Cho Em Một Chút Ngọt Ngào

Chương 1: "Đã lâu không gặp"




Edit: Chi
Beta: Mễ Mễ
_________________________
Vân Tranh ngồi trên ghế soffa, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô đã bị người ta bỏ quên ở đây suốt 6 tiếng.
8h sáng cô đã đến, mắt thấy nhân viên phòng làm việc đi ngang qua cửa kính ở phòng tiếp tân, từ lúc đi làm đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, đi qua đi lại, nối liền không dứt, chỉ có cô vẫn ngồi ở đây.
Nhân viên phòng làm việc giống như đã quên mất cô, mãi vẫn không có ai tới.
Chỉ sợ nhân viên Studio Đường Dữ cũng không nghĩ tới cô vẫn còn mặt mũi để tiếp tục ở lại, đây là rất rõ ràng không muốn tiếp đãi, so với chuyện không cho khách vào nhà cũng chỉ khách khí hơn một chút mà thôi.
Ai bảo cô đưa ra thù lao đóng phim đặc biệt thấp đâu ta?
Thấp đến mức nó có thể coi như một trò đùa.
Vân Tranh là một nữ đạo diễn, cũng là một nữ đạo diễn nổi tiếng trong giới, nhan sắc có thể so sánh với một nữ nghệ sĩ hàng đầu. Khi còn học ở (1)Học Viện Hý Kịch Trung Ương, cô thường bị nhầm lẫn là học ngành biểu diễn, kết quả hóa ra cô gái này lại học đạo diễn phim và truyền hình.
Ước mơ của cô ấy là trở thành một đạo diễn lớn, thậm chí là tự biên tự đạo, để mọi người công nhận tài năng của cô.
Cô không chỉ có giá trị nhan sắc, mà còn có thực lực.
Lúc quay bộ phim đầu tiên, cô đã tự mình đảm nhận vai trò đạo diễn chính, tại trường học phát hiện Đường Dịch vừa mới học năm nhất đại học, cô nhìn trúng ngoại hình và khí chất của chàng trai này, cảm thấy Đường Dịch chính là Bạch Ứng Ninh trong suy nghĩ của cô.
Trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cô cũng thành công hợp tác với người mới Đường Dịch, nhưng bởi vì diễn xuất của Đường Dịch quá non nớt, lúc quay phim cô cũng từng mắng chửi người đàn em ấy tới ba lần.
Rất nhiều người nói, lúc ấy Đường Dịch chẳng qua chỉ là đóng vai phụ mà thôi, yêu cầu của cô quá cao.
Cô chẳng qua đã tốt còn muốn tốt hơn.
Mấy năm về sau, thật đúng là phong thủy luân chuyển.
Sau đó, cô không quay được bất kỳ tác phẩm tốt nào, chỉ vì cô từ chối vài "cành ô liu", vì vậy cô đã đắc tội người ta.
Không thể kéo được đầu tư, không ai đồng ý hợp tác với cô, ngay cả bộ phim hiện tại, cũng là do cô vay tiền để quay, kinh phí thật sự là...rất khó nhìn.
Đường Dịch thì sao, hiện tại đã trở thành sao nam trẻ lưu lượng hàng đầu, làm (2)tiểu thịt tươi nổi tiếng, chỉ thiếu một giải thưởng lớn chứng minh bản thân.
Cái tên Đường Dịch này chính là (3)rating, chính là (4)lưu lượng.
Sau khi hợp đồng của Đường Dịch với công ty trước đó hết hạn, anh tự mình mở phòng làm việc Đường Dữ, Đường Dịch chính là ông chủ, dưới trướng còn đang bồi dưỡng nghệ sĩ trẻ tuổi.
Đường Dịch hiện tại đã là một ông chủ kiêm diễn viên, một diễn viên như vậy Vân Tranh chỉ có thể đưa ra thù lao 150.000 nhân dân tệ cho một tập phim.
Đây là mức thù lao cao nhất mà cô có đủ khả năng chi trả.
Theo cô, nam chính thích hợp nhất trong bộ phim truyền hình này chính là Đường Dịch.
Lúc cô đọc kịch bản, hình tượng trong đầu nghĩ chính là Đường Dịch, hơn nữa càng nghĩ, lại càng làm cho người ta động tâm.
Nhân vật này nên để Đường Dịch vào vai!
Nhưng... Đường Dịch có đồng ý diễn hay không, chính là một chuyện khác.
Người đại diện của studio Đường Dữ đọc kịch bản Vân Tranh đưa tới, lại nhìn thoáng qua thù lao của bộ phim, liền nhịn không được cười ra tiếng. Mặc dù không trào phúng trực tiếp, nhưng đã dùng thái độ nói rõ vấn đề.
Người đại diện trong ánh mắt đều hỏi: Cô đây là cho ăn mày sao?
Nhưng Vân Tranh là người tìm thấy Đường Dịch, nếu trực tiếp từ chối Vân Tranh ngay ngoài cửa, thì truyền ra ngoài chắc chắn không dễ nghe, thế nên bọn họ liền dùng loại phương pháp xử lý lạnh này, làm cho Vân Tranh biết khó mà lui.
Vân Tranh định thử lại, đi tới quầy lễ tân hỏi: "Xin hỏi quản lí Trương hiện tại vẫn đang họp sao? "
Sau khi trò chuyện, Vân Tranh vẫn chỉ biết người đại diện này họ Trương.
Nhân viên tiếp tân nhìn Vân Tranh, sau đó cười trả lời: "Ngài về phòng tiếp tân chờ một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi, lát nữa trả lời ngài, có thể không?" "
"Thay tôi nói với anh ấy, kịch bản này thật sự rất tốt, kịch bản là do..."
"Được." Vân Tranh còn chưa giới thiệu xong, tiếp tân đã cắt ngang lời cô, hơn nữa còn bắt đầu nghe điện thoại.
Cô chỉ có thể trở lại phòng tiếp tân một lần nữa, thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra, thấy bạn bè gửi tin nhắn.
Mạc Manh Manh: Nếu thật sự không được thì thôi.
Cô cũng có chút muốn rời đi, nhà sản xuất cũng không muốn tới, biên kịch cũng không mở miệng. Là bản thân cô ôm một đường sống, muốn đến thử xem, cũng biết hy vọng không lớn.
Làm cho nàng bất ngờ chính là, chỉ chốc lát sau, một nhân viên công tác tiến vào, Vân Tranh lập tức đứng dậy bắt tay hắn.
Vân Tranh biết người này, họ Tiêu, tên là Ấn Xương, là trợ lý trước đây của Đường Dịch. Hiện tại đã trở nên nổi tiếng, chính mình trở thành người quản lí, bắt đầu mang theo người mới.
Hai người hàn huyên một hồi, Tiêu Ấn Xương mới cười nói: "Đường tổng chỉ sợ không có thời gian, nhưng những nghệ sĩ khác trong công ty có thể điều chỉnh thời gian, ngài xem, đây là tư liệu của bọn họ. Về phương diện thù lao phim, ngài xem, Đường tổng đều là ngài bồi dưỡng, điểm này chúng tôi cực kì đồng ý, nghệ sĩ đến dưới tay ngài có thể học tập, cho nên thù lao phim, có thể nhường cho ngài một chút, chỉ cần ngài đồng ý, những thứ khác đều dễ nói. "
Vân Tranh tiếp nhận tư liệu, trong lòng đã lạnh đi một nửa.
Thù lao phim quá thấp, Đường Dịch không thể nhận, nhưng thù lao của bộ phim này, người mới dưới tay Đường Dịch nguyện ý nhận, còn có thể thấp hơn một chút nữa. Nói không chừng một tập hai ba vạn, bọn họ đều có thể cắn răng nhận, để cho người mới làm nam chính là được.
"Cái này..." Vân Tranh không am hiểu việc kết giao với người khác, đây cũng là nguyên nhân cô có ngoại hình xuất chúng, lại không muốn làm nghệ sĩ.
Nhưng mà tình cảnh hiện tại, đã khiến cô ấy buông bỏ niềm kiêu ngạo mấy năm trước, chỉ là vẫn không vượt qua được tâm bệnh giao tiếp.
"Nghệ sĩ mà chúng tôi ký hợp đồng, đều trải qua nhiều lần sàng lọc, hơn nữa còn từng có bồi dưỡng chuyên nghiệp, cũng có ký vài người là học sinh học ở Học viện Hý kịch Trung ương, ngoại hình không tệ, có thể thay đổi rất lớn..." Tiêu Ấn Xương bắt đầu (5)thao thao bất tuyệt giới thiệu nghệ sĩ dưới tay mình, tranh thủ cơ hội cho bọn họ.
Dưới tay Tiêu Ấn Xương mang theo ba nghệ sĩ, hai nam một nữ, đều là người mới. Trước mắt chỉ có nữ nghệ sĩ kia phát triển cũng không tệ lắm, bởi vì được Đường Dịch dẫn đi một bộ phim, diễn vai nữ phụ ba, ngay lập tức có nhiệt độ.
Hai nghệ sĩ còn lại, phát triển rất bình thường, cho nên nếu có thể tranh thủ được phân cảnh nam chính trong phim mới của Vân Tranh, cũng là lựa chọn không tồi.
"Đường Dữ Studio vừa mới thành lập chưa đầy một năm phải không?" Vân Tranh hỏi.
"Đúng."
"Hai người trẻ tuổi này hình như vừa mới ký hợp đồng mấy tháng?"
Tiêu Ấn Xương cười cười, cũng không cảm thấy xấu hổ: "Rất mới, ngài cũng nên biết chỗ tốt của người mới chứ? Thù lao phim thấp,có thể bồi dưỡng, cộng với việc ngài bắt nạt họ như thế nào thì vài năm sau họ vẫn sẽ nhắc đến cô, chắc cũng phải cảm ơn cô đã bồi dưỡng. "
Vân Tranh năm đó đã dạy Đường Dịch, không thể không thừa nhận, (6)ngộ tính của Đường Dịch rất cao, hơn nữa nền tảng tốt, bỏ túi da ra thì chính là bộ dáng nam chính, dùng áp lực cũng không áp chế được tài năng của Đường Dịch.
Tích lũy vài năm, quả nhiên (7)bạo hồng.
Nhưng mà, cô cũng không cảm thấy Đường Dịch cảm tạ cô, bằng không cũng sẽ không đối với cô như vậy.
"Ừm, tôi có thể suy nghĩ một chút, các nhân vật khác trong phim vẫn chưa xác định được diễn viên." Vân Tranh ngầm trả lời.
Tiêu Ấn Xương cũng không miễn cưỡng, tiếp tục lôi kéo Vân Tranh giới thiệu, rõ ràng là nam hai, nam phụ ba đều được, chỉ cần không quá ít cảnh, đều có thể tham gia vào, coi như là công việc chính thức đầu tiên sau khi hai người này ký hợp đồng.
Đang nói chuyện, bên ngoài có một đám người chậm rãi đi tới, Vân Tranh theo bản năng nhìn qua, nhìn thấy là có vẻ như Đường Dịch đã trở lại.
Đường Dịch ăn mặc rất thoải mái, áo thun màu trắng rộng thùng thình, một bên nhét vào trong quần, một bên tùy ý thả, phối hợp với quần jeans rách màu trắng, cùng một đôi giày thể thao màu trắng.
Trong tay anh ấy cầm điện thoại vừa đi vừa xem, sải bước đi tới, bên cạnh đi theo là trợ lý, trợ lý vẫn đang nói cái gì đó, thế nhưng Vân Tranh không nghe được.
Đường Dịch không phải đi hướng về phía cô, mà là đi tới văn phòng, đi ngang qua nơi này mà thôi.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, sau khi bốn mắt nhìn nhau về phía Vân Tranh, Đường Dịch còn sửng sốt một chút, bất quá bước chân không ngừng, trực tiếp đi tới, đám người này chậm rãi rời đi.
Ngay cả một cái chào hỏi cũng không chào sao?
Vân Tranh mất mát một trận.
Sau đó, tâm tình Vân Tranh sa sút, không nói chuyện cùng Tiêu Ấn Xương được nữa, vội vàng tạm biệt sau đó đi ra studio Đường Dữ, sau ba phút đi bộ đứng trước nhà ga chờ xe buýt.
Nơi này không phải trung tâm thành phố, chẳng qua cách sân bay không quá xa, hơn nữa không quá kẹt xe, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân lựa chọn nơi này làm studio.
Tòa nhà bên cạnh phòng làm việc của Đường Dữ chính là ký túc xá nhân viên, nhân viên cũng không cần lo lắng vấn đề đi làm, thoạt nhìn qua, Đường Dịch vẫn có thực lực.
Vì vậy,... Một tập 150.000, tổng cộng thù lao 20 tập phim, quả thật không lọt vào mắt đường Dịch.
Cô thở dài một hơi, từ nơi này trở về, thật đúng là cần phải đi xe buýt mấy lộ, mới có thể trở lại nơi cô ở.
Hai chiếc xe tới, đều không phải cái cô muốn ngồi, nhàm chán cúi đầu nhìn mũi giày của mình, liền nhìn thấy trước mặt dừng một chiếc xe.
Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy lại là người đại diện Trương.
"Vân đạo diễn, lên xe đi, chúng tôi đưa cô trở về." Trương đại diện chủ động mở miệng.
Vân Tranh thiếu chút nữa theo thói quen cự tuyệt, thế nhưng nghĩ đến việc có thể có đường thương lượng lại, cũng không nghĩ nhiều, lập tức lên xe.
Mở cửa xe thương vụ, cô nhìn thấy một đôi chân dài duỗi ra ở hàng ghế sau, mang một đôi giày bảng màu trắng.
Cô vội vàng lên xe và đóng cửa lại.
Quả nhiên, ở phía sau xe nhìn thấy Đường Dịch.
"Đã lâu không gặp." Vân Tranh lập tức chào hỏi Đường Dịch.
"Sao chị lại buộc tóc?" Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, hỏi.
Câu hỏi này làm cho Vân Tranh cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Như vậy thuận tiện hơn. "
"Vẫn là xõa tung xuống đẹp mắt hơn." Đường Dịch nói xong, tiếp tục xem điện thoại di động.
Vân Tranh suy nghĩ một chút, ngồi ở hàng giữa, như vậy vừa có thể nói chuyện với người đại diện của Trương, cũng có thể nói chuyện với Đường Dịch.
"Lại đây ngồi đi chị." Đường Dịch lại mở miệng.
Mông Vân Tranh còn chưa ngồi vững, đã lập tức đứng dậy, hóp lưng lại như mèo ra sau.
Lúc này xe rẽ, cô không thể đứng vững, đưa tay ra muốn vịn một chút, kết quả tay trực tiếp bị tay người ta nắm lấy, kéo cô đến bên cạnh.
Vân Tranh theo bản năng vịn vào đầu gối Đường Dịch, chưa tỉnh hồn nhìn Đường Dịch nói: "Cảm ơn. "
Đường Dịch cũng đang nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả hô hấp cũng hòa quyện lại với nhau.
Ngay sau đó Đường Dịch nhếch môi cười, nụ cười gợi đòn, lại đặc biệt mê người.
Sau đó liền nghe được thanh âm tràn ngập sự thu hút của Đường Dịch, dịu dàng hỏi cô: "Chân tóc của chị biết di chuyển lên ạ?(8)"
Note:
(1) Học Viện Hý Kịch Trung Ương: Học viện Hý kịch Trung ương là một trong những "lò đào tạo" ngôi sao hạng A, đạo diễn và diễn viên ưu tú hàng đầu tại Trung Quốc. Bên cạnh Học viên Điện ảnh Bắc Kinh, đây là ngôi trường danh giá mà hầu hết những bạn trẻ đam mê điện ảnh, diễn xuất đều mong muốn trúng tuyển.
(2) Tiểu thịt tươi: Những sao nam trẻ trung, đẹp trai.
(3) Ratings: Là một chỉ số rất phổ biến trong ngành truyền hình, truyền thông. Đây là đơn vị được dùng để đánh giá mức độ quan tâm của khán giả đối với một chương trình truyền hình, một bộ phim cụ thể.
(4) Lưu lượng: Một dòng chảy chỉ sự nổi tiếng, độ hot trên mạng và trong giới trẻ
(5) Thao thao bất tuyệt: Nói lời lẽ trôi chảy, hùng hồn.
(6) Ngộ tính: năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh... hay còn gọi là năng lực trực nhận.
(7) Bạo hồng: Trở nên nổi tiếng bất ngờ
(8) Câu này lúc mình beta lại cũng không chắc lắm (nguyên raw: 你发际线是不是上移了? )
2.1.2021
Happy New Year (@^0^@)/!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.