hiên Viên Thiên chắp tay xin lỗi hai người, “Không biết nương nương phong hào là…?”
“Ngươi cũng xem thường nương nương chúng ta sao?” Vừa nghe Hiên Viên Thiên hỏi phong hào của nữ tử đánh đàn, Liên nhi lại như một con mèo bị dẫm vào đuôi, giương nanh múa vuốt. Nếu không phải nương nương từ nhỏ thân mình nhu nhược, đêm đó vào cung lại phát bệnh, sao nàng lại không chiếm được ân sủng của Hoàng thượng, mà phải sống ở nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng địa này cơ chứ?
“Tại hạ cũng không có ý này.” Hiên Viên Thiên kinh ngạc, không biết vì sao cung nữ lại có phản ứng kịch liệt như thế.
“Thật có lỗi, là tỳ nữ thất lễ.” Nữ tử lại ôn nhu xin lỗi Hiên Viên Thiên thay cung nữ, “Nô tì là tư chiêu nghi.”
(*chiêu nghi: một chức phẩm thấp của phi tần)
“Hóa ra là nhị tiểu thư của Binh bộ Thượng Thư.” Hiên Viên Thiên vừa nghe phong hào của nàng thì đã hiểu rõ, Binh bộ Thượng Thư Thu Tĩnh Thần, dưới gối có hai trai hai gái. Vị tư chiêu nghi này đúng nhị nữ Thu Tứ Dung của hắn. Tục truyền nhị nữ này tính tình thiên chân lương thiện, dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng từ nhỏ thể chất nhu nhược. Hai năm trước, Thái Hậu ngẫu nhiên nhìn thấy nàng, cảm thấy yêu thích, liền tuyên cho nàng tiến cung phụng dưỡng thánh giá. Nhưng sau khi vào cung Thu Tứ Dung luôn ốm yếu, không thể thị tẩm. Cuối cùng Hoàng huynh cho nàng sống yên ổn tĩnh dưỡng, nhưng sao mãi mà nàng vẫn ở nơi này.
“Ngài là Thiên vương điện hạ?”
Thu Tứ Dung cũng nhớ ra hai năm trước từng gặp qua Hiên Viên Thiên một lần, chính là lúc đó hắn cực kì ôn hòa. Mà trước mắt hắn đã có hơi th u buồn, hắn xảy ra chuyện gì sao? Không hiểu, nàng đột nhiên suy nghĩ.
“Đúng vậy.” Hiên Viên Thiên đáp.
“Thiên vương xin thứ cho tội.” Liên nhi vừa nghe là Thiên vương gia, hoảng sợ, liền quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Thiên thản nhiên nói, “Là bổn vương lỗ mãng, nghe thấy tiếng đàn bất tri bất giác xông vào. Hiện tại đêm đã khuya, thật sự không tiện, xin cáo từ.”
Dứt lời, thân ảnh lại như giao long, tiêu sái phi thân rời đi.
Thu Tứ Dung sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng gì, thân ảnh hắn đã sớm biến mất. Đuổi tới bên cửa sổ, cũng không thấy gì nữa.
Gió đêm xuy phất, lá trúc rung động.
Không biết sao, trong lòng nàng cư nhiên có chút buồn bã…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.