Edit: Mochie
==============================
Vân Tranh đã thực sự tận tâm khi cô nói về bộ phim. Cô quơ chân múa tay, mặt mày hớn hở, cô chỉ hận không thể diễn lại nó cho các diễn viên. Nói xong, cô rạng rỡ nhìn anh, như muốn nói: Thế nào, chị đây diễn hay lắm đúng không?
Khương Hân Tình buộc mình phải tỉnh táo lại và lắng nghe, sau đó diễn lại một lần theo ý của Vân Tranh.
Khả năng hiểu của Khương Hân Tình không tệ, sau khi Vân Tranh giải thích một lần, cô diễn cũng không khác so với Vân Tranh nói lắm, Vân Tranh thấy vậy cũng rất hài lòng,
Cô về chỗ ngồi xuống, Đường Dịch lại cúi xuống, giúp cô cởi giày, rút khăn giấy ra, lại giúp cô mang giày vào.
Sau khi vò nát quả cầu giấy thành một quả bóng, anh ném quả cầu giấy thẳng vào thùng rác.
Khương Hân Tình nhìn hành động của Đường Dịch, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Sau khi ba người thử vai, Vân Chính cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có hai người, một người là Khương Hân Tình, người còn lại là người mới do một người quản lý khác đưa đến, nhưng họ chỉ có thể đóng một vai không dễ thấy.
Đường Dịch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi kết thúc, Vân Tranh đã gọi hai nghệ sĩ trẻ đến bên cạnh mình và bắt đầu trò chuyện với họ. Trong thời gian tiếp xúc với họ, cô có thể tiếp tục tìm hiểu họ, để có thể sắp xếp vai tốt hơn.
Đường Dịch còn có việc phải làm nên đã trở về văn phòng trước.
Trò chuyện một hồi, Vân Tranh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền hỏi Khương Hân Tình: "Đường Dịch có hay tập diễn với cô không?"
Khương Hân Tình lập tức lắc đầu: "Không có ạ, tất cả đều do giáo viên của trường dạy, hơn nữa công ty cũng đã sắp xếp người dạy. "
Khi cậu ấy ở trên trường quay, cậu ấy không thể nhập tâm vào vở kịch, liệu cậu ấy có tìm cô để làm đạo cụ để luyện tập không?
"Đạo cụ?" Khương Hân Tình cảm thấy hình dung như vậy rất kỳ lạ nhưng vẫn nói thêm một câu"
" Nếu thầy Đường không có biện pháp nhập tâm vào diễn xuất cũng không phải đến lượt em dẫn dắt vào kịch bản. Ngoại trừ lần khởi động máy hay có vai diễn cần phải phối hợp ngoài ra cũng không diễn chung với nhau. "
" Vậy thì lúc hai người ở riêng..."
Kết quả, Vân Tranh còn chưa kịp nói xong, Khương Hân Tình đã cắt ngang: "Không thể nào đâu ạ, thầy Đường rất ghét scandal. Chúng em cũng chưa từng ở riêng với anh ấy, nếu không, làm sao lại có biệt danh "Đường mười sáu".
Một người mới khác cũng nói hùa vào:" Đúng vậy, anh Đường lạnh lùng có tiếng trong giới rồi đấy ạ. "
Vân Tranh đột nhiên có chút không hiểu.
Sau khi gặp lại một lần nữa, lần đầu tiên gặp mặt đã lấy tóc cô ra mà làm trò tiêu khiển, gặp lại nhau liền ôm cô đi đối diễn với nhau, sau đó bắt đầu nói chuyện. Đường Dịch lạnh lùng mà các người nói tới thì đêm hôm qua đã gọi cho cô còn yêu cầu cô phải cung cấp phòng cho khách phục vụ đấy. Cái người kia là ai hả?
Điều này khiến cô phải suy ngẫm, có phải cô đã hiểu sai ý của Đường Dịch rồi không?
Trên thực tế, Đường Dịch thực sự chỉ là người chuyên nghiệp mà thôi, hơn nữa cô còn là giáo viên vỡ lòng của Đường Dịch, cho nên Đường Dịch về phương diện này sẽ dựa vào cô mà tin tưởng cô, vậy nên mới hay tìm cô đối diễn?
Vân Tranh giơ tay xoa xoa mặt, bắt đầu kiểm điểm lại suy nghĩ xấu xa của chính mình, cô không thể vì từng có ý nghĩ không an phận đối với Đường Dịch, mà nghĩ Đường Dịch cũng có âm mưu gây rối, cũng không nhìn lại xem Đường Dịch bây giờ có bao nhiêu nổi tiếng, cậu ta muốn tìm bạn gái thế nào chẳng có? Cậu ta sẽ thích cô một nữ nhân già 28 tuổi như cô ư?
Không thể một bên tình nguyện!
Không thể tự mình đa tình!
Công việc!
Đối diễn chỉ là công việc!
Nghĩ đến những nghệ sĩ khác, có vài người họ đã thực sự đạt đến một vị trí nhất định nhưng có những người chưa từng quay cảnh hôn, cũng có nhiều người cống hiến hết mình cho nghệ thuật, tất cả đều vì những ham muốn cá nhân sao?
Còn không phải vì công việc?
Bọn họ ở trong vòng tròn này thì những chuyện như vậy rất thường thấy, nhưng lại có ít đạo diễn nữ hơn, nên loại đối diễn này khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi trò chuyện với hai người một lúc, Vân Tranh đi đến văn phòng của Đường Dịch.
Lúc cô đi vào, Đường Dịch đang cùng Trương Tương Dương nói chuyện phiếm, cô ngồi ở sô pha bên cạnh chờ đợi. Xem ra sau khi cô đi vào, bọn họ không thể nói chuyện tùy ý, Trương Hướng Dương cũng im bặt không nói tiếp.
Đường Dịch nhìn chằm chằm Trương Hướng Dương một hồi hỏi: "Còn có chuyện gì không?"
Trương Hướng Dương sửng sốt trước câu hỏi, đáp: "Không có chuyện gì..."
"Vậy anh đi ra ngoài đi."
Đi ra ngoài?
Trương Hướng Dương kinh ngạc nhìn Đường Dịch, sau đó quay đầu nhìn Vân Chính, lại nhìn Đường Dịch, dùng ánh mắt hỏi Đường Dịch: Cậu chắc chứ?
Đường Dịch gật đầu.
Trương Tương Dương gật đầu thỏa hiệp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Sau một lúc suy nghĩ, anh bước sang một bên và kéo rèm cửa lại trước khi rời đi.
Sau khi Trương Hướng Dương đi ra ngoài, Đường Dịch theo hắn ra cửa, đóng chặt cửa, tiện tay khóa lại, sau đó đi tới chỗ Vân Tranh, trực tiếp ngồi ở trên bàn trà, như vậy hắn có thể mặt đối mặt với Vân Tranh.
"Đang xem cái gì vậy?" Đường Dịch nhìn thấy Vân Tranh đang xem điện thoại, không những vậy còn cười rất vui, căn bản cô không chú ý tới tới động tác vừa rồi của hắn và Trương Hướng Dương.
Vân Tranh ngừng cười, tắt video rồi cô đem cái cô vừa nhìn thấy thực nghiệm lên người đường dịch
"Cậu đưa tay ra, tôi có thể nói vận mệnh của cậu." Vân Tranh nói rồi đưa tay ra hiệu với Đường Dịch.
Đường Dịch ngoan ngoãn vươn tay đến, mở lòng bàn tay của mình ra.
"Nam bên trái, nữ bên phải, giơ tay trái lên." Vân Tranh bắt lấy cánh tay phải của Đường Dịch.
Đường Dịch gật đầu, không quan tâm, lại giơ tay trái lên.
Vân Trang cười xấu xa nắm tay Đường Dịch: "Tôi xem lòng bàn tay của cậu, cuộc sống của cậu thiếu tôi."
Đường Dịch nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Vân Tranh, sau đó cũng nắm lấy lòng bàn tay của cô, giữ còn chặt hơn so với Vân Tranh.
"Chị nói thật chính xác." Đường Dịch cười đáp, giọng điệu rất lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn cô, điều này khiến cô nhất thời hoảng hốt, tim đập loạn xạ, giống như một kẻ phá rối sôi nổi, không hề được không chế.
"Thực ra... chỉ là một trò đùa thôi.. Tôi đã xem trên video trên mạng." Vân Tranh cố gắng rút tay ra, nhưng Đường Dịch nắm chặt đến nỗi cô không thể rút ra được.
"Chị có tài bói toán thật đấy, lần đầu tiên tính toán rất chính xác."
"Này! Đừng có trêu chọc tôi, nếu không chị đây cùng cậu nói chuyện nhân sinh."
"Nói về nửa sau của cuộc đời chúng ta?"
Vân Tranh tức giận đá vào người Đường Dịch, nhưng bị Đường Dịch dùng chân chặn lại. Anh đập vào chân cô rồi cười nhưng cũng hỏi về công việc: "Chị nghĩ gì về họ?"
Nhưng tay của anh lại không buông ra.
Tuy nhiên, Vân Tranh đã bị ang đánh lạc hướng thành công, và nhận xét về một số người trẻ tuổi: "Khương Hân Tình rất tốt, sự hiểu biết của cô ấy tốt, và ngoại hình cũng ổn, nhưng..."
"Như thế nào?"
"Cô ấy nói riêng với tôi lúc nãy, cô ấy không muốn đóng vai phản diện, cô ấy muốn đóng một nhân vật tốt bụng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sau này của cô ấy. Tôi nhớ vai diễn trước đây của cô ấy là kiểu Tiểu Bạch Hoa? Điều này luôn cố định trong một hình tượng, điều này sẽ hạn chế con đường tương lai của cô ấy. Tôi vẫn chưa thể nói gì đó về cô ấy, nói ra thì giống như tôi không cho cô ấy cơ hội. "
Đường Dịch gật đầu đồng ý:" Chà, còn gì nữa không? "
" Anh chàng kia trông rất năng động, và anh ta có thể diễn cái gì cũng được, nhìn đi. Cậu ta rất năng động, hẳn là loại người muốn ló mặt ra ngoài đúng không? "
Đường Dịch gật đầu:" Cậu ta rất muốn nổi tiếng, khi tôi ký hợp đồng với hắn, hắn đã là người nổi tiếng trên mạng rồi., và bây giờ hắn có một lượng lớn người hâm mộ. "
Về kỹ năng diễn xuất của cậu ta thìkhá ổn định. Không có gì đáng chú ý về nó. Nó không xuất sắc và cũng không quá tệ. Nhưng bên trong và bên ngoài lời nói của cậu ấy, tôi có cảm giác rằng cậu ấy coi thường các diễn viên quần chúng, nhưng ta đối với những người nổi tiếng thì luôn xum xoe lại gần.
" Có vấn đề gì với cái này à?"
"Loại nghệ sĩ giống như cậu ta tôi đã thấy không ít, trước đây cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng lúc thật sự xảy ra chuyện thì mới phát hiện kiểu người như cậu cùng Hà Ức Hạ sẽ giúp đỡ tôi. Còn kiểu như bọn họ nếu có cơ hội sẽ ngáng chân của tôi,dùng mọi cách để thu hút sự chú ý. "
Đường Dịch gật đầu, nhưng vẫn bối rối hỏi," Vì sao lại nói tới chuyện này? "
"Cậu còn trẻ thì nên quan sát nhiều hơn. Tôi có ấn tượng tốt về cậu, không muốn bất cứ điều gì hay ai đó làm tổn thương cậu nên tôi sẽ cảnh cáo cậu."Quản giáo cậu ta cho tốt, bày hắn cách xử lý mọi việc, nếu không hắn ta sẽ trở thành vết nhơ cho Studio của cậu. studio của cậu không ổn định, không thể chịu đựng được được việc đấy."
Đường Dịch nhớ tới, Khương Hân Tình có oán giân việc Du Nhiên có tìm cô, còn nghe nói Du Nhiên có sưn việc Ước Phấn, vì vậy anh gật đầu và trả lời: "Được rồi, em hiểu rồi."
"Người mới kia quá lo lắng và phải tiếp tục trau dồi."
"Ca hát thì sao?"
Đường Dịch thấy anh và Vân Tranh có cùng một ý tứ nên gật đầu: "Ca hát không sao, không lạc điệu nhưng cũng không quá hay, còn phải luyện tập. Tôi dự định tuyển thêm ba người nữa. Nếu họ bằng tuổi nhau sẽ huấn luyện họ theo nhóm. "
" Điều đó hẳn là có thể. "
" Chị có muốn chỉ dạy em một chút không? Chẳng hạn dạy em cười như thế nào? "
Vân Tranh thu tay lại, nâng lên và đẩy khóe miệng Đường Dịch nhếch lên, sau đó nói: "Cái này gọi là bên ngoài cười nhưng bên trong không cười."
Đường Dịch cúi người lui về phía sau, duỗi tay ra, dùng ngón tay kéo khóe miệng Vân Tranh: "A... thì ra kho cười sẽ giống như này. "
" Cái gì? "
" Không có gì, rất đẹp." Đường Dịch buông tay ra, cúi người đặt lên trán Vân Tranh một nụ hôn nhẹ," Đi thôi, em đưa chị đi ăn tối. "
Trái tim của Vân Tranh lại bắt đầu nhảy múa.
Hôn trán cũng là diễn chung à?
Đường Dịch đứng lên, thấy Vân Tranh không nhúc nhích, cũng không vội vàng, chỉ là dùng một thứ khác dụ dỗ cô: "Tìm Đỗ Thịnh nghiêm đóng vai khách mời cho chị, chị có muốn không?"
"Muốn muốn! "Vân Tranh lập tức đứng lên như được tiêm máu gà, đi theo Đường Dịch rời đi.
Chi tiết nhỏ không nên bỏ qua này lại bị cô ấy bỏ qua.