Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 39: Vị khách ngoài ý muốn




Năm ngày sau
Sau cơn mưa, không khí tươi mát vô cùng. Bầy trời như vừa được gột rửa, một cầu vồng vòng cung xinh đẹp giống như nối liền giữa hai bầu trời. Gió thổi, cây cỏ lắc lư. Hoa thơm chim hót, phong cảnh như họa.
Lãnh Loan Loan mặc y phục màu xanh lục, áo choàng màu trắng bên vai ôm trọn hai cánh tay rủ xuống, theo gió bay sang hai bên. Làn váy dài, bước đi nhẹ nhàng tựa như một tiên tử mỗi bước đi như tung bay, bước đi chầm chậm.
Phía sau, Vạn Oánh Chiêu bưng giỏ đựng trái cây, Dạ Hồn bê xích đu theo đuôi.
Bởi vì Lãnh Loan Loan thích thưởng ngoạn hưởng thụ cảnh an bình nên Hiên Viên Dạ đã đặc biệt sai người dựng một mái đình ở giữa không gian hoa cỏ sum suê. Bốn phía là bốn cột trụ đỏ rực, những cột trụ này có chút đặc biệt, không biết từ nơi này mà hắn tìm được thủy tinh để làm ra chúng. Người ngồi trong đình có thể nhìn xuyên qua để ngắm cảnh sắc bên ngoài, mà lại không sợ mưa to gió lớn.
Đi đến trước đình, Lãnh Loan Loan khom người bay lên. Nhẹ nhàng như cánh yến, dáng người tuyệt đẹp. Y phục tung bay, mái tóc dài đến thắt lưng cũng bay lên.
Vạn Oánh Chiêu nâng váy, dùng khinh công bay lên theo. Dạ Hồn cũng nhún chân nhảy lên, bố trí xích đu xong liền canh giữ ở một bên.
Lãnh Loan Loan nằm ở xích đu, đôi mắt mê say nhìn cầu vồng. Ở hiện đại, vì môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng nên rất ít khi có cơ hội có thể nhìn thấy cầu vồng. Nàng híp lại mắt, bảy sắc cầu vồng lung linh hiện lên trong mắt, đẹp đến loá mắt, đẹp không sao tả xiết.
“Chủ tử.”
Bốn thiếu niên ra ngoài làm nhiệm vụ đã trở về, ngũ quan như ngọc, áo trắng phiêu phiêu, nếu không phải bọn họ hô một tiếng chủ tử, chỉ sợ tuyệt đại đa số mọi người sẽ coi họ là các công tử phú quý.
“Đi lên đi.”
Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời, vẫn híp mắt ngắm cầu vồng như cũ. Gió thổi tung mái tóc khiến nàng có vẻ tiên nữ bên ngoài trần thế, làm người ta cảm thấy cao cao tại thượng, xa không thể với.
Bốn thiếu niên phất tay áo, thân ảnh xuất hiện ở trong đình.
Dạ Hồn gật đầu nhẹ với bốn người, xem như tiếp đón. Vạn Oánh Chiêu ngồi ở một bên, tước vỏ trái cây cho Lãnh Loan Loan.
“Thế nào rồi?”
Lãnh Loan Loan một tay nhận lấy miếng táo Vạn Oánh Chiêu đã gọt vỏ, hỏi. Nói xong, quay người nhìn bốn thiếu niên. Thấy bọn họ không có chút mỏi mệt gì, trong lòng không khỏi tán thưởng. Nhớ lại ngày nào bốn thiếu niên này vốn cũng là do nàng vô tình cứu về, không ngờ bây giờ ai nấy cũng có thể tự mình hành động rồi.
“Hồi bẩm chủ tử.” Người đứng giữa cất bước tiến lên, khom người chắp tay trả lời. “Tất cả như chủ tử sở liệu, Lâm thừa tướng thừa dịp không có chủ tử, ngầm ra tay với Tướng quân đại nhân.”
“Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ một tiếng, sớm nên xử lý cái lão già kia mới phải. Nhưng đúng là lão ta kín kẽ thật, bảy năm rồi mới dám động thủ. Nhưng nghĩ lại, lão cũng đã nhìn ra quyền thế của cha từ từ lớn mạnh, thậm chí không còn cân sức ngang tài, mà đã vượt lên hẳn. Rốt cục lão già đó đã bắt đầu sợ hãi, muốn thừa dịp không có nàng và Hiên Viên Dạ xuống tay với cha. Tuy nhiên, dù có rời đi nhưng cơ sở ngầm của nàng thì vẫn ở đấy. Đôi mắt sáng ngời mị mị, môi anh đào khẽ mở, mở miệng:
“Hiện tại thế nào?”
“Hiện tại người của ta đã báo kế hoạch của lão cho Tướng quân, Tướng quân đã an bài hoàn hảo. Chỉ chờ Tể tướng động thủ, sẽ lấy được tang chứng vật chứng.”
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, cha là nguyên lão hai triều quả nhiên không phải mỗi bề ngoài. Lâm Thừa Tập gieo gió gặt bão, không thể tốt hơn.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ.” Bốn thiếu niên chắp tay, rời đi.
Vạn Oánh Chiêu thấy mơ mơ màng màng đối với những gì họ nói, cái gì mà Tể tướng, cái gì mà Tướng quân? Tướng quân là chỉ phụ thân Trấn Bắc tướng quân của Hoàng hậu nương nương sao? Vậy người với Tể tướng nhiều quyền thế kia có mâu thuẫn gì sao?
“Thời tiết thật tốt.” Lãnh Loan Loan ngắm cầu vồng, cười nhẹ. Nên xử lý thì để mọi người xử lý, còn lại là kẻ thù của Tiểu Chiêu. Nhưng, nàng tin ngày Tiểu Chiêu báo thù đã không còn lâu.
“Chủ tử.” Ảnh xuất hiện bên đình.
“Chuyện gì?” Dạ Hồn thay Lãnh Loan Loan hỏi.
“Bên ngoài có kẻ muốn gặp người.” Một nam tử đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, bên người còn có một cô gái mặc hắc y đi theo, hai người xem ra đều là khí thế bất phàm, là người không tầm thường. Hắn cũng không biết hai người, nhưng lại nghĩ tới Lãnh Loan Loan quen đủ loại người, sợ để lỡ chuyện của nàng nên đã đến bẩm báo.
“Ai?”
Lãnh Loan Loan đứng lên, y phục bị xô đẩy, nàng vén rèm che lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
“Một người đeo mặt nạ bạc.” Ảnh trả lời.
“Là hắn?”
Lãnh Loan Loan nhíu mày kinh ngạc. Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn cũng nhìn nhau, đều đoán được thân phận người tới, chỉ là vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Đi thôi.”
Lãnh Loan Loan nói, thân ảnh bay vút xuống. Vạn Oánh Chiêu và Dạ Hồn theo sau.
Đại sảnh
Nam tử mặt nạ bạc ngồi bên trong, ngón tay thon dài cầm chén trà, hương trà tràn ngập. Bên người hắn, một cô gái lạnh lùng mặc quần áo màu đen đang đứng, hai tay ôm ngực không nói lời nào. Đối diện, bốn thiếu niên đứng ở bốn phía, nhìn chăm chú vào bọn họ.
Lãnh Loan Loan từ bên ngoài đi vào, quần áo màu lục, mái tóc phiêu phiêu, giống như ôm trọn của sức sống ngày xuân.
Nam tử mặt nạ bạc có đôi mắt nâu sáng ngời, lẳng lặng nhìn nàng. Lần gặp mặt này, dường như nàng còn xinh đẹp hơn trước. Nhất là quần áo màu lục càng tôn thêm vài phần xinh đẹp, thiếu vài phần lãnh liệt.
“Đúng là ngươi.”
Lãnh Loan Loan nhìn nam tử mặt nạ bạc đúng là Lâu chủ Tàn Nhất của Viêm Nguyệt Lâu, nhíu nhíu mày liễu, thờ ơ nói. Nàng nhẹ bước đến chỗ ngồi chính giữa, nhìn hắn.
Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn, Ảnh đều đứng bên cạnh nàng, vì lần trước đã từng đấu với Viêm Nguyệt Lâu nên cũng chẳng vui vẻ gì. Bọn họ đều cảnh giác, e rằng Viêm Nguyệt Lâu đến là có rắp tâm khác. Chỉ có điều Ảnh không rõ ân oán giữa đôi bên, nhưng hắn có thể cảm giác.
“Mạo muội tới chơi, mong rằng Tiểu thư không lấy làm phiền lòng.” Tàn Nhất chắp tay với Lãnh Loan Loan, vẻ mặt của hắn trước sau đều lạnh nhạt, không vì mình là người chủ động mà trở nên khách khí.
Lãnh Loan Loan lạnh nhạt gật đầu, suy tư về mục đích của họ.
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tàn nhìn nàng, mở miệng nói: “Lần trước giao thủ, Viêm Nguyệt Lâu mặc dù thua trong tay Tiểu thư, nhưng tại hạ lại rất bội phục thân thủ của Tiểu thư, không biết Tiểu thư có muốn kết giao bằng hữu với tại hạ hay không?” Tra không ra thân phận của những người này, nhưng càng như vậy, hắn càng hiếu kì với sự thần bí của nàng. Nếu so với chuyện lãng phí tinh lực, không bằng chủ động đến cửa, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng, đây chính là nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây hôm nay.
Mọi người nhìn nhau, lướt qua Tàn Nhất. Nam nhân này rốt cục muốn làm gì? Bọn họ không tin hắn đơn thuần chỉ là thành tâm muốn kết giao bằng hữu.
Bàn tay đặt ở đầu gối gõ vài nhịp, nam nhân này có mục đích, tất là chuyện rõ ràng. Nhưng rốt cục hắn có mục đích gì, hiện tại không nói mà thôi. Nếu hắn nói là muốn kết giao bằng hữu, không bằng theo kế mà làm, xem hắn diễn xiếc gì?
“Được.” Nàng nhẹ gật đầu, đáp.
Vạn Oánh Chiêu tất nhiên là không hiểu gì, nhưng nàng tin chủ tử có dụng ý, chôn nghi vấn ở đáy lòng, không nói một lời.
Đôi mắt nâu của Tàn Nhất híp lại, lúc ngẩng đầu lại đã là nụ cười nhẹ nhàng. Nửa khuôn mặt đẹp tăng thêm mấy phần tuấn sắc, hắn cũng tin câu trả lời của Lãnh Loan Loan có dụng ý của nàng. Nhưng mặc kệ nàng nghĩ thế nào, chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng của hắn là được.
“Tại hạ Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu, Tàn Nhất, không biết Tiểu thư xưng hô thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.