Chính Phi Của Độc Vương

Chương 29: Quân cờ yếu ớt




Editor: thuyvu
Nam nhân nằm trên mặt đất nghe thấy giọng nói của Đức Lâm, trở mình một cái, cố gắng bò dậy, dập đầu lien tục, "Công chúa điện hạ, tiểu nhân... Tiểu nhân... Là Lâm Cảnh, người không nhớ sao? Trước kia người từng đã cứu nô tài, thật không ngờ người lại xuất hiện ở chỗ này!"
Tiêu Khuynh Thành nheo mắt nhìn Lâm Cảnh trước mặt, là gia đinh Tiêu phủ, hình như không giống lắm, đột nhiên nhớ tới dụng ý trong lời nói lúc nảy? Tuyệt đối có vấn đề. Xem ra người kia đã phát triển nước cờ mới rồi.
Đức Lâm lập tức cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ rất lâu, sau đó lắc đầu: "Bổn Công chúa không biết ai là Lâm Cảnh, ngươi thành thật khai báo đến nơi đây nghe lén nhằm mục đích gì?"
"Công chúa điện hạ, tiểu nhân không có ý gì khác cả. Tiểu nhân đúng thật là gia đinh của quý phủ, hai năm trước công chúa trong lúc đi chơi đã cứu tiểu nhân, về sau tiểu nhân muốn báo ân, nhưng vẫn không có cơ hội gặp lại Công chúa điện hạ. Sau đó đến quý phủ làm gia đinh, ông trời quả nhiên có mắt, khiến cho tiểu nhân được gặp công chúa lần nữa. Công chúa điện hạ, người cho tiểu nhân được đền ơn đi, cả đời làm trâu làm ngựa bên cạnh người!" Lâm Cảnh kích động bò đến trước mặt Đức Lâm, kéo váy của nàng.
Đức Lâm lui ra phía sau mấy bước, nghi ngờ nhìn Lâm Cảnh, suy tư trong chốc lát, sau đó mờ mịt nói: "Ta tuyệt nhiên không nhớ rõ có một sự việc như vậy, cho nên Bổn Công chúa..."
Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Khuynh Thành đã lập tức cắt ngang, "Công chúa đồng ý cho ngươi ở lại, chẳng qua nơi Công chúa sống là hoàng cung, muốn đi theo, chỉ sợ ngươi phải trở thành thái giám mới được!"
"Trở thành thái giám cũng không sao, mạng của tiểu nhân là do Công chúa điện hạ cứu." Lâm Cảnh lại có thể không chút do dự. Trong lòng Tiêu Khuynh Thành không khỏi cười lạnh.
Xem ra suy nghĩ của bà ta muốn đánh cho cực kỳ vang đây, biết rõ Đức Lâm dính lấy nàng. Cho rằng thả tới một con cờ ở bên người như vậy, là có thể bình yên sao? Suy nghĩ quả thật quá viễn vong rồi!
Đức Lâm phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu, "Được. Mấy ngày nữa ta trở về cung, đến lúc đó ngươi đến tìm ta. Bây giờ ta có chuyện muốn nói với Lục tiểu thư, ngươi mau tránh ra cho ta!"
"Dạ dạ dạ..."
Lâm cảnh đi ra khỏi viện, lúc nhìn thấy Thiển Nguyệt, đụng nhẹ cánh tay phải của nàng, nàng hiểu ý gật đầu, sau đó nói vài câu với A Doanh rồi rời đi. Tiêu Khuynh Thành đứng trước cửa sổ chứng kiến hết thảy sự tình phát sinh trong viện, cảm thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng, rành mạch).
Cùng lúc đó, ở đại viện.
Thiển nguyệt hèn mọn phủ phục trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, "Chủ mẫu đột nhiên khẩn cấp gọi nô tỳ đến, không biết có chuyện gì. Gần đây Lục tiểu thư không có bất kỳ hành động mới nào, nô... Nô tỳ..."
Hạ Hầu Vân nghe xong, nụ cười có chút quỷ dị, chậm rãi đi đến trước mặt Thiển Nguyệt, tự mình nâng nàng dậy ngồi vào ghế, dịu dàng hỏi: "Thiển Nguyệt, ngươi nói xem, Bổn Công chúa đối đãi ngươi thế nào?"
"Chủ... Chủ mẫu đối xử nô tỳ vô cùng tốt ." Toàn thân Thiển Nguyệt không ngừng run rẩy, bởi vì Hạ Hầu Vân ngoan độc, toàn bộ Tiêu phủ không người không biết, không người không hiểu. Nếu bị bà ta phát hiện mình đã phản bội, chắc chắn nàng sẽ phải chết không toàn thây.
"Vậy ngươi sợ cái gì? Hay là ngươi đã làm gì có lỗi với Bổn Công chúa, cho nên mới sợ hãi như vậy, đúng không?" Tay Hạ Hầu Vân khẽ dùng lực túm Thiển Nguyệt, nhàn nhạt nói.
Thiển Nguyệt hoàn toàn không thể bình tĩnh được, sợ đến mức ngay cả môi cũng run rẩy theo, cơ thể hơi cong lên, "Không có... Tuyệt đối... Không có... Công chúa điện hạ uy nghiêm, khiến cho nô tỳ kinh sợ ạ..."
"Thực sự như vậy sao? Thiển Nguyệt!" Hạ Hầu Vân đột nhiên nắm chặt cằm dưới của nàng, lớn tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.