- Đi đi đi...
Trên quan đạo vắng vẻ, 3 con tuấn mã vội vã phi như bay... Dẫn đầu là con ngựa lông màu nâu đỏ có tên là Phiêu Hãn, ngồi trên lưng ngựa là một nam tử chừng ba mươi mấy tuổi, mặc bộ gấm trắng, tay đeo hộ thủ, khoác trên lưng một chiếc áo bào màu lam. Thắt lưng gắn ngọc bích, tóc dài cột cao, tóc mai phấp phới theo gió thổi. Mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng mà cao ngạo.
Phía sau là hai gã nam tử đi theo. Một người mặc trường sam màu trắng, tóc dài xõa tung bay, mặt mày rạng rỡ, phong thái nho nhã; một người mặc trường sam màu xanh, tóc đen bó cao, ngũ quan rõ ràng, con ngươi đen như u đàm, dáng vẻ bình tĩnh.
Hai canh giờ sau, 3 con ngựa đã đứng ở trước phủ Trấn Bắc tướng quân, 3 người liền xuống ngựa vào phủ.
"Tham kiến Tướng quân. Nguyễn quân sư, Lâm phó tướng." Thị vệ Tướng quân phủ ra nghênh đón, rồi dắt ngựa vào chuồng.
Nam tử khoác áo bào màu lam không nói gì mà vội vã hướng bên trong phủ đi đến, nam tử trường sam màu xanh cũng theo sau. Nam tử trường sam màu trắng thì lại hướng bọ thị vệ cười cười, rồi sau đó theo sau mà vào.
Chính sảnh
"Tướng quân, Ngài đã trở về."
"Cha, Ngài đã trở về."
Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân, Lãnh Nguyệt Nhi nhìn thấy Lãnh Bùi Xa đang từ xa bước đến, đều rất kích động, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, cũng không dám làm càn. Hiện giờ, hai mẹ con không còn vẻ ương ngạnh như ngày thường mà trái lại ôn nhu rất nhiều.
"Tham kiến phu nhân, tiểu thư."
"Tham kiến phu nhân, tiểu thư."
Nam tử mặc trường sam màu trắng chính là quân sư Nguyễn Dật Ảnh, nam tử mặc trường sam màu xanh là Phó tướng Lâm Trình Khải hướng Mộc Chiêu Vân, Lãnh Nguyệt Nhi vấn an. Tuy rằng trong lòng bọn họ không thích hai mẹ con kiêu căng, ương ngạnh này, nhưng cũng vẫn phải tuân theo lễ tiết.
"Ân." Mộc Chiêu Vân cao ngạo khẽ e hèm, nàng xem hai người tuy là quân sư, phó tướng, nhưng với nàng thì vẫn chỉ là hạ nhân mà thôi.
"Tướng quân, Ngài đi đường vất vả, thiếp thân xin đi trước phân phó hạ nhân chuẩn bị cho ngài rửa mặt chải đầu." Mộc Chiêu Vân xoay người, khóe miệng mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Bùi Xa, nửa năm không thấy, hắn vẫn như trước đây, làm tim nàng đập nhanh không thôi.
"Không cần." Lãnh Bùi xa lạnh lùng nói, "Trong thư gửi cho ta viết rằng trong phủ có người dùng yêu pháp hại người, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?" Mấy ngày trước đây đột nhiên nhận được thư từ trong phủ gởi tới, nói có người dùng yêu pháp hại người. Hắn nguyên tưởng rằng là nữ nhân này dựng chuyện hoang đường, nhưng Dật Ảnh lại nói không bằng hồi phủ xem một chút... Con ngươi đen láy thâm thúy nhìn chằm chằm Mộc Chiêu Vân, dường như muốn đem tâm nàng xem thấu.
"Cha, là thật." Đối với phụ thân, Lãnh Nguyệt Nhi vừa là sùng bái, lại vừa sợ hãi. "Bắc viện tiểu nha đầu kia không biết dùng yêu pháp gì khiến cho lửa bỗng bùng lên, đem nữ nhi cùng bọn hạ nhân vây đứng lên, còn đốt cháy tóc trên trán của mẫu thân nữa." Hai mắt mở thật to, tràn đầy sự phẫn hận cùng sợ hãi.
Nguyễn Dật Ảnh mím miệng, trong lòng cười trộm. Có thể làm cho hai mẹ con người này chật vật, điều này làm cho hắn cảm thấy bội phục. Ghé mắt nhìn về phía Lâm Trình Khải, thấy hắn đang nhíu nhíu mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Điều này là thật sao?" Lãnh Bùi Xa nhìn chằm chằm Mộc Chiêu Vân, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là không an phận. Trong phủ thiếp thị không ai nói, rõ ràng là nàng đang giở trò quỷ. Đừng tưởng rằng hắn không biết, việc lần này chắn chắn là nàng dựng lên.
"Bọn hạ nhân cũng có thể làm chứng." Lãnh Bùi Xa hoài nghi làm cho Mộc Chiêu Vân đau lòng, đôi mắt u oán nhìn hắn nói. Vì sao hắn lúc nào cũng làm thương tổn mình như vậy, mình thương hắn có gì sai sao?...
"Bắc viện nha đầu ?" Lãnh Bùi Xa ngẫm nghĩ nhưng lại không nhớ nổi là ai, cũng khó trách, nữ nhân ở trong lòng hắn chỉ như vật trang trí, vừa hữu dụng, vừa vô dụng.
"Là Lãnh Loan Loan." Lãnh Nguyệt Nhi vội đáp, hắc, phụ thân đều không nhớ nổi nàng là ai, quả thật là cái dư thừa ti tiện nha đầu.
"Lãnh Loan Loan ?" Lãnh Bùi Xa tựa hồ nhớ tới ba năm trước đây, có thiếp thị sinh ra cho hắn một nữ nhi, là nàng sao? Nhưng đây không phải là ba tuổi hài tử sao? Như thế nào lại là yêu nữ như trong miệng các nàng nói?
"Bay đâu, đi đem Bắc viện tiểu thư mang đến đây." Hắn chỉ nhớ lúc đứa bé kia chào đời, hắn có xem qua, hiện tại cũng không biết dáng dấp trông như thế nào. Giờ nghe các nàng nhắc tới, trong lòng sinh ra vài phần hứng thú.
"Dạ, tướng quân." Ngoài cửa gia đinh lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Nguyên lai là có thêm một Lãnh gia tiểu thư.
Nguyễn Dật Ảnh hoài nghi, mơ hồ có cảm giác hưng phấn. Trực giác nói cho hắn biết, vị Lãnh tiểu thư này không giống như người bình thường, hắn chờ mong nhìn thấy nàng xuất hiện...
Bắc viện
Lãnh Loan Loan dang đôi chân nhỏ, dựa lưng nằm trên xà nhà. Một tay cầm quyển sách, một tay cầm thức ăn. Tối hôm qua trong tủ treo quần áo, nàng tìm được mấy quyển sách, so với tiểu thuyết thời hiện đại thì cũng không khác nhau là mấy.
"Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện không tốt." Nhũ mẫu lo lắng la lên.
"Nhũ mẫu, có chuyện gì vậy?" Lãnh Loan Loan gập quyển sách lại hỏi.
"Ôi, tiểu thư của ta như thế nào lại ngồi trên xà nhà thế kia?" Nhũ mẫu ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa bị hù dọa ra bệnh. Tiểu thư thế nào lại trở nên thích ngồi ở trên cao như vậy, thật là nguy hiểm. Vỗ lồng ngực, nàng cảm giác như tuổi thọ của mình đều đã ít đi vài năm.
"Hì hì, ta không có việc gì. Nhũ mẫu người nói một chút ta nghe thử, xem có chuyện gì không tốt ?" Trải qua mấy tháng ở chung, Lãnh Loan Loan đã quen với việc làm cho vị Nhũ mẫu này cả kinh hoảng sợ...
"Tướng quân hồi phủ, hắn muốn gặp tiểu thư." Nhũ mẫu đôi mi nhíu lại, trong lòng phập phồng lo lắng. Tướng quân cũng chỉ xuất hiện lúc tiểu thư sinh ra, sau đó lại đem tiểu thư đến ở chỗ này rồi không hỏi không quản gì đến nữa. Đối với tiểu thư khẳng định là không có cảm tình gì, hiện tại như thế nào lại vừa mới hồi phủ đã đòi gặp tiểu thư ?
"Cha đã trở về." Lãnh Loan Loan khóe miệng khẽ cười, "Tốt a, ta cũng đang muốn gặp hắn." Lời nói tuy như vậy, sắc mặt lại không có gì vẻ tưởng niệm, trái lại càng thêm vài phần quỷ dị.
"Tiểu thư" Nhũ mẫu lo lắng nhìn nàng, tiểu thư sẽ không gặp phiền toái đi sao ?
"Nhũ mẫu yên tâm đi." Lãnh Loan Loan cười, "hiện giờ người tới nhắn gọi ta ở đâu?"
"Ở ngoài cửa viện, thưa tiểu thư."
"Vậy chúng ta đi thôi." Thân ảnh nhỏ bé giống như Phi Yến nhẹ nhàng từ nóc nhà bay xuống.
"..."
Trời ạ, tiểu thư có thể bay ? Nhũ mẫu ngốc lặng, không biết phải phản ứng như thế nào nữa...
Lãnh Loan Loan mỉm cười, Nhũ mẫu phản ứng thật giống như nàng đã dự liệu. Mặc dù ở thời hiện đại, đa số mọi người đều là luyện võ công như: TaeKwonDo, Nhu đạo, các loại công phu quyền cước linh tinh... nhưng nàng Lãnh gia lại là võ hiệp tiểu thuyết thế gia nên mới có võ nghệ cao cường, từ tổ truyền lại cũng không thiếu tuyệt thế võ công. Đó cũng là nguyên nhân mà Lãnh gia mới có thể đứng vững ở hắc đạo, xưng danh đệ nhất gia. Bàn tay nhỏ mềm mại khẽ nắm lấy tay Nhũ mẫu, hướng phía ngoài cửa tiểu viện đi đến...
"Bẩm tướng quân, Loan Loan tiểu thư đến."
"Vào đi." Thanh âm lãnh đạm từ trong nhà truyền ra.
Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, thanh âm dã man dễ nghe nha. Bàn tay nhỏ bé lôi kéo Nhũ mẫu đi tới, liếc mắt nhìn thì thấy tại chính sảnh nam tử kia ngồi trên ghế. Tuổi tác so với cha nàng ở thời hiện đại cũng không khác biệt là mấy, ngũ quan sắc bén, mày kiếm mắt sáng, quần áo lam bào, lạnh lùng ngạo nghễ.
Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải hướng mắt nhìn Lãnh Loan Loan đang bước vào, trong nháy mắt đều cau mày nhướng mi, hài tử này là yêu nữ sao? Thân thể nhỏ gầy, còn không cao đến đầu gối bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi con ngươi đen thui như bảo thạch. Bàn tay nhỏ lôi kéo Nhũ mẫu, thấy thế nào cũng chỉ là một phấn điêu ngọc trác, chuyện gì cũng không hiểu tiểu oa nhi.
Lãnh Bùi Xa nhìn thân ảnh nho nhỏ, cảm giác thấy rất kỳ quái. Búp bê nhỏ nhắn xinh xắn này chính là ba năm trước đây, nhiều nếp nhăn tiểu nữ hài, là nữ nhi của hắn sao? Trong trí nhớ của hắn thì nữ nhân sinh cho mình cái hài tử này có gương mặt thanh tú, mà nữ oa trước mắt này tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra sau này nhất định là khuynh thành mỹ nữ. Thần thái của nàng rất giống mình, đôi con ngươi không có nửa điểm sợ hãi. Trong lòng gật đầu, đối với tiểu oa nhi này cũng có vài phần tán thưởng.
"Tham kiến lão gia, phu nhân, Đại tiểu thư." Nhũ mẫu vội vàng vấn an, rồi lại nhẹ giọng bảo Lãnh Loan Loan hướng bọn họ vấn an.
Lãnh Loan Loan khóe miệng cười mỉm, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lãnh Bùi Xa nói: "Ngươi chính là cha của ta ?"
"Làm càn."
"Thật không có quy củ."
Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân quát lên thị uy, vừa tức giận trước thái độ của Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng có chút hả hê, ước gì tướng quân trị tội nha đầu này.
Nguyễn Dật Ảnh đôi mắt sáng lên, Lâm Trình Khải cũng nhướng nhướng mày, bọn họ dự kiến sắp có trò hay để xem.
"Tiểu thư." Nhũ mẫu vội vàng gọi Lãnh Loan Loan, trong lòng nàng lạnh ngắt, mồ hôi ứa ra."Tướng quân, tiểu thư tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Ngài nghìn vạn lần không nên tức giận nàng." Nhũ mẫu vội quỳ xuống vì Lãnh Loan Loan mà cầu tình.
"Nhũ mẫu, Ngài đứng lên." Lãnh Loan Loan không cho Nhũ mẫu quỳ xuống, đôi mắt mở to nhìn lãnh Bùi Xa."Ta vốn sẽ không muốn gặp người này, nhưng đã gặp thì phải hỏi một lần, vạn nhất hắn lại không phải là cha ta thì sao ?" Được rồi, nàng thừa nhận là cố ý. Là cố ý chọc tức tướng quân lão cha cao cao tại thượng này, nguyên lai là Lãnh Loan Loan muốn xả giận.
Lãnh Loan Loan nói xong, toàn bộ đám người tại thượng sảnh đều thầm rút một hơi khẩu khí.
"Ngươi nói ta không phải cha ngươi ?" Lãnh Bùi Xa nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi lóe sáng, làm cho người khác nhìn không rõ tâm tư của hắn.
"Ngươi là cha ta sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không chút nào tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn hắn."Nếu như ngươi là cha ta, sao lại không quan tâm đến ta ? Nếu như ngươi là cha ta, ngươi tại sao lại mặc cho hạ nhân khi dễ ta ? Nếu như ngươi là cha ta, ngươi vì sao không thay ta báo thù cho mẫu thân ta bị người hạ độc chết? !"
Câu nói cuối cùng, ngữ khí là nặng nhất. Con ngươi lạnh lẽo lóe sáng nhìn về phía Mộc Chiêu Vân.
Lãnh Loan Loan mỗi một câu hỏi cũng làm cho đám người nhịn không được đều hút một hơi khẩu khí, đặc biệt là Nhũ mẫu, đã sợ đến mềm nhũn cả hai chân. Tiểu thư không phải là đã đáp ứng không gây chuyện sao? Như vậy không phải là tự mình tìm đến phiền toái sao?
Có cá tính.
Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải đều cũng nhịn không được, trong lòng không khỏi cảm thán, như vậy tiểu thư mới xứng là tướng quân nữ nhi nha.
Lãnh Bùi Xa nhìn Lãnh Loan Loan, khóe môi giật giật. Nàng hướng chính mình đòi giải thích sao?
"Nếu như ngươi là đang trách ta thiếu quan tâm ngươi..." âm thanh đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng.
"Phải, là ta đang trách ngươi."