Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 17: Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình




Tháng ba thơm mùi hoa đào, khách thăm tiếc hương thơm.
Mỗi năm một lần, màn mở đầu của lễ hội ngắm hoa đào lại vô cùng náo nhiệt tại Mê Thành. Bắt đầu từ năm ngoái, mọi người càng chờ mong lễ hội hoa đào. Chỉ vì hiện tại chẳng những có thể ngắm những cành hoa đào thanh nhã mê người, còn có vô số đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc thể hiện sự am hiểu ca múa của bản thân. Quan trọng nhất là có Mê Thành đệ nhất mỹ nữ Diêu Phỉ Phỉ tham dự. Vì người còn đẹp hơn cả hoa nên các nam nhân không tiếc dùng hết thủ đoạn toàn thân chỉ cầu có thể giành được sự ưu ái của mỹ nhân.
Tại rừng hoa đào rộng rãi nhất ở Mê Thành, dựng một cái đài cao cao. Những vòng lụa đỏ rực được cuốn vòng quanh bốn phía, giống một một đàn giao long đỏ rực có trật tự xoay quanh đài, một bên treo một tấm bảng theo gió tung bay ba chữ “Hội hoa đào” rồng bay phượng múa, càng thể hiện khí thế bất phàm.
Tại hai bên đài ngồi là một số thân hào cùng các nhân vật nổi tiếng ở Mê Thành, trên mặt đài trống trải là những nữ tử dự thi. Dưới đài sớm đã có nam nam nữ nữ ngồi đầy vây quanh hoặc xem, hoặc ngắm những tán hoa đào thơm ngát xa xa, hoặc nghển cổ mà nhìn, chờ mong mỹ nữ đã đến hay chưa…
Hào khí, thật là náo nhiệt phi phàm.
“Mọi người yên lặng.” Người điều khiển chương trình là thành Chủ của Mê Thành bước vào trong đài, ông ta mặc một bộ y bào xanh ngọc bị gió thổi tung, một khuôn mặt chữ điền bình thường lại mang theo khí thế kiên nghị bất phàm. Mày rậm, vươn hai tay ra hô về phía dân chúng dưới đài. “Mỗi năm một lần, lễ hội hoa đào chính thức bắt đầu, đầu tiên xin mời thành tây – Lý Uyển Uyển cô nương lên đài, mang đến một điệu múa cho mọi người.”
“A, a.”
“…”
Sau một hồi ồn ào, Lý Uyển Uyển bước ra. Nàng mặc một bộ váy hoa lựu màu hồng chói mắt. Mái tóc dài được búi bằng một cái trâm, vài sợi tóc rơi hai bên gò má biên. Mi mục như họa, cũng có nét xinh đẹp động lòng người.
Sau khi nhìn thấy giai nhân xinh đẹp như thế, tiếng ồn giảm dần. Ánh mắt mọi người đều dõi theo những dao động của điệu múa. Thấy nàng bước chân uyển chuyển, thỉnh thoảng lại cười duyên một nụ, đúng là nụ cười êm dịu như cành liễu.
Sau một khúc múa, tiếng vỗ tay như sấm. Lý Uyển Uyển vừa lòng cười, tao nhã cúi người rồi rời đi.
Kế tiếp lại có những nữ tử, ai cũng tự khoe hết tài năng, hoặc thanh lệ hoặc động lòng người, hoặc quyến rũ hoặc xinh đẹp. Cầm, kì, thi, họa, không một tiết mục nào không giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường.Lễ hội hoa đào năm nay quả thực còn tuyệt vời hơn năm, mọi người cũng càng chờ mong sự xuất hiện của Diêu Phỉ Phỉ. Không biết năm nay nàng sẽ chuẩn bị tiết mục như thế nào?
Sau ngàn hô vạn gọi, Diêu Phỉ Phỉ rốt cục bước ra. Thân ảnh của nàng vừa hiện, liền dẫn tới một trận hoan hô dưới đài:
“Diêu cô nương, cố lên. Ta ủng hộ nàng.”
“Diêu cô nương, hãy đoạt giải quán quân.”
“…”
Tiếng ồn ào như sấm dậy làm chấn động, trên đài dưới đài một mảnh ồn ào sôi sục. Ngay cả những nhân vật với vai trò giám khảo ở hai bên cũng gật đầu, hiển nhiên cũng là người ủng hộ Diêu Phỉ Phỉ. Những nữ tử ở phía sau tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Diêu Phỉ Phỉ cùng lắm là thiên kim Thủ phủ, nào có gì đặc biệt hơn người?
Diêu Phỉ Phỉ thân mặc áo lụa hồng nhạt, lộ ra ngực trắng nõn như tuyết. Những đường cong duyên dáng ở cổ, xương quai xanh khiêu gợi. Nhân vật chính hôn nay càng thêm chói mắt, mái tóc đen như thác rối tung, chỉ kết thành một kiểu tóc đơn giản bằng một cái trâm xinh đẹp, giữa lọn cài châu hoa. Cái trán trơn bóng có giắt một dây nhỏ đính một giọt lửa hoa đào, mắt ngọc mày ngài, nụ cười điểm nhẹ, quả thực phiêu dật, xinh đẹp như phù dung trong nước.
Mọi người bất giác ngây ngốc, chìm ngập trong một nụ cười một cái nhăn mày của nàng mà quên hoàn hồn.
Diêu Phỉ Phỉ cười nhẹ, ánh mắt đảo qua đám người dưới đài không dấu vết. Cuối cùng lại ảm đạm, chàng không có ở đây. Nếu chàng là du khách đến Mê Thành sao lại có thể không tham dự lễ hội hoa đào long trọng như vậy? Chàng rốt cục là ai? Có chút buồn bã, thân ảnh tuấn mỹ bất phàm xẹt qua trong óc, lại khiến người xem động phương tâm…
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào nhau, tỳ nữ Xuân nhi cùng một tỳ nữ khác, một người bày cầm án của nàng, một người ôm đàn đi lên.
Diêu Phỉ Phỉ gật đầu với mọi người, tao nhã ngồi xuống cầm án, sợi tóc nhảy múa theo gió, trong không khí tràn ngập mùi hoa đào thơm ngát. Tất cả mọi người nín thở tĩnh chờ nàng tấu một khúc, âm thanh của tự nhiên.
Ngón tay thon thon đặt xuống cung đàn, một khúc đổ xuống. Nhưng mà khúc đàn này hoàn toàn không nhẹ nhàng như những tình khúc nàng từng đàn, khúc đàn này nghe triền miên mà ai oán, ngược lại như là đang nhớ nhung ai đó, vì tình khổ sở.
Mọi người nhìn nhau, về sau kinh ngạc. Chẳng lẽ Diêu đại mỹ nhân cũng đã vướng vào chuyện tình cảm phiền toái, rốt cục là vị quan nhân tài tuấn nào có thể làm cho phù dung mỹ nhân quan tâm như thế?
Ngón tay Diêu Phỉ Phỉ không ngừng lướt trên dây đàn, trong mắt bất tri bất giác đã ươn ướt. Khúc đàn ai oán giống như tiếng đàn của trái tim. Cho tới bây giờ, nàng muốn cái gì thì sẽ có cái đó, không nghĩ tới đường tình cảm lại không thuận như thế. Nàng chỉ muốn có một người nàng yêu, và người đó cũng yêu nàng, có thể cùng nàng ngâm thi đối ẩm, chơi cờ tấu khúc, nhưng cố tình cũng không thấy ai lọt vào mắt nàng. Thật vất vả mới tìm được một nam tử vừa gặp đã thương, lại không biết chàng ở phương nào?
Không biết có đứa bé bướng bỉnh nào chạy vào rừng hoa đào, khiến tán đào rơi lả tả. Những đóa hoa phấn phấn theo gió bay lả tả, như một điệu múa của hoa rơi bốn phía Diêu Phỉ Phỉ. Mọi người chỉ cảm thấy mình nhìn thấy một tiên tử đau thương được rừng hoa màu hồng nhạt vây quanh, đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi.
Tiếng đàn tiếp tục réo rắt, mang mọi người vào một thế giới xinh đẹp nhưng bi thương.
Diêu Phỉ Phỉ lơ đãng nháy mắt, ánh mắt dừng lại. Bàn tay trắng nõn máy móc tấu khúc, ánh mắt lại lạc trên người nam tử cách đó không xa. Là chàng, thật là chàng. Ánh mắt xẹt qua một ánh sáng kinh hỉ, chàng quả nhiên xuất hiện ở hội hoa đào. Ánh mắt si ngốc nhìn theo sự dao động của thân ảnh màu trắng, nếu không phải còn trên đài, nàng sẽ thất thố đuổi theo.
Diêu Phỉ Phỉ chứng kiến nam tử không phải người khác, đúng là ra Hiên Viên Dạ đang rời cung tìm vợ. Hắn mặc quần áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay. Mái tóc như tơ, theo gió lướt nhẹ. Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lộ ra vài phần lãnh ngạo. Chân đi một đôi giày trắng mạ vàng, thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó, hạc trong bầy gà.
Một bên, Ảnh mặc hắc bào như trước, mím môi đứng đấy. Đôi mắt lợi hại lơ đãng quan sát bốn phía, cảnh giác dường như sắp có nguy hiểm.
“Ảnh, ngươi xác định Hoàng hậu sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Hiên Viên Dạ có chút không kiên nhẫn nhíu mi, hắn tự ra cung roi thúc ngựa, một bên cũng phái ám vệ tìm kiếm hành tung của Loan Loan. Ám vệ hồi báo nói Loan Loan đnag ở Mê Thành, hắn đã đến sớm chờ đợi. Sao biết hai ngày qua, Loan Loan vẫn không xuất hiện. Hắn không thể không hoài nghi có phải việc tình báo của ám vệ sai rồi hay không?.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương nhất định ở đây.” Ảnh bình tĩnh đáp, sớm đã thành thói quen con người từng thô bạo như Hoàng Thượng đối mặt với Hoàng hậu sẽ trở nên lo lắng như thế. Có lẽ lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở Duyệt Hương Các, đã định tất cả những chuyện hôm nay.
“Tốt nhất là như vậy…” Hiên Viên Dạ nhìn lướt qua dòng người tấp nập, cao cao trên đài viết ba chữ “Hội hoa đào”. Lại thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối không chút chú ý đến ánh mắt tràn ngập tình yêu của Diêu Phỉ Phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.