Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 2:




Edit: Xiao Mei
Tay cầm nhiệt kế của Lục Hành Chỉ dừng một chút, biểu tình trên mặt không xuất hiện quá nhiều biến hóa như thể đối với vấn đề này đã tập mãi thành thói quen.
"Việc này không liên quan đến bệnh của cô."
Tô Tinh Thần trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: "Bác sĩ, việc này có liên quan."
"Có liên quan gì?" Lục Hành Chỉ đem nhiệt kế đặt ở trong một cái cốc tròn tròn trên mặt bàn, thuận miệng đáp.
Tô Tinh Thần vẻ mặt kiêu ngạo, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn anh: "Nếu không biết, nói không chừng tôi sẽ vô cùng tò mò, sau đó ngày đêm nghĩ đến như vậy sẽ thành bệnh tương tư đi?"
Lục Hành Chỉ: "......"
Không thể giải thích được sự hối hận vừa mới nghe câu kia, anh phải biết chính mình không nên hỏi nhiều.
Cười lạnh một tiếng, Lục Hành Chỉ không nghĩ tiếp tục trả lời câu hỏi của cô, chỉ rút một cây bút bên cạnh chuẩn bị kê đơn thuốc cho cô.
"Tên là gì?"
Bởi vì Tô Tinh Thần đi khám không theo quy trình bình thường cho nên cũng không có hồ sơ bệnh án, Lục Hành Chỉ lấy một quyển khác chuẩn bị viết cho cô.
"Tô Tinh Thần."
Sau khi nghe tên, Lục Hành Chỉ dừng lại một chút khó được quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Tô Tinh Thần cười tủm tỉm đối diện tầm mắt anh: "Có phải cảm thấy tên của tôi nghe rất êm tai?"
Cô cười nói: "Tôi cũng thấy vậy, cha tôi đã đặt đấy, thế nào, không tồi phải không, anh tên là gì?"
Một bên nói, Tô Tinh Thần liền thăm dò đầu, muốn nhìn xem bảng tên bên trái trên áo blouse trắng Lục Hành Chỉ.
"Lục Hành Chỉ?" Tô Tinh Thần khẽ nói, không chú ý tới khi cô nói tên lên trong mắt Lục Hành Chỉ ánh lên một tia kinh ngạc.
Nói xong, Tô Tinh Thần liền liếm liếm môi nói: "Tên anh cũng dễ nghe, nhưng mà so với tôi vẫn kém một chút."
Lục Hành Chỉ: "......"
Tô Tinh Thần ghé vào mặt bàn, nháy mắt cảm giác đầu không còn nặng nề như trước nữa, như thể là tinh thần đã được nạp đầy.
"Tên hai chúng ta rất xứng đôi, anh có cảm thấy như thế không?"
Lục Hành Chỉ tiếp tục bảo trì yên lặng, nhíu mày suy nghĩ viết hồ sơ bệnh án cho cô. Hoàn toàn không phản ứng Tô Tinh Thần bên cạnh.
Tô Tinh Thần nhìn bác sĩ trước, tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy có chút không thú vị.
Thật vất vả mới nhìn trúng một người lớn lên thuận mắt, cố tình lại cao lãnh so với cha cô còn cao lãnh hơn.
"Bác sĩ Lục?"
"Nói."
Tô Tinh Thần có chút rối rắm nho nhỏ: "Anh còn không có nói cho tôi biết anh có bạn gái chưa đâu?"
Ánh mắt Lục Hành Chỉ đều không có đưa cho cô, trực tiếp đem sổ khám bệnh cho cio: "Đi bên ngoài tìm y tá truyền nước đi."
Tô Tinh Thần nhìn vào hồ sơ bệnh án được đưa qua, chần chừ hai giây nhìn về phía Lục Hành Chỉ, suy nghĩ lại nói: "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng sao?"
"Hỏi."
"Anh biết nấu ăn sao?"
Lục Hành Chỉ: "...... Đi ra ngoài đi."
Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, cau mày nhìn anh: "Nếu nói là không biết, vậy anh thiếu một người bạn gái có thể nấu cơm, anh nói đúng chứ?"
Lục Hành Chỉ đã ngồi lại vào vị trí của mình, tùy ý Tô Tinh Thần nói như thế nào cũng không phản ứng.
Anh là lần đầu tiên gặp được một bệnh nhân... điên khùng như vậy.
Tô Tinh Thần ghé vào cửa, còn muốn nói cái gì, liền nhìn thấy có y tá vội vội vàng vàng đi tới: "Bác sĩ Lục, đường Ninh Viên bên kia xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, người bệnh lập tức đến, phải tiếp tục chuẩn bị phẫu thuật."
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ hơi chau mày, trầm mặc gật đầu.
Chưa đầy năm phút, tất cả những người xảy ra tai nạn xe cộ đều được đưa đến bệnh viện. Bệnh viện đang trong tình trạng hỗn loạn. Có quá nhiều người bị thương trong vụ tai nạn, và ba người trong số họ đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Bác sĩ Lục, bên này còn có một người."
Lục Hành Chỉ đi qua, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ thấp giọng nói: "Chuẩn bị phẫu thuật."
"Vâng."
Bác sĩ, y tá đều bận rộn, chuẩn bị tốt nhất cho cuộc đua với thời gian.
Trong đêm lạnh lẽo này, Tô Tinh Thần nhìn vào bóng dáng bước đi vội vàng rời khỏi, duỗi tay sờ sờ cái trán nóng hổi của mình, xoay người đi về phía bên kia.
*
Tô Tinh Thần ngồi trên băng ghế. Những chiếc ghế trong sảnh bệnh viện đều thuộc về cái loại lạnh lẽo này. Vừa ngồi xuống cô liền nhịn không được hít một hơi.
Ở đây vắng lặng, ở cách cô không xa, có một đôi tình lữ ngồi dựa sát vào nhau.
Người con gái đang truyền nước, có lẽ cũng bị cảm, vẫn luôn làm nũng với bạn trai.
"Đầu em rất nặng a."
"Kia dựa vào anh ngủ một lát đi?"
Cô gái lẩm bẩm nói: "Vừa rồi y tá kia đâm kim rất đau."
Người con trai cười cười, cầm tay bạn gái an ủi: "Vậy anh thổi thổi cho em nhé."
"Ngoan a, truyền xong thì hết cảm mạo." Nói, anh ta duỗi tay xoa xoa đầu bạn gái.
Cô gái dựa vào ngực chàng trai, hai người dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Tô Tinh Thần ở cách đó không xa nhìn, yên lặng cảm thấy có chút chua xót. Cô nhếch môi cười cười, người trẻ tuổi yêu đương thật sự rất thuần khiết.
Cúi đầu nhìn bàn tay truyền nước của mình, mu bàn tay đã lạnh phát tím, Tô Tinh Thần gửi một tin nhắn cho Trần Phái Nhĩ: "Bị sốt, đang truyền nước."
Trần Phái Nhĩ lập tức gọi điện thoại: "Ở Bệnh viện Nhân Dân số 1?"
"Đúng vậy."
Trần Phái Nhĩ nga thanh: "Mình lại đấy đón cậu nhé."
"Ừm, nhưng mà mình lái xe đến đây."
Trần Phái Nhĩ hiểu rõ: "Mình bắt xe đến là được chứ gì, cậu hiện tại mới vừa truyền nước hả?"
"Đúng vậy."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Thần nhắm mắt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, loáng thoáng có thể nghe được các hộ sĩ nói chuyện.
"Quá thảm rồi."
"Người bệnh vừa mới đưa lại đây vì tai nạn xe sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa vẫn là ba người, nghe nói là bởi vì đèn giao thông có vấn đề."
Y tá nọ tiếc hận: "Còn tưởng rằng đêm nay có thể thảnh thơi một chút đâu, không nghĩ tới lại bận như vậy."
"Chúng ta còn tốt, bác sĩ Lục thật sự mệt mỏi, ban ngày hai ca phẫu thuật, buổi tối còn có."
"Đúng vậy, đau lòng."
Một y tá khác cười cười: "Đau lòng a, đau lòng liền đến trước mặt bác sĩ Lục cho anh ấy chút ấm áp a."
Người kia khịt mũi: "Tôi không dám, bác sĩ Lục quá lãnh, tôi sợ đem chính mình đông cứng."
Tô Tinh Thần nghe, nhịn không được mở mắt nhìn về phía hai y tá trực ban nói chuyện bên kia, cong môi cười cười, ở trong lòng tỏ vẻ tán đồng.
Là có chút lãnh, nhưng mà, cô lại chỉ thích cái loại lãnh như vậy.
Lãnh mới hảo chơi, sau này lãnh trở nên nhiệt tình, cái sự tương phản giữa hệ cấm dục lúc sau trở nên không cấm dục, cô vô cùng chờ mong.
Khi Trần Phái Nhĩ đến, Tô Tinh Thần đang truyền chai nước cuối cùng. Một lúc sau, truyền xong rồi, hai người về nhà nghỉ ngơi.
*
Khoảng 10 giờ, Lục Hành Chỉ từ phòng phẫu thuật ra, ca phẫu thuật của bệnh nhân đã hoàn tất.
Anh cởi bỏ khẩu trang cùng quần áo. Sau khi vừa rửa tay, liền gặp cô y tá dẫn Tô Tinh Thần lại đây tìm anh.
"Bác sĩ Lục, đây là vị Tô tiểu thư bảo tôi đưa cho ngài." Cô ấy mỉm cười đem ly trà sữa ấm áp đưa lên, bên trong vẫn còn nóng.
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ khẽ nhíu mày: "Tô tiểu thư?"
"Đúng vậy, chính là người vừa mới tìm anh khám bệnh, cô ấy mua lại đây bảo tôi sau khi anh phẫu thuật xong thì đưa cho anh." Cô ấy cười cười: "Bởi vì không biết anh chừng nào thì kết thúc, cho nên Tô tiểu thư dặn tôi hâm nóng lại cho anh sau khi anh ra ngoài, hiện tại vẫn còn nóng đấy."
Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm ly trà sữa kia hai giây, nhẹ ân: "Cảm ơn."
Sau khi trở lại phòng trực ban, Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm ly trà sữa một lúc lâu, sau đó đạm thanh cười, đem ly trà sữa để ở một bên. Cho đến lúc lạnh rồi, anh đều không có động qua.
......
"Cậu nói cái gì?" Trần Phái Nhĩ khó có thể tưởng tượng vào chính mình lỗ tai mình: "Cậu chỉ đi khám bệnh thôi, liền tìm được bạn trai?"
Tô Tinh Thần vô ngữ liếc nhìn cô ấy một cái: "Là coi trọng một người, còn không phải bạn trai."
Trần Phái Nhĩ nga thanh: "Cậu chỉ nhìn một cái liền thích?"
"Cậu không biết có cái câu gọi là nhất kiến chung tình?"
Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, nhìn vào khuôn mặt của cô ấy bây giờ, không thể giải thích hết được sự ngạc nhiên.
Chuyện nhất kiến chung tình, đương nhiên rất nhiều... Nhưng phát sinh ở người bên cạnh cô, hiện tại mới xuất hiện một người.
Cô vẫn chưa hết hy vọng, hỏi lại một lần nữa: "Thích thật?"
Tô Tinh Thần nhướn nhướn mi: "Thích thật." Nghĩ đến gương mặt người nọ, cùng bộ dáng lúc đối mặt với cô, Tô Tinh Thần liền cảm thấy thích.
Cong cong khóe môi, cô nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Cậu nói bác sĩ sẽ thích dạng con gái gì nhỉ?"
Trần Phái Nhĩ: "???" Cô như thế nào biết?!
Nhưng nhìn bạn tốt đang lâm vào trong yêu say đắm, Trần Phái Nhĩ quyết định, nhất định cô phải giúp đỡ một tay giúp vị độc thân hai mươi sáu năm bên cạnh theo đuổi đàn ông!
"Tới tới, chúng ta tới thương lượng một chút xử lý như thế nào, vị bác sĩ kia tên là gì?"
Tô Tinh Thần mắt mắt sáng ngời, vội vàng trả lời: "Lục Hành Chỉ."
Sau khi nói xong, cô còn nhịn không được bổ sung một câu: "Rất êm tai đúng hay không?"
Trần Phái Nhĩ: "......"
Hồ nghi nhìn chằm chằm người trước mắt, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Cậu thật sự liền... thích người ta thế sao?"
"Bằng không đâu?"
Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có gì, cũng chỉ biết một cái tên?"
"Đúng vậy, anh ấy không nói gì khác nhiều." Về điểm này, Tô Tinh Thần cũng tỏ vẻ thực bất đắc dĩ a.
Cô suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà mình có vũ khí bí mật."
"Cái gì?" Trần Phái Nhĩ tò mò xem cô.
Tô Tinh Thần cười hắc hắc nói: "Mình vừa mới bỏ thêm Wechat của một y tá trong khoa bác sĩ Lục."
"Người ta vì sao lại nguyện ý thêm cậu?"
Tô Tinh Thần cúi đầu tìm WeChat của y tá nọ, thuận miệng đáp lời: "Cô ấy nói cô ấy là fans của mình."
Nghe vậy, Trần Phái Nhĩ khó tin nhìn cô nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Lợi hại."
Tốc độ này cô chỉ có thể là cúng bái!
"Vậy cậu chuẩn bị theo đuổi người ta như thế nào?"
Tô Tinh Thần nghiêng đầu suy nghĩ: "Đưa hoa?"
Nhìn thần sắc Trần Phái Nhĩ không thể tiếp nhận, cô suy nghĩ một lát lại nói: "Đưa cơm?"
Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, đánh giá cô nửa ngày nói: "Khả năng cậu đem chính mình đưa qua đi có lẽ sẽ bắt lấy vị bác sĩ Lục kia nhanh hơn đấy."
Tô Tinh Thần: "......"
Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu nhìn chính mình, từ trên sô pha đứng lên, tâm tình sung sướng nhìn Trần Phái Nhĩ, đồng ý nói: "Ý kiến hay!"
Trần Phái Nhĩ: "......"
Bệnh tâm thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.