Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 11.2:




“Anh đi đâu?”, Thiên Chân vội vàng đuổi theo chồng. “Anh đi đâu không cần em phải bận lòng, người khiến cho em canh cánh trong lòng, không thể yên tâm cũng tuyệt đối không phải là anh”, Trần Úc lạnh lùng đáp lại, mở cửa ra. “Trần Úc!”, Thiên Chân chạy đuổi theo anh nhưng vì lo cho đứa bé trong bụng nên chỉ đành giương mắt nhìn anh đi mỗi lúc một xa. Hai phút sau, chiếc xe phóng vụt ra khỏi bãi xe của khu chung cư, nhanh chóng biến mất ngay trước mắt cô. 
Cô đưa tay vuốt bụng mình, đột nhiên cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần. Tất cả những việc này rốt cuộc là thế nào? Là cô đã sai hay sao? Lê bước chân nặng nề quay về nhà, bụng dưới của cô đột nhiên hơi đau, giống như đứa trẻ cũng đang hùa với sự buồn bực và thất vọng của cô. 
Cảm giác nóng nóng và ẩm ướt ở đùi, cô kéo váy ngủ lên, nhìn thấy một vệt máu nhỏ đang chảy xuống ở mặt trong của đùi non, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng nhợt ra. Cô cầm điện thoại bàn lên gọi cho Trần Úc, tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác, anh vẫn không nghe máy. Sự hoảng sợ trong lòng tích tụ lại tới cực điểm, cô mềm nhũn người ngồi xuống, nước mắt hãi hùng tuôn ra, tay hoảng loạn bấm trên bàn phím, số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu? Cô phải gọi ai bây giờ? Liệu có chuyện gì xảy ra không? Liệu có thể giữ đứa bé lại không? 
Vô vàn câu hỏi xáo trộn trong đầu cô, bàn tay cầm điện thoại run lên, toàn thân cô cũng đang run lên. “Thiên Chân?”, giọng nói quen thuộc và ấm áp đột nhiên vang lên bên tai, môi cô ấp úng song không nói ra nổi một chữ nào, chỉ có nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống. “Thiên Chân, sao em không nói gì? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, giọng nói đó tiếp tục vang lên, mang theo một vẻ lo lắng. 
Vẫn giọng nói thấp trầm lay động lòng người… giống như lần đầu tiên bọn họ ôm nhau gần gụi, cô lặng lẽ rơi nước mắt trong bóng tối, gọi tên anh một cách yếu đuối và bất an, còn anh nói… anh đang ở đây. Khoảnh khắc đó, dường như lời nguyền bị đánh tan, cô cuối cùng cất tiếng: “Tần Thiển, em sợ lắm, hãy cứu em….” Đêm sâu thẳm. 
Làn gió thổi vào từ cánh cửa sổ hơi hé mở, tấm rèm khẽ lay động, ánh trăng tràn như nước. Còn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say trên giường bệnh đó cũng nhợt nhạt như ánh trăng. Người đàn ông ngồi trước giường bệnh không động đậy, trong ánh đèn mờ tối, chỉ có đôi mắt đen sẫm của anh là rực sáng nhưng thâm trầm. 
Tấm chăn đơn in bóng lên chiếc rèm đang gợn sóng giống như một dòng sông nhỏ ngăn cách hai người bọn họ. Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương[8]. [8] Các câu thơ trong bài “Liêm hà”, rút trong tập “Kinh Thi. Quốc phong. Tần Phong.” Bài thơ mô tả việc theo đuổi người trong mộng nhưng không thành. Tạm dịch: “Bờ lau xanh xanh, la đà sương trắng. Người ấy giờ đây đã ở bên kia con nước.” 
Anh và cô vẫn luôn đứng ở hai bên bờ nhìn nhau, rốt cuộc ai sẽ lội qua dòng để đến với bên kia? Cô đã làm anh sợ muốn chết. Khoảnh khắc khi anh mở cửa bước vào, nhìn thấy máu bên dưới chân cô, anh đã gần như tức thở, cảm giác như người vừa bị rút hết máu huyết trong cơ thể là anh vậy. 
Anh bế cô rồi chạy như điên xuống chỗ để xe, lái đến bệnh viện với một tốc độ bất chấp cả mạng sống, nghe tiếng cô rên rỉ vì đau, bàn tay nắm trên vô-lăng của anh cũng run lên. Đừng sợ, Thiên Chân. Anh an ủi cô. 
Nhưng thực ra, người sợ hãi hơn lại là anh. Cũng như trong đêm khuya, có người tỉnh táo, có người ngủ say. Nhưng người đau khổ thì luôn luôn là người tỉnh táo nhất. Những tiếng kêu gào khản họng đó, chưa chắc đã đau khổ hơn ai, chẳng qua là cách biểu đạt của họ đặc sắc hơn thôi. 
Khi em nhìn anh, thấy anh không thể hiện chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, em hãy hiểu rằng chưa chắc anh đã cứng rắn hơn người khác. Chẳng qua là anh đã quen im lặng hơn thôi[9]. [9] Lời bài hát “Đợi một chuyến tàu rời đi ở sân bay.” Chỉ có em nhìn thấu sự lặng lẽ của anh, thế nên anh hoảng sợ, anh chạy trốn. 
Khi quay đầu lại, em đã không còn ở đó nữa rồi. Làm sao mới có thể hình dung sự hối tiếc của anh, nó giống như khi đứng giữa đám đông tấp nập, một chút không cẩn thận thì bàn tay mình vốn nắm chặt đã trống không. “Thiên Chân?”, anh thấy cô quay đầu với vẻ bất an, liền bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống. 
“Anh…”, giọng cô hơi khàn, trong đôi mắt sũng nước nhìn anh lập tức tỏa lan một lớp sương mờ. “Không sao đâu, Thiên Chân, em và đứa bé đều không sao cả, chỉ bị xuất huyết một chút thôi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Em chỉ bị xúc động quá nên hoảng sợ thôi.” Cô nhìn anh một lúc lâu, tâm trạng từ chỗ đang thít chặt bỗng nhiên được buông ra, ngay lập tức sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn ra lã chã. 
“Thiên Chân?”, anh hoảng hồn vội vàng bước nhanh lên phía trước hỏi, “Có phải thấy chỗ nào khó chịu không, anh gọi bác sỹ đến kiểm tra.” Cô lắc đầu, vẫn cúi đầu khóc. Suýt nữa thì cô đã mất đứa bé, đứa bé của anh và cô. 
Nếu như quả thực có sự cố gì, cô thật sự không dám tưởng tượng… Không ai biết được để đi tới ngày hôm nay, cô đã phải trả giá bao nhiêu, đã phải chịu đau khổ bao nhiêu. “Thiên Chân, anh quả thực không thích bệnh viện chút nào”, Tần Thiển thấp giọng nói, nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ hoe của cô. “Nói cho anh biết xem có phải trong điện thoại của em lưu số máy cấp cứu là số máy của anh không?” Rõ ràng là cô đã nói rằng cô không muốn dính dáng đến anh thêm nữa. 
“Anh ấy không nhận điện thoại của em”, ngẩn ra một lúc lâu, Thiên Chân mới trả lời. Sự im lặng khác thường bao vây khắp xung quanh họ. “À, vậy à”, anh chậm rãi lên tiếng, “Hóa ra anh là sự lựa chọn thứ hai.” 
Nụ cười mờ nhạt trên mặt anh mang một chút gì cay đắng, thoảng nhẹ như mây gió nhưng lại siết chặt làm tim cô đau nhói. Cô cắn môi, không nói gì. “Mới rồi anh xem tạp chí có đọc được một câu, em đoán xem nó là gì?”, anh hỏi. 
“Là gì?”, cô ngước mắt lên nhìn anh. “Milan Kundera[10] nói, một người phụ nữ ít nhất phải một lần yêu một kẻ khốn nạn trong đời mình”, anh nói khẽ. “Anh có phải là kẻ khốn nạn đó mà em đã yêu không?” [10] Nhà văn Tiệp Khắc (nay là CH Czech). 
Cô gật đầu, ngẩn ra một chút, sau đó lại lắc đầu. Anh nhìn cô cười. Nụ cười dịu dàng chiều chuộng, khiến cô đột nhiên ngẩn người. 
“Gật đầu chứng tỏ em có yêu anh, nhưng anh là kẻ khốn nạn, lắc đầu chứng tỏ em có yêu anh, nhưng anh không phải kẻ khốn nạn, có đúng không?” Cô nhìn anh chằm chằm, định tìm cách biện hộ: “Em không yêu….” Ngón tay dài của anh đặt lên trên môi cô, lưu luyến vuốt ve cái cảm giác ấm áp mềm mại khi tiếp xúc, ngăn lại điều cô muốn nói. 
“Đàn ông cũng thích nằm mơ, Thiên Chân”, anh rút tay về, ánh mắt nhìn chăm chú. “Sau này có chuyện gì xảy ra, hãy gọi số cấp cứu hoặc cảnh sát trước, sau đó hãy gọi bọn anh.” Cô không biết phải nói gì, chỉ biết lặng im. “Anh gọi cậu ấy đến đón em, em ngủ thêm một chút đi, đợi cậu ấy đến anh sẽ đi”, anh nói nhẹ nhàng, bắt đầu gọi điện thoại. 
Tâm trạng Thiên Chân hồi hộp, thậm chí còn không nghe thấy anh nói gì với Trần Úc. Cô nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của anh, giữa cặp lông mày thấm đượm một vẻ mệt mỏi nhìn thấy rõ ràng. Đột nhiên cô có một cảm giác chua xót không sao nói rõ được. 
“Bọn họ đều nói rằng em có thể vào được tạp chí đó và thuận lợi cho đến ngày hôm nay đều là dựa vào mối quan hệ của anh và Anna”, cô nói ra điểm mấu chốt đã đè nén lên lòng mình bấy lâu nay. “Bản thân em cảm thấy thế nào?”, anh nhướng mày nhìn cô, hỏi lại. “Có người đồn đại thế à?” “Em không biết, em chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản không phải cạnh tranh giành giật điều gì, làm việc một cách tốt nhất trong phạm vi mà mình có thể”, cô đáp. 
“Nhưng cho dù là em có cam tâm tình nguyện làm cây cỏ dại khiêm tốn bên đường, thì người khác cũng sẽ không nghĩ vậy, vẫn sẽ có người giẫm đạp lên em, nhổ em đi, trừ phi em tự mình lớn lên thành một cây đại thụ sum xuê.” “Em không muốn như vậy”, cô thì thầm phản bác. “Em đã như vậy rồi, Thiên Chân, em thông minh như vậy, sẽ biết phải làm gì”, anh cười bình thản. “Cứ coi như là anh đã ngầm giúp em để vào được tờ tạp chí đó, nhưng từng bước nỗ lực để đạt được như ngày hôm nay đều là tự bản thân em, tất cả những thành tựu mà em đạt được đều là bản thân em làm lấy cả.” 
Thiên Chân mở to mắt nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nhẹ đi rất nhiều. “Một cô gái nhỏ nên tìm được một người đàn ông thích hợp, để anh ta giúp em bớt đi được những sự mò mẫm và va đập”, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt phẳng lặng như mặt nước. “Đừng có quan tâm việc người khác nghĩ gì, em mãi mãi là một Đoạn Thiên Chân tuyệt vời nhất, ít ra thì cũng là trong trái tim anh.” Cô nhìn anh, sau đó quay đầu đi, không muốn lại dễ dàng rơi vào sự mê hoặc của anh một lần nữa. 
Sự quyến rũ của người đàn ông này quả thực quá đáng sợ. “Giờ đến khi trời sáng vẫn còn dài, em ngủ đi, anh đợi cậu ta”, anh không làm khó cô nữa, lùi về chiếc ghế salon ở phía sau. Có lẽ vì mệt mỏi, phần vì sợ hãi quá, nên cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. 
Anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng và đầy sự khắc chế lên môi cô, đúng là uống rượu độc để giải cơn khát[11] nên lại càng trúng độc mạnh hơn. [11] Thành ngữ, ý nói chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả. Anh tội gì mà phải thế này? Lùi bước ra xa, anh nhìn phần bụng hơi nhô lên của cô, trong lòng đau xót. 
Đêm dài dằng dặc, giống như phải chờ đợi đến vô cùng vô tận, khi nào mới tới bình minh, khi nào cô mới cam tâm tình nguyện quay về bên anh? Cũng từng nghĩ tới chuyện quên đi, nhưng làm thế nào quên được? Hãy tha thứ cho anh, cuối cùng vẫn không kịp yêu em từ đầu. 
“Anh đang làm gì vậy?”, một giọng nói lạnh lùng u tịch từ cửa bay vào. Tần Thiển ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Úc đang đứng đó, ánh mắt ảm đạm. Anh đi tới đó, kéo cửa ra. 
“Làm chồng của cô ấy, hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt cho cô ấy hết trách nhiệm”, anh lên tiếng cảnh cáo. “Tôi đối với cô ấy thế nào không cần anh quan tâm”, Trần Úc lạnh lùng đáp lại, nhìn “ông bố” đứng trước mặt mình, cơn giận dữ vốn đã được kiềm giữ lại bùng phát lên. “Có điều anh là loại người gì, vừa rồi đã làm gì với vợ tôi kia chứ?” “Rất xin lỗi vì đã hôn vợ anh”, Tần Thiển mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên. 
Những sợi gân xanh trên trán Trần Úc giật giật, một nắm đấm liền sau đó vung về phía Tần Thiển. Tần Thiển nghiêng người, giữ chặt lấy nắm đấm đó, dùng lực đẩy Trần Úc ra. “Tôi không muốn trả đòn, nếu không thì cô ấy sẽ đau lòng”, anh thấp giọng nói. “Sao cậu cứ phải canh cánh trong lòng về tôi như vậy? Cậu đã hạnh phúc hơn tôi rất nhiều, cậu từng có lỗi với cô ấy, cô ấy cũng tha thứ cho cậu, còn tôi có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy dù thế nào cũng không chịu cho tôi một cơ hội, thậm chí còn dùng đến cách mang thai và kết hôn để quyết liệt rời bỏ tôi. Lẽ nào cậu muốn đổi chỗ cho tôi? Đã đến bước đường ngày hôm nay, tất cả đều là do tự tay chúng ta tạo thành, không thể trách cứ người khác được. Mong cậu hãy đối xử tốt với cô ấy.” 
Sự bất lực trong giọng nói của anh khiến hai bàn tay siết chặt của Trần Úc dần dần lỏng ra. Song Tần Thiển không nói thêm gì nữa, quay người bước đi. Trong hành lang dài hun hút, anh nghe thấy tiếng bước chân cô tịch của mình, cười cay đắng. 
Lần này xa nhau, biết đến khi nào mới lại trùng phùng? Dù là cùng trong một thành phố, nhưng lại cách xa nhau như ngàn núi vạn sông. Từ ngày họ chia tay rốt cuộc đã bao lâu rồi nhỉ? Sao mà anh lại cảm thấy dài như đã qua cả một đời người vậy? Rốt cuộc phải cần bao nhiêu thời gian, còn cách xa bao nhiêu không gian nữa, trải qua bao nhiêu câu chuyện của mọi người và của chính mình, mới khiến cho hai con người bị dòng lũ cuộc đời xô ra hai ngả lại gặp được nhau ở một chốn khác trong kiếp sống này? 
Tòa nhà văn phòng rộng lớn càng trở nên vắng lạnh đến lạ thường trong đêm tối. Tần Thiển đứng ở hành lang, cầm một ly rượu, nhìn qua cửa sổ chạm sàn xuống những ánh đèn chập chờn hư ảo trên sông Thames. Đây là chỗ đứng mà Thiên Chân rất thích, đã nhiều lần anh trông thấy cô đứng ở đây, cầm cốc nước ngẩn người ra. 
Thực ra hồi mới đầu anh cũng đã thấy thôi thúc ý muốn hỏi xem rốt cuộc cô nhìn thấy cái gì, đang nghĩ điều gì. Trong công ty vẫn bận rộn như mọi khi, sau khi cô đi, cuộc sống ở đây cũng không có gì thay đổi, tiếp tục có người ra người vào, còn thời gian biểu hàng ngày của anh vẫn luôn được sắp xếp kín đặc. Trước mặt các nhân viên, anh vẫn ít nói cười như cũ, lặng lẽ và nghiêm túc, nhưng chỉ có mình anh biết, một chỗ nào đó trên ngực đã dần dần trở nên hoang hoải, không biết đến lúc nào nó sẽ lan khắp cả con tim. Có lúc bất chợt ngước mắt lên, anh hơi thất thần, thảng hoặc như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua đằng sau tấm rèm xếp lớp nơi cửa sổ và một nụ cười rất mực dịu dàng. 
Người khiến cho chúng ta hạnh phúc cũng sẽ là người khiến cho chúng ta đau khổ. Anh có biết hay không… Em sẽ không còn đối tốt với ai như thế nữa… Những lời thì thầm khe khẽ đó như đã ngấm vào tim, giống hệt một lời nguyền. 
Anh ngẩng đầu uống cạn ly whisky. “Bố”, Sean đi đến gần anh, trong đôi mắt biếc xanh nhìn bố chứa đựng một sự cẩn trọng. “Sao con vẫn chưa ngủ?”, anh hỏi, giọng nói khàn hẳn đi vì sự mệt mỏi. 
“Mãi không thấy bố quay vào, con đang đợi bố”, Sean nói khẽ, cúi đầu, “Con yêu bố, bố ạ.” Tần Thiển không nói gì, chỉ cười, có lẽ vì men rượu trào lên khiến anh cảm thấy vành mắt mình hơi nóng. Từ sau lần Thiên Chân tỉnh lại trong bệnh viện đó, cô và Trần Úc đều không nhắc tới cuộc cãi vã kia, dường như tất cả chưa từng xảy ra vậy. 
Chính vì vậy nên Thiên Chân không thể không nghi ngờ rằng việc gặp Tần Thiển đêm hôm đó phải chăng chỉ là ảo giác. Hóa ra anh là sự lựa chọn thứ hai. Nhưng mà rõ ràng nụ cười cay đắng đó của anh vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí của cô. 
Lúc trước từng đọc được ở trong một cuốn sách rằng, nếu như yêu một người, hãy nhớ đừng có sống cùng hay kết hôn với anh ta. Giữ một khoảng cách đủ rộng, thỉnh thoảng gặp, có thể nhìn nhau bằng đôi mắt yêu thương, hỏi nhau một cách dịu dàng hết mực: “Anh thế nào?”, một năm một lần đã đủ rồi. Không biết với một tình yêu như thế thì là quá thoáng hay là biết tự an ủi chính mình. Tuy nhiên, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục với những chu kỳ của nó. Dù rằng có mờ mịt, nhưng nghĩ tới công việc mình yêu thích, đến đứa con yêu trong bụng, cô vẫn cảm thấy đủ đầy. Có lẽ tình yêu thương của một người làm mẹ sẽ khiến một phụ nữ trở nên kiên cường và chín chắn. 
“Nếu như bầu trời không phải là màu xanh, thì bạn hy vọng nó sẽ có màu gì?”, đó là một câu hỏi cổ quái mà người dẫn Chương trình truyền hình vừa mới nêu ra. Thiên Chân ngẩn người, nhìn Tiểu Trịnh khi đó đang lái xe. Anh ta cũng đang trong bộ dạng ngẫm ngợi, có chút gì đó nhiễu loạn. 
“Kao, quả thực cảm thấy những màu sắc khác đều kỳ quặc”, anh ta lên tiếng. Thiên Chân mỉm cười. Thói quen là một thứ đáng sợ, nếu như có một ngày chúng ta phát hiện ra có một điều gì đó vốn đã quen thuộc đột nhiên biến mất hoặc là thay đổi, vậy thì thứ còn lại sẽ là một nỗi hoảng sợ và không biết phải làm sao. 
Nếu như bầu trời không phải là màu xanh, thì bạn cảm thấy màu gì là phù hợp? Nếu như không thể chọn người mà mình yêu, bạn cảm thấy ai sẽ có thể thay thế anh ta đây? “Tôi tuyên bố trước một chút, tôi phải rẽ qua chỗ Tần Thiển một lát lấy mấy thứ tài liệu, sau đó sẽ đưa cô đi ăn cơm”, Tiểu Trịnh lên tiếng. “Cái đó thì có gì mà phải tuyên bố”, Thiên Chân cười bình thản, “Anh cứ thoải mái.” 
Tiểu Trịnh liếc nhìn Thiên Chân, không nói gì. Điện thoại di động đổ chuông, Tiểu Trịnh đeo tai nghe bluetooth lên rồi bắt máy. Một cái phanh đột ngột, chiếc xe suýt nữa thì quệt vào lan can ở vệ đường rồi dừng lại. 
Thiên Chân bám chặt lấy dây an toàn, ôm bụng, sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. “Anh làm gì vậy?”, đầu cô toát mồ hôi lạnh. Mặt Tiểu Trịnh đã trắng toát, điện thoại rơi tuột khỏi tay. Anh nhìn cô, trong đôi mắt đó là một nỗi kinh hoàng, đau khổ, không thể nào tin nổi và cả sự cay đắng, tuyệt vọng… 
“Phi Vân chết rồi”, giọng anh nghe cực nhẹ, nhưng dường như đã phải dốc hết sức lực trong người. Thiên Chân lập tức mở to mắt, trái tim như bị giáng một nhát nặng nề. “Anh nói gì?”, cô lên tiếng một cách khó khăn, nhớ đến người con gái với khuôn mặt luôn bình thản đó, khi cô ấy nói với đôi mắt đỏ hoe rằng: Tôi muốn kết hôn với anh ấy. 
“Tôi không muốn nhắc lại một lần nữa”, mặt Tiểu Trịnh xám ngoét như tro tàn, anh móc bao thuốc trong hộp để đồ ra, lấy một điếu, song bàn tay cầm bật lửa lại run một cách khủng khiếp, thế nào cũng không châm lửa nổi. Đột nhiên vứt cả thuốc lẫn bật lửa ra ngoài cửa sổ, Tiểu Trịnh khởi động xe, bàn tay đặt trên vô-lăng vẫn không ngừng run rẩy. “Để tôi lái”, Thiên Chân nhìn thấy tình cảnh đó vội vàng đề nghị, nỗi xót xa trong mắt dâng tràn. 
“Về nhà tôi lấy hộ chiếu, sau đó ra sân bay”, anh lên tiếng, giọng nói bỗng khàn đặc lại. Lại có cuộc điện thoại gọi đến, Thiên Chân bắt máy thay cho Tiểu Trịnh: “A lô.” “Thiên Chân à?”, bên đó ngập ngừng một chút, người vừa nói là Tần Thiển, “Sao lại là em nhận máy, Tiểu Trịnh đâu? Anh có việc cần gặp cậu ấy.” 
“Anh ấy không đến chỗ anh được rồi, lát nữa bọn em phải ra sân bay”, cô đáp. “Xảy ra chuyện gì à?”, Tần Thiển lập tức nhận ra có điều gì đó không bình thường. “Phi Vân…”, Thiên Chân nhìn sắc mặt nặng nề của Tiểu Trịnh, nói khẽ, “Phi Vân có chuyện rồi.” 
“Gặp nhau ở sân bay”, Tần Thiển nói một câu sau đó ngắt máy. Nửa tiếng sau, Tần Thiển cũng đã đến sân bay, khi gặp hai người bọn họ, tay anh xách theo một túi hành lý. “Chúng ta cùng đi, chuyện ở đại lục tạm thời cậu không cần phải lo lắng nữa, tôi đi giải quyết là được”, anh nhìn Tiểu Trịnh, biết rõ việc khiến cho đối tác trẻ tuổi này của mình phản ứng bất thường như vậy chắc chắn không phải là chuyện thông thường. 
“Cảm ơn”, Tiểu Trịnh thấp giọng đáp lời, ngồi một mình xuống ghế, ngẩng đầu lên nhưng mắt nhắm nghiền, có vẻ như không muốn nói gì với bất kỳ ai nữa. Thiên Chân biết trong lòng Tiểu Trịnh đang đau khổ vạn phần, cảm thấy chua xót. Sinh ly tử biệt thế này, sự đớn đau vì hối hận không còn kịp liệu mấy người có thể chịu đựng được đây? “Anh sẽ chăm sóc cậu ấy”, giọng nói thấp trầm quen thuộc vang lên bên tai, mang lại cho cô một chút niềm ấm áp. 
Thiên Chân ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt sẫm đen điềm tĩnh, dường như có thể nhìn thấu suốt tất cả ở ngay trước mắt mình… Hồi đó khi anh mất đi Lucia, đã đau khổ đến thế nào đây? Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu sự giày vò, hưởng tận bao nhiêu bi hoan, mới có thể đạt được tới trình độ đạn bắn không xuyên thủng như hôm nay của anh? Nhưng cô còn nhớ rõ ràng đêm hôm đó anh đã nói, đàn ông cũng thích nằm mơ, Thiên Chân. 
Cô nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Nhờ anh giúp đỡ anh ấy một chút.” Không cần anh phải hứa, cô cũng biết anh sẽ làm như vậy. “Em yên tâm”, anh nói dịu dàng. 
Thiên Chân nhìn theo bóng họ đi khuất dần, khi quay người lại mắt đã nhạt nhòa. Là ai từng nói, cuộc đời dù không được thắt nơ, nhưng cũng vẫn là những món quà khác nhau mà thượng đế dành tặng mỗi người, chỉ có điều chúng ta không bao giờ biết được rằng thứ mình nhận được là quà tặng tốt hay xấu. Cô lái xe của Tiểu Trịnh quay về, mở một đĩa CD trong sự lặng im đến nghẹn thở. 
Một bài hát nặng tình của Trần Dịch Tuấn: Khi kim cương cũng biến thành cát bụi, anh tin, em vẫn còn. Khi thiết mộc lan chẳng nở hoa, anh tin, em vẫn còn ở đó[12]. [12] Lời bài hát “Cho em.” Vốn luôn tin rằng trên thế giới này, luôn có một người mãi mãi đợi chờ ta. Bất kể là khi nào, bất kể là ở nơi nào, vẫn luôn có một người như vậy. 
Chỉ cần có một người bằng lòng chờ đợi, một người kia sẽ bằng lòng xuất hiện. Nhưng vì sao chỉ sau khi mất đi chúng ta mới biết thứ mình có đáng quý đến thế nào, vì sao rất ít khi chúng ta nghĩ xem nếu như một ngày kia người đó không còn đợi chờ nữa, thì sẽ phải làm gì?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.