“Ta là thầy tế.”
Huyễn Phong hé môi, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, tựa như hoa lê tháng ba thuần khiết, tóc đen như mực theo gió bay bay, đôi mắt đen lay láy không nhiễm chút tạp chất như ánh mắt trẻ con, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác bị nhìn thấu mặt tối nhất trong tâm hồn.
“Khó trách.” Lãnh Loan Loan hiểu rõ, trách không được hắn có linh lực trong người, rất nhiều thầy tế không chỉ mang linh lực, thậm chí còn có thể biết trước tương lai, xuyên qua không gian và thời gian.
“Thầy tế là cái gì?”
Tô Viễn Hành và Dạ Thần hai mặt nhìn nhau, Bọn họ không biết thầy tế là cái gì hết. Chẳng lẽ là người chủ trì tế thờ trong Hoàng tộc sao?
“Thầy tế cũng giống như Thần quan của các người.” Lãnh Loan Loan liếc nhìn hai người, thản nhiên giải thích nghi hoặc của họ.
“Cô nương nói không sai.” Huyễn Phong gật đầu, cười yếu ớt nhìn Lãnh Loan Loan.
“Thì ra là thế.” Tô Viễn Hành gật gật đầu, xem như đã hiểu.
“Này, tiểu tử, ngươi nếu là thầy tế thì sao lại bị ném xuống vách núi vậy? Hơn nữa người còn đầy máu, hình như là bị người đuổi giết?” Đôi mắt hổ nhìn Huyễn Phong, hoang mang hỏi.
Huyễn Phong nhếch môi, không để ý đến giọng điệu của Tô Viễn Hành,
“Bọn họ muốn lợi dụng pháp lực của ta để đưa họ đến tương lai thay đổi vận mệnh.” Đôi mắt trong suốt nhìn ba người, giọng điệu thản nhiên, dường như máu dính trên người không phải là cái gì to tát hết.
“Ngươi có thể giúp người ta xuyên không?”
Lãnh Loan Loan hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào Huyễn Phong, trong mắt hiện lên một tia kì lạ, giống như trong đêm tối vô định có một vì sao xẹt qua, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ biết bao.
“Cái gì là xuyên không?” Lại là một từ ngữ khó hiểu, Tô Viễn Hành trừng mắt nhìn hai người.
Đôi mắt tím của Dạ Thần nghe Lãnh Loan Loan nói xong liền lập tức ảm đạm, cụp mắt cố gắng che giấu sự kinh hoảng. Hắn biết Loan Loan không phải là người thuộc về nơi này, nàng hỏi như vậy chẳng lẽ là muốn trở lại thế giới của mình sao? Bàn tay phút chốc nắm chặt, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Không thể dùng từ ngữ thông thường để diễn tả tâm trạng bất an hiện giờ của hắn, nàng thật sự sẽ rời đi sao?
Gương mặt tinh thuần của Huyễn Phong khi nghe đến lời nói của Lãnh Loan Loan có chút biến chuyển, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, không nói một câu. Môi mỏng khẽ mím, tựa hồ như suy tư về điều gì. Trong đôi mắt đó như phủ một tầng sa mỏng, làm người ta không đoán được tâm trạng hiện giờ của hắn. Thì ra hắn cũng không phải là một người hoàn toàn tinh khiết như nước.
“Ngươi biết xuyên không?” Thật lâu sau, Huyễn Phong mở miệng, ánh mắt vẫn như cũ yên lặng nhìn chăm chú Lãnh Loan Loan.
“Phải.” Lãnh Loan Loan gật đầu, đón nhận ánh nhìn của hắn, lại truy vấn đáp án.“Ngươi thật sự có thể giúp người ta xuyên không sao?”
Huyễn Phong hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ len qua ô mắt cáo bằng trúc càng làm cho căn phòng thêm sáng sủa.
“Có thể, nhưng phải có cơ hội.” Không phải nói muốn xuyên không là xuyên được, làm xằng làm bậy sẽ làm loạn quỹ đạo thời gian, thậm chí thay đổi lịch sử.
“Nếu ta nói ta không phải người ở nơi này, ngươi tin không?” Lãnh Loan Loan tay vuốt ve bụng, động tác mềm nhẹ vô cùng.
Tô Viễn Hành sửng sốt, bảo bối đồ đệ đến tột cùng đang nói cái gì? Nàng không phải là người nơi này? Thế thì nàng là người ở đâu? Chắc không phải là từ trên trời rớt xuống đâu chứ? Mắt hổ nhìn Lãnh Loan Loan, ngơ ngác.
Huyễn Phong hơi bất ngờ, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt đen thăm thẳm nheo lại nhìn nàng, tựa hồ đang cân nhắc thật giả trong lời nói của nàng. Nửa khắc sau, hắn mở mắt nhìn nàng, có vẻ phức tạp.
“Không nghĩ đến ngươi không phải là người ở đây.” Nhưng đã xuyên không đến đây, tất cả đều do duyên số.
“Các ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?” Tô Viễn Hành nghe hai người nói mà đầu óc mụ mị, không hiểu gì hết, cảm giác bị bỏ ngoài cuộc thật không hay chút nào.
Lãnh Loan Loan quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút hoang mang của Tô Viễn Hành, bước chân ngồi vào một cái ghế, tay vỗ về bụng, giải thích với Tô Viễn Hành: “Ta từ một thời không khác đến đây, tất nhiên cũng không phải là người của Thiên Diệu hoàng triều.”
“Làm sao lại thế được?” Tô Viễn Hành lắc lắc đầu, hiển nhiên không tin. Trên đời làm sao lại có chuyện kì dị như vậy, từ một thời không này đi đến một thời không khác. Hắn ngàn vạn lần không tin, hắn lăn lộn trên giang hồ cũng đã vài chục năm, cho đến bây giờ cũng chưa nghe đến việc kì lạ như thế này.
“Là thật .” Dạ Thần gật gật đầu, thanh âm trầm thấp:“Chủ tử xác thực không phải là người ở đây.” Nếu không phải đã được gặp Lãnh Đình Dực, hắn cũng sẽ không tin.
“Thật sự?”
Tô Viễn Hành vẫn không chịu tin, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm đồ đệ bảo bối của mình. Đâu có gì khác đâu, ngoài trừ lạnh lùng một chút, xinh đẹp hơn nhiều thì nàng vẫn giống y như người bình thường mà. Hơn nữa, nàng không phải là muội muội của sư điệt Lãnh Địch U sao? Nếu nàng không phải là người thuộc về thời không này, như vậy sư điệt cũng là người nơi khác sao?
“Vị cô nương này đúng là không phải người ở đây.” Huyễn Phong sau khi nhìn Lãnh Loan Loan, nói với Tô Viễn Hành: “Tuy rằng ta không biết vì sao vị cô nương này lại ở đây, nhưng hết thảy đều do vận mệnh an bài.”
Tô Viễn Hành cẩn thận nhìn Lãnh Loan Loan, thật lâu không nói lời nào, đuôi lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một lát, lại nghe tiếng cười sang sảng của hắn:
“Ha ha ha, không nghĩ tới Tô Viễn Hành ta vậy mà nhìn xa trông rộng, tìm được một đồ đệ độc nhất vô nhị như vậy.” Hắn vẫn luôn cảm thấy Lãnh Loan Loan không giống như người bình thường, cả người đều toát ra một cảm giác thần bí, thì ra nàng lại là người ở thời không khác đến đây. Như vậy tư chất của đồ đệ hẳn không tầm thường, chắc chắn sẽ đem tinh hoa võ học một đời của hắn tỏa sáng như mặt trời ban trưa.
Lãnh Loan Loan không để ý đến Tô Viễn Hành, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh nho nhỏ của Tinh nhi ngoài cửa, tay vuốt ve bụng, ánh mứt ôn nhu. Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Huyễn Phong, hỏi lại:
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi thật sự có thể đưa người khác xuyên không sao?”
Dạ Thần thấy Lãnh Loan Loan không buông tha đáp án, vẫn tiếp tục truy hỏi, hai tay liền nắm chặt, một đôi mắt tím sâu kín nhìn nàng không chớp mắt. Nàng thật sự muốn rời đi sao? Hắn không thể nào diễn tả được cảm giác bây giờ của mình, chỉ biết hắn sẽ ở bên cạnh nàng cả đời. Nhưng nếu nàng cùng cha nàng rời khỏi thời không này, làm sao hắn có thể tìm thấy nàng đây?
“Có thể.” Huyễn Phong lại gật đầu, mắt đen nhìn Lãnh Loan Loan, nhướng mi nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn trở về sao?”
Trái tim Dạ Thần như thắt lại, mắt nhìn Lãnh Loan Loan không rời, cùng Huyễn Phong chờ đợi câu trả lời của nàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, có thể biết hắn bất an và lo lắng biết bao nhiêu.
“Bảo bối đồ đệ, ngươi không thể đi.”
Lãnh Loan Loan còn chưa trả lời, Tô Viễn Hành đã cắt ngang. Giỡn chơi à, hắn vất vả lắm mới tìm được một đồ đệ như ý, làm sao lại để cho nàng rời đi được? Hắn còn muốn chờ nàng sinh em bé, được ôm tiểu đồ tôn đáng yêu nha.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, không sai, nàng cũng đang nghĩ muốn Huyễn Phong giúp mình trở về thế giới hiện đại. Dù sao đó cũng là nơi nàng sinh ra là lớn lên mười bảy năm, huống chi cha hình như không muốn ở lại đây. Thân là thủ lĩnh của bang phái đứng nhất châu Á, hắn thật sự có thể buông bỏ mọi thứ, ở lại đây sao?
Mi mắt đen dài chớp chớp, giống như cánh bướm chập chờn, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Tô Viễn Hành, thản nhiên nói:
“Sư phụ, ngươi có thể truyền tin ra ngoài cho ta được không, nói cho cha ta đến đây một chuyến.”
Đáp án của nàng, sau khi gặp bọn họ sẽ rõ.