Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 11: Lâu chủ của Viêm Nguyệt Lâu – Tàn Nhất




Căn phòng to lớn được bao phủ bởi một màu lam đậm, một mảnh lạnh lùng.
Cửa sổ rộng mở, nam tử đứng bên cửa sổ, gió biển thổi phất sợi tóc của hắn, hỗn độn tung bay. Đôi mắt nâu nhìn đại dương xanh thẳm mênh mông vô bờ bên ngoài, hải triều thanh thanh, giống như ngay gần bên tai. Chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc trên mặt, lộ ra nửa gương mặt tuấn mỹ. Ngón tay thon dài đeo một cái nhẫn bạc gỡ mặt nạ ra, đôi mắt màu nâu trở nên thâm trầm. Bên trong nó ẩn chứa thống hận khôn cùng, vẻ ngoài này của hắn đều là được nàng ban tặng. Sẽ có một ngày, hắn tìm nàng đòi lại.
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng đập cửa đánh vỡ suy nghĩ của hắn, lạnh lùng quay mắt nhìn.
“ Vào đi.” Dám vào phòng hắn cũng chỉ có một người.
“Lâu chủ.” Đẩy cửa vào là một nữ tử, quần áo màu đen, mái tóc đen thả buông trên vai. Dung mạo lãnh diễm, không biết cười đùa.
“Có chuyện gì?” Nam tử xoay người, nửa kinh người nửa tuấn mĩ, hắn chính là Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu – Tàn Nhất.
“Cát đường chủ hồi báo, Lam đường chủ cùng một nhóm người chặn một con thuyền xâm nhập, đến bây giờ vẫn không trở về.” Tình hình như vậy lần đầu xuất hiện, là ai dám xông vào Viêm Nguyệt Lâu?
“Hừ, chút việc nhỏ này cũng đến làm phiền ta.” Tàn Nhất híp lại, lộ ra một chút nguy hiểm. “Bọn chúng chán sống rồi sao?” Viêm Nguyệt Lâu chưa bao giờ nuôi phế vật, nếu bọn họ thấy sống đủ lâu rồi, không bằng nhảy vào xà động* phía sau núi đi cho rắn ăn, còn có thể cống hiến.
(*hang rắn)
Hắc y nữ tử Hắc Nghiên, là hộ vệ tùy thân của Tàn Nhất. Nàng mím môi, cũng biết chuyện này lại làm Lâu chủ tức giận. Nhưng không biết tại sao, nàng có một dự cảm không tốt.
“Lâu chủ…”
“Lâu chủ, không tốt rồi.” Hắc Nghiên nói còn chưa nói, một thân ảnh hốt hoảng vội vàng xông vào. Nhìn hắn như lửa cháy đến nơi, sợ hãi. Cho đến khi đã vào phòng, bị Tàn Nhất trừng mắt mới lấy lại tinh thần, toàn thân run run. Xong rồi, xong rồi, Lâu chủ ghét nhất có người trước mặt hắn hô to gọi nhỏ, huống chi mình còn xông phòng hắn.
“Lâu chủ tha mạng.” Gã quỳ xuống trực tiếp dập đầu xin tha thứ.
“Phế vật.” Tàn lạnh lùng trừng mắt. “Rốt cuộc chuyện gì?” Lại dám xông vào phòng hắn.
“Lâu chủ tha mạng.” Người tới lại khấu đầu.
“Nói.” Tàn lạnh lùng nói.
Người tới run run ơn, lập tức bẩm báo: “Bẩm, bẩm Lâu chủ, có người lạ xông vào Viêm Nguyệt Lâu. Bọn họ chẳng những phá ngũ hành bát quái mê trận, còn đả thương Tứ đại đường chủ, còn, còn nói…”
“Còn nói cái gì?” Hắc Nghiên ‘xoát’ đã kiếm trên cổ hắn, “Còn không mau nói.” Muốn Lâu chủ một chưởng đánh chết ngươi hay sao?
“Còn… còn nói muốn gặp Lâu chủ.” Bị Hắc Nghiên kề kiếm vào cổ, người tới từ từ nhắm hai mắt, đột nhiên nói hết lời. Nói xong sau, cả người giống như không còn chút khí lực mềm nhũn đi .
“Muốn gặp ta?” Tàn Nhất nguy hiểm mím môi, “Thật to gan.” Muốn gặp hắn, hắn sẽ không cho chúng còn sống mà ra khỏi Viêm Nguyệt Lâu.
“Lâu chủ, thủ hạ đi xem.” Hắc Nghiên vừa nghe, lập tức đi ra ngoài xem tình huống.
“Khoan đã”
Tàn lạnh lùng mở miệng, một cước đã người đang quỳ ra khỏi phòng, đừng làm vẩn phòng hắn.
“Ta tự mình đi.” Hắn muốn gặp một chút, rốt cục là ai to gan như vậy, chạy đến Viêm Nguyệt Lâu, đả thương Đường chủ, còn tuyên bố muốn gặp mình?
“Lâu chủ…” Hắc Nghiên muốn khuyên giải.
“Gì?” Tàn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, chợt lóe lên tức giận.
“Thuộc hạ lắm chuyện.” Hắc Nghiên cúi đầu, che dấu đáy mắt thương tâm. Nàng quả nhiên là thủ hạ, vĩnh viễn không thể đi vào nội tâm hắn.
“Hừ, tuyệt không có lần sau.”
Tàn lạnh lùng hừ lạnh nói, tay áo bào vung lên. Thân ảnh bay vút ra, biến mất.
“Dạ.” Hắc Nghiên cười khổ, theo đuôi đi sau.
“Lâu chủ.”
“…”
Tàn Nhất đi ra ngoài đã nhìn thấy cảnh bừa bãi, không ít người của Viêm Nguyệt Lâu bị đánh bại. Chỉ có số ít người còn đang giao thủ với hai hắc y nam tử và bốn bạch y thiếu niên, mà Tứ đại đường chủ của hắn người người bị hạ xấu hổ đứng ở một bên.
Được, thật sự rất được.
Tàn Nhất lạnh lùng đảo qua bốn người, đến khi bốn người đều kìm lòng không được run run. Ánh mắt dời khỏi bốn người, dừng ở một bên. Một cỗ kiệu cực kỳ tinh xảo hoa lệ lẳng lặng nơi đó, thân kiệu màu lửa đỏ, rèm lụa màu vàng có giắt những quả chuông khéo léo. Một nam một nữ đứng hai bên cỗ kiệu. Nam tử có đôi mắt màu tím hiếm có, lóe ra ánh sáng thâm thúy không lường được. Chiếc mặt nạ màu vàng che khuất khuôn mặt, quần áo bào trắng, thanh dật bất phàm. Nữ nhân kia thân mặc sam y hồng nhạt, trên tóc có cài châu hoa hồng nhạt, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp khả ái.
Nữ tử thoạt nhìn cũng là kẻ có võ, nhưng không coi là xuất sắc. Mà nam tử kia thì khác hẳn, y một thân mang hơi thở lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo, nhìn là biết đây là người bất phàm. Hơn nữa khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, không gian giữa hai người như tóe lửa.
“Dừng tay.”
Đột nhiên từ trong kiệu truyền ra một giọng nói thờ ơ lại tao nhã, Tàn Nhất nhíu mi, thập phần tò mò với người trong kiệu. Rốt cục là người như thế nào có thể có một đám thuộc hạ xuất sắc như thế? Giống như muốn thỏa mãn điều mà hắn quan tâm, rèm lụa kia được một bàn tay bạch ngọc xốc lên, hé ra tuyệt sắc dung nhan không giống trần gian có thể nhìn thấy. Trong nháy mắt, dường như bách hoa đều nở rộ, vạn vật chốn thiên địa đều thất sắc. Hắn giống như nghe được mọi người, bao gồm cả mình, trái tim ở đột nhiên đập nhanh hơn, người này thật sự là người phàm sao?
Lãnh Loan Loan đánh giá Tàn Nhất, chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt, không cần đoán cũng thấy, một nửa mặt kia đã bị hủy, nhưng cho dù như vậy, cũng không làm tổn hại một nửa khuôn mặt tuấn mỹ kia. Nhìn theo nửa mặt hoàn hảo hãy nhìn ra hắn hẳn là một mỹ nam tử, đôi mắt màu nâu, mái tóc dài mềm mại, thân hình cao to, hơn nữa lại có khí chất lạnh lùng khí phách, không khó nhìn ra hắn hẳn là Lâu chủ của Viêm Nguyệt Lâu.
Bốn thiếu niên cùng Dạ Hồn, Dạ Mị nghe thấy giọng nói của Lãnh Loan Loan đều dừng lại, thân ảnh chợt lóe quay trở về bên người Dạ Thần.
Tàn Nhất lạnh lùng đánh giá thủ hạ còn thở phì phò, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi. Đám phế vật, xem ra ngày dạy dỗ bọn họ quá ít, bị bốn thiếu niên cùng hai nam tử này công kích đến không rảnh tay chút nào.
“Dẫn bọn chúng đến phòng đá.” Lạnh lùng phân phó người phía sau.
Nhóm sát thủ còn đang thở dốc vừa nghe sắc mặt đã trắng bệch, lại không dám cầu xin, chỉ có thể mặc người ta mang họ đi.
“Không biết các vị đến Viêm Nguyệt Lâu có chuyện gì?” Ánh mắt Tàn dừng ở Lãnh Loan Loan, hỏi.
“Dạ Hồn.” Lãnh Loan Loan thờ ơ hô.
Dạ Hồn đi lên trước, mở ra bức họa. “Chúng ta hy vọng Lâu chủ có thể giao người này ra.”
Tàn vừa thấy người trên bức họa, thờ ơ nhíu mi. “Đây là thủ hạ của ai?”
Tứ đại đường chủ phía sau vừa thấy, Cát đường chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Bẩm, bẩm Lâu chủ, người này là thủ hạ của thuộc hạ.” Người trên bức họa không phải ai khác, là anh em kết nghĩa của hắn – Ảnh Tam, cũng là thủ hạ của mình.
“Dẫn hắn đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.