Hiên Viên năm thứ mười, ngày hai mươi lăm tháng tư.
Đệ nhất Thủ phủ tại Mê Thành – Diêu phủ – đột nhiên bị tra ra có hàng cấm, cũng tìm ra một phong thư là bằng chứng thông đồng với địch bán nước. Thành chủ kinh hãi, hạ lệnh niêm phong Diêu phủ. Bất ngờ, đệ nhất Thủ phủ trở thành quân bán nước trơ trẽn, đày làm tù nhân. Thiên kim Diêu phủ – Diêu Phỉ Phỉ không chịu nổi đả kích, tinh thần bị hao tổn, hóa điên…
Trong lúc đó, tiếng tiếc hận của mọi người không dứt bên tai. Chẳng ai ngờ rằng việc của Diêu phủ chẳng qua là hành vi báo thù Diêu Phỉ Phỉ. Chỉ nên đổ tại cô nàng đừng quá mức chấp nhất, lại càng không nên gặp phải người không nên trêu chọc.
Sau giờ ngọ.
Mặt trời trên lưng chừng, tỏa nắng xuống. Hoa thơm gió mát, làm người ta thoải mái.
Lãnh Loan Loan tựa vào xích đu, hưởng thụ sự yên tĩnh sau giờ ngọ. Y phục màu trắng, có khoác áo lụa. Đường cong mịn màng tuyệt đẹp, da thịt trắng trơn không tì vết. Bàn tay mảnh khảnh vịn vào xích đu, vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen để thả, phất phơ qua mặt. Những bông hoa xinh đẹp nở rộ bên người nàng, cũng không đẹp được như nàng.
“Không tốt, không tốt, chủ tử.”
Vạn Oánh Chiêu chạy vào từ bên ngoài, kêu la, làm hỏng sự yên tĩnh của Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt hắc bạch phân minh mở ra nhìn Vạn Oánh Chiêu.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hồi chủ tử, vừa rồi sau khi gia, lâu chủ, Ảnh và Dạ Hồn đều đi, đột nhiên có một đám người đến đây, gào lên ầm ĩ đòi giao Đông Phương Triết ra. Hiện tại Dạ Mị đã đi mời Đông Phương Triết, em xem bọn người này toàn hung thần ác sát, khẳng định không tốt.” Tiểu Chiêu kể lại tường tận sự việc.
Lãnh Loan Loan cúi đầu, rồi ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Đi nhìn một cái.”
Nàng đứng lên khỏi xích đu, quần áo Nguyệt Nha, lưng áo cao, làn váy dài kiều diễm, quyến rũ vô cùng. Mái tóc đen lướt nhẹ theo động tác của nàng, xẹt qua Vạn Oánh Chiêu, bước ra ngoài.
Vạn Oánh Chiêu thấy thế, chạy nhanh theo.
“Không ngờ ngươi quả thật vẫn còn sống.”
Chu Nghiêm Chính sau khi thấy bốn người phái đi đêm qua vẫn chưa về, đã linh cảm thấy chuyện khác thường. Hôm sau, Diêu phủ lại bị niêm phong một cách khó hiểu, lão càng cảm thấy chuyện thật kỳ quái. Âm thầm phái người đi ra ngoài điều tra, không ngờ lại mang về một tin kinh người: Đông Phương Triết còn sống, hơn nữa lại ở trong phủ của người Diêu Phỉ Phỉ muốn diệt trừ.
Lão cả kinh, bắt đầu đoán có phải vì hắn mà, Diêu phủ mới bị niêm phong hay không. Lão đã âm thầm phái người đi, nhưng không thể thăm dò được người trong phủ. Lo trái lo phải, lão quyết định tự mình đến một chuyến, xem xét tình huống rồi tính.
“Để ngươi thất vọng rồi, đúng không?”
Đông Phương Triết lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Nghiêm Chính, chỉ thấy lão sớm đã không phải Chu quản gia hòa ái ngày xưa. Sau khi đoạt được Đông Phương Bảo, dường như lão đã lột hẳn chiếc mặt nạ dối trá mà lão luôn đeo ra. Quần áo xanh nạm vàng, giày màu đen, mái tóc lấm tấm bạc dùng một cây ngọc trâm hiếm có để cột, toàn thân đều có khí thế phú quý.
“Hừ, ngươi đúng là mệnh lớn.”
Chu Nghiêm Chính cũng không e ngại, lạnh lùng nói trước mặt thủ hạ.
“Chu thúc, rốt cuộc là vì sao?” Lần này Đông Phương Triết không nhìn sai thù hận trong lời nói của Chu Nghiêm Chính, hắn rất kinh ngạc, rốt cục Đông Phương Bảo và Chu Nghiêm Chính có ân oán gì mới có thể khiến lão không tiếc che dấu mình ẩn núp hai mươi mấy năm trong Đông Phương Bảo.
“Vì sao ư?” Đôi mắt Chu Nghiêm Chính chứa đầy thù hận, “Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi.”
Đông Phương Triết nhìn lão chờ đợi.
“Ngươi có biết ta là ai không?” Chu Nghiêm Chính nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh.
Đông Phương Triết khó hiểu, lão không phải Chu Nghiêm Chính sao?
“Ta không mang họ Chu.” Chu Nghiêm Chính cười lạnh, “Ngươi có muốn hỏi ta mang họ gì không? Ta nói cho ngươi biết, ta họ Đông Phương, ta với ngươi giống như, cùng mang họ Đông Phương.”
Đông Phương Triết sửng sốt, trong lòng dày đặc sương mù.
“Ta là thúc thúc của ngươi.” Một câu đột ngột của Chu Nghiêm Chính khiến Đông Phương Triết không biết làm sao.
“Ta cùng cha ngươi vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng ông nội ngươi bởi vì sợ lão phu nhân, không dám đưa mẹ con ta về Đông Phương Bảo nhận tổ tông, đến tận khi mẹ ta bệnh mà chết, lão già kia mới đưa ta về Đông Phương Bảo. Nhưng cho ta một thân phận hạ nhân, nên thiếu gia ta hóa thành kẻ dưới, cả ngày hầu hạ cha ngươi. Ngươi nói đi, chuyện này không phải là Đông Phương gia nợ ta hay sao?”
Giọng nói của Chu Nghiêm Chính bắt đầu kích động, lão trừng mắt nhìn Đông Phương Triết. Nhìn đến khi khuôn mặt lão giống như ma quỷ. Vì sao? Rõ ràng đều là con Đông Phương gia lại chịu sự đãi ngộ khác biệt như thế? Lão không cam lòng, lão muốn đoạt lại tất cả thuộc về mình. Vì thế, lão giả trang làm người trung hậu để họ yên tâm, cũng lấy được sự tin tưởng của đứa em trai cùng cha khác mẹ đã chết kia, từng bước một nuốt lấy sản nghiệp của Đông Phương gia, đến tận bây giờ, khi Đông Phương Bảo hoàn toàn đã nằm trong tay của hắn.
Đông Phương Triết hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ xảy ra là như vậy, người xâm chiếm Đông Phương Bảo lại là thúc thúc của hắn? Cũng là một phần tử Đông Phương Bảo, hắn chỉ cảm thấy hỗn loạn, căn bản không thể làm gì nữa.
“Cho dù ngươi là người của Đông Phương Bảo thì cũng sai rồi.”
Lãnh Loan Loan ở phía sau nghe hét cuộc đối thoại của hai người, đi ra.
Chu Nghiêm Chính nhìn nàng, đôi mắt dài nhỏ xẹt qua một sự kinh ngạc. Nữ tử đẹp như tiên này là ai? Chẳng lẽ ả chính là người Diêu Phỉ Phỉ muốn giết sao? Nhưng dù là người phương nào, dựa vào cái gì mà ả dám nói mình sai?
“Ta lấy lại những gì ta đáng ra phải có thì có gì là sai?” Lão không sai, tất cả nên thuộc của mình.
“Lấy lại những gì đáng ra phải có là đúng.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn lão, “Vậy chẳng lẽ mấy thứ này cũng không thuộc một phần nào của những người khác trong Đông Phương gia sao? Nhưng ngươi, chẳng những xâm chiếm phần của họ, còn giết đệ đệ ruột của mình, thậm chí phải đưa cháu ruột của mình vào chỗ chết. Người phải xin lỗi mẹ con các ngươi là người cha kia, chứ không phải cha con Đông Phương Triết. Từ đầu tới cuối có lẽ căn bản là họ không biết đến sự tồn tại của ngươi. Người ngươi nên báo thù là nam nhân nhu nhược không có dũng khí quang minh chính đại đưa hai mẹ con ngươi về Đông Phương Bảo, chứ không phải những người vô tội. Có lẽ ngươi bị coi thường, vậy chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sự tồn tại của mẹ con ngươi đối với Đông Phương gia, đã là một loại sỉ nhục sao? Sỉ nhục khi bị một người cha, người chồng phản bội.” Nàng hận nhất là loại nam nhân này, cái loại người này nên bị phán quyết, vĩnh không không được đến tha thứ.
Là lỗi của lão ư?
Những lời của Lãnh Loan Loan làm Chu Nghiêm Chính sinh ra bối rối, cho tới bây giờ, lão chưa từng nghĩ sự tồn tại của mẹ con bọn họ cũng là một thương tổn với cha của Đông Phương Triết cùng bà nội, bởi vì sự tồn tại ấy chứng minh nam nhân kia đã phản bội họ? Không, đừng như vậy. Lão lắc đầu, cố gắng thuyết phục mình, nhưng trong óc hỗn loạn. Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Chẳng lẽ lão đã sai ư?
“Thúc thúc.” Đông Phương Triết lấy lại tinh thần, tuy rằng hắn hận Chu Nghiêm Chính, nhưng sau khi hiểu được chân tướng, hắn lại sinh ra chút đồng tình. Dù sao rõ ràng lão cũng là một phần tử của Đông Phương gia, nhưng không thể quang minh chính đại sống chung cùng họ, lại phải hầu hạ họ như một người khác, có lẽ lão đã chất chứa oán hận quá sâu mới làm sai. Hiện tại lão là thân nhân duy nhất của mình. Nếu mất cả lão, hắn thật sự sẽ cô độc. Huống chi nếu họ tự giết lẫn nhau, ông cùng cha ở trên trời cũng sẽ bất an.
“Ta không trách thúc.”
Chu Nghiêm Chính nghe hắn nói thế, ngây ra, hắn không trách lão? Sau khi lão đã làm chuyện như vậy ư? Lão không tin. Lắc đầu, lão thì thào tự nói, xoay người chạy như bay.
“Thúc thúc.” Đông Phương Triết có chút thương tâm nhìn bóng lão lúc bỏ đi.
“Đi tìm lão đi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ mở miệng.
Đông Phương Triết nhìn nàng thật sâu, giống như phải lưu giữ thân ảnh của nàng vào sâu trong óc:
“Cám ơn nàng.”