Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 11:




Edit: Xiao Mei
Sau ngày hôm đó, Tô Tinh Thần không đến bệnh viện hai ngày, nhưng cơm hộp của Lục Hành Chỉ lại không có trì hoãn.
Vẫn luôn là nhân viên nhà ăn kia đưa qua.
Cứ như vậy, y tá bệnh viện đều nhịn không được suy đoán đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
"Sao mỗi ngày bác sĩ Lục đều có người đưa cơm hộp vậy?"
"Chẳng lẽ là có người theo đuổi?" Mấy cô ý tá tiến đến cùng nhau bát quái.
Mới vừa nói, Lục Hành Chỉ liền đi ra từ phía sau, mấy người sợ tới mức run bần bật né tránh tầm mắt Lục Hành Chỉ, sợ bị anh nhận ra.
Lục Hành Chỉ cúi đầu, rũ mắt hướng đi đến phòng trực ban.
Mới vừa đi vào, Chu Thâm liền nói: "Cơm trưa của cậu, lại đến nữa."
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn qua, cúi đầu cởi bỏ quần áo của mình, nhẹ ừm tiếng: "Đã biết."
Chu Thâm trêu ghẹo anh: "Hai ngày nay tâm tình cậu không tốt, có phải do Tinh Thần không đến đây không?"
Lục Hành Chỉ thản nhiên nhìn anh ta, không nói chuyện.
Chu Thâm chậc tiếng: "Cậu cứ bãi giá cao đi, chờ về sau cậu tự chịu ha."
Lục Hành Chỉ: "....."
Không thể không nói, Chu Thâm vẫn có khả năng một tiếng thành sấm, những ngày về sau, Lục Hành Chỉ cảm nhận sâu sắc được đủ loại dày vò.
Chu Thâm cười: "Cậu phải nghỉ ngơi đi?"
Lục Hành Chỉ gật đầu: "Ừm, ngày mai tôi không đến bệnh viện, người bệnh kia của tôi nhờ cậu trông nom một chút."
"Hiểu rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi"
Trong khoảng thời gian này, Lục Hành Chỉ gần như là người bận nhất bệnh viện. Thỉnh thoảng Chu Thâm còn được nghỉ phép, dù sao thời gian nghỉ phép bình thường vẫn có thể nghỉ ngơi. Chỉ có Lục Hành Chỉ không giống, gần đây người bệnh trong tay anh nhiều, hơn nữa hầu như rất nhiều người đều chỉ định muốn anh làm phẫu thuật.
Không có biện pháp, chỉ có thể từng cái đồng ý.
Quan trọng là, còn có một ít là bạn bè thân thích linh tinh, anh cũng không thể xấu hổ cự tuyệt, từng cái ôm vào người.
Chu Thâm nhìn về phía người ngồi xuống đối diện, nghĩ nghĩ nói: " Nếu không tôi cho cậu số điện thoại của Tinh Thần nhé?"
Sau khi nói xong, Chu Thâm im lặng: "Không đúng, cậu hẳn là có."
Số điện thoại của người bệnh, bình thường bác sĩ đều có.
Lục Hành Chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Chu Thâm cong môi, lại đề nghị lần nữa nói: "Vậy cậu khẳng định không có WeChat của Tinh Thần, nếu không tôi cho cậu nhé?"
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ liếc mắt nhìn Chu Thâm, không nói gì.
Chu Thâm chậc chậc hai tiếng: "Được rồi, cậu cứ tiếp tục ngạo kiều đi, xem khi nào thì cậu mới có thể có bạn gái."
Hai người ngồi ở trong phòng trực ban, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn cơm hộp đặt bên cạnh, suy nghĩ một lát vẫn là đem ra, chuẩn bị tùy tiện ăn mấy miếng.
Nhưng khi lấy ra, Lục Hành Chỉ liền dừng lại.
Đồ vật để ở bên trong, cũng không giống cơm hộp như hai ngày trước.
Mà là một hộp giữ ấm tinh xảo, anh hơi ngẩn ra một chút, bất động thanh sắc đem hộp giữ ấm bên trong đem ra.
Bên trong giống như hai ngày trước để một tờ giấy nhỏ.
Một lần trước, Tô Tinh Thần ở trên tờ giấy viết chính là: Bác sĩ Lục, anh luôn không ăn đồ tôi làm, vậy anh ăn thử một lần cơm hộp đi, liền sẽ biết đồ tôi làm ăn thật ngon, hì hì. Cuối cùng tôi vẫn muốn nói, bác sĩ Lục...anh tuy rằng không ăn đồ của tôi, nhưng tôi...vẫn là thích anh nha, làm sao bây giờ?
Mà lúc này đây, Lục Hành Chỉ cúi đầu nhìn trên tờ giấy viết mấy chữ rồng bay phượng múa, cúi đầu cười.
Tô Tinh Thần: Nếm thử đồ tôi làm, có phải so với cơm hộp ngon hơn rất nhiều không!!!! Nếu mà anh nói so với cơm hộp còn kém, ngày mai liền tiếp tục gọi cơm hộp cho anh!!!!!!
......
Chu Thâm ngước mắt nhìn Lục hành Chỉ, có chút kinh ngạc: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì."
Chu Thâm trầm mặc, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Cơm hộp của cậu, có đúng là cơm hộp không?"
Lục Hành Chỉ mắt nhìn hộp cơm hồng nhạt không đổi như cũ, lắc đầu: "Không phải."
Đột nhiên, ánh mắt Chu Thâm hiểu rõ, cười lên, ý vị thâm trường nói: "Xem ra người nào đó đã trở lại."
Sau khi nói xong, Chu Thâm chậc chậc hai tiếng: "Tôi đi nhà ăn, cậu ở đây ăn đi."
"Ừm."
*
Trời hôm nay vừa lúc đầy mây, không mưa cũng không nắng.
Lục Hành Chỉ vừa mới lấy hộp giữ ấm bên cạnh, chuẩn bị ăn một miếng, cửa phòng trực ban liền bị gõ. Lục hành Chỉ hơi dừng, cúi đầu nhìn tờ giấy để một bên, cất đi rồi mới lên tiếng: "Tiến vào."
Tô Tinh Thần tủm tỉm đẩy cửa ra, lộ ra cái đầu. Hôm nay cô mặc nhiều, bao vây kín mít, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ.
"Bác sĩ Lục."
Tay cầm đũa Lục Hành Chỉ hơi dừng, ngước mắt nhìn lại: "Vào đi."
Tô Tinh Thần ừ một tiếng, sau khi đi vào còn thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.
"Nhớ tôi không?"
Lục Hành Chỉ: "....."
Ngược lại Tô Tinh Thần không có nửa điểm khách khí, cười tủm tỉm ghé vào trước mặt Lục Hành Chỉ, ghé vào trên bàn nhìn chằm chằm anh: "Ăn chưa, vì sao anh lại không ăn a?"
Hầu kết hơi lăn, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn đôi môi bị gió thổi có chút nhợt nhạt của cô, ừ một tiếng: "Đang muốn ăn."
Đôi mắt Tô Tinh Thần sáng lên, kinh hỉ nói: "Vậy anh mau ăn thử đi, xem xem tôi làm có phải ngon hơn cửa hàng bên ngoài hơn không."
"Ừm."
Ở trong ánh mắt sáng quắc của Tô Tinh Thần, Lục Hành Chỉ gấp không được ăn một miếng. Mới vừa ăn xong, Tô Tinh Thần liền chờ không kịp truy hỏi: "Thế nào thế nào, ăn ngon không?"
Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, đem đồ trong miệng nuốt xuống, mới nhận xét miếng thịt kho tàu mới ăn xong kia.
Màu sắc tươi ngon, nhìn qua đặc biệt mê người.
Ban đầu khi mở ra, Lục Hành Chỉ đã cảm thấy không tồi, quả nhiên cùng lúc trước nhìn thấy giống nhau, cũng khó trách luôn có người nói muốn ăn đồ cô làm.
Trầm ngâm một lát, Lục Hành Chỉ nói: "Còn tạm được."
Tô Tinh Thần a tiếng, có chút thất vọng: "Cũng chỉ có thể là còn tạm được a?"
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ liếc nhìn thần sắc trên mặt cô, bổ sung một câu: "Muốn biết tôi đánh giá đối với bên ngoài bán không?"
"Anh nói đi." Tô Tinh Thần đã chuẩn bị tốt để nghe đả kích, vẻ mặt kiên cường nhìn Lục hành Chỉ, chờ đợi anh nhận xét.
Lục Hành Chỉ nhấp môi, trong cái nhìn chăm chú của Tô Tinh Thần, nói hai chữ: "Khó ăn."
So sánh với khó ăn, còn tạm được ý nghĩa thật sự là cực kỳ tốt.
Tô Tinh Thần mắt nóng lên, kinh hỉ nói: "Cho nên anh nói đồ tôi làm ngon đúng không? Là ý này phải không?"
Lục Hành Chỉ ho nhẹ, nghiêng đầu nói: "Còn được đi."
Tô Tinh Thần nhìn thấy anh không được tự nhiên, cũng không vạch trần. Mi mắt cong cong, chống khuỷu tay trên mặt bàn, tiếp tục nói: "Vậy anh tiếp tục ăn đi."
"Cô không đi?"
"Tôi không đi a." Tô Tinh Thần còn cố ý kéo một cái ghế dựa lại đây, ngồi ở bên cạnh Lục Hành Chỉ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh: "Anh ăn a, tôi nhìn anh ăn."
Mày Lục Hành Chỉ khẽ nhúc nhích, nói: "Cô đừng nhìn tôi."
Tô Tinh Thần dừng một chút, dĩ nhiên trả lời: "Chính là trong căn phòng này chỉ có tôi với anh, tôi không nhìn anh thì nhìn ai?"
Nghẹn nghẹn, Lục Hành Chỉ đối với những lời nói của cô vẫn luôn có chút vô lực phản bác.
Nghĩ nghĩ, đơn giản tùy ý Tô Tinh Thần đi.
Anh cúi đầu ăn cơm, không thể không nói, Tô Tinh Thần nấu cơm thực sự không tồi, màu sắc nhìn qua ở ngoài thật tinh xảo, hương vị cũng rất ngon.
Rất nhiều người nấu ăn bình thường đều là nhìn đẹp mắt, nhưng khi ăn vào hương vị lại bình thường. Mà Tô Tinh Thần, hai thứ đều có thể nói là cực kỳ tuyệt mỹ.
Tuy rằng bên cạnh có người vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nhưng Lục Hành Chỉ như cũ ăn không ít cơm, trong bất tri bất giác đã ăn xong.
Tô Tinh Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Hành Chỉ, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Diện mạo Lục Hành Chỉ không tồi, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Tinh Thần sẽ thích từ ánh mắt đầu tiên, nhưng sau khi ở chung vài ngày, trừ bỏ khuyết điểm lạnh nhạt ở ngoài kỳ thật Lục Hành Chỉ là người không tồi.
Đương nhiên...Tô Tinh Thần nghĩ, nếu anh có thể đối với cô nhiệt tình một chút, đối với cô một ít hành động cùng lời nói đáp lại, khả năng sẽ càng tốt hơn.
Cô sẽ càng thích.
Sau khi ăn qua cơm trưa, Lục Hành Chỉ nhìn về phía người bên cạnh: "Tới bệnh viện có việc?"
"Đưa cơm cho anh a."
Lục Hành Chỉ bị sặc một chút: "Trừ bỏ cái này còn gì?"
"Không có."
Tô Tinh Thần trầm mặc, duỗi tay đẩy hộp giữ ấm một bên ra, chờ mong nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Về sau mỗi ngày tôi đến đưa cơm hộp cho anh, thế nào?"
"Không cần." Lục Hành Chỉ không chút suy ngĩ cự tuyệt.
Nghe vậy, Tô Tinh Thần nhíu mày: "Vì sao không cần?"
Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, rũ mày nhìn tay cô, thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải mỗi ngày đều đi làm."
"Vậy khi anh đi làm thì lại đây."
"Không cần, quá phiền toái."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần ủ rũ cụp đuôi nga tiếng, đá chân bàn bên cạnh nói: "Tôi liền không nên hỏi anh."
Lục Hành Chỉ: "....."
Còn không có phản ứng lại Tô Tinh Thần đã đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn anh nói: "Dù sao tôi mặc kệ, tôi sẽ tiếp tục tới đưa cơm."
Vừa nói, Tô Tinh Thần đem hộp giữ ấm trên mặt bàn nhấc lên, chuẩn bị rời đi.
Lục Hành Chỉ nhìn cô kéo ra tay cầm cửa, mặt khẽ nhúc nhích một cái chớp mắt, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, nhưng thẳng đến khi Tô Tinh Thần đi ra khỏi văn phòng, câu nói trong miệng kia cũng chưa nói ra được.
Tô Tinh Thần cầm theo hộp giữ ấm, tức giận đi đến phía trước.
Không quá chú ý trực tiếp đụng vào người.
Cô vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi."
"Không có mắt à?" Người đàn ông bị cô đụng vào cau mày, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn cô, hùng hùng hổ hổ, "Không biết nhìn đường à."
Tô Tinh Thần hơi dừng, vẫn cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi sai."
Xác thật là cô không cẩn thận đụng vào người.
Người nọ hoài nghi nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, mới tránh ra.
Tô Tinh Thần thở dài, nhìn bóng dáng người nọ, không hiểu sao cảm thấy uể oải.
Dẩu môi, cô đi đến hướng bên kia.
"Này này, người kia có phải là đi ra từ phòng trực ban của bác sĩ Lục hay không?"
"Đúng không, trong tay cô ấy cầm chính là hộp cơm ban nãy tiểu ca cơm hộp mới đem vào đó?"
"Ôi trời, vậy là cơm hộp mấy ngày gần đây của bác sĩ Lục là một cô gái đưa?"
"Người theo đuổi sao?" Hai cô y tá ghé vào thảo luận cùng nhau.
"Tôi cảm thấy hẳn là đúng."
Khi hai cô nói lời này, Lục Hành Chỉ vừa lúc đi qua, bước chân hơi dừng trong chớp mắt, ném xuống một câu: "Thời gian đi làm đừng nói chuyện bát quái." Liền ở trong kinh ngạc của hai người nhìn chăm chú, bước nhanh ra ngoài.
"Bác sĩ Lục?"
"Đúng vậy đi..."
Hai vị ý tá nhìn nhau: "Mau mau làm việc."
......
Tô Tinh Thần đi ra bệnh viện, yên lặng nhìn đường phố đối diện.
Hôm nay cô từ trong nhà đến đây, cũng không lái xe, vừa mới chuẩn bị chờ đèn xanh để qua đường, liền nghe thấy từ đằng sau truyền đến tiếng gọi.
"Tô Tinh Thần."
Tô Tinh Thần dừng lại, đối với thanh âm quen thuộc kia vô cùng kinh ngạc.
Cô quay đầu nhìn lại, Lục Hành Chỉ đứng cách cô không xa, nhìn chằm chằm cô.
"Làm sao vậy?" Cô cũng không ôm hy vọng, Lục Hành Chỉ là lại đây cùng cô nói lời chào.
Lục Hành Chỉ hơi dừng, nhìn cô hai giây, đem lời nói đã nghĩ kỹ thay đổi một câu: "Ngày mai tôi được nghỉ, đừng tới bệnh viện."
Tô Tinh Thần: "....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.