Chờ Hừng Đông

Chương 30: Đại chó săn biến thành chó lớn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hùng Bạch mở chiếc xe Jeep mới rửa của mình ra, lái đến viện khoa học công nghệ tìm lão đại. Kết quả chạy đến nơi thì biến thành người đóng bọc.
Trước xe hàng toàn là nữ, lão đại có số đào hoa thực sự.
Đáng tiếc lão đại không chơi mấy thứ đó, lối sống chẳng khác gì thái giám.
Hùng Bạch mở túi nilon trắng ra, nhét hai cái bánh bao đậu đỏ vào, mắt nhìn không gian tràn ngập mùi ái tình đẩy đưa. Sức hấp dẫn của lão đại cực lớn, toàn bộ quân đoàn từ trên xuống dưới ai cũng biết.
Khi làm nhiệm vụ cần mỹ nam kế, lão đại là lựa chọn tốt nhất, tỷ lệ bại bằng không.
Chu Dịch thấp giọng nói: "Làm việc."
"Không làm cũng có sao đâu." Hùng Bạch bĩu bĩu môi, thắc mắc nói, "Lão đại làm gì mà trời vừa sáng đã ra đây bán đồ ăn sáng, trên người anh còn bị thương nữa, cũng đâu có thiếu tiền."
Chu Dịch: "Thiếu."
Mặt Hùng Bạch kiểu "Lão đại nghĩ em là thiểu năng hay gì".
Chu Dịch quay sang thùng xốp lấy bánh nướng: "Trước đây cảm thấy không đáng bao nhiêu, bây giờ nhiều bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Hùng Bạch kêu lên đầy sợ hãi: "Lão đại yêu rồi?"
Tay Chu Dịch run một cái, bánh nướng rơi lại vào thùng xốp.
Cơ thể mềm mại của Hùng Bạch nhảy lên, nằm úp lên lưng hắn: "Lão đại, anh không..."
"Xuống!"
"Trước đây lão đại đâu thế này... Ấy lão đại đừng quăng em, em tự xuống ngay đây!"
Hà Trường Tiến ở kế bên chụp cảnh này, gửi vào nhóm: Giống sói hoang cõng thỏ trắng không?
Trong nhóm có ba người, ngoài cậu ra còn có Tiểu Khâu và Vương Vu Dạng.
Lúc này Vương Vu Dạng đang ngủ nướng, trên nhóm chỉ có Hà Trường Tiến tám nhảm với Tiểu Khâu, hai người cảm thán vài câu sau đó đi nói chuyện riêng.
Lúc dọn quầy, gương mặt nhỏ nhắn của Hùng Bạch bị phơi nắng đến đỏ bừng: "Lão đại, có phải anh muốn nói gì với em đúng không?"
Chu Dịch cầm chai nước khoáng uống mấy hớp: "Gần đây cậu vẫn tìm money boy?"
Hùng Bạch xấu hổ cúi đầu: "Em chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý thôi mà."
Thấy lão đại không nói gì, cậu nhóc lầm bầm: "Sức không chế của lão đại là mạnh nhất rồi, nào giống mấy người phàm tục như em đây."
Chu Dịch bất giác dặn dò: "Money boy tiếp xúc với nhiều người, cậu phải chú ý an toàn."
Hùng Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo sáng bừng: "Từ sau khi về nước em chỉ cố định một người."
Chu Dịch nhìn vẻ cầu khen ngợi của cậu nhóc, thái dương khẽ căng lên: "Người ta chỉ có một khách hàng là cậu?"
"Khẳng định là không thể." Hùng Bạch ngoan ngoãn đáp, "Nhưng mà lúc nào em cũng giám sát anh ta đeo bao hết."
Chu Dịch: "..."
Hùng Bạch chớp mắt: "Lão đại còn có gì dặn dò không ạ?"
Chu Dịch đưa tay gãi trán, giống cha già căn dặn đứa con: "Tốt nhất đừng xằng bậy ở ghế phó lái, không gian nhỏ, dễ bị thương."
Hùng Bạch ngớ ra: "Sao lão đại biết em ở ghế phó lái..."
Chu Dịch nghiêm mặt xua tay: "Được rồi, cần làm gì thì làm đi."
Hùng Bạch mở to mắt, có vấn đề, chắc chắn có.
Cậu nhóc đi vài bước, rốt cuộc mới nhớ ra chuyến đi này của mình có mục đích đàng hoàng, lầm bầm hỏi: "Lão đại, trong mắt anh em là gấu lớn à?"
Chu Dịch: "..."
Người đàn ông kia thực sự... biết đùa.
Chu Dịch định mua một chiếc xe, lý trí thì chọn xe Jeep giống của Tiểu Bạch, cảm tính lại muốn chọn Maybach.
Là loại xe người đàn ông kia hay dùng nhất.
Chu Dịch đứng dưới gốc cây ven đường gọi điện thoại: "Anh có bằng lái không?"
Vương Vu Dạng đang ăn táo: "Không tìm thấy, chắc là không có."
Chu Dịch nói: "Cúp máy."
Vương Vu Dạng hỏi: "Cậu mua xe rồi?"
"Không có." Chu Dịch ngẩng đầu, ve sầu trên tán cây kêu réo không ngừng nghỉ.
Vương Vu Dạng cười hỏi: "Tiểu Dịch, sao đột nhiên muốn mua xe rồi?"
"Chạy của Tiểu Bạch không tiện." Chu Dịch nói, "Cúp máy."
Rốt cuộc giống lần đầu, vẫn không treo máy.
Vương Vu Dạng cười khẽ: "Tiểu Dịch gọi điện thoại cho chú, là muốn nghe ý kiến của chú ư?"
Chu Dịch như thể bị điện giật, dịch điện thoại ra xa một chút.
Vương Vu Dạng nói: "Land Rover, Jeep, Hummer; ba loại này phù hợp với cậu cả."
Chu Dịch trầm mặc: "Anh không hỏi tôi lấy tiền ở đâu ra?"
Vương Vu Dạng cười: "Chú biết thừa Tiểu Dịch rất có năng lực."
Chu Dịch: "..."
"Tiền kiếm được ở nước ngoài quả thật dùng để đổi lấy cơ hội về nước, sau khi về thì nhận mấy nhiệm vụ, số tiền thù lao này có thể."
Hắn bất giác tự giải thích, chưa cần nói con số cụ thể, người đàn ông này khi còn sống phóng khoáng vô tư, bao nhiêu tiền cũng không chớp mắt, cho nên hắn chỉ nói: "Đủ mua xe."
Vương Vu Dạng phá lên cười ha ha.
Cổ họng Chu Dịch khô khốc, tay cầm điện thoại ẩm ướt, nhịp tim đập cũng nhanh hơn, nhưng trong giọng nói không nghe ra thái độ: "Anh cười cái gì?"
Vương Vu Dạng đáp: "Đương nhiên là cười cậu đáng yêu rồi."
Chu Dịch đen mặt.
Vương Vu Dạng không tiếp tục đề tài vừa nói: "Một lát nữa chú đến nhà Hà Trường Tiến, cậu nhớ giữ điện thoại mở, có việc sẽ gọi cho cậu."
Chu Dịch mất mát lại thoải mái: "Ừm."
Cúp điện thoại, Chu Dịch đứng tại chỗ, đối diện với đường lớn nhộn nhịp người qua kẻ lại, châm một điếu thuốc.
Người đàn ông kia trước mặt tiểu bạch thỏ mình thích nhất, cũng không tự xưng là chú.
Chỉ như vậy với hắn.
Bên môi Chu Dịch vô thức chứa ý cười, đến khi tỉnh táo lại khóe môi lập tức mím xuống.
Nhà của Hà Trường Tiến cũng ở Liên Hoa, căn thứ hai của tòa nhà thứ mười sáu, nằm bên trái của cổng lớn, khá xa với tòa nhà Vương Vu Dạng ở.
May thay khu nhà này đã được xây dựng nhiều năm, cây cối cũng vậy.
Cành lá mơn mởn tươi tốt chắn đi ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, trên mặt đất loang lổ bóng cây và ánh sáng.
Vương Vu Dạng men theo bóng cây đến nhà Hà Trường Tiến.
"Mau vào mau vào." Hà Trường Tiến chờ anh vào cửa xong vội vàng đóng cửa lại, "Anh Vương, em đi lấy bắp ra khỏi nồi đã, anh tự lấy dép đi nha."
Vương Vu Dạng không có ký ức của nguyên chủ, căn nhà của mình anh còn thấy xa lạ, chứ đừng nói chi đến nhà của Hà Trường Tiến đây.
"Trường Tiến, dép ở đâu?"
"Ngăn trên của tủ, đôi màu xanh đấy ạ." Giọng Hà Trường Tiến vọng từ bếp ra, "Dạo này anh Vương không tới đây, dép anh cũng quên mất rồi à?"
Vương Vu Dạng mở tủ giày ra, tìm dép màu xanh đặt xuống đất, đưa chân vào, vừa như in.
Hà Trường Tiến gọi: "Đôi dép kia em mua từ tháng 5, anh không đến em giặt phơi rồi, còn đi được không?"
"Được."
Vương Vu Dạng nhấc chân xem đế giày, bây giờ vẫn chưa tới tháng chín, mới hơn bốn tháng đã có độ mài mòn nhất định.
Nếu thật như Hà Trường Tiến nói, đây là đôi dùng riêng của nguyên chủ, vậy hẳn đã đến đây không ít lần.
Hà Trường Tiến bưng bắp ngô ra: "Anh Vương, anh thử ngô tím của nhà em này."
Vương Vu Dạng nói: "Bố mẹ cậu trồng?"
"Vâng." Hà Trường Tiến cười khà khà, "Mới sáng em nhận được đồ, cả một bao to thật to, hôm qua bố mẹ em mới thu hoạch xong, anh ăn thử xem."
Vương Vu Dạng đến nhà bếp rửa tay, Hà Trường Tiến kinh ngạc ồn ào: "Anh Vương, anh để ý như thế từ khi nào vậy."
"Trên đường có lượm bóng cho một đứa trẻ, tay bẩn." Giọng Vương Vu Dạng xen giữa tiếng nước chảy đều đặn.
Hà Trường Tiến chậc lưỡi: "Vẫn là để ý."
Vương Vu Dạng ăn thử bắp, mềm lại có độ dẻo, vị ngọt rất vừa miệng.
Hà Trường Tiến hỏi: "Thế nào?"
Vương Vu Dạng đáp: "Rất ngon."
Hà Trường Tiến cười híp cả mắt lại: "Chốc nữa anh mang về một ít."
Vương Vu Dạng cười: "Được."
Hà Trường Tiến cũng cầm bắp lên gặm: "Anh Vương, em có gửi tấm ảnh trong nhóm anh xem chưa?"
Vương Vu Dạng nói: "Đã xem."
Bên miệng Hà Trường Tiến dính đầy bắp: "Thằng nhóc kia là đàn em của em trai anh thật?"
Vương Vu Dạng nói: "Bạn bè đi."
Hà Trường Tiến nói không rõ chữ: "Anh Vương, đừng trách em lải nhải dông dài, người em trai kia chỉ là em trai kết nghĩa của anh, không phải thân thích ruột rà gì. Anh cho người ta chìa khóa nhà, còn đưa tiền bạc của quầy hàng cho người ta quản lý, hiện tại ở đâu lòi ra một đứa trông còn bé hơn rất thân thiết, em nghĩ anh nên hỏi han nhiều hơn."
"À thì, để tâm một chút cũng không có hại gì."
Vương Vu Dạng bông đùa: "Anh cậu cũng không có khả năng làm cho người ta để mắt nhớ nhung."
Hà Trường Tiến đột nhiên ngẩng đầu: "Anh không nên nói như vậy, người xấu thời đại này đã vượt quá sức tưởng tượng của anh rồi."
Vương Vu Dạng nhướn mày: "Ồ?"
Hà Trường Tiến cúi đầu tiếp tục gặm bắp: "Trên thời sự có đủ loại luôn, đủ phá nát tam quan của anh. Em đã nói với anh rồi, người xấu nhìn bên ngoài không thể thấy được, mẹ đã dặn dò em, phải luôn biết đề phòng."
Vương Vu Dạng dựa lưng vào ghế: "Cũng đúng, họa hổ họa bì nan họa cốt, không cách nào nhìn thấu được."
Gương mặt đen nhẻm gầy gò của Hà Trường Tiến tươi cười: "Anh Vương nghe được là em thấy an tâm rồi."
Vương Vu Dạng quét mắt về góc bếp: "Nhà cậu có tủ lạnh?"
"Tiểu Khâu đổi sang tủ lạnh mới, đưa cái cũ qua đây cho em." Hà Trường Tiến gặm nốt mấy hạt bắp, "Còn khá tốt mà cô ấy đã mua mới rồi, đúng là người có tiền mà."
Vương Vu Dạng nói: "Em ấy rất liều mạng nỗ lực."
"Đúng thế, vừa chăm chỉ vừa thiện lương."
Hà Trường Tiến thở dài: "Anh Vương, đời này em không có phúc tìm được người như cô ấy."
"Đời này?" Vương Vu Dạng nói, "Cậu mới hai mươi hai, nếu còn đang đi học thì cũng chỉ vừa tốt nghiệp, còn chưa vào đời."
Hà Trường Tiến lầu bầu: "Nhưng mà em đã vào đời được bao nhiêu năm rồi."
Chốc lát sau, cậu đột nhiên cười lên: "Anh Vương, giờ em đi hầm cá nha, trưa nay chúng ta ăn canh."
Vương Vu Dạng gõ gõ tay trên mặt bàn, trong nháy mắt vừa rồi, anh như cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc nơi đáy mắt Hà Trường Tiến, dường như còn có... chán đời?
Anh ngồi một lúc, đứng dậy đi tới đi lui, bất giác đi vào phòng của Hà Trường Tiến.
Diện tích tầm bằng một nửa phòng nguyên chủ, đồ đạc không có thứ tự nguyên tắc như nguyên chủ, có phần khá bừa bộn.
Anh đảo mắt nhìn quanh, chỉ có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không có gì đặc biệt.
Vương Vu Dạng nhặt mác quần áo rơi trên sàn ném vào thùng tác, ánh mắt anh chợt dừng lại.
Trên bàn có một quyển sổ tay, bìa da đen, không hề mới.
Vương Vu Dạng đi đến mở trang đầu tiên ra, nhìn thấy trên mặt giấy chỉ có một dòng ngày tháng, khoảng trống quá nhiều, phần ngày tháng bị nổi bật lên khá kỳ lạ.
Đang lúc muốn lật sang tờ thứ hai, anh bỗng cảm giác phía sau lưng có người đang nhìn, đóng sổ quay người.
Hà Trường Tiến đứng ở cửa.
"Ultraman này..." Vương Vu Dạng chỉ một bức tượng trang trí trên bàn.
Hà Trường Tiến ho hai tiếng: "Anh Vương anh nghe em nói đã, sự việc là như này, hôm nọ em lau bàn không để ý khiến nó rớt xuống đất, thế nên vỡ mất một khúc, bình thường em thực sự rất bảo vệ món đồ anh đưa cho em đó."
Vương Vu Dạng cười: "Anh mua lại cho cậu là được."
"Loại này bây giờ khó mua lắm." Hà Trường Tiến nói, "Hơn nữa rất đắt tiền, đã thành đồ chơi sưu tầm của mấy ông lớn rồi, không cần thiết."
Cậu đẩy gọng kính đen lên, thao thao bất tuyệt: "À đúng rồi, lần này dưa hấu được mùa mà ngon lắm, em vừa bổ ra, vỏ mỏng, ăn cực giòn..."
"Thật không? Để anh ăn thử xem có ngọt không." Vương Vu Dạng bước ra ngoài.
Có mấy miếng dưa hấu được đặt trên bàn, ruột đỏ da xanh, xung quanh có chút nước đo đỏ.
Hà Trường Tiến cầm một miếng dưa đưa tới: "Anh Vương, miếng to nhất cho anh này."
Vương Vu Dạng cầm lấy cắn một miếng, phun hạt vào thùng rác theo thói quen, quên mất nguyên chủ ăn dưa hấu không bỏ hạt.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Vương Vu Dạng như không có gì xảy ra, cười thoải mái: "Tiểu Dịch lúc nào ăn cũng nhả hạt, anh cậu học theo, mãi thành quen."
Hà Trường Tiến cắn một miếng dưa thật lớn, nỗ lực nuốt sạch hạt vào bụng: "Em tưởng là anh cũng sửa cái này rồi chứ."
Vương Vu Dạng cười cười, anh nhìn Hà Trường Tiến ăn dưa hấu, ép bản thân nuốt hạt xuống, thái dương buốt đau.
Hà Trường Tiến đưa tay lau miệng, tò mò: "Anh Vương, em trai anh nghe lời anh nói không?"
Vương Vu Dạng nghĩ một lúc: "Trước đây thì không bao giờ, còn hiện tại thì không nghe ngoài miệng."
Hà Trường Tiến trợn mắt: "Ra là nói một đằng làm một nẻo, em chẳng nhìn ra luôn á."
Vương Vu Dạng nói: "Anh cũng mới phát hiện ra gần đây."
"Trong lòng nghe là được, không nghe lời thì ầm ĩ lắm." Hà Trường Tiến cảm thán, "Nhà họ hàng em có hai đứa nhóc, đứa thứ hai ngỗ nghịch với đứa đầu, ngày nào cũng như chiến tranh thế giới."
Vương Vu Dạng không biểu lộ cảm xúc gì.
Tuy cơ nghiệp Thẩm gia rất lớn, dòng dõi đông đảo, ngày lễ lớn cũng sẽ tụ về nhà tổ ăn bữa cơm. Thế nhưng anh chưa từng quen thuộc với ai, cũng không ai dám đến trước mặt anh nói chuyện trong nhà.
Hà Trường Tiến ném vỏ dưa xuống: "Anh Vương, anh còn giữ túi phước cầu an* em đưa cho anh không?"
(*) Omamori
Vương Vu Dạng: "Ừm."
Để trên giá sách chung với thẻ đánh dấu sách cá chép.
"Anh giữ là được rồi." Hà Trường Tiến cười toe, "Hiếm khi em lên chùa thắp hương, lần tiếp theo cũng chẳng biết là bao giờ."
Vương Vu Dạng nói: "Lần sau cùng đi đi, anh cũng muốn thắp hương."
"Được đó." Hà Trường Tiến cười cười, "Lúc đó viết khóa ước nguyện móc lên cầu, lần này em chưa viết, trời thì nắng mà người thì đông, xếp hàng muốn cháy cả đầu..."
Vương Vu Dạng nghe cậu ta lải nhải, miệng ngậm hạt dưa hấu một lúc, len lén phun ra giấy.
Dạo trước Vương Vu Dạng có hỏi Hà Trường Tiến thích ăn cá không, cậu ta trả lời cũng tạm, có thì ăn không có thì không ăn.
Canh cá buổi trưa cậu ta không quá hứng thú, lúc ăn xong chỉ múc vài muỗng nước hầm vào bát, không ăn miếng cá nào.
Vương Vu Dạng lại ăn không ít, lần đầu tiên thưởng thức tay nghề của cậu ta, bất ngờ là không tồi, rất thanh đạm.
Sau khi ăn xong, Hà Trường Tiến kéo Vương Vu Dạng đi xem phim, chọn một bộ khoa học viễn tưởng.
Từ một nhân vật phát sinh ra hàng loạt biến cố, thông qua sự phản bội, sa đọa, buông xuôi; sự tha hóa và biến dạng trong nhân tính con người được vạch trần.
Toàn bộ thước phim đem lại cảm giác rất ngột ngạt.
Kết cục cuối cùng là một bi kịch, nhân vật chính và phản diện sau màn đồng quy vu tận, chết hết.
Hà Trường Tiến tháo mắt kính xuống, lấy áo lau lau: "Anh Vương, anh thấy bộ phim này thế nào?"
Vương Vu Dạng nói: "Cũng tạm."
Đây là lần đầu tiên anh xem một tựa phim chiếu rạp trọn vẹn, không ra ngoài, cũng không ngủ mất.
Tuy thế, với người mang nội tâm u ám như anh mà nói, xem loại phim này cũng không có gì quá khác biệt.
Có thể xem trọn vẹn, đơn giản cũng là vì muốn xem ai có thể sống sót đến cuối cùng.
"Chỉ tạm? Quá đáng sợ mới đúng." Từng lỗ chân lông trên người Hà Trường Tiến như nổ tung, "Em không sợ xem phim ma, mấy cái đó giả cả, cái này mới thực sự đáng sợ."
"Con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều, nói cho đúng, người sợ ma ba phần, ma phải sợ người đến bảy phần..."
Cậu ta lau xong tròng kính còn lại, chà chà thêm hai cái: "Da gà da vịt em nổi hết cả lên, hay tìm bộ phim hài xem cho đỡ xoắn não đi."
Nói rồi lấy remote ra chuyển kênh.
Điện thoại của Vương Vu Dạng rung lên, Trần Tử Húc gửi hình lại đây, là hình tự sướng.
"..."
Trần Tử Húc: Nếu bạn muốn sở hữu người bạn trai này, vui lòng ấn phím 1.
Vương Vu Dạng chép miệng, làm như không thấy cất điện thoại đi, tiếp tục xem phim hài với Hà Trường Tiến.
Trước khi trời tối Vương Vu Dạng đã trở về nhà, anh lấy túi phước cầu an xuống, cầm trong tay ngắm nghía, sau đó ngửi một cái.
Có mùi nhang khói quen thuộc trong chùa chiềng, mùi cá trên người Hà Trường Tiến, ngoài ra không còn mùi nào khác.
Trong quyển sổ kia viết ngày bao nhiêu? Hình như là...
—— 2021. 12. 19.
Vương Vu Dạng nghĩ ra gì đó, lập tức mở ngăn kéo kiếm tư liệu về Hà Trường Tiến, phát hiện ra bảy năm trước cậu ta tới thành phố S.
Bảy năm trước, là năm 2021.
Nhật ký được viết từ năm cậu ta bắt đầu tới đây, ngày 19 tháng 12 xảy ra chuyện gì ư?
Vương Vu Dạng ngồi trước bàn trầm tư, ý thức dần dần không thể khống chế được, mơ hồ, nặng nề, cuối cùng thiếp đi.
Tiếng rung của điện thoại bỗng nhiên xuất hiện. Vương Vu Dạng đột ngột mở bừng mắt, đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, ngủ tầm mười phút, đầu óc choáng váng, tứ chi chẳng còn sức lực, không muốn cử động, như thể đã ngủ được mấy ngày.
Cơ thể này có vấn đề lớn...
Là bị hạ hàng đầu? Hay là vu tà cổ thuật gì đó, điều khiển cơ thể từ xa.
Tiếng điện thoại vang lên.
Vương Vu Dạng ấn nút nghe, mở loa ngoài.
"Chú, tôi nhắn tin cho chú sao chú không trả lời?" Trần Tử Húc trong điện thoại phẫn nộ uất ức nói, "Tôi chờ chú mà đồ ăn nguội hết cả rồi."
Vương Vu Dạng cất tiếng: "Không thấy."
Trần Tử Húc nghe được, giọng điệu trở nên lo lắng: "Giọng của chú không ổn, có phải bị bệnh rồi không?"
Vương Vu Dạng không nói gì.
Trần Tử Húc thở ra một hơi: "Chiều nay tôi ghé qua, buổi tối ăn một bữa với nhau đi, tôi đã đặt chỗ rồi."
Vương Vu Dạng xoa thái dương: "Không được."
Giọng Trần Tử Húc đau thương quá đỗi: "Tại sao chứ?"
Sau gáy Vương Vu Dạng ướt đẫm, ra rất nhiều mồ hôi lạnh: "Buổi tối tôi không ra khỏi nhà."
"Tôi nhớ rồi, mắt của chú không tốt." Trần Tử Húc nói, "Là chứng quáng gà đúng không?"
Suy nghĩ trong đầu Vương Vu Dạng xoay chuyển: "Đúng vậy."
"Buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài." Trần Tử Húc quan tâm nói, "Hay thế này, ở nhà ăn đi, tôi nấu đồ ngon cho chú."
Cậu cười ám muội xấu xa: "Đảm bảo chú ăn xong sẽ yêu tôi ngay."
Vương Vu Dạng nhếch môi, mấy đứa nhỏ bây giờ đều xuống được bếp cả?
Cuộc gọi kết thúc, Vương Vu Dạng thở một hơi thật dài, nhóc quỷ này gọi điện đánh thức anh, nếu không chẳng biết sẽ ngủ bao lâu.
Chu Dịch vừa quay về, Vương Vu Dạng đã hỏi hắn có súng không.
"Anh cần súng làm gì?" Chu Dịch lấy bia trong tủ lạnh ra, phát hiện chẳng còn, đành lấy một chai Lý Tử Viên.
"Phòng thân." Vương Vu Dạng than thở, "Tiểu Dịch đi sớm về muộn, ban ngày rất ít khi ở nhà, nửa đêm cũng thường ra ngoài, chú chỉ có một thân một mình, bên người không có súng cứ cảm thấy không an tâm."
Chu Dịch nhìn anh một cái: "Tôi nhớ anh nói lúc anh bị giết, trong phòng có súng nhưng không có cơ hội mở ngăn kéo."
"..." Vương Vu Dạng cười hòa ái, "Tiểu Dịch, cậu nói gì cơ?"
Cơ mặt Chu Dịch co lại: "Anh lên đây."
Vương Vu Dạng chậm rãi lên gác.
Chu Dịch đi đằng trước nói: "Súng không có nhiều tác dụng như anh tưởng."
"Có còn hơn không mà." Vương Vu Dạng mỉm cười, "Đến tuổi của chú rồi, rèn luyện thể chất, học mấy mánh võ cũng không còn kịp, chỉ có thể tìm đến ít ngoại lực."
Đôi môi mỏng của Chu Dịch khẽ mím lại, hắn lên gác, đưa một khẩu súng cho anh: "Cầm."
Vương Vu Dạng cầm lấy, là một khẩu M1911*, trên thân súng có khá nhiều vết xước, thời gian sử dụng cũng phải lâu lắm rồi, giống như chiếc đèn pin quân dụng trước đây vậy.
"Vậy cậu xài cái gì?"
Chu Dịch nói: "Cái khác."
Vương Vu Dạng nhìn hắn, dường như không tin.
Chu Dịch uống hai hớp sữa Lý Tử Viên, yết hầu khẽ chuyển động: "Tôi còn một khẩu M92F*."
Lúc này Vương Vu Dạng mới dời mắt đi.
Ánh mắt Chu Dịch mải miết trên gương mặt người đàn ông cạnh mình: "Anh biết dùng M1911 không?"
Hỏi xong mới nhận ra câu hỏi này của mình vớ vẩn bao nhiêu. Sao có thể không được, người đàn ông này cũng không phải dân thường.
"Khẩu tôi đưa cho anh là khẩu súng đầu tiên của tôi, đã dùng khá nhiều lần," Hắn cứng ngắc nói sang chuyện khác, "Sau này cũng ít dùng, không cần đến."
Vương Vu Dạng ngửi mùi súng: "Chỉ có mùi của Tiểu Dịch."
Cổ họng Chu Dịch nghẹn ắng lại, khản đặc, hắn uống một lần nửa chai Lý Tử Viên: "Cho Tiểu Bạch vào ở đi, cậu ta ở ngay tầng dưới, dọn dẹp một chút là được."
Vương Vu Dạng giương mắt nhìn: "Cậu biết?"
Chu Dịch lười trả lời: "Lúc cậu ta không có gì làm cũng chỉ toàn ở nhà chơi máy tính, anh cần ra ngoài có thể vác theo."
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Tay của đứa bé kia mảnh khảnh lại mềm mại, dáng người cũng nhỏ xíu."
Chu Dịch không biết phần cơ nào trên cơ thể mình bất thường, giọng nghiêm túc: "Cậu ta là lính đánh thuê, đã tiếp xúc với huấn luyện đặc biệt, tất cả kỹ năng đều hơn người thường rất nhiều, vậy là đủ rồi."
"Được rồi." Vương Vu Dạng cười, "Chú nghe Tiểu Dịch."
Sau đó hỏi: "Đứa bé đó biết nấu cơm không?"
Chu Dịch trả lời: "Biết, nhưng anh sẽ không thích, khẩu vị của cậu ta rất nặng."
Vương Vu Dạng do dự: "Không được rồi."
Chu Dịch nhìn về phía anh, đến lúc anh nhìn sang lại quay ngoắt sang nhìn cửa sổ, nghe thấy tiếng anh nói: "Xem ra vẫn phải phiền Tiểu Dịch cơm nước sẵn để trong tủ lạnh rồi."
"Tiểu Dịch nấu cơm hợp khẩu vị chú nhất." Vương Vu Dạng cười.
Miệng Chu Dịch đầy ứ vị ngọt khó tan, hẳn là do Lý Tử Viên quá ngọt. Hắn không uống nữa, để sang một bên rồi ngồi lên giường: "Giúp tôi thay thuốc."
Vương Vu Dạng nói: "Không để Tiểu Bạch thay cho cậu?"
Dây thần kinh nào đó của Chu Dịch lại chệch nhịp, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Vương Vu Dạng quay người xuống tầng.
Chu Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông nọ, quai hàm căng cứng, đáy mắt hắn lạnh lẽo như thể bị từng lớp băng che lấp.
Dưới tầng có giọng nói biếng nhác: "Đợi lát nữa."
Băng trong mắt Chu Dịch vỡ vụn, hắn cúi người, hai tay giữ lấy đầu, đôi mày cương nghị chìm vào bóng tối, biểu cảm hoàn toàn mơ hồ.
Vương Vu Dạng rửa sạch tay rồi trở lên gác, thấy thanh niên đang ôm đầu nhìn sang. Trong nháy mắt đó, anh như thấy được một cái đuôi vẫy vẫy kịch liệt.
Đại chó săn biến thành chó lớn rồi này...
Vương Vu Dạng nở nụ cười.
Chu Dịch vừa nhìn thấy anh cười như vậy, cảm thấy sau lưng mình như có gió thổi qua.
Không biết có thứ gì đó sẽ nảy nở, không cách nào dự liệu được, càng không cách nào không chế nổi.
Vương Vu Dạng mở băng gạc giúp Chu chó lớn, nhắc đến chuyện sổ tay của Hà Trường Tiến.
Nếu như Hà Trường Tiến không có mùi cá bám mãi không dứt kia, vậy chuỗi chữ số đó có thể là do cậu ta viết bừa, hoặc một ngày kỷ niệm nào đó, không đáng thâm nhập đào bới.
Có loại mùi này, không thể không chú ý đến.
Chu Dịch nói: "Nhật ký là thứ đồ rất bí ẩn."
"Cậu nói xem," Vương Vu Dạng vòng từ phía sau lên phía trước, "Cậu ta cố ý đặt trên bàn phải không?"
Chu Dịch bình tĩnh chếch người sang chỗ khác, cách xa anh một chút: "Hẳn vậy."
Vương Vu Dạng ngồi trở lại, tiếp tục tháo băng ra: "Vậy tạm thời cứ chờ xem."
Chu Dịch: "Ừm."
"Cái chết của nguyên chủ tám chín phần gì không liên quan đến Hà Trường Tiến, cậu ta có thể biết được chút gì đó, nhưng vì một vài nguyên nhân nên không thể nói thẳng."
Vương Vu Dạng thay thuốc cho hắn, quấn băng gạc mới vào: "Nhứng thứ liên quan đến cái chết của nguyên chủ có vẻ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng."
"Tiểu Dịch, cậu giơ hai tay lên."
Chu Dịch nghe theo.
Vương Vu Dạng cuốn băng qua: "Tiểu Dịch, tai đỏ."
Chu Dịch vốn còn đang cố ý quên đi cảm giác người đàn ông nọ đang ôm lấy hắn từ phía sau, vừa nghe thấy câu nói nọ, mọi nỗ lực nháy mắt sụp đổ. Mặt hắn không có cảm xúc gì: "Không có."
Vương Vu Dạng nhìn vành tai đỏ bừng lên rõ ràng của thanh niên: "Là chú cậu nhìn nhầm rồi."
Chu Dịch dường như rất bình tĩnh mím môi, không nói một lời.
Vương Vu Dạng tiếp tục chuyện phía trước: "Ngày 19 tháng 12 năm 2021 có sự kiện gì mọi người đều biết không?"
Chu Dịch ổn định tâm tình: "Bảy năm trước?"
Vương Vu Dạng: "Ừm."
Chu Dịch nói: "Ở nước ngoài không có."
"Hình như trong nước cũng không." Động tác của Vương Vu Dạng thong thả ung dung, "Vậy thì không phải mọi người đều biết, là sự việc hiếm người biết, hoặc chỉ có người trong cuộc biết được."
"Năm đó Hà Trường Tiến vừa tới thành phố S, mười lăm tuổi, còn là một đứa trẻ, cậu ta muốn dùng dãy số nọ nói lên điều gì..."
Chu Dịch nhẹ giọng: "Hiện giờ anh rất quan tâm đến cái chết của nguyên chủ."
Vương Vu Dạng hoàn hồn: "Tiểu Dịch, cậu không quên chứ, thân phận bây giờ của chú chính là nguyên chủ, là cùng một người, không muốn cũng phải điều tra."
Chu Dịch nhướn mày: "Đừng nghĩ quá nhiều."
Vương Vu Dạng vỗ vỗ đầu hắn: "Được."
Chu Dịch muốn tránh đã không kịp, cũng không nổi giận. Thôi, theo ý anh ta đi.
Sáng hôm sau, Hùng Bạch đeo một chiếc túi màu đen đến lớp đào tạo. Cậu nhóc giả mạo thông tin một sinh viên vừa tốt nghiệp, một tấm chiếu mới.
Lao ra khắp chốn với nhiệt huyết đam mê sục sôi, muốn tạo ra một thế giới cho riêng mình, ấp ủ ươm mầm giấc mộng nọ, khiến nó dần lớn lên.
Cho nên cậu nhóc cũng không mặc quần áo như bình thường, dày công kiếm quần áo phù hợp với thiết lập tính cách nhân vật.
Hùng Bạch tìm một chỗ trong phòng học ngồi xuống, cũng bấm điện thoại giống những người khác.
Không lâu lắm sau đó, phòng học bỗng nhiên im ắng lại, như hiện tượng thần kỳ vẫn xuất hiện mấy lần một ngày trong lớp hồi còn đi học vậy.
Không phải nói thành tiếng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng người dậy.
Một người đàn ông nhã nhặn đi vào phòng học, người nọ mang một chiếc cặp táp màu đen, cầm một chiếc ly giữ nhiệt trong tay, mặc một bộ âu phục màu lam đậm, bên trong là sơ mi trắng.
Cúc áo được cài lại đến chiếc cuối cùng, cổ tay áo phẳng phiu, caravat gọn gàng quy củ.
Tóc tai được chải gọn tỉ mỉ, từ đầu đến chân như được ủi bởi một chiếc bàn là khổng lồ, không có chút nếp gấp xê dịch nào.
Người đàn ông nọ đi tới bục giảng, cất giọng: "Chào tất cả mọi người, tôi là giảng viên của các bạn, họ Trịnh, tên là Trịnh Nguyên. Rất vinh hạnh được ở đây giao lưu trao đổi về lễ nghi văn hóa."
Hùng Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng âm thầm quan sát, cái tên này nói chuyện rành mạch, tư thế đứng nghiêm trang mà thoải mái, không tỏ ra gò bó, cũng không khiến người khác cảm thấy lôi thôi."
Độ cong của nụ cười vừa chuẩn.
Hùng Bạch chậc lưỡi.
Trịnh Nguyên làm một màn chào hỏi đơn giản, đặt cặp táp xuống bàn: "Bây giờ tôi muốn các bạn tự giới thiệu bản thân, chừng một hai câu, bắt đầu từ người đầu tiên bên trái tôi."
Thế là hàng chục người trẻ bắt đầu tự giới thiệu, đến lượt Hùng Bạch đứng lên học theo những người trước, lừa qua trót lọt.
"Ngày hôm nay tôi sẽ cho các bạn biết thế nào là phép xã giao nơi công sở. Trước khi bắt đầu giảng, tôi muốn hỏi các bạn một câu hỏi."
Trịnh Nguyên nói: "Phép xã giao ở công sở có vai trò gì?"
Dứt tiếng, tầm mắt của người nọ bắt đầu quét quanh hàng ghế phía dưới.
Hùng Bạch nhất thời sợ bị gọi lên bảng trả bài, cậu nhóc cụp đầu xuống, mồm miệng lẩm bẩm linh tinh: "Không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình."
Không biết xunh quanh có bạn học nào thả bom, Hùng Bạch nghe tiếng ngẩng đầu theo phản xạ, bất thình lình đối diện trực tiếp với tầm mắt kia.
"..." Ô ô, chết rồi.
Trịnh Nguyên lên tiếng: "Hàng cuối cùng..."
Trong lòng Hùng Bạch lạnh đi phân nửa.
Trịnh Nguyên nhẹ nhàng nói tiếp, nhưng lại rất có sức nặng: "Ở sâu bên trong đang dựa tường, bạn trẻ mặc áo sơ mi caro kia."
Hùng Bạch hoàn toàn nguội lạnh.
Phòng học lặng ngắt như tờ.
Giọng Hùng Bạch mềm mại: "Em nghĩ rằng phép xã giao trong công sở có ba vai trò chính."
Trịnh Nguyên: "Mời nói."
"Thứ nhất là thêm điểm cho hình ảnh của bản thân," Hùng Bạch vắt hết óc ra, "Thứ hai là có thể nhận được sự tôn trọng."
"Thứ ba là," Cậu cắn cắn môi, "Thứ ba là..."
"Em không biết." Bất giác nói luôn câu này ra, vô cùng đáng thương.
Cô gái trước mặt giơ vở lên.
Hùng Bạch liếc nhìn vài chữ viết trên vở, đôi mắt sáng ngời: "Phép xã giao là một tấm danh thiếp, có thể tự giới thiệu chính mình."
Trịnh Nguyên ngẩng đầu: "Bạn học này nói ba tác dụng rất tốt."
Hùng Bạch lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói cảm ơn với cô gái ngồi bàn trên.
Tờ đăng ký ghi lý luận và thực hành, sau này còn có thực hành nữa, đáng sợ quá đi.
Lớp tiếp theo, lực chú ý của Hùng Bạch hoàn toàn đổ dồn lên người Trịnh Nguyên.
Cậu phát hiện mỗi lần nói Trịnh Nguyên đều chỉnh micro về vị trí ban đầu.
Dường như đã ăn sâu vào tiềm thức, biến thói quen thành một câu lệnh lặp.
Uống nước cũng vậy, uống xong cũng sẽ đặt về chính xác vị trí cũ.
Hùng Bạch ghi vào sổ tay: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, kiểm soát chi tiết.
Hết giờ học, Hùng Bạch cố ý lò mò chậm chạp đi phía sau, thấy Trịnh Nguyên vẫy tay, gật đầu, mỉm cười, bắt tay với người khác rất hoàn mỹ.
Trịnh Nguyên mang ly giữ nhiệt và cặp táp đến văn phòng.
Có một đồng nghiệp khác tới: "Thầy Trịnh, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm, thầy cũng tới cùng cho vui."
Trịnh Nguyên đáp: "Không được."
"Muốn mời thầy ăn một bữa cơm cũng khó khăn quá, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng nghiệp..."
"Lần sau đi."
"À, nói chứ lần này lớp của thầy là đông nhất, lợi hại thật..."
"..."
Hùng Bạch núp trong góc nghe hai người nói chuyện.
Trịnh Nguyên khi đi trên hành lang đều hạ nhẹ bước chân và âm thanh lại, nói chuyện với đồng nghiệp rất tao nhã khéo léo.
Cùng là giảng viên, nhưng người đàn ông kia rất tùy tiện.
Hùng Bạch trên đường về báo cáo với lão đại: "Danh tiếng của Trịnh Nguyên ở trung tâm đào tạo dường như rất cao, cách hành xử cũng không tồi."
Chu Dịch nói: "Đừng trở thành mục tiêu của cảnh sát."
"Sẽ không, em rất cẩn thận." Giọng Hùng Bạch nhỏ đi thấy rõ, "À, lão đại, em mới nhận một nhiệm vụ."
Chu Dịch: "Nói."
Hùng Bạch nhanh chóng kể đại khái, thấp thỏm chờ lão đại trả lời.
Độ khó của nhiệm vụ này tương đối cao, có một ông lớn muốn cướp người từ tay một ông lớn khác.
Là bạch nguyệt quang của ông lớn đó.
Bằng không cũng không có cái giá mấy triệu như vậy. (1 triệu ~ 3,5 tỷ)
Nhiệm vụ lần này khó vì ông lớn còn lại là chủ tịch Tôn Thành Chu của Tân Thụy, tất cả tin đồn đều chỉ ra ông ta là một kẻ biến thái.
Có phòng thí nghiệm tư nhân, rất thích chế thuốc cho nhân tình.
Hiện tại cậu vẫn chưa tìm ra có những loại thuốc gì, cũng như cách khống chế chúng.
"Thông tin cụ thể nhắn cho tôi, nhiệm vụ sẽ hoàn thành trong vòng hai ngày." Chu Dịch nói câu tiếp theo chẳng liên quan gì đến câu trước, "Cậu chuyển lên gác, trông nom anh ấy."
Nói xong cúp máy.
"Hả?"
Hùng Bạch mơ hồ nhét điện thoại vào túi, lão đại phải báo ơn, thay ân nhân tìm ra nội gián, điều tra chân tướng, giết những kẻ cần giết.
Cậu hỗ trợ điều tra một vài tư liệu, lão đại đồng ý nhận nhiệm vụ cùng cậu, hợp tác song phương.
Nói đi cũng phải nói lại, thật không ngờ ân nhân của lão đại là nhị gia trong truyền thuyết của Thẩm thị, một đại mỹ nhân siêu đỉnh cấp.
Vương Vu Dạng làm ổ trong phòng khách, không làm gỉ cả, chỉ làm ổ.
Hùng Bạch bưng nho đã rửa sạch lên bàn: "Chú, chú ăn nho đi."
Vương Vu Dạng không muốn động đậy: "Không ăn, nhóc ăn đi."
"Tiểu Bạch, sáng nay nhóc làm gì?"
"Đến thư viện đọc sách ạ." Hùng Bạch ăn nho, ăn một lần hai trái, hai bên má phồng lên.
Vương Vu Dạng nhìn cậu nhóc hai cái: "Không phải nhóc làm trạch nam, luyện game thuê à?"
Hùng Bạch thiếu chút nữa nghẹn, lông mi cậu nhóc run rẩy: "Cháu cũng phải sạc pin mà."
Vương Vu Dạng cười thành tiếng.
Mặt Hùng Bạch hơi hơi đỏ: "Chú, chú ở nhà làm gì thế?"
Vương Vu Dạng: "Hả?"
"Thì là, bán đồ ăn sáng do lão đại cháu làm rồi, chú không có gì làm sao?" Hùng Bạch chớp chớp mắt, "Chú không làm gì khác?"
Vương Vu Dạng bị hỏi, cũng là bị nhắc nhở một chút.
Hiện giờ cuộc sống hằng ngày của anh rất nhàm chán, chỉ có lăn tăn mấy chuyện, sắp xếp sự việc trong đầu.
Nhưng cơ thể này của anh rất yếu ớt, quần tới quần lui với hai thằng nhóc Hà Trường Tiến và Trần Tử Húc cũng đã mệt lắm rồi.
Hơn nữa, cho đến bây giờ, anh luôn cảm thấy từng giờ khắc tồn tại của mình không chân thực.
Hay là tìm chuyện không ảnh hưởng đến cơ thể, có thể giết thời gian làm một chút?
Vương Vu Dạng nghĩ, chơi cổ phiếu?
Nhưng anh đã chơi thứ này nhiều năm rồi, không muốn chơi lắm, để suy nghĩ cái khác...
Chu Dịch vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí trong nhà không giống với thường ngày. Hắn thấy người đàn ông nọ vùi người trong sofa với sắc mặt tối tăm, lập tức nhíu mày.
Hùng Bạch nuốt nho xuống, rút tay về: "Lão đại?"
Chu Dịch gọi cậu nhóc sang một bên: "Chuyện gì xảy ra?"
Hùng Bạch vô tội: "Em cũng không biết luôn."
Chu Dịch càng nhíu chặt mày: "Có phải cậu nói cái gì rồi?"
Hùng Bạch lắc đầu: "Không có ạ."
Ánh mắt Chu Dịch sắc lẹm.
Hùng Bạch yếu ớt trả lời: "Em hỏi hằng ngày chú làm gì ở nhà."
Sắc mặt Chu Dịch tối đi: "Cậu hỏi anh ấy cái này làm gì?"
Hùng Bạch: "???"
Chu Dịch nhìn người đàn ông trên sofa, trầm mặc ra ban công lấy chổi.
Hùng Bạch – người cứ tưởng anh trai kết nghĩa của lão đại phụ trách việc nhà "???"
Cậu nhóc dụi dụi mắt mình, mẹ tôi ơi, lão đại đang bắt đầu quét nhà, không phải ảo giác, mắt cũng không bị hư.
Chắc hôm nay là ngoại lệ, Hùng Bạch tự vỗ ngực mình một cái.
Chú thích:
M1911 (Súng lục bán tự động Colt M1911): là một loại súng lục của Mỹ và là mẫu súng tiêu chuẩn của quân đội Hoa Kỳ từ năm 1911 đến 1985. Tầm bắn hiệu quả là 55 m, xa hơn các khẩu súng ngắn khác 5 mét với độ chính xác khá cao cho một khẩu. Súng còn nổi tiếng vì có một độ sát thương tương đối lớn của đầu đạn.45 ACP (11,43 x 23 mm) có thể vô hiệu hóa người nặng hơn 70 kg chỉ với một viên đạn.

M92F (Beretta 92 phiên bản M9): Một loại súng ngắn bắn tự động sản xuất bởi Hoa Kỳ, phiên bản 92F (sản xuất tại Ý) trở thành ứng cử viên thay thế cho M1911, sau đó cải tiến thành M9 của quân đội Hoa Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.