Chờ Đấy, Tôi Sẽ Trả Thù!

Chương 7:




Việc cầm tay hắn khiến nhỏ sững người! rụt tay lại như đụng phải lửa khuôn mặt ngượng ngùng nhiễm một tầng ửng đỏ.
- Xem ra cậu thích nắm tay tôi như vậy
- Cậu nằm mơ
Hắn nhún vai bàn tay nãy bị nhỏ kéo cố tình giơ lên cho nhỏ thấy.
- Cậu dọn WC nam_ nhỏ bỏ lại câu này rồi đi lấy dụng cụ dọn dẹp
Nói dọn WC cho có màu vậy thôi thực chất là chỉ múc vài chục xô nước dội là xong. Ấy thế mà trong khi nhỏ hì hục xách những xô nước nặng trình trịch hướng về nhà vệ sinh đang “tỏa hương ngào ngạt” kia thì hắn lại thảnh thơi ngồi ở bồn hoa gần đó lầy điện thoại ra chơi game, ngứa mắt không chịu được!!
15p sau
“ Bịch” nhỏ ném cái xô còn chút nước lại gần chỗ hắn khiến cho nước, cát, bụi văng tung tóe lên người hắn
- Phần còn lại của cậu_ nhỏ nhếch long mày kiểu muốn tuyên chiến
Hắn là một người ưa sạch sẽ cho nên khi bị bẩn hắn giãy nảy lên, nhìn xem đôi giày trắng tinh của hắn bị bẩn hết cả.
- Cậu…muốn chết phải không?_ hắn gào lên.
- Không làm? cũng được! nhưng đừng làm ảnh hưởng tới tôi chuẩn bị tinh thần gọi bố mẹ lên gặp thầy đi.
Nhỏ phớt lờ câu hỏi của hắn xoay người ném lại câu nói này khiến hắn tức điên lên.
- Cậu đứng lại cho tôi
Ngu gì đứng lại! đây là suy nghĩ của nhỏ khi hắn gào lên vì vậy bước chân nhỏ có nhanh hơn nhưng..
- Aaaa…_ nhỏ ôm đầu hét lên một tiếng! Hắn..hắn lại có thể túm tóc nhỏ, mái tóc dài của nhỏ bị hắn túm rối lên thậm trí còn bị đứt một bối.
- Cậu muốn làm gì?
Nhỏ ôm đầu quắc mắt trừng hắn, chết tiệt da đầu như bị kéo ra luôn vậy! nhỏ nhíu mày.Cầm mớ tóc của nhỏ mà mình vừa mới túm đứt hắn hả hê đưa lên miệng thổi nhẹ làm chúng rơi xuống đất.
- Cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu khi mà cậu làm cho đôi giày của tôi ra như thế này?
Không thèm nói, cũng không thèm trả lời nhỏ quay gót 360 độ đi thẳng. Tốt nhất không nên nói chuyện với hắn, bơ đi cho lành.
- Con nhóc kia..aaa_ hắn tức giận đá vào gốc cây gần đó.
*************************************************************************************************************
Từ sau hôm đó, nhỏ bắt đầu chiến thuật “ Bơ, bơ nữa, bơ mãi”. Mọi hành động khiêu khích của hắn nhỏ coi như không khí, bơ triệt để, điều này làm hắn mất hứng.
Sáng hôm nay có tiết thể dục, thầy giáo có việc lên phòng hiệu trưởng nên để lớp tự quản, tự học. Không hiểu sao trên cây có cái gì mà khiến bọn con trai bâu lại, hắn còn trèo hẳn lên cây, hình như có con vật gì đó.Đang tập cầu cùng Vân nhỏ giật mình khi thấy hắn từ từ đi lại phía mình, tìm đánh “thịch” một cái bất an. Linh tính nhỏ cho biết sẽ có chuyện không hay xảy ra, định dời bước thì:
- Cho cậu cái này!_ Hắn cười âm hiểm
- Khôn.nng ……áaaaaaa
Chưa nói hết câu hắn ném 1 con Kỳ Nhông vô cổ nhỏ
- Đừng..lấy nó ra đi_ giọng nhỏ sợ hãi, hai bàn tay cua lung tung, con Kỳ Nhông cứ bò qua bò lại cái lưỡi nó thè ra thụt vào.Mấy đứa con gái xung quanh đứng ra xa vì cũng sợ còn bọn con trai thì cười phá lên.
- Cường! cậu thật quá đáng, mau lấy nó ra đi_ Vân lên tiếng mà hắn chỉ lắc đầu cười giả lả
-Aaa…Nhỏ lại kêu lên khi bàn tay đụng trúng cái lưỡi con Kỳ Nhông, dinh dính nhơm nhớm khiến nhỏ rùng mình mà sự đụng chạm này làm cho con vật bấu chặt vào cổ nhỏ hơn! Nhỏ đau điếng và nhỏ đã khóc. Hắn sững lại!
- Được, được rồi!_ Chung lên tiếng sau khi gỡ con Kỳ Nhông từ cổ nhỏ xuống, Vân chạy lại xem vết bấu trên cổ nhỏ hỏi han.Nhỏ vẫn đang nổi da gà vì từ trước đến nay nhỏ rất sợ những con vật nhiều chân, điển hình là: Nhện, Rết,...v.v cho nên mới không kìm được mà nước mắt tuôn rơi. Nhỏ thất vọng khi mà đã để lộ ra mặt yếu đuối của mình trước hắn. Còn hắn, hắn cũng không ngờ con nhóc kia sẽ sợ như thế, đôi đồng tử dán chặt vào giọt nước từ khóe mắt nhỏ trong lòng dâng lên một tia hối lỗi.Nhỏ đang điều chỉnh tâm trạng mình, tay xoa cổ và rồi như nhớ ra điều gì nhỏ quay qua trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt muốn nói “ CHỜ ĐẤY, TÔI SẼ TRẢ THÙ” rồi quay mặt bỏ đi để lại hắn đứng như khúc gỗ ở đó.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.