“Thì ra mọi người đều ở đây.”
Mọi người quay đầu, thì ra là Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi đi đến, quần áo đen phất phơ, uy phong vô cùng.
“Hừ…” Lãnh Đình Dực thấy người đến là Tô Viễn Hành liền trưng ra khuôn mặt không mấy hòa nhã.
Bốn thiếu niên chứng kiến ngày hôm đó hắn bắt Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đi cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Tô Viễn Hành có chút xấu hổ, không nghĩ đến trên địa bàn của mình mà không ai xem hắn là chủ nhân hết.
“Tô sư bá.” Trong đám người chỉ có Lãnh Địch U là không có vẻ khó chịu với Tô Viễn Hành.
“Tô tiền bối.” Huyễn Phong cũng gật đầu chào hỏi với Tô Viễn Hành.
“Ha ha…” Tô Viễn Hành gãi gãi đầu, xấu hổ cười. “Bảo bối đồ đệ cùng con rể đồ đệ đang tìm chư vị.”
“Chúng ta quay lại thôi.” Lãnh Đình Dực nói, dẫn đầu đám người đi về chỗ ban nãy.
“Đi thôi.” Những người khác cũng cất bước.
Trong phòng trúc, lụa trắng nhẹ nhàng đùa nghịch trong gió, trên bình phong vẽ một rừng trúc xanh biếc, tao nhã xinh đẹp.
Lãnh Loan Loan và Hiên Viên Dạ nắm tay nhau, ngồi hai bên bàn, gió hôn lên sợi tóc hai người, tóc đen quấn quít.
“Loan Loan.”
Lãnh Đình Dực cùng đám người Lãnh Bùi Viễn đi đến, trong nháy mắt phòng trúc tao nhã bỗng trở nên chật chội.
“Cha, tướng quân phụ thân.” Lãnh Loan Loan cười yếu ớt, mời bọn họ ngồi xuống. Mang thai rồi, tính tình nàng thay đổi không ít, cũng cười nhiều hơn.
“Loan Loan, nếu con không có việc gì thì sao không quay về? Sao lại bảo chúng ta đến đây?”
Lãnh Bùi Viễn xem xét căn phòng, mặc dù không hoa lệ nhưng thập phần thanh nhã, là một nơi tốt.
Những người khác cũng nhìn nàng.
“Này, các ngươi đừng xúi giục đồ đệ của ta, lão phu còn chờ nàng sinh tiểu đồ tôn để nối nghiệp lão phu đó.”
Tô Viễn Hành vừa ôm Tinh nhi bước vào, nghe Lãnh Đình Dực nói vậy liền giận dỗi. Hừ, vất vả lắm mới nhận được một đồ đệ như Loan Loan, làm sao lại để bọn họ cuỗm đi mất được.
“Cái gì mà đồ đệ?” Lãnh Đình Dực lạnh lùng trừng mắt Tô Viễn Hành, đều là do lão đầu này hại bọ họ lo lắng không thôi, hắn còn chưa tính sổ xong. “Loan Loan là con gái ta, đứa bé trong bụng cũng là cháu ngoại ta.”
“Ớ…”
Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Đình Dực, ông ta nói cũng đúng nha. Loan Loan là con gái ông ta, trong bụng nàng cũng là cháu ngoại ông ta. Vậy đồ đệ và tiểu đồ tôn của mình thì sao? Thật là đau đầu mà.
“Lãnh huynh, Tô huynh, hai người đừng tranh cãi nữa, mau nghe thử Loan Loan muốn nói gì thôi.”
Lãnh Bùi Viễn đứng dậy, lên tiếng khuyên giải. Tuy rằng hắn cũng rất không thích Tô Viễn Hành, nhưng dù sao Loan Loan cũng đã nhận ông ta làm sư phụ, cũng không phải là người dưng nữa.
“Đúng vậy, Lãnh thúc thúc, Tô sư bá, mọi người cùng nhau ngồi đi.” Lãnh Địch U cũng cười nói.
Lãnh Đình Dực và Tô Viễn Hành đang hung hăng trừng mắt nhau cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lãnh Loan Loan buông bàn tay đang nắm tay Hiên Viên Dạ ra, nhìn mọi người một lượt, cuối cùng mới mở miệng nói với Lãnh Đình Dực:
“Cha, người có muốn về hiện đại không?”
“Loan Loan…”
Lãnh Loan Loan vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Ý nàng là gì? Chẳng lẽ là muốn trở về nơi nàng sinh ra ư?
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, mang theo kinh hoảng và bất an, nhất là Hiên Viên Dạ không nhịn được năm lấy tay nàng thật chặt. Không phải nàng đã tha thứ cho hắn rồi sao? Vì sao bây giờ lại nói như vậy?
Sở Ngự Hằng cũng nhìn Lãnh Loan Loan. Mấy ngày nàng bị bắt đi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Tuy rằng không thể nào tin nổi rằng nàng là người từ thời không khác đến nhưng vẫn phải thừa nhận. Ở đây làm sao có thể dạy nên một con người như nàng chứ? Nhưng mà ý của nàng bây giờ là gì? Muốn rời Thiên Diệu sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, không ai nói gì, căn phòng lặng đến dọa người.
“Loan Loan, ý của con là gì? Chẳng lẽ chúng ta có thể trở về sao?”
Lãnh Đình dực nhìn Lãnh Loan Loan, đôi mắt thâm thúy đang ra chiều suy nghĩ. Không thể phủ nhận khi nghe Loan Loan nói, hắn có chút hy vọng. Dù sao thì đó cũng là nơi hắn sinh ra, sống ở đó mấy chục năm, mà quan trọng hơn là nơi đó còn là nơi vợ hắn nằm xuống.
“Hẳn là có thể.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu.
“Loan Loan…” Hiên Viên Dạ nắm tay nàng thật chặt, hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn.
“Chủ tử…” Bốn thiếu niên và Tàn Nhất, Dạ Mị, Dạ Hồn cũng nhìn nàng.
“Bảo bối đồ đệ a, ngươi sẽ không thật sự bỏ chúng ta mà đi chứ?” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Loan Loan không chớp mắt. Nàng sẽ không đi chứ? Nếu vậy không phải là sự nghiệp một đời của mình sẽ không có người kế thừa sao? Tiểu tử Dạ Thần kia yêu đồ đệ như vậy, nàng vừa đi chỉ sợ hắn cũng bỏ đi luôn thôi.
“Ta chưa nói là sẽ đi.”
Lãnh Loan Loan thờ ơ cất tiếng, nhìn những gương mặt lo lắng, nàng hiểu được nỗi lo của họ. Dù chưa chắc là sẽ trở về. nhưng nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn trở về một chuyến, ở bên phần mộ của mẹ nói với mẹ rằng nàng sống rất hạnh phúc.
“Vậy là?”
Mọi người nghe nàng nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không rõ ý của nàng là thế nào.
“Cha, gần đến sinh nhật mẹ rồi.” Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Đình Dực.
Lãnh Đình Dực gật đầu, nghĩ đến vợ mình lại cảm thấy xót xa. Bất quá như vậy cũng chưa hắn là xấu, ít ra Loan Loan còn hạnh phúc, một mạng của nàng ấy cũng không uổng phí.
“Con muốn trở về thăm mẹ.” Lãnh Loan Loan giơ tay ngăn mọi người lên tiếng, “Để nói với mẹ rằng bây giờ con rất tốt để mẹ yên tâm. Sau đó, con sẽ về lại đây sinh con, nhìn chúng lớn lên.”
Thì ra chỉ là về một chuyến, sẽ trở lại.
Hiên Viên Dạ thở ra, mày cũng thôi nhíu, đôi mắt lại sáng ngời như cũ, tay nhẹ nắm tay Lãnh Loan Loan, truyền cho nàng tính cảm của hắn.
“Nhưng chúng ta làm sao trở về đây?” Lãnh Đình Cánh nhướng mày, bọn họ là xuyên không, cũng không phải đi du lịch, không phải nói muốn về là về ngay được.
“Cho nên ta mới gọi mọi người đến.” Lãnh Loan Loan tiếp lời, chuyển mắt nhìn Huyễn Phong.“Huyễn công tử bảo rằng có thể giúp chúng ta trở về.”
“Phải.” Huyễn Phong gật gật đầu.
“Kia……”
Cheng…
Lãnh Đình Cánh còn chưa nói được rõ câu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau. Mọi người ai nấy đều nhíu mày. Có chuyện gì vậy?