Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 116: Trù vương phủ




Thu Tứ Dung quần áo hồng nhạt , sắc mặt hồng nhuận, ôm con đứng ở một bên, quan sát Hiên Viên Trù đang vẽ.
Trang giấy tuyên thành màu trắng theo động tác của hắn liền xuất hiện một bức tranh thủy mặc khí thế
Hắn cúi đầu xuống , sợi tóc màu đen rơi xuống,gương mặt tuấn mỹ , ánh mắtnhư nam châm đem nàng hấp dẫn thật sâu.Bọn họ thành thân cũng đã bảynăm, nàng đối hắn yêu say đắm chẳng những không giảm bớt, ngược lại từng ngày càng thêm sâu sắc. Hơn nữa sau khi có Húc nhi ,trong lòng nàng chỉ còn có hai phụ tử này
“Húc nhi đang ngủ sao?”
Hiên ViênTrù buông bút, quay đầu nhìn Thu Tứ Dung. Nàng đã làm mẹ nên càng thêmđẩy đà, cả người đều tản ra hơi thở mẫu tính. Đáy mắt ấm áp giống nhưtháng ba xuân phong, làm người ta cảm thấy thoải mái. Hắn hiện tại đãmuốn dần dần mở ra trái tim, thử làm cho nàng đi vào trong lòng
“Không có.” Thu Tứ Dung cười yếu ớt, cúi đầu nhìn vào đứa trẻ trong lòng.“Chính hắn đang trợn tròn mắt đùa a.”
“Phải không?” Hiên Viên Trù cũng cười ,con của bọn họ từ lúc sinh ra đều thật im lặng, là một cục cưng ngoan ngoãn
“Vương gia, hoàng thượng tới.” Đột nhiên, bóng dáng quản gia xuất hiện ở ngoài cửa.
“Hoàng huynh như thế nào đến đây?” Hiên Viên Trèu hoang mang hỏi, một bên hướng ra ngoài đi đến.
“Trù.” Vừa ra khỏi cửa phòng, Hiên Viên Dạ đã đi nhanh lại đây. Quần áo màuđen được mạ một d9u77ong2 chỉ vàng, tóc dài dùng ngọc quan bới lên. Trên gương mặt tuấn mỹ là vẻ mặt nghiêm túc.
“Hoàng huynh, như thế nào đến đây?” Hiên Viên Trù hỏi.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Thu Tứ Dung ôm con đi ra, hướng tới Hiên Viên Dạ phúc phúc thân.
“Hãy bình thân.” Hiên Viên Dạ phất phất tay, ánh mắt dừng ở trên người HiênViên Húc. Đôi mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng ôn nhu, tiểu hài tử thậtđáng yêu. Mà hắn cũng đã có cục cưng của hắn và Loan Loan
“Húc nhi có khỏe không?”
Thu Tứ Dung cùng Hiên Viên Trù nhìn nhau cười, sau đó ngẩng đầu nhìn HiênViên Dạ cười đáp :“Cám ơn Hoàng Thượng quan tâm, Húc nhi rất tốt, lúctrước còn cám ơn hoàng hậu nương nương đã cứu mẫu tử chúng ta.”
Hiên Viên Dạ nghe được nàng nhắc tới Lãnh Loan Loan, vẻ mặt ảm đạm xuống.Tuy rằng Lãnh Đình Dực cùng hắn nói qua một phen, nhưng hắn lại càngthêm sợ hãi. Bởi vì biết được thân phận đặc thù của Loan Loan , hắn càng sợ hãi Loan Loan đến cuối cùng vẫn như cũ không tha thứ cho hắn. Nếunàng thật muốn rời đi, hắn liền thật sự vĩnh viễn mất đi nàng
Hiên Viên Trù cùng Thu Tứ Dung nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với vẻ mặt giờ phút này của Hiên Viên Dạ rất là hoang mang.
“Hoàng huynh,xảy ra chuyện gì sao?” Hiên Viên Trù hỏi, một bên đem Hiên Viên Dạ mời vào phòng.
Sau khi Hiên Viên Dạ ngồi xuống, nhìn Thu Tứ Dung liếc mắt một cái.
Thu Tứ Dung cũng là người có đầu óc , lập tức hiểu được ý tứ của Hiên Viên Dạ là không muốn mình biết được
“Hoàng Thượng, Vương gia, thiếp thân trước mang Húc nhi đi xuống .” Hướng hai người phúc phúc thân, tao nhã rời đi.
“Hoàng huynh, đến tột cùng làm sao vậy?” Thu Tứ Dung đi rồi, Hiên Viên Trù lại hỏi.
“Loan Loan đã trở lại.”
Hiên Viên Trù dừng một chút, sau đó lại cười yếu ớt nói:“Kia không phải chuyện tốt sao?”
“Nàng không để ý tới ta.” Hiên Viên Dạ cúi đầu, có chút ủ rũ nói.
“Các ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?” Hiên Viên Trù là lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Dạ có bộ dáng uể oải như thế này, vẻ mặt cũng lo lắng đứnglên. Hai người trong lúc đó sẽ không phát sinh chuyện gì nghiêm trọngđi?
“Ta......” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Trù liếc mắt một cái, trong ánh mắt bao hàm hối hận cùng thống khổ.“Ta làm mộtchuyện có lỗi với Loan Loan”
“Cái gì?”
Hiên Viên Trù hoắc mắt đứng lên, đôi mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Hiên Viên Dạ.
“Ngươi đã làm cái gì?” Thế nhưng làm cho Loan Loan rất yêu ngươi lại không để ý tới ngươi, lại làm cho chính ngươi thống khổ như thế?
Hiên ViênTrù hai tay nắm chặt, nghe được Hiên Viên Dạ làm việc có lỗi với LãnhLoan Loan, hắn cảm thấy thực lo lắng, cũng hiểu được thống hận. LoanLoan luôn luôn cao ngạo bị hoàng huynh thương tổn sẽ khóc hay không? Nhớ tới một lần duy nhất nàng khóc trước mặt mình, nơi đó lại như trước cảmthấy đau lòng. Nhưng là càng nhiều còn lại là thất vọng đối với hoànghuynh . Nếu hắn không thể cho Loan Loan hạnh phúc, tại sao lúc đầu lạiđưa Loan Loan làm hoàng hậu?
“Ta sủng hạnh nữ tử khác.” Hiên Viên Dạ thất thần, chịu đựng bị Hiên Viên Trù nhìn chằm chằm. Hiện tại hắnthật muốn tự diết chết chính mình. Nếu thời gian có thể quay lại, hắntình nguyện bị mị dược tra tấn thất khiếu đổ máu mà chết, cũng sẽ khônglàm ra chuyện như vậy.
“Ngươi --” Hiên Viên Trù trừng mắt , cóLoan Loan, còn muốn sủng hạnh nữ tử khác sao? Bất quá kế lại cũng khôngđúng, hoàng huynh không phải vì Loan Loan ngay cả hậu cung ba ngàn tầnphi đều có thể hủy bỏ sao? Thậm chí ngay cả giang sơn cũng không để ý.Càng nghĩ càng không đúng, phương diện này đến tột cùng là có chuyện gìxảy ra?
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hắn nghĩ tới cảm tìnhcủa hoàng huynh đối với Loan Loan , hắn không nên làm ra chuyện như vậychứ
“Có người giở trò --” Hiên Viên Dạ lạnh lùng nheo mắt lại,hiện tại đối với hoàng thái hậu vẫn là thực tức giận, nếu không phảinàng thiết kế chính mình, thì như thế nào sẽ phát sinh chuyện như vậy,Loan Loan cũng sẽ không mang theocục cưng trong bụng rời đi hắn.
“Mẫu hậu?” Hiên Viên Trù nghe được sự tình nhưng lại ra ở trên người mẫu hậu, liền sửng sốt .
“Mẫu hậu thiết kế ta, cho ta thần tiên tán.”hai tay Hiên Viên Dạ gắt gaonắm lại, nếu nàng không phải mẫu hậu của chính mình, hắn nhất định phảiđem nàng bầm thây vạn đoạn, cũng không thể giải mối hận trong lòng.
“Thần tiên tán --”
Hiên Viên Trù kinh hô thất thanh , lão thiên gia, kia nhưng là thiên hạ đệnhất dâm mị dược, chẳng lẽ hoàng huynh sẽ làm ra việc phản bội Loan Loan . Nhưng là mẫu hậu tại sao có làm thể như vậy ? Nàng đến tột cùng vìcái gì? Chẳng lẽ không biết cảm tình của hoàng huynh cùng Loan Loan sao? Chẳng lẽ không biết hậu quả chọc giận hoàng huynh sao?
“Hoànghuynh, mẫu hậu hiện tại thế nào ?” Có chút lo lắng nhìn Hiên Viên Dạ,dưới cơn thịnh nộ hoàng huynh có thể làm ra việc mất đi lý trí
“Nàng không có việc gì.” Hiên Viên Dạ như thế nào có khả năng thật sự đối với mẫu thân của chính mình gây bất lợi đâu“Ta chỉ là đem nàng giam lỏng ởTừ Trữ cung.”
Nghe được hoàng thái hậu không có việc gì, Hiên Viên Trù thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Mẫu hậu vì cái gì lại làm như vậy?” Hắn ngẩng đầu, nhìn phía Hiên Viên Dạ.Cấp chính con mình loại mị dược này, cũng nên có lý do
“Bởi vì con nối dòng.” Hiên Viên Dạ nhấp mím môi,“Nàng sợ hãi ta sẽ không có đứa nhỏ, không người kế thừa giang sơn.”
“Liền bởi vì lý do này.” Hiên Viên Trù lắc đầu, mẫu hậu a mẫu hậu, ngài lầnnày là thật sai lầm a . Nếu Loan Loan không tha thứ cho hoàng huynh, chỉ sợ hoàng huynh cả đời cũng sẽ không để ý ngươi.
“Hừ --” HiênViên Dạ cười lạnh,“Nhưng là nàng lại không biết con nối dòng trong lờinói của nàng hiện tại đang ở trong bụng của Loan Loan”
“Tiểuhoàng tẩu mang thai ?” nỗi lòng Hiên Viên Trù có chút không hiểu, nữ tử mình từng thích lại có thai với người khác, khổ sở vẫn như cũ còn cómột ít.“Chúc mừng hoàng huynh.” Thật lâu sau, nghĩ thông suốt , hắnhướng tới Hiên Viên Dạ cười yếu ớt chúc mừng.
“Nhưng là nàng hiện tại mang theo cục cưng đi tướng quân phủ, ta đi tìm nàng lại bị cựtuyệt ngoài cửa” Hiên Viên Dạ lại là thêm trận uể oải.
“Ta nghĩtiểu hoàng tẩu là người thông minh, nàng sẽ minh bạch chuyện này khôngthể hoàn toàn trách ngươi. Hiện tại nàng bởi vì để ý ngươi, trong lòngđối với chuyện này xảy ra khúc mắc, chờ nàng hoàn toàn yên tâm , sẽ thathứ cho ngươi.” Hiên Viên Trù an ủi nói.
“trù, ta nghĩ ngươi thay ta tạm thời lo mọi chuyện trong cung.” Hiên Viên Dạ nói với Hiên Viên Trù
“Hảo.” Hiên Viên trù gật đầu, hiểu được hắn là muốn toàn lực khiến Loan Loan tha thứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.