Cho Em Một Chút Ngọt Ngào

Chương 11:




Edit: Mochie
Beta:
======================================
Sau khi máy bay hạ cánh, Trịnh Cẩn Du bắt đầu hít thở sâu, vài vệ sĩ xung quanh cũng bắt đầu vào tư thế chuẩn bị.
Ngày thường chỉ có một số người trong đội thường đi theo Đường Dịch, một trợ lý về cuộc sống, một nhà tạo mẫu, và một vệ sĩ kiêm tài xế. Nói như vậy, chỉ cần dùng một xe cho việc đi lại cũng không quan trọng việc phải đi xe nào vì vậy việc đi lại cũng thuận tiện hơn.
Hôm nay Trương Hướng Dương thuê thêm một ít người làm tạm thời cho bọn họ bởi vì đề phòng trường hợp bị vây như thế này.
Trịnh Cẩn Du đi theo Đường Dịch cũng đã vài năm, đây là lần đầu tiên mà Đường Dịch chỉ xuất hiện một mình nhưng lại chuẩn bị nhiều như vậy. Vừa bước ra ngoài, anh đã bị cả chục vệ sĩ vây quanh.
Tính tình Đường Dịch không kiêu căng, sẵn sàng nói chuyện vài câu với người hâm mộ đã đi đón máy bay, xảy ra sự việc như vậy đây là lần đầu tiên.
Bước ra khỏi sảnh đã thấy một nhóm fans đang hò hét cầm bảng tên, cũng như một nhóm phóng viên đã sẵn sàng chỉ chờ thấy người là lao tới. Khung cảnh hôm nay rất đông, quy mô trước đây thực sự không thể so sánh được.
Vệ sĩ mở đường, Đường Dịch cúi đầu đi theo, mục tiêu hôm nay của họ là không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào và giữ im lặng cho đến khi bão táp lần này lắng xuống.
Nên người hâm mộ không khỏi phiền lòng.
Kết quả là giữa chừng, một fan nữ đã khàn giọng hét lên: "Đường Đường! Là em đẹp, hay là chị Vân Tranh đẹp?
Đường Dịch đang thẳng tấp thi thẳng thì không nhịn được quay đầu lại nhìn, tiếp theo cười với cô gái kia một cái.
Có người nhân cơ hội tránh mặt vệ sĩ và nhét quà cho Đường Dịch. Đường Dịch cười tiếp nhận, sau đó rời đi, vẫn là không kiềm được nụ cười đó, cười đến người ta cảm thấy hoang mang.
Trịnh Cẩn Du vội vã tới chỗ fanclub, nhận một số quà rồi đi theo Đường Dịch ra khỏi sân bay vào xe bảo mẫu của họ.
Sau khi ngồi vào xe, Đường Dịch dời vai hỏi Trịnh Cẩn Du, “Thương lượng xong hợp đồng chưa?”
“À?” Trịnh Cẩn Du không kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ xong, anh trả lời: “Em còn chưa khởi động xe anh chờ một chút."
Đường Dịch gật đầu, vươn tay cầm theo một món quà, nghịch nghịch.
Một lúc sau, Trịnh Cẩn Du gọi điện cho Trương Hướng Dương, hỏi xong, cậu nói: " Anh ấy vẫn chưa ký hợp đồng. Hôm nay chúng ta sẽnói chuyện."
"Để Vân Tranh đến trường quay đi."
"A.." Trịnh Cẩn Du còn chưa chuyển đạt xong thì di động đã đến tay Đường Dịch
"Hợp đồng thì bàn bạc với nhà sản xuất. Gần đây Vân Trang ở nhà thì tốt hơn. Nếu không, lỡ nói sai trong buổi phỏng vấn thì phải làm sao?" Trương Tương Dương căng thẳng hỏi.
Nghe xong lời này, Đường Dịch không nhịn được cười:
“Vân Tranh không phải là người mới nữa.”
“Nhưng dù sao cô ấy đã ba năm không tiếp xúc với giới truyền thông…"
“Đừng lo lắng.”
Đường Dịch mở điện thoại lên, liền nhận được tin nhắn của Nghê Tôn
Nghê Tôn: Đường Dịch, tôi *** em gái cậu!
Đường Dịch: Có cần để mẹ tôi sinh thêm em gái không?
Nghê Tôn: Đừng làm phiền bác ấy.
Đường Dịch: Cậu phát điên cái gì vậy?
Nghê Tôn: Cậu có biết nữ chính trong bộ phim truyền hình mới của cậu là ai không?
Nghê Tôn: Nữ thần của tôi! nữ thần!
Nghê Tôn: Có cảnh hôn không? Có cảnh diễn nào kiểu khác không? Cậu có nghe rõ không? Đừng chạm vào thần của tôi nghe chưa.
Đường Dịch nhìn Nghê Tôn điên cuồng một hồi, không lẽ nữ chính cũng định rồi sao?
Anh cầm điện thoại di động lên tìm kiếm tin tức trên Weibo, mặt trên điện thoại vẫn đang phát tin tức của Nghê Tôn, cảnh cáo anh đừng có chơi trò giả chết, hắn cũng không thèm đọc.
Sau khi xem nó một lúc, hắn không thể không ngạc nhiên rằng nhân vật nữ chính thực sự là Hà Ức Hạ.
Vào buổi trưa hôm nay, Hà Ức Hạ đăng một Weibo.
Hà Ức Hạ: Tôi đã gặp đạo diễn Mỹ Mỹ Đát, cố gắng quay phim mới thật tốt nào ~ [Video]
Đoạn phim là một đoạn video ngắn do hai người quay, hai người tựa vào nhau và quay một đoạn clip dễ thương dài 8 giây bằng phần mềm như chỉnh ảnh. Hai người còn có đôi tai mèo sáng bóng trên đỉnh đầu, hai bên má có râu, trên mũi có một chấm, trông rất đáng yêu.
Anh ấy nhấp vào bình luận Weibo của Hà Ức Hạ, nhìn xung quanh và thấy rằng các fan của Hà Ức Hạ đều đoán rằng cô ấy sẽ quay vở kịch mới của Vân Tranh.
Xem một hồi, Đường Dịch lại bấm vào đoạn video nhỏ, nhìn thấy Vân Tranh đang cười trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, ánh mắt dịu dàng đến mức giống có thể làm tan chảy mọi thứ
Có vẻ như tâm trạng chị ấy đang không tệ.
Anh lại vào Weibo cá nhân của Vân Tranh, vẫn là tin nhắn Weibo anh đăng cách đây rất lâu, xem mấy lần rồi nên anh lại đặt điện thoại xuống.
“Mọi chuyện đang phát triển rất thần kỳ..” Trịnh Cẩn Du đang lướt Weibo, không khỏi lẩm bẩm, “Làm sao mà có được những chứng cứ này nhỉ?"
Đường Dịch vươn tay cầm lấy điện thoại di động của Trịnh Cẩn Du, nhìn bằng chứng làm sự việc nghịch chuyển. dần dần nhận ra có gì đó không đúng, không khỏi nhíu mày, sau đó liền mắng: “Con mẹ nó."
" Là ông chủ lớn nhỉ, còn phải đến công của anh ta ký hợp đồng.” Hà Ức Hạ thấy Vân Tranh bắt đầu thay quần áo thì nhịn không được thì khóe miệng kéo lên nói lời trào phúng.
“Đó là chuyện bình thường.”
“Chỉ cần nhà sản xuất đi là được rồi không phải sai, cô đi làm gì? Cô không biết cô đang ở đầu sóng ngọn gió sao, cô thậm chí còn không có trợ lý? Sao, chuẩn bị thử vai anh ta trong phòng riêng sao? "
Vân Tranh vẫn xinh đẹp như thế, có thể coi như là trong họa có phúc."
Vì sự việc này mà cô được xóa tội ngay Iập tức, còn được ký hợp đồng với vai nam nữ chính, được cả hai nghệ sĩ rất hài lòng, tâm trạng tự nhiên cũng khá lên.
“Vân Tranh, cô không còn hứng thú với Đường Dịch sao?” Hà Ức Hạ cầm lấy kịch bản và nhìn nó một cách tượng trưng, nhưng ánh mắt lại nhìn Vân Tranh.
"Đừng đùa nữa, được không? Anh ấy chỉ là mẫu người tôi thích, không phải thích anh ấy."
"Cô không phải đã nói...
"Đúng, giống như tình yêu sét đánh. Nhưng, lúc đó anh ta bao nhiêu tuổi, 17 Tuổi! Sao tôi có thể vì yêu mà điên cuồng đến như vậy chứ? Rồi tôi cũng buông tay. Sau đó, anh ấy ngày càng nổi tiếng còn tôi thì ngày càng sa sút, tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa nên tôi thậm chí còn không nghĩ về điều đó "
Vân Tranh không nói dối.
Lần đầu tiên gặp Đường Dịch, cô đến trường học thử vai.
Thời điểm nhìn thấy Đường Dịch, cô cảm thấy mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bước tới, muốn liên lạc với Đường Dịch.
Khi đó, không hề giả vờ tuyển diễn viên, cô cũng không dám tự tin bước qua nói chuyện với Đường Dịch.
Khi thực sự gặp được mẫu người lý tưởng của mình, nhiều cô gái sẽ rụt rè trong chốc lát, thường thì vui vẻ nhưng sau đó lại trở nên nhút nhát.
Cô chủ động nói chuyện với Đường Dịch, Đường Dịch liền bật cười khi nhìn thấy cô, đồng thời từ chối cô vì cô quá lùn.
Sau đó, cô nghe nói người trong trường thường hỏi Đường Dịch thông tin liên lạc, nhưng Đường Dịch đều từ chối, cô thật sự không biết Đường Dịch thích loại nữ sinh nào.
Vân Tranh đoán rằng đó là kiểu của Thiên thần Victoria's Secret.
Sau đó, Vân Tranh giải thích ý định của mình với Đường Dịch, Đường Dịch xấu hổ đến mức cả mặt đỏ bừng, không ngừng xin lỗi Vân Tranh, sau đó có chút kích động, nhưng vẫn không tự chủ hỏi: “Em có thể chứ?”
Vân Tranh trả lời: “Tôi nghĩ là anh có thể."
Lúc đó Đường Dịch 17 tuổi, là một chàng trai cao lớn đẹp trai, anh dùng sự xa cách để che đậy sự trong trắng của mình.
Tuy nhiên, lúc trước, Vân Tranh đang ngồi trước TV, nhìn thấy Đường Dịch trong 《Tốt nhất tổn hữu》 rất tự nhiên, lịch sự gọi vài vị khách quen khác là anh.
Cô đột nhiên cảm thấy Đường Dịch đã lớn, không còn là cậu bé như trước nữa. Hai người họ, ngay từ đầu đã chênh lệch nhau 4 tuổi.
Hà Ức Hạ đi đến bên cạnh Vân Tranh, nhìn quần áo trong tủ quần áo của Vân Tranh, không có cái nào xấu, tất cả đều là nhãn hiệu lớn, phong cách rất ổn.
Tuy nhiên, tất cả chúng đều là của 3 năm trước.
Đương nhiên, người bình thường không quan tâm, nhưng trong làng giải trí còn có blogger thời trang nhìn chằm chằm bọn họ, ảnh mắt khát khao có thể trực tiếp lôi ra lỗi sai của bọn họ.
“Nào, hãy thể hiện phong cách của mình cho họ xem. Ba năm sau, Vân Tranh vẫn là một giám đốc xinh đẹp." Hà Ức Hạ lấy ra một cái rồi lắc trước mặt Vân Chính.
Vân Tranh lập tức thu lại rồi đặt xuống: "Cô bị sao à, tôi cũng muốn mặc váy hở lưng đi ra ngoài nhưng lạikhông có miếng lót ngực vừa."
"Ngực ngươi to vậy là dùng độn sao?!"
"Không có “Không, đổi một cái đi, thế này Thế nào rồi? Có tay nghề không tệ lắm!”
Hà Ức Hạ bĩu môi, cảm thấy nó không đẹp.
Cuối cùng, Hà Ức Hạ lấy một cái nhìn không tệ, và cuối cùng cũng hài lòng, chỉ vào cái này.
“Được.” Vân Tranh đồng ý, vào phòng ngủ thay quần áo.
"Tôi sẽ đi cùng cô đến trường quay của Đường Dịch."
“Tại sao? Gặp nam chính tương lai?"
"Gây ấn tượng mạnh, nếu không theo thói quen của Trương Hướng Dương, hôm nay nhất định sẽ thêm nhiều điều kiện"
Vân Tranh thắt nút áo ngực, và hỏi, "Ví dụ?"
"Ràng buộc với người mới,cô còn phải đóng những vai khá quan trọng."
"Ồ, có rất nhiều tội phạm và nạn nhân trong kịch bản, họ có chọn không, một ví dụ khác? "
Sửa kịch bản và biến nam chính trở thành một nam thần hoàn hảo"
" Những thứ này đều có thể tiếp nhận, không sao"
Cô lúc này vẫn không biết được, vẫn vui vẻ Sau khi đến công ty và xem bản hợp đồng, cô chưa hề nhận ra bản hợp đồng này kỳ lạ đến mức nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.