Chính Phi Của Độc Vương

Chương 34: Sóng ngầm mãnh liệt




Editor: thuyvu115257
"Được, Khuynh Thành chắc chắn sẽ theo mẫu thân học tập cho thật giỏi, quản lý tốt chuyện lớn nhỏ trong quý phủ, không để phụ thân thất vọng." Tiêu Khuynh Thành hào phóng nhận lời, nhưng thật ra là khiến cho Hạ Hầu Vân không kịp tìm tòi.
Tiêu Thiên Kính vui mừng lên tiếng: "Tốt, không hổ là nữ nhi Tiêu Thiên Kính ta, không khiến cho phụ thân thất vọng. Con cầm lấy vật này, thỉnh thoảng có thể đến quân doanh quan sát, nơi đó sẽ có những thứ con không tưởng được."
Quân doanh?
Tiêu Thiên Kính quả nhiên là một người thông minh biết trọng dụng nhân tài, quý phủ có một nữ nhân thiên tài như vậy, không lợi dụng thật tốt, đó mới không phải là phong cách của ông ta. Mặc dù đã có Đại công tử Tướng Quân cao quý, cho ông ta không ít mặt mũi.
Tiêu Khuynh Thành lên tiếng trả lời, sao nàng có thể quên, ở thời đại này, nữ tử được phép lên chiến trường, có thể vào triều đường (Triều đình và nhà chính). Nàng còn nhớ Tiêu gia có một nữ nhi là nữ quan duy nhất trên triều đình.
Kiếm Thu ở bên ngoài gõ cửa vang dội, nói là phó tướng cầu kiến, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Tiêu Khuynh Thành và Hạ Hầu Vân đành phải rời khỏi, lúc hai người cùng đi đến cửa chính, nàng không chút khách khí chen lách qua trước, đồng thời cười tít mắt nói: "Mẫu thân, Khuynh Thành phải vội trở về với Thái tử và Công chúa điện hạ, cho nên hơi nhanh chân chút, kính xin người thứ lỗi."
Sắc mặt Hạ Hầu Vân cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành một bộ dáng từ mẫu tốt, "Không sao, nếu Khuynh Thành có chuyện quan trọng, vậy thì tranh thủ thời gian đi đi! Đừng để chậm trễ, dùng bữa trưa tại phòng khách, ta sẽ cho người chuyển lời tới."
"Không được, Khuynh Thành, Thái tử điện hạ và Công chúa còn có chuyện muốn làm, cho nên sẽ không ăn trưa tại quý phủ, chủ mẫu từ từ dùng nha." Sau lưng Tiêu Thiên Kính, nàng không muốn gọi hai chữ buồn nôn ấy.
Nàng nói xong, không đợi Hạ Hầu Vân trả lời, đã xoay người rời đi.
Cẩm Nương đi đến bên người Hạ Hầu Vân, "Công chúa, lão nô thật sự không rõ ngài vì cái gì mà phải chịu đựng sự kiêu căng của nàng ta, hiện tại nhìn nàng ta đã lớn lối thành cái dạng gì rồi."
"Chỉ có đẩy một người lên tới đỉnh điểm, như vậy mới có thể giẫm lên người đó thảm hại hơn. Nếu nàng ta đã cuồng vọng như thế, thì cứ để cho nàng ta cuồng vọng tới cùng. Ta không tin vận mệnh nàng ta có thể vẫn như vậy mà không đi xuống!" Bà có thể chỉnh lý mẹ ruột của nàng ta, thì nhất định có thể chỉnh lý được luôn cả nàng ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, người thắng lợi chính là người kia.
Cẩm Nương khó hiểu, không phải rất rõ ràng, thế nhưng bà biết rõ chủ tử của bà chắc chắn sẽ có biện pháp trừng phạt nàng ta. Bà sẽ không để cho nàng tiếp tục khoác lác tại quý phủ nữa, tuyệt đối không... Thừa dịp hiện tại nàng ta còn chưa là Thái Tử Phi, sớm ra tay, sớm thành công.
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi đại viện, đi qua một con đường mòn trong rừng trở về viện của mình, nhưng thật không ngờ lại rơi vào ám toán, người nọ không phải là ai khác, mà đúng là Tiêu Quân Nhi không sợ chết. Nàng giống như ăn hết thuốc nổ, giương kiếm tấn công về phía nàng: "Tiêu Khuynh Thành, để mạng lại!"
Nàng nhanh chóng tránh khỏi công kích của Tiêu Quân Nhi, nắm chặt tay mềm của nàng ta, cất giọng lạnh lẽo: "Ngươi muốn tìm chết sao? Giữ lại một cái mạng chó cho ngươi, chính ngươi không quý trọng, như vậy đừng trách ta vô tình!"
"Giết à! Tốt nhất giết chết ta, ta xem ngươi ăn nói sao với phụ thân, ta là dòng chính của Tiêu gia, ngươi là gì? Thứ nữ mà thôi, nếu không phải ngươi dùng bản lãnh nịnh hót làm cho Thái tử và Hoàng Thượng mê muội, thì làm sao ngươi có được địa vị như hôm nay!?" Tiêu Quân Nhi nói rất chói tai, không để ý hình tượng tấn công về phía Tiêu Khuynh Thành.
Tiêu Khuynh Thành nghe thấy lời nói kia, mắt phượng nheo lại, ý lạnh bắn ra bốn phía, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khủng bố, vẻ mặt vừa cuồng vọng vừa lạnh như băng như muốn cắn nuốt hoàn toàn Tiêu Quân Nhi, nàng ta không khỏi sợ hãi nuốt nuốt nước miếng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.