Phía tây Thiên Diệu thành, hương lâu tinh xảo, tươi đẹp xuân phường, Duyệt Hương Các là một trong các kỹ viện lớn nhất, nổi tiếng nhất ở đây. Các kỹ nữ dáng như hoa như ngọc, xinh đẹp quyến rũ. Trong đó, nổi tiếng nhất là tứ đại hoa khôi, mỗi người một vẻ, sắc quốc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành. Vô số người phú quý quyền thế tranh nhau giành giật, không tiếc chi ngân lượng, chỉ vì mong giành được nụ cười của mỹ nhân.
Hôm nay là hội đèn lồng, Duyệt Hương Các càng thêm phi thường náo nhiệt. Lầu các bốn phía đèn kết giăng hoa lộng lẫy, cánh nam nhân chuyên tìm hoa hái liễu chen nhau tìm đến.
Sở Ngự Hằng dẫn theo A Bảo xuất hiện ở Duyệt Hương Các. Tú bà ánh mắt xoẹt sáng ngời, ước gì lại có đại thần tài tới cửa. Lắc lắc eo thon, nàng cười híp mắt, hai mắt dường như ánh trăng rằm. Tuy rằng tựa hồ có thể nhìn thấy trong ánh mắt của nàng sáng ngời lên vì ngân lượng, biết mình bị trở thành dê béo, nhưng Sở Ngự Hằng cũng không cảm thấy chán ghét.
"Yêu, hảo tuấn tú công tử. Ngài là từ nơi khác đến sao?"
"Mụ mụ thật là có mắt nhìn người." Sở Ngự Hằng khẽ nhíu mày, cười đến ám muội."Tại hạ vì mộ danh mà đến, mụ mụ cũng không nên ma cũ bắt nạt ma mới, nhất định phải giới thiệu mỹ nữ cho ta nha."
"Công tử quá lời rồi." Sở Ngự Hằng nói làm tú bà rất hưởng thụ, nở nụ cười tươi rồi vỗ nhẹ lên vai hắn." Các cô nương ở Duyệt Hương Các chúng ta, mỗi người đều là mỹ nhân, đảm bảo sẽ không làm cho Ngài thất vọng."
"Tất cả đều là mỹ nhân?" Sở Ngự Hằng con ngươi thâm thúy liếc nhìn mỹ nữ bốn phía, trong lòng dâng lên một trận cuồng si."Sở dĩ lần này ta tới là vì hoa khôi của các ngươi." Năm mười sáu tuổi, hắn đã bắt đầu vào chốn xuân phường hái hoa tìm liễu, cho nên kỹ nữ bình thường thì làm sao lọt vào mắt của hắn được.
"Này ..." tú bà có chút làm khó nhìn hắn, "Công tử, không phải mụ mụ ta không cho Ngài gặp, chỉ là muốn gặp các nàng thì cũng phải thông qua quy củ."
"Là như thế nào vậy ?" Sở Ngự Hằng sao không hiểu ý của nàng, hắn khẽ vươn tay ra. Một thỏi vàng nặng trịch xuất hiện trong lòng bàn tay, hướng tú bà vẫy vẫy.
"Hắc hắc, công tử Ngài muốn gặp, mụ mụ ta tự nhiên bố trí. Nhưng là ..." tú bà nhìn đĩnh vàng, hai tròng mắt phát quang.
Sở Ngự Hằng nhíu mày, lại bỏ thêm một thỏi vàng nữa.
"Công tử, Ngài như thế nào giỏi tay nghề a."
Tú bà rất nhanh tiếp nhận thỏi vàng, bàn tay không ngừng vuốt ve qua lại. Hai tròng mắt lộ ra thần sắc thoả mãn, nhưng vẫn còn không quên làm hết phận sự, hướng Sở Ngự Hằng giới thiệu nói:
" Bốn vị hoa khôi ở Duyệt Hương Các chúng ta, lần lượt là Thủy Liễm, Mai Ngâm, Thi Tình, Thi Họa, mỗi người đẹp như thiên tiên, tài tình hơn người. Công tử Ngài muốn gặp vị nào ?"
"Bốn vị đều đẹp như thiên tiên, bản thân ta cũng khó quyết định." Nam tử ra vẻ dường như nghĩ ngợi, "Không bằng trước gặp Thủy Liễm cô nương đi sao."
"Được rồi, ta đây đi thu xếp cho công tử." Tú bà trong lòng cười thầm, giả bộ cái gì làm khó, vừa mở miệng là đòi gặp hoa khôi đầu bảng.
"Vậy làm phiền mụ mụ." Sở Ngự Hằng phe phẩy ngọc phiến, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng.
"Không có gì, không có gì." Tú bà bắt tay vào làm việc, vị công tử này thế nào hiểu chuyện a ? Quay người lại hướng một nha hoàn hô, "Tiểu Hồng, ngươi lại đây. Mang vị công tử này đi Thủy Liễm các."
Nghe thấy tú bà gọi, nha hoàn có tên Tiểu Hồng bước vội tới. Nàng tóc tết hai bím, mặc váy thêu hoa, dáng dấp đoan chính. Nhưng ở nơi ong bướm này thì không thể coi là bình thường được.
"Công tử, xin mời." Tiểu nha hoàn nhìn thấy Sở Ngự Hằng cũng nhịn không được ửng hồng hai gò má, đầu khẽ cúi xuống nói.
Sở Ngự Hằng đắc ý, gật đầu theo nàng bước lên lầu trên. A Bảo mặc dù không tình nguyện những cũng đi theo phía sau. Thật không hiểu được, công tử vì sao lại thích đến loại địa phương này ? Nhìn một cô nương ăn mặc hở ngực lộ lưng, trên mặt phấn son lòe loẹt, hương thơm trên người nồng nặc, mời gọi nam nhân í éo, làm cho hắn một thân nổi da gà. Nơi này có cái gì tốt đâu.
Tứ đại hoa khôi tại Duyệt Hương Các, mỗi người đều có một nơi ở riêng. Tại Thủy Liễm các, rường cột chạm trổ tinh xảo, mái ngói Lưu Ly cong cong. Nơi đây không ồn ào như ngoài tiền sảnh Duyệt Hương Các. Phía trước có các giậu hoa được xếp đặt nho nhã, muôn hoa khe sắc, hương hoa ngào ngạt. Từng đám lá cỏ xanh mướt theo gió chập chờn, nếu như không phải biết nơi này là kỹ viện, thì sợ rằng tưởng là đi tới sân sau nhà ai khuê tú, một nơi thật thanh nhã.
"Cô nương, công tử tới rồi." Tới phòng của Thủy Liễm, Tiểu Hồng đứng ở trước cửa thông báo.
"Vào đi." Thanh âm như tiếng chim Hoàng Oanh mềm mại, dễ nghe từ trong phòng truyền ra.
Sở Ngự Hằng con ngươi sáng lên, nghe được thanh âm này là đã có thể tưởng tượng được hoa khôi xinh đẹp đến độ nào.
Chi.
Tiểu Hồng đẩy cửa phòng ra, thối lui đứng một bên.
Sở Ngự Hằng dẫn A Bảo đi đến, gian nhà thơm mát hương vị tràn ngập, mành vải trắng nơi cửa sổ theo gió chập chờn, thoáng hiện nên một thân ảnh mảnh khảnh, nàng ngồi bên một cây huyền cầm.
"Công tử, muốn nghe một khúc đàn sao?" thanh âm ôn nhu lần thứ hai truyền đến.
"Phải." Sở Ngự Hằng gật đầu, "Bất quá, hiện tại ta đối với cô nương cảm thấy rất hứng thú." Thanh âm trầm thấp, khiến cho người nghe có cảm giác mê mẩn.
Thân ảnh kia đứng lên, chân bước nhẹ nhàng. Mành vải được vén sang bên, lộ ra thân ảnh.
"Oa, thật xinh đẹp." A Bảo nhìn thấy nữ tử xuất hiện, nhịn không được thốt lên, thần tình rất là khả ái.
"Quả nhiên không hổ là hoa khôi đứng đầu." Sở Ngự Hằng nhìn Thủy Liễm đánh giá, mái tóc đen láy, trâm hoa cài đầu, dáng người thon thả. Áo che ngực màu trắng để hở nơi cổ, lộ ra làn da trắng muốt, quần áo hồng bào quyến rũ động lòng người. Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Thủy Liễm cũng đưa mắt nhìn Sở Ngự Hằng, chỉ thấy vị công tử này mày kiếm tung bay, tinh mắt ngưng thần. Mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mân. Quần áo trường bào màu trắng, giầy thêu viền vàng, ngọc cốt phiến nơi tay, hảo một vị phong độ bóng bẩy tuấn tú công tử. Thấy hắn đang nhìn mình, hai tròng mắt loang loáng, nhưng lại không có mang ý khinh bạc. Làm nàng có vài phần kính trọng, nghĩ đến vị công tử này hẳn không phải là trêu đùa người đi.
"Công tử quá khen rồi." Thủy Liễm hơi hạ người hành lễ, "Hai vị công tử mời ngồi." nha hoàn dâng trà, nàng cũng ngồi vào một bên.
"Công tử có muốn nghe một khúc đàn không?" Thủy Liễm khẽ hỏi.
"Được a, mời cô nương." Thưởng thức trà, nghe cầm khúc, xem mỹ nhân, còn việc gì hay bằng nữa?
"Vậy thì ta xin gảy một khúc《Xuân hồi đại địa》." Nói xong, nàng ngồi xuống bên huyền cầm. Hai tay buông xuống dây đàn, thanh âm khẽ ngân, uyển chuyển như nước chảy mây trôi...
Sở Ngự Hằng nhắm híp mắt lại hưởng thụ, quả thật là một khúc nhạc hay.
A Bảo nghe tiếng đàn, mặt có chút ngây dại, không nghĩ tới cái cô nương này không chỉ xinh đẹp mà còn gảy đàn hay như vậy, thảo nào thiếu gia nhất định phải tới.
Ba ba ...
"Thật là một khúc nhạc hay."
Tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền tới, cửa phòng bị đẩy ra.
Ngồi ở trong phòng, Sở Ngự Hằng cả kinh, chết tiệt, có người lại gần gian nhà mà mình cũng không có phát hiện được. Con ngươi thâm thúy như u đàm dường như mũi tên nhọn hướng cửa phòng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào tím, tóc đen xõa xuống vai, khuôn mặt tuấn mỹ, rất là thần bí. Hơn nữa, hai tròng mắt lóe ra khí phách, không ai bì nổi quang mang, khiến cho người không dám nhìn thẳng. Phía sau hắn theo một gã cao to, một thân hắc y, lông mày rậm mắt to, ngũ quan sắc bén. Cước bộ trầm ổn nhưng mềm mại, xem ra cũng là người luyện công phu.
Sở Ngự Hằng nhìn thấy bọn họ, trong lòng cảnh giới càng sâu một tầng. Nhìn khí thế của bọn họ, là hắn biết không phải người bình thường. Hơn nữa nam tử áo bào tím này, cả người đều tản ra một luồng khí tức thần bí khó lường, hiện tại không biết hắn là bạn hay là địch, tuyệt không thể phớt lờ.
"Các hạ không gõ cửa mà vào, có phải hay không quá thất lễ ?" Sở Ngự Hằng lạnh lùng không hờn giận nhìn hắn.
"Gian nhà này là của ngươi sao ?" nam tử áo bào tím nhíu mày, hỏi ngược lại.
"Không phải." Sở Ngự Hằng nhấp hé miệng.
"Nếu không phải, ngươi có quyền gì trách cứ chúng ta không mời mà tới sao?" Môi mỏng khẽ nhếch lên, cười chế giễu.
"Ngươi ..." Sở Ngự Hằng không nói gì, trừng mắt nam tử.
"Oa, hắn cùng vị tiểu cô nương kia thật giống nhau nha." A Bảo nhìn thần thái của nam tử áo bào tím, lại nghĩ tới lúc nãy trên đường gặp phải tiểu cô nương kia. Mi chớp chớp, cười nhạt, hai người hầu như đều mang đến cho hắn cảm giác giống nhau.
"Khó trách ta cảm thấy chán ghét." Sở Ngự Hằng nhíu nhíu mi, "Nguyên lai cùng nha đầu kia bị làm hư như nhau, lời nói ác độc, tự kiêu tự đại." Nhìn nam tử áo bào tím, Sở Ngự Hằng càng cảm thấy chán ghét.
"Thủy Liễm cô nương, bọn họ tự tiện xông vào phòng của ngươi, ngươi không tức giận sao ?" Con mắt đảo qua nhìn Thủy Liễm, đã thấy nàng đang ngốc ngốc nhìn nam tử áo bào tím. Trong lòng không khỏi hờn giận mà nói rằng.
"Khụ, không quan hệ, nghĩ đến hai vị công tử cũng là khách nhân." Thủy Liễm xấu hổ ho nhẹ một tiếng, che giấu chính mình vừa rồi thất thố. Vị nam tử mặc áo bào tím này khí thế cao cao tại thượng, làm nàng không muốn rời ánh mắt. Còn có đôi con ngươi màu tím thâm thúy, lóe ra thần bí quang mang, dường như có thể câu dẫn hồn người, làm cho nàng mê mẩn. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy nam tử nào đặc biệt như vậy, phảng phất như là một đóa hoa thuốc phiện, biết rõ có độc nhưng lại cam nguyện trầm luân cho hoa thơm.
"Cái gì không quan hệ ?" Sở Ngự Hằng mất hứng, "Hiện tại ta mới là khách nhân của ngươi." Rõ ràng là hắn tới trước, không phải sao ? Chứng kiến Thủy Liễm nhìn nam tử áo bào tím này, hắn cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay, nữ tử nào nhìn thấy mình là chỉ có tâm động loạn khua, vậy mà Thủy Liễm cư nhiên không có nhìn hắn, trái lại mắt đắm đuối nhìn nam tử kia, thật không có mắt nhìn người.
"A." Thủy Liễm nhìn Sở Ngự Hằng, rõ ràng là hắn đang tức giận, nàng không biết phải làm sao. Đúng là theo lý thuyết thì hắn tới gặp nàng trước, nên hiện tại hắn mới là khách nhân của nàng. Nhưng là, Liễm Thủy vẫn ngước nhìn nam tử mặc áo bào tím, nàng không muốn bỏ qua, nàng muốn biết về nam tử này.
"Thiếu gia "
...
Bầu không khí trở lên căng thẳng, ngoài cửa lại đi tới một người mặc thanh bào. Chỉ thấy hắn ghé vào tai hắc bào nam tử nói nhỏ, sau đó hắc bào nam tử thì thầm với nam tử áo bào tím.
Nam tử mặc áo bào tím thoáng nhìn hắn, dường như sáng tỏ ý tứ trong đó.
"Thủy Liễm cô nương, quả thực là khuynh quốc khuynh thành. Bất quá, tại hạ hôm nay có việc gấp, trước hết xin được cáo từ, ngày khác nhất định sẽ lại bái phỏng cô nương." Nói xong, con ngươi đảo qua liếc nhìn Sở Ngự Hằng, sau đó ba người vội vã rời đi.
"A, ta ..." Thủy Liễm còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy người nọ thân ảnh lẩn khuất vào bóng tối. Khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng hiện lên sự thất vọng, sau này ta còn được gặp hắn nữa không?
"Coi như ngươi thức thời." Nhìn thấy người chán ghét kia đi rồi, Sở Ngự Hằng lại phe phẩy ngọc phiến nhất phái tiêu sái. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thủy Liễm, khiến cho lòng tự trọng của hắn bị tổn thương. Trong lòng oán hận dâng lên, lần sau nếu gặp được tên kia, thì nhất định phải cho hắn đẹp mặt. Nói chung, hiện giờ bọn họ là kết oán chi thù...