Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 129:




Bầu trời trong xanhnhư nước biển, mang theo sự u buồn nhè nhẹ làm say lòng người. Đám mâytheo gió bay bay, giống như những cụm bong gòn. Trời xanh, gió thổi vivu, vô số đóa hoa màu hồng giống như hải triều **** cuồn cuộn . Nhữngcon bướm sặc sỡ vòng quanh những đóa hoa nở rộ sinh đẹp mà khiêu vũ.
Này, là nơi nào mà đẹp như vậy.
Lãnh Loan Loan nhìn phong cảnh tuyệt diễm trước mắt, nhắm lại hai mắt để cảm thụ luồng không khí tươi mát này, chop mũi ngửi hương hoa nhè nhẹ trong gió, cảm giác thả loảng từ từ lan tràn. Gió hôn nhẹ sợi tóc của nàng,lạnh lạnh , ngứa . Quần áo màu trắng bay bay theo những cánh hoa, vẻ mặt say mê kia giống như là sữa ong chúa linh phiêu nhiên tới. Thật lâukhông có thả lỏng như vậy, gió quất vào mặt nàng cảm giác như là bàn tay của mẹ đang ôn nhu vuốt ve nàng......
Dạ Thần đứng ở bên cạnhnàng, tuyết y tung bay,vẻ mặt mất hồn, trong đôi mắt tìm là ản ảnh củamột bên sườn mặt xinh đẹp của Lãnh Loan Loan, ôn nhu trong lòng lại cóthể thấy được từ trong đôi mắt kia. Tiên nữ đứng ở bên bụi hoa đẹp giống như trong tranh, nếu có thể, hắn hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này. Để cho hắn có thể độc hưởng nàng , đến những năm tháng cuốicùng......
“Này, nha đầu, U cốc của ta không tệ chứ”
Tôviễn Hành thấy nha đầu nạo nghễ như Lãnh Loan Loan lại xuất hiện biểutình say mê, nhịn không được kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu. Hắc, hắn biếtnha đầu kia nhất định sẽ rất thích U cốc này , hắn thấy sự ngạo nghễ bễnghễ thiên hạ kia mà bị nhốt vào trong lồng sắt hoa lệ thì thật là uổngphí . Giang hồ mới nơi thích hợp với nàng, tùy tâm sở dục, vô câu vôthúc, so với việc làm hoàng hậu thì thoải mái hơn nhiều.
Lời nóicủa Tô Viễn Hành giống như một thanh đao sắc bén cắt qua cảnh sắc trongmơ, ánh mắt Dạ Thần nhướn lên, lại là một mảnh đạm mạc.
Lãnh Loan Loan quay đầu, sợi tóc tung bay, hai tròng mắt sáng ngời có một chút nhu hòa mông lung.
“Nơi này gọi là U cốc?” Đột nhiên nhớ tới [ còn châu khanh khách ] sâu bên trong cốc quang cảnh xinh đẹp giống như tiên cảnh.
“Đúng.” Tô Viễn Hành gật đầu,“Đây là U cốc của ta, bất quá về sau cũng sẽ là nơi ở của các ngươi.”
Lãnh Loan Loan bĩu môi, bất trí cùng phủ. Bọn họ tuy rằng đi theo Tô lão đầu này đến đây, nhưng cũng không có nói nàng sẽ làm đồ đệ của hắn. Chẳngqua là không muốn làm thương tổn đến cục cưng, nàng nếu muốn rời đi, aicũng ngăn không được. Thôi, xem phong cảnh ở trước mặt như họa,nàng coinhư là mang theo cục cưng đi du lịch đi.
“Lão đầu, ngươi đang ở nơi nào?”
Đưa mắt nhìn lại, bốn phía đều là một mảnh cây xanh núi cao , bích nhânphồn hoa, thật không có nhìn ra làm sao có người ở. Lão nhân này sẽkhông phải giống như tiểu thuyết nói thế ngoại cao nhân thì phải ở trong động cây hoặc hang đá nha
Tô Viễn Hành thần bí nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó đi lên phía tước:
“Đi theo ta.”
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, lão đầu kia lại đang làm cái quỷ gì? Hai người nghĩ, nhưng vẫn cất bước đi theo.
TôViễn Hành mang theo hai người đi tới một chỗ lồi phía trước, tay phảihướng đầu hồi nhấn một cái. Nguyên bản là một tòa núi rất nặng cư nhiêndi chuyển ra hai bên, mở ra bên trong là một luồng ánh sáng.
Lãnh Loan Loan nhíu mày, không nghĩ tới một cái sơn cốc cư nhiên cũng có cơquan.Dạ Thần theo sát sau Lãnh Loan Loan, trong mắt tràn đầy cảnh giới,nếu có chuyện gì , hắn nhất định sẽ bảo hộ Loan Loan .
“Vào đi.” Tô Viễn Hành quay đầu hướng tới hai người nói, bóng dáng màu lam dẫn đầu đi vào.
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần theo đi sau, bức tường ở sau hai người khép lại.
“Nha đầu, nơi này của ta cũng không tệ chứ.” Tô Viễn Hành nói xong, lại tiếp tục dẫn hai người tiến lên phía trước.
Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đánh giá xung quanh hang động, bên trong thựcrộng mở, trên vách đá cách vài bước liền có một ngọn đèn, hai người theo hắn vẫn đi về phía trước, xuyên qua bảy tám khúc quanh, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt đúng là một mảnh trống trải, một nơi rất đẹp Chỉ thấyhoa phồn diệp mậu, bích trì Thanh Thanh thượng màu trắng cầu hình vòm đi ngang qua hai bên, ở kiều bên kia, một tòa đình đứng ở bích bên cạnh ao . Mà ở bên kia đình chính là một đại dương màu đỏ của hoa thuốc phiện,nở rộ nhiều vẻ. Ở sau vườn hoa thuốc phiện có một loạt cách phòng ở bằng trúc, lịch sự tao nhã thanh u.(mình không giỏi tả cảnh nên chỉ đại khái thui…..hihi)
“Nơi này chính là nơi ở của lão phu , không nghĩtới đi.” Tô Viễn Hành quay người lại nhìn hai người Lãnh Loan Loan. Trên mặt mang theo tươi cười đắc ý cùng kiêu ngạo, phong cảnh thế ngoại nhưvậy rất thích hợp để học võ.
“Tô gia gia, ngài đã trở lại.”
Ba người còn chưa có phản ứng lại chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ xuyên qua đại dương màu đỏ như lửa hướng tới Tô Viễn Hành đánh tới.
“Ôi, nguyên lai là gia gia tiểu khả khả a.” Tô Viễn Hành ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, hé ra sự sủng nịch nồng đậm trên mặt.
Lãnh Loan Loan thế này mới phát hiện đứa bé kia là một tiểu tử năm sáu tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú , thật thực đáng yêu. Chính là tiểu hài tử nàycùng Tô lão đầu rốt cuộc có quan hệ gì? Nên sẽ không cũng là bị hắnthưởng đến đi? Lấy tính tình cuồng ngạo không kiềm chế được của hắn, rất có khả năng a.
Giống như cảm giác được Aãnh Loan Loan nhìn chămchú, tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần. Đôi mắtthật to ánh lên vẻ hoang mang, tựa hồ không rõ ràng lắm tại sao trong Ucốc lại xuất hiện hai người xa lạ.
“Tô gia gia, đại ca ca cùng tỷ tỷ là ai a?” Ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hành, thanh âm non nớt làm người ta nhịn không được muốn nhéo nhéo hắn.
“Bọn họ a.” Tô Viễn Hànhđiểm điểm cái mũi tiểu nam hài,“Bọn họ là đồ đệ của Tô gia gia, về sau ở trong U cốc với ngươi được không a?”
“Thật vậy chăng?” Tiểu nam hài vừa nghe, hai tròng mắt đều sáng lên. Thật tốt quá, như vậy hắn sẽ không cô đơn nữa.
“Ta có nói sẽ làm đồ đệ của ngươi sao?”
Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt nhìn Tô Viễn Hành, cùng Dạ Thần hướng tới căn nhà trúc đi qua.
“Này, nha đầu, ngươi đã đi theo ta , chẳng lẽ còn không phải đáp ứng làm đồđệ của ta sao?” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan trả lời, nóng nảy,ôm lấy tiểu nam hài liền đi theo.
“Muốn ta làm đồ đệ của ngươi,kia còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.” Lãnh Loan Loan không sợhắn, ánh mắt tinh tế đánh hết thảy nơi này. Không thể không nói nơi nàythật đúng là cái thế ngoại đào nguyên, không biết lấy nó so cùng đàouyên minh thi lý chốn đào nguyên , người nào càng tốt hơn?
“Hắc,nha đầu, lão phu sớm hay muộn sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện làm đồ đệ của ta .” Tô Viễn Hành vừa nghe Lãnh Loan Loan nói, thần câu lên. Bảnsự của hắn tuyệt đối sẽ không làm cho tiểu nha đầu thất vọng , hại người đồ đệ này hắn đã định rồi.
“Phải không? Ngươi cũng chậm chậm chờ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.