Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 7: Trí nhớ của Tiểu Chiêu




“A!!!”
Tiếng kêu bén nhọn xé rách màn đêm trầm tĩnh.
Nhưng tiếng hét này không phải phát ra từ uyên ương dâm đ*o, bởi vì chúng sớm đã bị dọa ngây người.
Lãnh Loan Loan, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, nhìn Tiểu Chiêu đột nhiên thét lên đến tê tâm liệt phế kia, đều nhíu nhíu mi.
Nàng tựa như lâm vào ý thức vô cùng sợ hãi, hai tay ôm đầu, khàn cả giọng. Đôi mắt to linh động đã không còn tiêu cự, chỉ gào thét trong vô thức. Mái tóc hỗn độn, chỉ cảm thấy trong đầu v*t qua rất nhiều hình ảnh, có cảnh người mẹ ôm đứa con, có cảnh một nam nhân đang phát cuồng, có vô số máu tươi xinh đẹp nhảy múa…
Đau đầu, đầu đau quá, ôm chặt lấy đầu, lại vẫn có cảm giác đầu sắp nổ tung như cũ. Đáy mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, cuối cùng một ánh sáng trắng toát hiện lên, hình ảnh dừng ở cảnh một nam tử bị chặt hai chân, chật vật bò trên mặt đất ôm siết lấy Hắc y nhân. Bờ môi của ông động đậy, dường như đang cố gắng nói cái gì đó, nhưng nàng cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy…
“A!!!!”
Cuối cùng một tiếng thét lớn, thân ảnh xinh đẹp mềm oặt rồi ngã xuống.
Dạ Hồn nhanh chóng chuyển thân, đỡ lấy Tiểu Chiêu.
Dạ Thần, Dạ Mị đều có chút lo lắng, tuy nói mới mấy ngày ở chung, nhưng Tiểu Chiêu xinh xắn khiến bọn họ cảm giác có một muội muội, làm người ta không thể không yêu mến.
Lãnh Loan Loan nhấp môi, xem ra chuyện đêm nay đã kích thích Tiểu Chiêu. Không chừng trí nhớ của nàng cũng sắp khôi phục rồi. Chỉ tay vào hai dâm đ*o, nói với Dạ Mị: “Mang chúng đi đi, nhớ kỹ chặt hai chân, rạch gân tay.” Xem bọn họ còn có thể đi làm chuyện ác hay không?.
“Dạ.” Dạ Mị cúi đầu đáp, điểm huyệt hai người, mang đi.
“Đưa Tiểu Chiêu phóng tới giường ta.”
Lãnh Loan Loan đi đến bên cạnh bàn, uống một chén trà lạnh, nói với Dạ Hồn.
“Dạ.” Dạ Hồn ôm Tiểu Chiêu đến giường của Lãnh Loan Loan, lui sang một bên.
“Các ngươi đi xuống trước.”
Lãnh Loan Loan hạ chén trà, ngồi vào bên mép giường, khoát tay với Dạ Thần, Dạ Hồn. Mái tóc đen rơi xuống bên áo nàng. Y phục màu lửa đỏ như mang theo năng lực có thể thiêu đốt tất cả, giống như nàng, bễ nghễ, cao cao tại thượng.
“Có việc gì thì gọi ta, ta ở bên ngoài cửa.”
Dạ Thần mở miệng, dù biết căn bản không có ai có thể làm Lãnh Loan Loan Loa bị thương, nhưng y vẫn không an tâm như cũ. Đôi mắt sâu nhu tình nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng từ một bé gái phấn điêu ngọc mài từ từ trổ mã thành mỹ mạo kinh người như hôm nay. Mỗi một lần lột xác, y lại yêu sâu một phần. Qua bảy năm ròng, ánh mắt vẫn mãi dõi theo nàng. Biết rằng, nàng sẽ vĩnh viễn bên kẻ quân vương cao cao tại thượng kia. Biết rằng, hai người họ thân thiết tình ý làm y đau đến chết lặng. Nhưng y chưa từng buông tay. Nếu nói nhân sinh đều có một kiếp, như vậy kiếp sống của y nhất định là nàng.
“Được.” Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng đáp, đối với sự kiên quyết của Dạ Thần, nàng đã sớm lĩnh ngộ. Y đã dùng hai ngàn năm trăm năm mươi lăm ngày* để chứng minh sự kiên định và tình yêu của y. Nếu như y nói, chỉ cần ở bên mình, đối với y đó là hạnh phúc, như vậy nàng sẽ cho y hạnh phúc này. Chỉ hy vọng trong tương lai, sẽ có một người đáng giá cho tình cảm của hắn xuất hiện, vượt qua nhiều ngày hạnh phúc hơn thế.
(*2555 ngày = 7 năm)
Dạ Thần, Dạ Hồn đi ra ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Một, hai canh giờ sau, màn đêm lại khôi phục yên lặng. Ngoài hành lang, côn trùng kêu vang. Gió đêm vẫn thổi nhè nhẹ như cũ, hoa cỏ loạng choạng nhảy múa.
Căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng từ một ngọn đèn, nổi lên một vẻ ấm áp mờ nhạt.
Lãnh Loan Loan nhìn Tiểu Chiêu nằm trên giường, lông mi thon dài kiều diễn in xuống bờ má bạch ngọc một bóng ma xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo còn vương nước mắt, tức thời đi vào giấc ngủ, môi anh đào cũng không động đậy. Cô gái này hẳn đã trải qua chuyện rất thống khổ mới có thể khiến nàng mất trí nhớ như thế, chỉ là không ngờ chuyện hôm nay đã kích thích nàng, nếu khôi phục trí nhớ, không biết đối với nàng là tốt hay xấu?
Vươn ngón tay ngọc đặt lên cổ tay của nàng, mạch đập có chút hỗn loạn. Nhíu mi, Lãnh Loan Loan đỡ Tiểu Chiêu trên giường ngồi dậy, nàng cũng ngồi xếp bằng sau lưng Tiểu Chiêu. Hai tay vận khí, đưa chân khí vào người nàng.
Nửa nén hương sau, Lãnh Loan Loan lau mồ hôi trên trán, đặt Tiểu Chiêu nằm xuống một lần nữa, sau đó nàng cũng tựa vào giường mơ mơ màng màng vào mộng đẹp.
———~*~———
Ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ, vàng rực rỡ, mang theo cả mùi thơm của hoa cỏ.
Lãnh Loan Loan thân vai, mái tóc lắc lư theo, mang theo vài phần gợi cảm, áo choàng lửa đỏ đã có nếp gấp, vạt áo trượt xuống, lộ ra da thịt nõn nà, xương quai xanh gợi cảm. Giờ phút này, nàng hoàn toàn là một yêu tinh có thể câu hồn người.
“Cô tỉnh rồi.” Miễn cưỡng quay đầu đầu, trông thấy Tiểu Chiêu ngơ ngác nhìn mình, không khỏi nhếch môi tà tứ cười.
“Tiểu thư.” Đôi mắt trong suốt của Tiểu Chiêu giống như đọng hơi nước, có chút sương mù. Giờ phút này, nhìn Lãnh Loan Loan trước mắt, nàng có một tâm tư không hiểu. Sau một đêm, dường như tất cả mọi chuyện đã thay đổi. Nàng phát hiện ra Tiểu thư lãnh lệ, tàn khốc, nhưng nàng không sợ hãi. Quan trọng hơn là nàng đã khôi phục trí nhớ mất đi, hóa ra nàng đã không còn ai là thân nhân, họ đều đã bị chúng sát hại một cách tàn nhẫn. Nơi đáy mắt lóe ra hận thù sâu thẳm, nàng nhớ tới đệ đệ, nhớ tới mẹ, nhớ tới phụ thân dù bị chém đứt hai chân vẫn liều mạng ôm địch nhân cho nàng trốn, nước mắt bắt đầu lóe ra. Nàng nhớ rõ lời cuối cũng của cha, nếu còn sống, nhất định phải báo thù. Mà bằng sức bản thân sao có thể báo thù? Bất lực cúi đầu, trước mặt lại xuất hiện một thân ảnh lửa đỏ.
“Tiểu thư.” Ngẩng đầu, dung nhan thiên tiên của Lãnh Loan Loan ánh vào mắt. Tuy rằng vẻ mặt nàng rất thờ ơ, nhưng Tiểu Chiêu lại giống như đã tìm được chỗ dựa vào, tìm được dũng khí. Nàng bỗng nhiên ôm lấy Lãnh Loan Loan, bắt đầu khóc thất thanh.
“Ô ô ô…”
Tiếng khóc thất thanh làm người ta nghe thấy mà thương tâm vang lên ở trong căn phòng im lặng, vầng thái dương kia dường như cũng thương tâm cho cảnh này mà trốn vào những tầng mây.
Lãnh Loan Loan để Tiểu Chiêu ôm mình, không đẩy nàng ra. Hai tay buông ở một bên, lẳng lặng nghe nàng phát tiết ra nỗi thương tâm.
Sau một lúc lâu, Tiểu Chiêu rốt cục khóc đến mệt. Ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời giống như vừa được tẩy rửa bởi mưa xuân. Hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, mang theo nụ cười ngượng ngùng với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan thờ ơ lắc đầu, ngồi ở bên nàng. Mái tóc rơi trên tấm chăn màu trắng, một màu đen sáng ngời.
“Cô đã khôi phục trí nhớ rồi.” Là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.
“Dạ.” Tiểu Chiêu gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt lại sớm ngân ngấn. “Khuê danh của ta là Vạn Oánh Chiêu, nguyên là đại Tiểu thư của Vạn Gia Trang. Ta có một đệ đệ sáu tuổi, cha mẹ rất tương thân tương ái. Vạn Gia Trang lấy áp tiêu làm nghề nghiệp, gia đình sống rất vui vẻ hài lòng. Không ngờ, vào một đêm nửa tháng trước, đột nhiên có một toán Hắc y nhân xâm nhập vào trang. Chúng giết người, đệ đệ ta bị chết, mẹ vì bảo vệ ta mà bị thương, thậm chí cha ta cũng…” Nhớ tới cái chết thảm của phụ thân, Vạn Oánh Chiêu khóc không thành tiếng.
“Cô muốn báo thù sao?” Lãnh Loan Loan dừng mắt ở bên nàng.
“Muốn.” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, “Ta sống, là vì báo thù.” Nếu không phải vì báo thù, nàng nhất định sẽ đi theo người thân.
“Được.” Lãnh Loan Loan đứng lên, nhìn nàng. “Ta giúp cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.