Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong một biệt viện cô
tịch.
Đây là nơi Chu phu nhân cho A Kim ở, phi thường thích
hợp để dưỡng bệnh, vì nó ở nơi hẻo lánh, thực yên tĩnh. Ngẫu nhiên nghe thấy
tiếng mèo kêu đầu tường. “Meo meo” hai tiếng sau đó nhảy xuống tường đi theo
một lối tắc ra ngoài, đó mới là nơi náo nhiệt.
Từ lúc A Kim vào ở, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can có
đến thăm tượng trưng một lần sau đó liền không có khách nữa. Nghe bà lão cứ
cách ha ba ngày lại đến quét dọn nói, các di nương không được sủng ở Chu gia
mỗi thế hệ đều được an bài ở nơi này, về sau chỉ có thể ôm hận mà chết tại đây,
vì thế đương nhiên sẽ không có ai đến đây, đây quả thực là lãnh cung của Chu
gia.
Nơi này mặc dù bị mọi người sở vắng vẻ, nhưng may mắn
ánh trăng ấm áp cùng tia nắng mặt trời cũng không vắng vẻ nơi này.
A Kim thủy chung giống một tiểu nàng dâu nhẫn nhục
chịu đựng, không oán không giận. Giống như sáng nay lúc đến bảo khố, đám nữ
nhân đều thỏa mãn lựa chọn trang sức rời đi, Chu phu nhân lại nói với nàng:
“Ngươi còn không phải người Chu gia, theo gia quy Chu gia không thể ngươi dùng
đồ trong bảo khố. Ta xem làm thế này được không, vì không cho người ngoài chê
cười, ta liền đem Hoàng Kim khuyên tai của ta tai cho ngươi mượn.” Tuy nói thế nhưng
Chu phu nhân lại cho Doãn Tâm Đường chọn đồ trang sức vô cùng quý báu.
A Kim nhìn bạch ngọc hoàn trong tay, tính chất tinh
thuần, cũng vật quý báu, nếu không phải là vật định hôn chỉ sợ cũng sẽ phải thu
về bảo khố! Trăng lên đầu cành liễu, giờ phút này đã là canh hai.
Thắp một ngọn nến hơn nữa có ánh trăng phụ trợ, A Kim
ngồi trên bàn vẽ trước cửa sổ. Bởi vì mặt bàn nhỏ nên chỉ có thể dùng trang
giấy nhỏ để vẽ. Cũng may nàng không hay vẽ tranh chỉ là có hiểu biết sơ, tùy
bút một chút đã cho ra bức tranh rất sống động.
“Nơi ngươi ở giống như nơi ở của hạ nhân Chu gia a!?”
A Kim lập tức ngừng bút, quay đầu lại. “Ngươi thế nào
lại tới nữa?” Chút cũng không bị dọa đến.
Tống Trì nhìn nàng, nhưng cười không nói.
“Không có việc gì liền cút cho ta!” Nàng đau não, nàng
mới sẽ không giống mấy cô nương ngốc say mê gương mặt tươi cười này của hắn.
“A Kim Kim......” Mĩ thiếu niên
khuôn mặt tươi cười liền suy sụp thành bộ dáng khóc hề hề thật
đáng thương.
“Đừng có ở trước mặt ta giả ngây giả dại! Còn có, gọi
ta là sư tỉ.” Nàng tức giận nói.
“Ta không muốn!” Tống Trì rất tức giận mỗi khi nàng
nhắc nhở hắn nhỏ hơn nàng, phản bác nói:“Nếu xét theo thứ tự nhập môn, ngươi
nên gọi ta một tiếng ‘Sư ca’ mới đúng.”
“Ngươi là con trai sư phụ không tính là đồ đệ. Sư phụ
nói tuổi ta so với ngươi chính là sư tỉ.” A Kim cố giữ vững lạnh lùng nói. Cũng
khó trách hắn luôn nháo loạn, tính tình như tiểu hài tử, bởi vì sư phụ sau khi
nhận nàng thì cũng không nhận đồ đệ nữa, nên Tống Trì vĩnh viễn sẽ không được
làm se ca.
Vốn là một tiểu viện yên tĩnh lúc này thật ồn ào.
“Kim Kim, A Kim Kim,
tiểu Kim Kim, lượng Kim Kim......”
Tống Trì lại bắt đầu ngứa da. “Cha ngươi rõ ràng là ‘Thiên Long Bang’ có tiếng
thiết diên vô tư, đạo đức tốt, làm sao có thể đặt cho ngươi cái tên Bái Kim (ham
tiền). Bất quá, không quan hệ, ngươi cứ việc Bái Kim, tiền
của ta toàn bộ đều cho ngươi!”
“Ngươi thực ầm ỹ nha! Câm miệng! Ai thèm tiền của
ngươi? Bản cô nương nuôi sống chính mình.” A Kim mắng. Hắn làm rối loạn nơi yên
tĩnh này của nàng đã là tội không thể tha, còn dám lấy tên của nàng ra chế
giễu, thật sự là lâu lắm không bị nàng chỉnh, nếu không phải vội vã hoàn chỉnh
bức họa, nàng xác định sẽ không tha cho hắn!
“Kim Kim, ngươi không cần không để ý tới ta!” Hắn
không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nàng không để ý tới hắn.
Nàng chính là không để ý tới hắn, chính là chuyên chú
miêu tả Doãn Tâm Đường trên bức họa, cũng không lâu sau, một khuôn mặt rất
thanh lệ sống động liền xuất hiện trên giấy, thủy mâu sinh động, khí chất uyển
chuyển hàm xúc, cho dù là người chỉ nhìn qua Doãn Tâm Dường một lần cũng có thể
nhận ra được.
Tống Trì quả thực lẳng lặng xem nàng, kỳ thực hắn
thích nhất là xem dáng vẻ nàng lúc vẽ tranh. Có thể bừa bãi thưởng thức đường
cong từ trán tới cổ, đó là bộ phận hấp dẫn hắn nhất của nàng, mỗi lần xem, hắn
đều sẽ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, có một cỗ xúc động tưởng...... Muốn ăn
nàng!
Không hiểu, hắn tự đánh chính mình một bạt tai. Hắn cư
nhiên nghĩ sẽ khinh bạc sư tỉ bảo bối của hắn......
“Ngươi làm sao điên lại đánh chính mình?”
Nàng lãnh liệt chất vấn chống lại ánh mắt có chút mê
huyễn của hắn. Hắn đương nhiên không dám nói thật, chỉ có thể giậtgiật khóe
miệng, cười nói:“Ngươi quả nhiên chú ý tới ta đúng hay không? Có thể thấy được
ngươi vẫn là quan tâm ta.”
“Quả nhiên là ngây thơ nhàm chán tiểu quỷ!”
“Ta mới không phải tiểu quỷ, tiểu quỷ sẽ tưởng đối với
ngươi......” Câu nói kế tiếp không thể nói a! Hắn lộ ra cười khổ.
“Cái gì?” Nàng ngước mắt nhìn phía hắn, là ánh mắt tỷ tỷnhìn
đệ đệ.
“Quên đi!” Tống Trì nhất thời không nói gì: Tâm không
hiểu sao nổi lên gợn sóng, suy nghĩ tính toán trong lòng. Hắn hẳn là vị thiên
chi kiêu tử lại cố tình muốn đi con đường tình cảm gập ghềnh này.
Lúc này trên đường cái, vang lên tiếng gõ mõ cầm canh,
đã là canh ba.
“Ngươi trễ như vậy tới tìm ta, tốt nhất có lý do chính
đáng.” A Kim vừa thu bút vừa hạ lệnh đuổi khách.
“Đương nhiên là có.” Tống Trì thở phào nhẹ nhõm, hạ gò
má nhất ngẩng, đối nàng nháy mắt mấy cái, thần khí thật sự.“Cam đoan ngươi có
hứng thú biết.” Mặc kệ, dù sao cổ nhân đều nói “Liệt nữ sợ triền lang”, hắn
triền định nàng chuyện gì? Tuy rằng thường thường hắn
không ngại đeo bám người khác nhưng năng lực thật không thể khinh thường nha.
“Kim Kim,” Hắn thừa cơ ngồi sát vào thân thể nàng,
thần bí đè thấp tiếng nói, “Ngươi tuyệt đối không thể ngờ được, ChuDuẫn Can
không phải là do Chu phu nhân sinh, Chu phu nhân là người tái giá, mẹ kế hắn
a.”
“Cái này thật sự không thể tưởng tượng được.” Đôi mi
thanh tú nhíu lại, A Kim lại nói.“Ngươi lại là làm sao mà biết được?”
“Ngươi hiện tại biết tầm quan trọng của ta rồi chứ!
Lúc trước ngươi thấy ta trà trộn vào Chu gia trang, thấy ta như thấy quỷ hại
tâm ta bị thương đến giờ còn chưa có khỏi hẳn đâu. Kỳ thực ngươi không có ta
căn bản là không thể làm được gì! Ai muốn cùng một nàng dâu sợ đầu sợ đuôi tâm
sự chứ? Ta thì khác…Oa a!” Tống Trì nhảy dựng lên tay che đùi, cái này xác định
sẽ bầm một mảng rồi.
“Ngươi có can đảm thì nói lại a!?” A Kim ra tay hung
hăng nhéo đùi hắn một phen.
“Ngươi mưu sát chồng a!” Hắn thật muốn khóc.
“Còn dám nói lung tung?” Nàng hung tợn trừng mắt hắn.
“Được rồi! Được rồi!” Hắn vẻ mặt cầu xin đi đến ngồi
trên giường, miệng vẫn nói thì thầm: “Đem bộ dạng này mà đối phó với Chu Duẫn Can,
làm không tốt không chừng hắn sẽ yêu thương ngươi, nữ nhân dã man này.”
“Có lẽ ta thực sự sẽ làm như vậy.” Nàng dùng ánh mắt
khiêu chiến nhìn hắn, hắn lập tức không nể mặt.
“Không cho! Không cho! Ta không cho!” Chủ nghĩa cá
nhân của hắn rất mạnh mẽ, không muốn người khác cũng tinh mắt như hắn. “Biểu
tình này của ngươi chỉ một mình ta được thưởng thức.” Hắn bá đạo nói.
“Biến thái!” Nàng mở miệng mắng, “Cũng chỉ có ngươi
mới có thể kích ta làm ra bộ dáng ác liệt này, ngươi cho rằng ta muốn thế sao?
Ta cũng không thích mình không thể khống chế như vậy.”
“Nhưng là ta thích a!” Tống Trì cũng không trái với
tâm ý của mình, đôi mắt hoa đào mang theo muôn vạn tình ý, tha thiết nhìn chằm chằm nàng.
“Ta thích ngươi đùa giỡn bá đạo, theo đuổi chính mình muốn làm gì thì làm.”
“Tựa như ngươi giống nhau?”
“Không sai.”
A Kim đau đầu vỗ về cái trán. Không sai, Tống Trì
thiên phú dị bẩm, mới mười tám tuổi đã được thất sư phụ bát sư phụ chân truyền,
luận tư chất hắn đứng thứ nhất. Hắn xác thực đủ thông minh, đủ dũng cảm, đủ
giảo hoạt nhưng bởi vì lão sư phụ xem hắn như bảo bối nên đôi khi hắn tùy hứng
khiến người khác nghiến răng, quật cường lại bá đạo.
Mặc kệ! A Kim lại một lần nữa giở tuyệt chiêu ra với
Tống Trì -- giả ngu, làm bộ như có nghe không có biết!
Bằng không, ngươi có thể đối một cái siêu cấp da mặt
dày tùy hứng thiếu niên như thế nào?
Dù sao, con trai cưng của sư phụ! Thực không thể bắt
hắn làm thịt.
“Quên đi, không nghe ngươi vớ vẩn, ngươi nhanh nói cho
ta biết nội tình ngươi thám thính được đi!” Nàng lạnh nhạt nói.
“Kim Kim, bộ dạng ngươi lạnh lùng rất có mị lực nha!”
Hắn vẫn siêu dính như cũ, khuôn mặt mỉm cười.
“Không nói thì đi. Cút đi! Bản cô nương buồn
ngủ......” Nàng cũng không kiên nhẫn nghe hắn đông kéo tây xả.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, ta sẽ nói thôi!” Hắn
lẩm bẩm một tiếng. “Ca ngợi ngươi cũng không được, đó là lạc thú lớn nhất cuộc
đời ta nha!” Mắt thấy A Kim thực sự muốn đứng lên đánh hắn hết giận, hắn đưa
hai tay đầu hàng. “Ta nói, ta nói, là Chu Thiếu Cương nói cho ta!”
“Tiếp được đi.” Nàng giận tái mặt sắc nói.
Xem nàng nghiêm túc như vậy thật giống nhân viên đang
chấp án, Tống Trì không khỏi vừa yêu vừa hận.
Nhưng là, nàng đông lạnh thần sắc lộ ra một cỗ cự nhân
cho ngàn dặm ở ngoài bầu không khí, tại đây một khắc, cái gì đều đả động không
được nàng, cho nên hắn tốt nhất ngoan ngoãn đem lời nói thật nói ra.
“Chu Thiếu Cương uống rượu nói ra bực tức trong lòng,
nguyên lai hắn thiếu chút nữa đã thành trang chủ Chu gia trang.” Tống Trì
nghiền ngẫm nói: “Vị Chu phu nhân trước mắt tên là Trần Vũ Nhàn, là đối tượng
đính hôn từ nhỏ của Chu lão gia, nhưng về sau Trần gia chuyển đi mất liên lạc.
Vì thế phụ mẫu Chu lão gia liền cưới cho hắn một thê tử khác lúc hắn 25 tuổi.
Thế nhưng thê tử hắn sau khi sinh Chu Duẫn Can
không bao lâu thì chết. Lúc ấy Nhị nương, Tam nương đều đã nhập môn làm thiếp,
tranh nhau sinh con muốn được lên làm chính thất. Đúng lúc này đột nhiên có tin
tức từ Trần gia hi vọng Chu gia có thể thực hiện hôn ước. Vì thế Chu lão gia
liền tái giá với Trần Vũ Nhàn trở thành Chu phu nhân hiện nay. Cách năm năm sau thì
Nhị nương sinh hạ Chu Thiếu Cương.”
“Nữ nhân kia nhất định không cam lòng.” A Kim theo lẽ
thường phỏng đoán.
“Nhị nương sao? Kia đương nhiên.” Tống Trì khẽ cười
một tiếng. “Đáng thương Chu Thiếu Cương bị hắn nương ghét bỏ hai mươi năm,
nương hắn luôn oán giận hắn, nói nếu hắn có thể sớm một chút sinh ra, nàng cũng
không bị Chu phu nhân dẫm dưới chân, chính hắn có thể chia một nửa gia tài. Ai!
Khó trách Chu Thiếu Cương lôi kéo ta uống rượu giải sầu, không buồn mới lạ!”
“Chu lão gia từng bạc đãi Chu Thiếu Cương sao?” A Kim
nhăn lại mày tâm hỏi.
“Không, Chu lão gia ngược lại rất tốt với Chu
ThiếuCwong, hắn rất giống Chu lão gia, so với Chu Duẫn Can
càng thích hợp kế thừa gia nghiệp.”
“Này không phải tốt lắm sao?”
“Nhưng danh phận, luôn sai người một chút.”
“Nhàm chán! Thương trường như giang hồ bình thường tàn
khốc lại thực tế, có bản lĩnh hay không mới quan trọng, ai quản người nào sinh
ra.” A Kim nói.
“Ta cũng vậy nói như vậy cùng Chu Thiếu Cương, trong
lòng hắn không phải không rõ, chính là lải nhải nói nghe lâu khó tránh khỏi bực
mình. Hắn dự tính thỉnh cầu cha hắn đưa đến Dương Châu cùng Doãn tổng quản học
tập, tránh đi thị phi trong nhà.”
“Người thông minh, có chí khí!” A Kim bất giác đối với
hắn có hảo cảm vài phần.
Tống Trì cười nhạo. “Chu Duẫn Can kia
cứ tưởng cả đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý thì, làm không tốt thì sẽ phải
dựa vào Chu Thiếu Cương a.”
“Kia thì có hề gì? Chỉ cần bản thân hắn không biết xấu
hổ là được, ai không muốn ngồi mát ăn bát vàng cả đời?” A Kim dường như không
có việc gì nói, tựa hồ không để ý việc “vị hôn phu” cả đời sẽ làm một người nhu
nhược.
“Chẳng qua, Chu phu nhân phải dựa vào Chu Duẫn Can
sống cả đời thấy Chu Thiếu Cương phát triển thì sẽ để yên sao?” A Kim lại hoài
nghi hỏi lại, tiếp theo lắc đầu. “Chu Thiếu Cương ít nhất còn phải tôi luyện
mười năm, mười năm này Chu phu nhân sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Kỳ quái, Chu
phu nhân sao không tự mình sinh hài tử?”
“Ân! Nghe Chu Thiếu Cương nói, Chu phu nhân vừa vào
cửa đã đem Chu Duẫn Can ôm
đến bên người nuôi nấng. ChuDuẫn Can lúc
năm tuổi từng bị bệnh rất nặng, tính mệnh nguy hiểm, Chu phu nhân tự bày hương
án hướng về ông trời cầu thọ, tình nguyện cả đời sẽ không sinh đẻ chỉ cầu trời
xanh cho Chu Duẫn Can
tiếp tục làm con của nàng. Về sau, Chu DuẫnCan
quả nhiên khỏi hẳn, chuyện này Chu lão gia cảm động không thôi, khen ngợi phu
nhân hiền đức, trước mặt mọi người tuyên bố sinh tử Chu Duẫn Can là
do Chu phu nhân hướng trời xanh cầu xin, từ nay về sau không được nghị luận về
việc sinh nở của Chu phu nhân, ai vi phạm sẽ đánh hai mươi trượng trục xuất
khỏi Tô Châu.”
A Kim không khỏi lâm vào động dung.
Nàng cũng là nữ nhân, tuổi còn trẻ liền thề chính mình
cả đời không sinh dưỡng, chỉ cầu con người khác hết bệnh, nàng tự hỏi không làm
được, nhưng Chu phu nhân làm được, có thể thấy được nàng thật sự là rất yêu Chu Duẫn Can.
Chu phu nhân rất giỏi! Cao tay a! A Kim không thể
không bội phục.
Cảm xúc bội phục chỉ duy trì đến ngày thứ hai, nàng
liền muốn chém người.
Vào một ngày mát mẻ, Chu lão gia khuôn mặt tươi cười
đón người mới vào cửa, vô cùng náo nhiệt, quy củ được làm lưu loát, nghênh đón
tân sủng diễm lệ vô cùng, tuổi nàng có thể bằng nữ nhi của hắn – Uông Xảo
Băng.
Theo đuổi gần một năm, phung phí vô số ngân lượng Chu
lão gia đắc ý hái xuống đóa hoa
khuynh thành này.
Bất quá trừ bỏ Chu lão gia cao hứng, những người Chu
gia trang đi theo không ai cao hứng cả.
Các nữ nhân là ngầm nghiến răng nghiến lợi, chính là
không dám mở miệng oán trách mà thôi bởi vì Chu lão gia là người nắm quyền sinh
sát mọi người trong tay.
Người bình thường cho rằng hành động của Chu lão gia
thật không phải, gần năm mươi lại còn nạp thiếp, nhưng với cái lý do danh chính
ngôn thuận không có nam đinh thì mọi người cũng không bàn tán nhiều.
Con của hắn mặc dù không nhiều lắm nhưng có hai đứa
con trai, hơn nữa thê thiếp thành đàn, lại nạp tân sủng trẻ tuổi xinh đẹp, trừ
bỏ nói có mới nới cũ hay háo sắc thật không thể tìm ra lý do gì.
Bất quá, Chu lão gia là mặc kệ, hắn có tài có thế,
người khác có nói thì sao?
Chu phu nhân từ đầu tới đuôi đều lộ ra khuôn mặt tươi
cười ngồi ngay ngắn. Những di nương khác đứng ở một bên, cho dù ai cũng trang
điểm xinh đẹp nhưng không có ai liếc mắt nhìn các nàng một cái.
Nhị nương không nhịn được mắng một câu, “Họa thủy vào
cửa!” Chu phu nhân quay đầu liếc mắt một cái, Nhị nương nén giận, trong lòng
tính toán chừng mực để vạch trần bộ mặt Chu phu nhân. Nhị nương vào cửa Chu
gia, sinh hạ Chu Thiếu Cương, liền lập quyết tâm – kéo mặt nạ ôn nhu hiền thục
của Trần Vũ Nhàn xuống! Gần nhất, nàng lại lập quyết tâm thứ hai -- làm cho Lâm Miểu Miểu lên làm
Chu gia thiếu phu nhân. Đây là hai mục tiêu lớn nhất của nàng.
Về phần lão gia nạp tiểu thiếp, nàng ngược lại không
quá để ý, nàng có nhi có nữ, nói thực ra tâm cũng không ở trên người trượng
phu, cái nàng để ý chính là địa vị gia tộc.
Ánh mắt quét tới A Kim, nàng vẫn là bộ dáng nàng dâu,
căn bản không thay đổi! Lấy cái gì so với Miểu Miểu?
Bất quá vị Tống Trì thiếu gia tựa như đại thụ đứng ở sau nàng xem lễ…Hừ! Muốn
bắt gian tình của A Kim cùng Tống Trì cũng không phải là không thể!
Cho dù không có, nàng cũng rất vui tạo chuyện xấu cho
họ a!
Chỉ cần A Kim bị từ hôn, Chu Duẫn Can
nhiệt tình yêu thương Miểu Miểu nhất
định sẽ ầm ỹ muốn kết hôn với nàng, đến lúc đó, Chu phu nhân nếu ngăn cản, thế
nào cũng phải kéo cái mặt từ mẫu xuống.
Bởi vì không cam lòng, đời này Nhị nương nhất định đối
nghịch Chu phu nhân!
Náo nhiệt tiệc mừng sau đó là gia yến, giúp Lục nương
nhận biết mọi người trong nhà. Việc bày vốn làm vào ngày thứ hai gặp mặt cha mẹ
chồng, nhưng đã không còn cha mẹ chồng, Chu phu nhân liền đề nghị ăn bữa tối
gặp mặt, miễn cho Lục nương ngày hôm sau phải dạy sớm trang điểm chải đầu. Sau
khi nghe xong, Chu lão gia cười hơ hớ khen phu nhân hiền đức, không ghen tị người
mới. Gặp quỷ mới hiền đức! Nhị nương đáy mắt xẹt qua gian tà cuối đầu che dấu.
Bất quá, khi giới thiệu đến A Kim có điểm khó mở
miệng. Nói nàng là vị hôn thê Chu Duẫn Can,
lại như thế nào ở tại Chu gia? Nếu muốn nói rõ ràng gia thế của nàng, cũng phải
hơn một canh giờ, Chu lão gia cũng không tính nhẫn nại, hắn gấp rút cùng người
mới động phòng đâu!
Uông Xảo Băng lăn lộn chốn
phong trần liếc lạnh A Kim một cái, hiểu được nàng là một người không cần để ý
trong nhà này.
A Kim trong thần sắc xẹt qua một tia không được thoải
mái, vẫn là mỉm cười nói: “Lục nương hảo, ngươi...... Ngươi thật sự là mỹ nhân!”
Ngay cả khích lệ người khác cũng thắt lưỡi, khó trách không được người quý mến.
“Ngươi bộ dáng xinh đẹp, hai hàng lông mày anh khí,
cũng thực mê người kia!” Uông Xảo
Băng nhìn chằm chằmnàng.“Ngươi lại không
có làm sai cái gì, làm gì luôn cúi đầu, rất giống bộ dáng nàng dâu nhỏ bị ức
hiếp nha?”
“Ta...... Đối quá khứ không có trí nhớ, không biết
trước kia chính mình là cái dạng người gì......” A Kim cúi đầu che dấu đáy mắt
thoảng qua ánh sáng lợi hại, một bộ dáng đáng thương.
“Đủ! Đủ!” Chu phu nhân ra vẻ bất đắc dĩ thở dài. “Hôm
nay là ngày vui của lão gia cùng Lục nương, không cho nói lời không may hoặc
điềm xấu chuyện cũ.” Thấy thế, nàng đối loại này nàng dâu càng thêm không vừa
lòng, nghĩ rằng, nếu Doãn Tâm Đường làm thiếu phu nhân, nhất định có thể diện
hơn so với nàng.”
“Hi! Giữ cho mình -- tự làm tự chịu.” Nhị nương cười
trêu nói.
“Tốt lắm, tốt lắm, tan họp, tan họp!” Chu lão gia ăn
uống no đủ, liền gấp ôm mỹ nhân
động phòng đi.
Một đêm này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, phảng
phát qua đại sảnh sân nhà, phất qua tường cao, cũng phất qua “lãnh cung”.
Đêm nay, có hai gã tiểu tặc thừa dịp Chu gia làm việc
vui, lẫn với quan khách chui vào, khi không có ai chú ý liền trốn sau núi giả
chờ đợi thời cơ trở ra ăn cắp. Gia đình có việc vui thì sẽ có trang điểm quần
sao trang sức đắt tiền, chỉ cần trộm mấy thứ này cũng đủ sung túc nhiều năm.
Bọn họ đi lòng vòng lại đến tân phòng, xác thực trong tân phòng có nhiều thứ
rất đáng giá, nhưng vấn đề là có một đôi tân nhân đang bận bịu nay lại thêm hai
tên tiểu tặc như vậy rất rối loạn….
“Có tặc a!—người đây mau tới --” Chu lão gia bạo rống,
tân nương kinh thanh thét chói tai.
Trong sân bóng đêm đang yên lặng nay lại bừng lên,
người ra vào tấp nập, tay cầm đèn lồng tìm kẻ trộm, đuổi từ sân này tới sân
sau, lục soát từng phòng một. Dục hỏa bị đánh gãy khiến cho Chu lão gia tức sùi
bọt mép hạ nghiêm lệnh, “Bắt không được người thì đừng ai nghĩ đi ngủ!”
Vì thế, lên lên xuống xuống gà bay
chó sủa, tiểu hài tử khóc, nữ nhân kêu, nam nhân lại cười thầm trong lòng”.
Từ tổng quản, trướng phòng, hộ viện sư phụ, cho tới
mười tuổi tiểu nô, vườn đông vườn tây đều tìm nhưng hai gã tiểu tặc kia vẫn
không thấy bóng dáng.
Rốt cục, mọi người đuổi tới một góc hẻo lánh.
“Chỉ còn chỗ chưa tìm, kẻ trộm nhất định ở đây.”
“Nhưng là, nơi này chỉ ở một cái A Kim cô nương......”
“Cả nhà náo loạn như vậy A Kim có thể ngủ an tĩnh như
vậy?”.” Nô bộc phát hiện nơi đây yên tĩnh lạ thường.
“Nơi này ngay cả nô tài cũng không nguyện đến gần
kia!” Nếu không phải bị bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn tới gần nơi này.
“Mặc kệ, đi vào tìm.”
“Nhưng là, nàng dù sao cũng là vị hôn thê đại thiếu
gia......” Có chút cố kỵ.
“Không quan hệ, giải quyết việc chung.” Bị lão gia ủy
thác trọng trách Chu Duẫn Can
ngáp một cái thật to, trầm tiếng nói, thầm nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc mớ
hỗn loạn này. Hơn nữa, hắn cũng có chút bất mãn, đại thiếu gia cũng chưa ngủ, A
Kim lại tốt số ngủ như chết vậy.
Vì thế Chu Duẫn Can dẫn
đầu đi vào, đẩy ra cửa gỗ cũ kỹ, ánh nến chiếu xuống, vào cửa chỉ thấy một cái
bàn, trong đó một cái ghế còn thiếu một chân, thực sự có thể dùng nhà chỉ có
bốn bức tường để hình dung, ngay có phòng người hầu có khi còn thoải mái hơn ở
đây.
Một tấm bố rèm mặt sau đó là phòng ngủ, người ở bên
trong vẫn là không động tĩnh.
“A Kim cô nương, chúng ta muốn vào đi.”
Chu Duẫn Can
nhíu mi, vén rèm mà vào, ánh lửa từ sau lưng hắn chiếu vào bên trong, hắn như
bị định thân một chỗ, ngây người bất động.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt làm người ta thật kinh
động! Nơi A Kim ngủ thật đơn sơ không có màn gỗ trên giường, bên cạnh rõ ràng
có một thiếu niên tuấn tú – Tống Trì.
Bắt gian tại giường! Hắn thế nhưng bắt gian tại giường!
Chu Duẫn Can quả
thực điên rồi, hắn cư nhiên mang theo một đám người đến chứng thực hắn bị đeo
nón xanh!
Chưa cưới vợ đã bị đeo nón xanh một cỗ tức giận hướng
thẳng tới ót , cuồng bạo rống giận, “Đem đôi nam nữ không biết xáu hổ này
trói lại cho ta, nhốt ở sài phòng ngày mai lên quan!”
Cục diện như thế nào không khống chế được thành như
vậy?
“Ngô......” Mắt vừa mở, A Kim chỉ cảm thấy đầu hảo
trầm, hảo trầm, mắt choáng váng. Rốt cục mở hai mắt, nhìn thấy Tống Trì bình
tĩnh A Kim xúc động nhảy lên mới phát hiện bản thân đang bị trói.
“Ngươi làm sao có thể ở chỗ này? Này...... Nơi này là
sài phòng, chúng ta làm sao có thể...... Đã xảy ra chuyện gì?” Con mắt sáng
chuyên chú nhìn Tống Trì, nàng hỏi.
“Ta cũng không biết, ta tỉnh lại trước so với ngươi
không lâu......” Tống Trì nói xen lẫn lo âu. Hắn giãy dụa ngồi
dậy, hướng nàng bên cạnh đi đến, “Trước tiên để ta giúp ngươi cởi trói......”
“Không, trước đừng vọng động!” Nàng ra tiếng ngăn lại
hắn.
“Thế nào?” Tống Trì hơi nhíu mày, đại thiếu gia hắn
chưa từng bị ai ám hại! Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn ám toán người khác, hôm
nay lại......
“Trước yên lặng xem xét, biết rõ ràng đã xảy ra chuyện
gì rồi nói sau.”
“Kim Kim nhi, đều giờ phút này, ngươi vẫn là không
hoảng hốt bất loạn, thực không giống nữ nhân.” Khư! Thực không có ý nghĩa.
“Ta chỉ mong mình là nam nhân.” Đôi mắt sáng của nàng
trầm xuống.
“Ta đây làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn cùng nam
nhân thành thân.”
“Thật sự là đủ! Đều giờ phút này, ngươi còn có thể ăn
nói lung tung. Cần ta nhắc nhở ngươi lần thứ một ngàn lẻ một sao? Cha ta đã
thay ta đính hạ việc hôn nhân, chính là......” Nàng còn chưa nói xong, đã bị
hắn bốc đồng cắt đứt.
“Ta không thích nghe!” xem xét gương mặt nàng, sau một
lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói, “Ta không cần biết ngươi có hôn ước, cho dù đối
tượng là người kia, ta cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn ngươi mặc giá y (áo
cưới).”
Ngạo mạn của hắn đến giờ đã bộc lộ ra hết.
Lòng của nàng hơi nhíu chặt, không phải không cảm nhận
được sự si tình của hắn, chính là -- không thể muốn, cũng muốn không được.
Phụ thân lâm chung di ngôn, sao có thể không tuân thủ?
Trong lúc đó, ngoài cửa truyền đến thanh âm. Bọn họ
hai người tâm linh tương thông ngã vào một bên, làm bộ như hôn mê bất tỉnh,
Tống Trì đến lúc này còn không tử tế ngã vào ngực nàng, mà nàng cũng không kịp
đẩy hắn ra.
Có vài người tiến vào.
“Ai nha! Nhìn đôi cẩu nam nữ này xem, thật không biết
xấu hổ, bị bắt gian tại giường còn thân thiết như vậy.”
“Sớm nói nàng không xứng với đại thiếu gia, cửa nát
nhà tan mất trí nhớ, xứng làm thiếu phu nhân sao? Là lão gia, phu nhân nhân từ,
không giải trừ hôn ước, chính là cho nàng một lần cơ hội, ai biết......” Thở
dài liên tục.
“Như thế rất tốt, đôi cẩu nam nữ này hạ lưu vô sỉ như
thế, kinh thế hãi tục gièm pha, đại thiếu gia tức giận đến thiếu chút té xỉu,
muốn đem bọn họ xử theo pháp luật!”
“Thật tốt quá! Kể từ đó, đại thiếu gia không cần cưới
một nữ nhân không rõ thân phận......”
“Đúng vậy! Vốn mọi người đều cảm thấy đại thiếu gia
thật đáng thương.”
“Uy, ngươi đoán, đại thiếu gia sẽ cưới Doãn cô nương
hay là Lâm cô nương?”
“......”
Người đi rồi, cửa khóa lại.
Sài phòng lại yên lặng.
Hai gã nô bộc tiến vào sài phòng lúc nãy nói gì hai
người họ đều nghe rành mạch.
“Đứng lên! Ngươi mau đứng lên cho ta!” A Kim đột nhiên
nói, toàn thân tức giận.“Ta làm sao có thể với ngươi cùng nhau bị...... Bắt
gian tại giường?” Bốn chữ cuối cùng nàng khó khăn nói ra khỏi miệng.
Tống Trì thẳng thắn, thực vô tội nói: “Ta làm sao mà
biết? Tối hôm qua, ta uống một chén trà trong phòng ngươi liền bắt tỉnh nhân
sự... Ngươi cũng uống sao?”
“Có uống.” A Kim không cam lòng oán hận nói.
“Như vậy, là có người thiết hạ cạm bẫy, ý định muốn
hại ngươi?” Hắn thì thào nói, biểu cảm ngưng trọng. “Làm sao kéo theo ta xuống
nước a?! Hẳn là không có ai biết được ta sẽ đến tìm ngươi...... Cạm bẫy này ta
chỉ là vừa hảo gặp phải?” Loại ý tưởng khiến cho hắn không rét mà run, nghĩ đến
A Kim thiếu chút nữa đã bị nam nhân khác chiếm tiện nghi......
“Đáng chết! Đáng chết! Là ai? Rốt cuộc là ai?” Môi
mỏng ra vào lãnh tuyệt, hắn tuyệt không cho phép hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng
pháp luật.
“Kim Kim, ngươi không sao chứ!?”
“Ta không sao.” Nàng cười cười,
tiếng nói cũng lạnh. Nàng chưa bao giờ muốn cùng Tống Trì liên lụy quá sâu, bây
giờ ba người liên quan...... Không, bốn người thế giới trở nên rất phức tạp.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Tống Trì hỏi, muốn thoát
rất đơn giản, vấn đề là lúc này không phải thời điểm thích hợp kết thúc,.
“Ngươi thề, đây không phải trò quỷ của ngươi?” A Kim
lãnh đạm liếc hắn.
“Làm ơn, nếu ta có ý định làm ngươi hôn mê, ngươi có
thể không tổn hại sợi tóc nào mà đứng trước mặt ta sao? Ta đương nhiên sẽ thoát
sạch quần áo ngươi, trực tiếp ăn ngươi, ngươi còn có thể gả cho ai.” Hắn trả
lời sạch sẽ lưu loát.
“Tử tiểu hài tử! Bụng thật dơ bẩn miệng chó mọc không
được ngà voi, không trách được bang chủ phu nhân mở miệng liền chửi ‘Tử tiểu
hài tử’.” A Kim mắt phượng rét lạnh nhưng khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
“Đừng có nhắc đến bang chủ phu nhân của các ngươi, vừa
nghĩ đến nàng ta liền một bụng tức giận, nếu không phải do nàng ngươi cũng
không rơi vào cục diện hôm nay…”
“Hư, lại có người đến.” A Kim nghe thấy tiếng bước
chân lộn xộn, đừng nói là đến thẩm vấn “Tội phạm quan trọng” đi!