Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 49: Thu hoạch ngoài ý muốn




Ba ngày sau…
Mưa nhiều ngày hẳn sẽ quang, quang nhiều ngày ắt là mưa. Sau những ngày nắng ấm, cơn mưa phùn kéo dài đổ xuống.
Hiên Viên Dạ nhận được văn kiện khẩn cấp của Hiên Viên Trù đưa tới, cùng Ảnh xuất môn. Vạn Oánh Chiêu cũng cùng Đông Phương Triết đi nơi nơi tìm cậu hắn, Dạ Thần dẫn Dạ Hồn, Dạ Mị đi khắp nơi làm chuyện của Loan NguyệtLâu.
Lãnh Loan Loan nhìn cơn mưa phùn tí tách dai dẳng, tựa nhưvô số tiểu tinh linh trong màn mưa. Môi anh đào nhếch lên, tâm tìnhdường như cũng theo sự thay đổi của mưa, ánh mặc loé lên một tia vui vẻ.
“Phong Triệt.” Khẽ gọi.
“Chủ tử.” Thiếu niên áo trắng thoắt tới, cúi đầu chờ ra lệnh.
“Ta muốn đi ra ngoài đi một chút, các ngươi ở lại chờ gia.”
“Chủ tử, nhưng trời đang mưa.” Phong Triệt nhìn cơn mưa phùn mà nhíu mày, chủ tử muốn một mình ra ngoài trong thời tiết này sao.
“Không sao.”Lãnh Loan Loan lắc đầu, nàng thích ngày mưa như vậy. “Ngươi đixuống đi.” Phất tay với thiếu niên, bóng dáng lửa đỏ đi vào trong mànmưa, tay áo tung bay theo gió, vô số hạt mưa hôn lên mái tóc, phát raánh sáng trong suốt. Một lát sau, bóng dáng nàng khuất trong cơn mưa.
Thiếu niên áo trắng mím môi, đợi đến khi bóng nàng khuất hẳn rồi mới xoay người rời đi.
Lãnh Loan Loan đi dọc theo con đường, cũng không để ý ánh mắt hoặc kinh hãi, hoặc kinh ngạc của người ngoài. Bóng áo lửa đỏ loá mắt lạ lùng trongcơn mưa phùn, mái tóc đen phủ xuống bên hông như thác nước. Theo mỗibước đi, mái tóc lắc lư thành một độ cong xinh đẹp, mê hoặc mọi ánh mắt.
Đi theo con đường ấy, nàng hướng về phía ngoại thành Mê thành. Nghe nóingoại thành Mê thành có một nơi rất đẹp, nơi đó bách hoa nở rộ, chim hót hoa thơm, chim bướm nhảy múa, dòng suối nhỏ chảy men theo rừng cây,từng giọt nhỏ xuống liên miên không ngừng, là nơi mà bất kì ai đến Mêthành thì đều sẽ đến. Tuy họ đến Mê Thành đã lâu, nhưng quá bận rộn việc vặt. Hôm nay khó được ngày vui vẻ, nàng sẽ đi chơi đến thắng cảnh đẹpnhất ở Mê Thành.
Mưa cứ nhỏ dần, nửa canh giờ sau, rốt cục LãnhLoan Loan đã đến nơi ấy, quả nhiên là trăm hoa tỏa hương, tiếng chim hót say lòng người, suối nước trong vắt, một nơi cực kì đẹp. Nếu nơi nàychuyển đến hiện đại, tất sẽ trở thành thắng cảnh du lịch. Đáng tiếc,người cổ đại nhân không có loại kiếm tiền này. Có chút tiếc hận lắc đầu, nàng nhàn nhã đi trong rừng.
“Cô nương, trời đang mưa, sao cô nương không mở ô?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn nhìn, thấymột nữ tử mặc áo bào màu lam chậm rãi đi về phía nàng. Nàng ta mắt hạnhmặt đào, ánh mắt dịu hiền, đôi môi quyến rũ, ngón tay như ngọc, dángngười thướt tha, yểu điệu như một cành hồng. Xem dáng vẻ nàng ta chínhlà dáng vẻ của một tình phụ, nhưng lại có nụ cười nhẹ, giọng nói dịudàng, lại nghĩ chắc là một nữ tử có nét mặt của tình phụ, tâm hồn dịudàng đơn thuần mà thôi. Cái chính là nàng ta đi lại nhẹ nhàng, tới không tiếng động, chỉ sợ không phải nhân vật đơn giản.
Mày liễu khẽ nhếch một chút rồi khôi phục bình tĩnh. Lãnh Loan Loan nhìn nàng, bất động thanh sắc.
“Cô nương xem, xiêm y của cô nương bị nước làm ướt cả rồi, rất dễ cảmlạnh.” Nữ tử sau khi nhìn thấy dung mạo của Lãnh Loan Loan, trong lòngcũng cả kinh. Không ngờ thế gian lại có nữ tử tuyệt sắc như thế, như một nàng tiên hạ phàm.
“Nhà ta ngay gần đây, hay là cô nương đến nhà ta tránh mưa đi.” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan, nói.
Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía, rõ ràng là núi rừng mênh mông vô bờ, mà ngườinày lại nói nhà nàng ngay gần đây, nhìn vẻ mặt thì không giống đang lừangười. Trong lòng có chút tò mò, bèn gật đầu.
“Cô nương, mời đibên này.” Nữ tử thấy Lãnh Loan Loan gật đầu, cười nói. Dáng vẻ dường như rất vui, vẫn che mưa cho Lãnh Loan Loan, còn xiêm y của mình thì lại bị mưa hắt ướt.
Lãnh Loan Loan nhìn thấy vậy thì nhíu mi, bí mật nghiêng người sang một bên, để nữ tử trở lại dưới tán ô che.
“Đến rồi, đây là nhà ta.”
Theo nữ tử bám vào sườn núi leo lên, đúng là đã đến một ngôi nhà. Lãnh LoanLoan đưa mắt nhìn, mới phát giác ngồi nhà này rất tĩnh lặng, ngự ngaytrên đỉnh núi. Như một căn nhà dân bình thường, mái cong ngọc lưu ly,ngói xanh tường đỏ, đặt tại nơi có phần hoang dã này, có vài phần trangnhã.
Ánh mắt lóe sáng, Lãnh Loan Loan càng cảm thấy hiếu kì vớinữ tử này. Không ngờ một mỹ nhân như vậy lại sống ở nơi sơn dã này, nếuđổi lại là một người hay suy nghĩ, chỉ sợ đã cho rằng mình đã gặp phảiyêu tinh.
“Phụ thân, con về rồi.” Nữ tử dẫn Lãnh Loan Loan vào phòng, vừa đẩy cửa vừa gọi.
Lãnh Loan Loan sửng sốt, hóa ra nàng ta còn ở với cha mẹ.
Vào phòng, Lãnh Loan Loan đánh giá một lượt. Căn phòng tuy không hoa lệ, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Khụ khụ…”
Đột nhiên trong phòng truyền ra một tiếng ho khan, nữ tử mặt mày căngthẳng, nhanh chóng nói với Lãnh Loan Loan: “Cô nương, cô nương cứ ngồitrước đi. Ta đi xem cha ta một cái.”
Lãnh Loan Loan nhìn nữ tử vội vàng đi vào trong phòng, nghĩ nghĩ, rồi cũng theo vào.
“Cha, cha là không có việc gì chứ?”
Nàng đi vào, thấy cửa sổ trong phòng đóng kín, ánh sáng không sáng lắm,trong không khí tràn ngập mùi thuốc sặc sụa, bèn nhíu mày. Nhìn lại, chỉ thấy nữ tử ngồi bên giường, vỗ nhẹ tay vào lưng một người, vẻ mặt rấtlo lắng, nhưng ông lão kia vẫn ho khan không ngừng.
“Để ta xem giúp cô nương.” Lãnh Loan Loan đi qua, nói với nữ tử.
“Cô nương biết y thuật sao?” Nữ tử nghe thấy Lãnh Loan Loan nói như vậy, trong đôi mắt sáng hiện lên vẻ hưng phấn.
“Biết một chút.” Lãnh Loan Loan gật đầu, sau đó ngồi xuống chỗ nữ tử ngôi,đặt tay bắt mạch cho ông lão nọ, khẽ cau mày, nghiêng đầu hỏi nữ tử:“Ông ta như vậy đã bao lâu rồi?” Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc nặng.
“Năm năm.” Khuôn mặt tuyệt mĩ của nữ tử xa lạ kia chợt trở nên ảm đạm.
“Bị trúng độc.” Lãnh Loan Loan buông tay ông lão ra, thờ ơ nói.
“Cô nương có thể giải độc này không?” Nữ tử vội vàng nhìn Lãnh Loan Loan, dường như đã sớm biết chuyện ông ta trúng độc.
“Có thể.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
“Vậy cô nương có thể…”
“Đầu tiên cô hãy mở cửa sổ ra để ông ta hít thở không khí đi.” Lãnh LoanLoan chặn lời nữ tử, chỉ vào cửa sổ nói. Không cho bệnh nhân thông giótrong thời gian dài sẽ chỉ làm bệnh thêm trầm trọng.
“Vâng.” Nữtử nhanh chóng chạy tới mở cửa sổ ra, gió ùa vào, thổi tan vị thuốctrong không khí. Trong phòng nhờ có ánh sáng mà sáng lên không ít, LãnhLoan Loan phát hiện, căn phòng chỉ bài trí đơn giản.
“Khụ khụ…”
Ông ta lại ho khan một trận, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn, vài sợi tóc vừa rồi rũ trên mặt lão vung vẩy theo động tác ho khan của hắn, lộ ra khuôn mặt. Nhưng, đúng lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, cũng cả kinh.
Vì sao lại là người đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.