Edit: xuanruan
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
[*thâm trầm: sâu sắc và kín đáo, không dễ dàng để tâm tư, tình cảm cũng như ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài.]
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc khiến bầu không khí xung quanh tĩnh lặng đến quỷ dị.
Diệp Hiểu Tư tim vẫn luôn duy trì tốc độ hơn 100 nhịp/1p, mặc dù ý thức được nên nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí như vậy. Nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Oanh!" Một tiếng sấm nổ bên tai, một tia sét xẹt qua trên bầu trời.
Diệp Hiểu Tư nhận thấy người bên cạnh thân hình rõ ràng đang run lên, có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương. Tuy rằng không mở miệng hỏi thăm, nhưng lại thoáng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Lại cảm nhận được động tác của Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương vì sự quan tâm nhỏ này mà cảm thấy ấm áp.
Người bên cạnh này tuy không nói nhiều, nhưng luôn làm cho mình cảm nhận được sự săn sóc của cô ở những chi tiết nhỏ nhất, giống như người kia.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đạo thân ảnh màu trắng, khóe miệng vốn hơi gợi lên càng lúc càng cao hơn. Nhan Mộ Sương ôn nhu hỏi, "Em không phải đi đều sẽ bị lạc đường sao, làm sao tới đây được?"
"...." Diệp Hiểu Tư 囧.
Không nhận được câu trả lời, Nhan Mộ Sương hơi hơi quay đầu nhìn vẻ mặt của người kia. Nhịn không được nâng tay nhéo nhéo má của Diệp Hiểu Tư, "Làm sao em luôn đáng yêu như thế a?"
= = đáng yêu...
Khóe miệng hơi hơi run rẩy, Diệp Hiểu Tư qua một lúc lâu mới nói, "Em ngày nào cũng phải đến Ẩn Tu Lâu học, làm sao có thể lạc đường được."
Đáng yêu gì gì đó, Diệp Hiểu Tư giả vờ không nghe thấy. Đến cả phòng học của mình mà còn lạc đường thì mình thật sự không muốn sống nữa.
"Ha ha, quả nhiên..."
"..."
Trong cơn mưa lớn, cảm giác khi cùng nhau che chung một chiếc ô, khiến Diệp Hiểu Tư đột nhiên thấy khoảng cách giữa mình với người bên cạnh này thật gần.
Sau "sự kiện tặng ô" ngày đó, quan hệ của Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương càng thêm thân mật. Dù là ban ngày hay ban đêm, hay khi ở trên sân thượng ngắm sao chủ đề nói chuyện cũng nhiều hơn.
"Ngày mai phải phỏng vấn rồi đó." Nhan Mộ Sương ngồi trên cuốn tạp chí thật dày, tay hướng ra sau chống lấy thân thể, ngửa đầu cẩn thận tìm chòm "Bắc đẩu cửu tinh" mà Diệp Hiểu Tư nói tới, miệng mang theo nụ cười thản nhiên nói.
"À... Chị đừng phỏng vấn em." Người vốn đang có chút hăng hái ngắm mấy chòm sao cách đó không xa, nghe vậy sửng sốt, một giây sau lập tức cảm thấy khẩn trương.
"Vì sao a?" Người đang ngửa đầu sau khi nghe thấy câu nói này thực nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, vẻ mặt không hiểu.
"..." Diệp Hiểu Tư một trận do dự, tiện đà mở miệng, "Sẽ khẩn trương."
Nhan Mộ Sương nhất thời cười đến không thể ngừng lại, tiếng cười tao nhã trong bầu trời đêm lạnh dường như rất có hương vị. Sau đó nói một câu khiến Diệp Hiểu Tư cảm thấy bất đắc dĩ, "Vậy chị lại càng muốn phỏng vấn em."
Uy, nữ nhân này sao lại như vậy a, sao lại có thể có một mặt nghịch ngợm như vậy, quả thực là phúc hắc mà.
Diệp Hiểu Tư tự giác biết phản đối vô hiệu đành tự than thầm trong lòng.
Sau khi trở lại ký túc xá, nằm ở trên giường, càng nghĩ càng khẩn trương, nổi lên cảm giác vô lực lan khắp toàn thân, mang theo tâm trạng bối rối này mở QQ lên.
Diệp Hiểu Tư: tỷ, em khẩn trương.
Nghiêm Thiều Nguyệt mồ hôi: tại sao lại khẩn trương?
Mặt buồn rười rượi, tay gõ vào di động rất nhanh, Diệp Hiểu Tư trả lời: ngày mai cần phỏng vấn vào Hội Học Sinh. 55555, nàng nói muốn tự mình phỏng vấn em, T_T.
Đối với loại phản ứng này đã thành thói quen, Nghiêm Thiều Nguyệt bĩu môi: như vậy thì có gì mà khẩn trương, em thật không có tiền đồ.
Diệp Hiểu Tư: Mắng cái gì, em quả thật rất khẩn trương. Em vốn đã sợ phỏng vấn rồi mà nàng còn muốn đích thân phỏng vấn, 55555...
Nghiêm Thiều Nguyệt: phỏng vấn vào Hội Học Sinh, rất đơn giản, chỉ là trò chơi đùa kiểu nàng hỏi em đáp thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dưỡng đủ tinh thần tán gái ha.
Diệp Hiểu Tư:... Được rồi, vậy em logout.
Nghiêm Thiều Nguyệt: được rồi, ngủ ngon.
Diệp Hiểu Tư: ngủ ngon.
Logout QQ, Diệp Hiểu Tư để điện thoại qua một bên, gối đầu lên tay, nhắm mắt lại nhưng không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Cô lại vì theo đuổi một nữ nhân, phá vỡ đi bao nhiêu nguyên tắc của bản thân.
Vẫn cho rằng, mình nhất định sẽ không gia nhập cái Hội Học Sinh bỏ đi kia. Ấy vậy mà ngày mai, chính mình lại đi phỏng vấn bộ lễ nghi.
Lại cũng cho rằng cuộc sống đại học của cô sẽ trôi qua một cách đơn giản. Bây giờ xem ra cũng không thể như vậy rồi!
Thế nhưng cái giá như vậy, miễn cưỡng như vậy, rốt cuộc có đáng hay không? Haizz....
Không kiềm chế được phát ra một tiếng thở dài, trong đêm yên tĩnh lại có vẻ thập phần rõ ràng.
"Làm sao vậy?" Khang Quả Duy hôm nay phá lệ cất máy tính nằm trên giường từ sớm, sau khi nghe thấy tiếng thở dài, nhịn không được mở miệng hỏi.
Bằng hữu này, luôn sẽ ở trong lơ đãng mà toát ra một cỗ bi ai tang thương.
"Hả? Không có việc gì." Hoàn toàn theo bản năng trả lời, cô đã thành thói quen ở xung quanh của mình dựng lên một lớp lá chắn, cự tuyệt bất luận người nào tìm cách chạm vào.
"..." Trong bóng tối, Khang Quả Duy bất đắc dĩ cười cười.
Bằng hữu này, luôn có dạng ý thức phòng bị, đem tâm sự chôn thật sâu không nguyện nói ra chút nào.
"Đúng rồi, cậu đã nghĩ qua muốn vào ngành nào chưa?" Tựa hồ ý thức được phản ứng của mình có điểm quá mức mẫn cảm, Diệp Hiểu Tư che dấu mở miệng hỏi.
"Nga, văn phòng a, còn cậu, có vào không?" Đương nhiên hiểu được ý đồ của Diệp Hiểu Tư, Khang Quả Duy thực nể tình đáp, tiện đà hỏi ra một câu hỏi không cần hỏi nàng cũng biết được đáp án.
Diệp Hiểu Tư khép kín như vậy, đối với người không quen vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lùng. Đối với việc của trường, học lớp cũng đều một bộ dạng thờ ơ, thì làm sao có thể muốn tham gia vào Hội Học Sinh.
Thế nhưng lần này Khang Quả Duy sai lầm rồi.
"Có chứ, bộ lễ nghi." Người nằm trên một cái giường khác ngữ khí thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
"Hả?!"
Khang Quả Duy là bị hù cho kinh sợ, Diệp Hiểu Tư lại muốn tham gia Hội Học Sinh, hơn nữa còn gia nhập... Ngành khó chịu như vậy.
Ngày hôm sau, khiến hai người khi bước vào phòng họp lớn chuyên dụng của Hội Học Sinh thì bị hoàn cảnh trước mắt làm cho sợ hãi, phòng họp lớn như vậy mà chật kín người.
"Bạn học là muốn ghi danh sao?" Một gã nam sinh sau khi nhìn thấy Khang Quả Duy mắt liền sáng lên, bước nhanh lên phía trước, hết sức ân cần nói.
Diệp Hiểu Tư thầm liếc mắt.
Hỏi vậy không phải là phí lời à? Tới nơi này không phải báo danh thì tới để làm chi? Phá đám hay sao?
Khang Quả Duy tuy rằng không thích nam sinh này dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhưng ở trên mặt vẫn duy trì mỉm cười "Đúng vậy."
"Vậy, có phải muốn báo danh vào ban thư ký không?" Nam sinh phi thường kích động nói, truyền đơn trên tay cũng lấy ra đưa cho nàng.
Rất lễ phép tiếp nhận truyền đơn, Khang Quả Duy mở miệng nói, "Xin hỏi học trưởng, muốn báo danh văn phòng cùng bộ lễ nghi ở nơi nào?"
"A?" Nam sinh bởi vì Khang Quả Duy tiếp nhận truyền đơn mà lộ vẻ tươi cười mặt liền cứng lại, tiện đà có chút nói lắp hỏi, "Em... em muốn báo danh vào văn phòng cùng bộ lễ nghi ư? Kỳ thật ban thư ký của chúng ta..."
Diệp Hiểu Tư mặt nhăn nhíu mày, rốt cục không kiên nhẫn nói, "Vị học trưởng này, chúng em chỉ muốn biết chỗ báo danh vào văn phòng cùng lễ nghi bộ."
Ánh mắt rốt cục cũng nhìn vào người mình vừa coi là không khí này, nam sinh mang theo ánh mắt tức giận, bỗng nhiên một trận xấu hổ, rốt cục chỉ chỉ vào cái bàn cách đó không xa, "Các em điền vào đơn này, sau đó từ nơi này đi ra ngoài, phòng thứ hai phía bên trái chính là chỗ báo danh bộ lễ nghi cùng văn phòng."
"Cám ơn." Thản nhiên nói, Diệp Hiểu Tư không tiếp tục để ý người này nữa, mà đi đến trên bàn phía trước rút ra hai tờ đơn, đưa cho Khang Quả Duy.
Khang Quả Duy cười cười, tiếp nhận tờ đơn rồi từ trong túi lấy ra bút điền vào, sau đó cùng Diệp Hiểu Tư ra khỏi phòng họp, không có ý quay đầu lại nhìn nam sinh vừa rồi.
"Chà chà, yêu tinh a, vừa tới liền hấp dẫn nam nhân." Diệp Hiểu Tư cầm tờ đơn, lộ ra một nụ cười xấu xa trêu ghẹo nói
"Hứ, cậu là đang ghen tị a."
"Không phải đâu, tớ không có ghen tị, ha ha."
Khang Quả Duy nhìn Diệp Hiểu Tư đang cười đến hân hoan, lộ ra một ánh mắt mị hoặc cười, "Trừ phi, cậu là đang ghen sao?"
Lông mi nhẹ nhàng run lên vài cái, Diệp Hiểu Tư vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Biết vì sao trên trời có bò đang bay không?"( Nguyên văn: "知道为什么天上有牛在飞吗?" xuất phát từ câu 天上有牛飞,地上有人吹 ý là 吹牛: nói phét, chém gió)
Liếc mắt, không thèm để ý đến lời trêu chọc của Diệp Hiểu Tư, Khang Quả Duy đi vào gian văn phòng kia, sau khi nhìn thấy vài người ngồi bên trong thì lặng đi một chút.
Vị học tỷ ngồi ở giữa kia, không phải là người dẫn đường cho các nàng ngày đó sao?
Diệp Hiểu Tư nhìn Khang Quả Duy đi vào văn phòng, dần dần thu hồi nụ cười trên mặt, tiếp theo vẻ mặt liền buồn rầu.
Từ lúc ra khỏi ký túc xá cô đã bắt đầu khẩn trương rồi, vô luận cố gắng bình ổn tâm tình như thế nào cũng không có tác dụng.
Bây giờ...
Cô có thể rút lui không?
Nhan Mộ Sương sau khi nhìn thấy Khang Quả Duy, trên mặt như cũ vẫn bình tĩnh như nước, trong con ngươi lại hiện lên tia tiếu ý.
Nữ sinh này đã đến đây, vậy thì đứa nhóc đáng yêu kia hẳn là cũng đến rồi.
Giương mắt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Lấy điện thoại di động ra nhắn cho Diệp Hiểu Tư: "Ngốc, đứng ở cửa để làm chi? Còn không tiến vào."
A? Lần này trốn không thoát rồi! Nhìn thấy tin nhắn này, Diệp Hiểu Tư một trận buồn bực, mày gắt gao nhíu lại, hung hăng thở sâu vài cái, rốt cục cũng bước vào văn phòng.
Vừa nhìn qua, liền nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười có chút ôn nhu.
Đảo đảo mắt, có chút ngượng ngùng dời tầm mắt của mình ra chỗ khác, Diệp Hiểu Tư trên mặt bỗng nóng lên.
Khang Quả Duy đã ngồi trước một cái bàn khác bắt đầu phỏng vấn, Diệp Hiểu Tư đi qua đứng xem ở một bên, lại vẫn cảm nhận ánh mắt của Nhan Mộ Sương đang nhìn mình.
Không tự chủ được quay đầu lại nhìn Nhan Mộ Sương, cùng nàng đối diện vài giây, ai ya... sau đó liền cầm tờ đơn đi qua.
Hết cách rồi, ai bảo Nhan Mộ Sương chính là cố chấp như vậy đây, ánh mắt rõ ràng muốn nói: tiểu tử kia còn không mau đi qua đây!
Tiếp nhận tờ đơn Diệp Hiểu Tư đưa tới, lại nhìn thấy vẻ mặt mềm nhũn của Diệp Hiểu Tư nổi lên một trận mềm lòng, buông tờ đơn từ trên ghế đứng lên, đi đến một bên, hướng tới người nọ ngoắc tay ý bảo cô cùng đi qua.
Thực ngoan ngoãn đi qua, nhưng tim lại như trống đánh, Diệp Hiểu Tư nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
"Được rồi, chị ở đây phỏng vấn em, đừng khẩn trương nha." Nhẹ nhàng nói, cố gắng làm người trước mặt bình tĩnh hơn một chút.
Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, sau đó trừng to mắt nhìn Nhan Mộ Sương, chờ phỏng vấn đề mục.
"Ân, tên, tuổi, giới tính?"
"..." Diệp Hiểu Tư mặt nhăn nhíu mày, nhìn nhìn nàng, "Những điều này chị đều biết rồi mà?"
"..." Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ, "Được rồi, vậy em nói xem vì cái gì muốn gia nhập bộ lễ nghi?"
"A?" Đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, rốt cục mở miệng, "Chị ở đâu thì em ở đó."
Nhan Mộ Sương sửng sốt, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.
Khang Quả Duy đã sớm phỏng vấn xong, lặng lẽ đi qua nghe lén cũng ngây ngẩn cả người, ở trong lòng càng thêm xác minh một sự thật:
Quả nhiên, bạn học Diệp Hiểu Tư thật ra rất thâm trầm
__________________________________________
Tui mới đào một hố mới =]]]] là ''Gần ta từng chút một'' có gì mấy bạn ghé qua đó chơi nhaaa W(●'ω`●)W