Chính Phi Của Độc Vương

Chương 92: Hai người một đời một kiếp




Xe ngựa đi tới Dục vương phủ, nàng chưa bao giờ đi vào bằng cửa chính, lần nào cũng vào từ cửa hông, không biết A Thiết mỗi ngày đứng ở góc nào mà trùng hợp mỗi lần nàng đến, A Thiết đều tiến đến chào: “Quận chúa……..”
“Ừ, thật trùng hợp, mấy ngày gần đây chuyện bên Thất phiến môn thế nào rồi?” Vì nàng bận rộn với mấy việc nọ nên xem nhẹ chuyện ở Thất phiến môn, có A Thiết ở đó, nàng cực kì yên tâm.
A Thiết biết gần đây nàng vô cùng bận nên cũng không dám quấy rầy nhiều, bĩnh tĩnh báo cáo từng chuyện của Thất phiến môn, vì có Dạ Sát giúp nên việc làm ăn bên Thất phiến môn rất tốt.
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Bước vào nhà thủy tạ, Hạ Hầu Ý vẫn giữ tư thái phong đạm vân khinh, thản nhiên tươi cười: “Lâu rồi không gặp, Dục vương hình như béo lên thì phải. Mấy ngày gần đây chắc sống rất thoải mái nhỉ?”
Hạ Hầu Ý theo thói quen đặt một ly trà trước mặt nàng, nhưng trà hôm nay lại khác với mọi lần. Đó là một ly trà lài, còn mang theo hương hoa hồng. Nàng ngửi một chút, tò mò hỏi: “Sao hôm nay lại cho ta uống trà lài vậy?”
“Khuynh Thành làm việc vất vả, phải hao tâm tốn sức. Dung nhan nữ nhi rất quan trọng, nếu vì công việc mà khiến làn da thô ráp thì không tốt không phải sao? Thế nào, mọi chuyện ổn chứ?” Hạ Hầu Ý hạ từng viên từng viên cờ trắng cờ đen lên bàn cờ. Ngày thường chỉ có một mình hắn nhàm chán, đều tự chơi cờ với tay trái và tay phải.
Hôm nay rốt cuộc cũng không phải chơi cờ một mình. Xoay bên cờ đen đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành: “Đến đây đi, chơi cờ với ta. Mấy ngày gần đây toàn một mình chơi cờ rất buồn tẻ và vô vị.”
Tiêu Khuynh Thành nhìn bàn cờ, nhíu mày một chút, bình thản đón nhận, người cổ đại vốn thích chơi cờ. Nàng đã sớm biết không thể tránh được, nên cũng bỏ công học một ít.
“Trước đây Khuynh Thành chưa từng chơi cờ, gần đây mới tranh thủ học được một chút, nhưng vẫn chỉ qua loa thôi, huynh nhớ phải hạ thủ lưu tình với ta.” Tiêu Khuynh Thành ra vẻ đáng thương, không cần phải thắng, chỉ cần đừng thua thảm quá là được.
Hạ Hầu Ý ừ một tiếng: “Yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình. Nếu nàng chưa học được nhiều, bổn vương có thể dạy nàng? Dù sao bổn vương cũng là người rảnh rỗi.”
“Được.” Tiêu Khuynh Thành nghĩ, Hạ Hầu Ý nhất định là cao thủ chơi cờ. Bởi hắn có thất khiếu linh lung tâm, quả nhiên, dưới sự chỉ bảo của hắn, Tiêu Khuynh Thành chơi cờ khá lên hẳn.
(*)七窍玲珑心Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: “Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm sẽ chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Đặt một quân đen lên bàn cờ, chậm rãi nói: “Hôm nay ta đi tìm Tam công tử, đã thành công thuyết phục được hắn, kế tiếp làm thế nào còn tùy vào tình huống. Dù sao bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu.”
“Chuẩn bị nhiều ngày như vậy, ta tin nàng sẽ thành công. Tiêu Khuynh Thành nàng không phải người ngu ngốc mà là một nữ nhân thông minh đến mức khiến người khác tức điên.” Hạ Hầu Ý hạ quân cờ đen, quả nhiên toàn quân bị diệt.
Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng, vừa nhìn xuống ván cờ, nhất thời cười to ra tiếng: “Ha ha……. Đây chính là trò giỏi hơn thầy trong truyền thuyết đó! Tiểu Ý Tử, huynh thua thảm rồi.”
Tiểu Ý Tử?
Tức khắc đầu Hạ Hầu Ý chảy xuống rất nhiều vạch đen, khó tin nhìn Tiêu Khuynh Thành, khóe miệng hơi run rẩy: “Có thể đừng gọi bổn vương như vậy không? Bổn vương không phải là hoạn quan, bổn vương là nam nhân!”
Tiêu Khuynh Thành vốn định nói, huynh không phải là nam nhân, cũng không dùng được cái gì đó của nam nhân, đột nhiên dừng lại. Đây không phải là đả kích tự tôn của huynh ấy sao? Tiêu Khuynh Thành, thiên hạ sao lại có nữ nhân độc ác như ngươi vậy?
“Sư phụ, vừa rồi đồ đệ hưng phấn quá, quên mất là sư phụ hạ thủ lưu tình nên mới may mắn thắng, đa tạ sư phụ dạy bảo!” Tuy rằng Tiêu Khuynh Thành cố gắng đè nén hưng phấn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Hạ Hầu Ý cực kỳ hối hận, sớm biết vậy đã không dốc túi truyền thụ. Kể từ đó, lúc nào hắn cũng toàn quân bị diệt, rất là bi ai.
Nhìn Hạ Hầu Ý không nói lời nào, Tiêu Khuynh Thành cười tủm tỉm nói: “Dục vương điện hạ tôn kính, xin hỏi bây giờ có thể dùng bữa tối không? Ta đến để ăn chùa, sao giờ này vẫn chưa có cơm!”
“Hôm nay phòng bếp không biết Quận chúa giá lâm nên chỉ làm ba món mặn một món canh, đành uất ức Quận chúa rồi.” Trong lời nói của Hạ Hầu Ý có chút mất hứng, có phải vì quá mất mặt không thì không ai biết.
Tiêu Khuynh Thành ra vẻ đáng thương kéo tay áo hắn: “Chúng ta chơi thêm ván nữa đi, sau đó huynh kêu người làm thêm đồ ăn. Ta cam đoan lần này sẽ không thắng huynh, được chứ?”
“Được!”
Hạ Hầu Ý lập tức sai A Thiết đi chuẩn bị, sau đó toàn tâm đặt vào ván cờ, chỉ hi vọng có thể thắng được một ván.
Kết cục chỉ có thể nói một câu, Tiêu Khuynh Thành giả heo ăn thịt hổ, lúc trước thì đi loạn lên để kẻ thù thả lòng, sau đó mới đi một kích trí mạng!
Làm cho Hạ Hầu Ý thua hết khí giáp mà chạy.
Tiêu Khuynh Thành hưng phấn huơ tay: “Ta chơi cờ không ngờ lại thắng được Dục vương gia có trái tim thất khiếu linh lung, hơ hơ hơ, ngày mai bản Quận chúa sẽ qua đây đánh cờ tiếp!”
Hạ Hầu Ý không lên tiếng, lại rầu rĩ nói: “Hôm nay vương gia ta ăn chay, nên vương phủ ăn cơm với canh, không có đồ ăn. Nếu Quận chúa không quen vậy mời lên đường trở về phủ.”
“Này này, Hạ Hầu Ý à, huynh không cần keo kiệt như vậy chứ.” Hạ Hầu Ý bình thường rộng rãi như vậy mà giờ lại so đo việc nhỏ nhặt, bỗng chốc khiến Tiêu Khuynh Thành có cảm giác như nhìn lầm người.
Nhưng nàng cũng biết vị Vương gia này ngoài lạnh trong nóng, đến phòng khách, nhìn một bàn dài đầy cao lương mĩ vị, nàng chỉ kém không quay sang hôn Hạ Hầu Ý một cái nữa thôi.
Hắn nhìn bàn thức ăn ngon, giả vờ tức giận hỏi: “Ai cho tự quyết định làm thức ăn ngon cho Quận chúa dùng?”
Mọi người im lặng không lên tiếng, Hạ Hầu Ý cũng không hé răng.
Hai người yên lặng dùng bữa tối, sau khi ăn xong còn có điểm tâm ngọt. Tiêu Khuynh Thành cảm thấy được sinh ra ở Dục vương phủ là điều hạnh phúc nhất trên đời, tay nghề đầu bếp ở đây đúng là số một.
Điểm tâm ngọt được bưng lên, Tiêu Khuynh Thành suy tư trong chốc lát: “Ta còn muốn kéo một người xuống nước, nhưng không biết nên dùng cách nào, không biết Vương gia có thể giúp Khuynh Thành không.”
Hạ Hầu Ý kiêu ngạo hất mặt: “Bổn vương hết thời rồi, không biết làm sao để giúp Quận chúa.”
“Như vậy đi, toàn bộ thu nhập tháng này của Minh Nguyệt Lâu bản Quận chúa đưa cho huynh, huynh nói cho ta biết đi!” Tiêu Khuynh Thành cố ý nhắc đến Minh Nguyệt Lâu, người thông minh như hắn chắc chắn sẽ nghĩ đến cái gì đó.
Lòng Hạ Hầu Ý nhói đau, thong thả ngước mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Minh Nguyệt lâu là của nàng? Nàng và Dạ Sát có quan hệ gì? Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi là thật, vị minh chủ phu nhân nọ chính là nàng?”
Quả nhiên, đầu thông minh dùng tốt thật. Nhưng người thông minh cũng có chỗ buồn của họ. Nàng bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chính là ta. Ta đã đồng ý gả cho hắn, hơn nữa chúng ta đã thực sự thành vợ chồng.”
Trong lòng Hạ Hầu Ý vô cùng khổ sở, tức khắc không biết phải làm sao, vui mừng vì nàng là người có nguyên tắc, đồng thời lại có chút đau thương vì nàng chướng mắt kẻ tàn phế như mình.
“Dạ Sát là nam nhân tốt, chúng ta cùng chung chí hướng, là người cùng đường. Chúng ta đều là người yêu tiền như mạng, hơn nữa hắn đem bản thân cho ta, cũng đem tất cả sản nghiệp cho ta. Nam nhân như vậy đáng giá để Tiêu Khuynh Thành ta gửi gắm. Vương gia cũng là một nam nhân tốt, là bằng hữu tốt nhất của Khuynh Thành.” Tâm tư của hắn nàng hiểu rõ, thường xuyên tìm nàng, gặp nàng, tặng nàng mấy thứ linh tinh. Đối xử rất tốt với nàng, nàng cũng không phải kẻ ngốc.
Hạ Hầu Ý mím môi ừ một tiếng: “Bổn vương biết nàng chọn nam nhân đó là chính xác, bổn vương biết người thông minh như Khuynh Thành sẽ không chọn sai người. Bổn vương chúc nàng hạnh phúc……….. nhưng bổn vương còn một câu muốn hỏi nàng: nếu một ngày nào đó, Hoàng Thượng tứ hôn cho nàng……….”
Tiêu Khuynh Thành tròn mắt, nàng biết, nếu hắn mở miệng với Hoàng Đế, vậy Hoàng Đế nhất định sẽ tứ hôn cho bọn họ. Bởi thế lực của nàng càng lớn, Hoàng Thượng càng kiêng kị, nhất định sẽ gả nàng cho Hạ Hầu Ý không quyền không thế để áp chế nàng.
Lòng nàng không nén nổi sợ hãi.
“Huynh sẽ không làm vậy, Vương gia mà ta biết là người tốt, sẽ không ép buộc người khác.” Quả nhiên những người trong Hoàng gia là những người đáng sợ nhất thế giới này, tuyệt đối là vậy! Có thể không nhận họ hàng, cho dù là tri kỉ vẫn sẽ không tránh khỏi bị hãm hại.
Hạ Hầu Ý nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt Tiêu Khuynh Thành, khóe miệng hắn khẽ cong lên: “Không nhất định là vậy, bởi vì theo bổn vương biết, yêu một người là phải có được người đó. Bổn vương cũng không ngại nàng từng gả cho nam nhân khác……”
Sắc mặt Tiêu Khuynh Thành đại biến, đột nhiên đứng dậy, thất vọng nhìn hắn, sau đó nàng bật cười: “Vương gia hay nói giỡn, làm suýt nữa Khuynh Thành tưởng thật, trời không còn sớm nữa, Khuynh Thành xin cáo từ trước.”
Hạ Hầu Ý nhìn theo bóng Tiêu Khuynh Thành, chậm rãi cười ra tiếng: “Người hiểu ta cũng chỉ có Khuynh Thành!”
Trong lòng Tiêu Khuynh Thành lập tức thoải mái, không phải nàng sợ phải gả cho người tàn phế, nàng chỉ không muốn vi phạm quy tắc của chính mình. Nàng tôn trọng chuyện hai người một đời một kiếp với nhau, cho dù đầu bạc cũng không xa nhau.
Nàng đã gả cho Dạ Sát, vậy cả đời sẽ làm bạn bên Dạ Sát.
“Quả nhiên vương gia không làm Khuynh Thành thất vọng, huynh chính là bằng hữu tốt nhất của ta. Đúng không?” Tiêu Khuynh Thành ngoài đầu lại, mỗi bước nở hoa, điên đảo chúng sinh.
Trường sam vàng nhạt, tàm ti thượng hạng mát mẻ thư thái, tóc đen dài bay trong gió. Mi dài khẽ rung, đôi mắt ánh lên sự thông minh, đôi môi anh đào, toàn thân đều là tuyệt thế.
Hạ Hầu Ý vỗ vỗ xe lăn, mím môi nói: “Đúng vậy, Khuynh Thành là bằng hữu tốt nhất của Hạ Hầu Ý ta, cũng mãi là tình cảm chân thành nhất trong lòng ta, đời này trừ nàng, ai ta cũng không cưới!”
Không thể nghi ngờ lời của hắn đã khiến toàn thân Khuynh Thành run rẩy, rốt cục hắn cũng đã nói ra. Lâu như vậy không biết hắn đã khó chịu ra sao. Nàng khẽ quay đầu, nàng không có dũng khí để nhìn hắn.
“Thực vinh hạnh được vương gia yêu quý, nhưng Khuynh Thành không xứng, thỉnh vương gia hãy quên Khuynh Thành đi.”
“Bổn vương thích nàng, đó là chuyện của bổn vương, nàng có đáp lại hay không là chuyện của nàng, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chuyện ta thích nàng. Nàng cũng đừng tự gây áp lực cho mình, bổn vương hiểu rõ trọng lượng của mình. Khuynh Thành là nữ nhân xinh đẹp nhất, phải cùng nam tử tuyệt thế mới xứng đôi.” Cứ như vậy, nàng nghe được chút tự giễu trong lời của hắn.
Tiêu Khuynh Thành không dễ dàng khoan nhượng như vậy, đột nhiên xoay người, nắm lấy trường bào của hắn: “Hạ Hầu Ý, Tiêu Khuynh Thành ta nói rõ cho huynh biết, ta không chọn huynh, vì ta đã chọn Dạ Sát chứ không phải ghét bỏ huynh. Huynh là con cưng của trời, chắc chắn sẽ có một nữ tử hoản hảo hơn so với Tiêu Khuynh Thành ta yêu huynh, tin tưởng ta! Lần sau đừng nói những lời khó nghe như vậy nữa, biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.