Chờ Hừng Đông

Chương 31: Em có cảm giác như mình thất sủng rồi




Chu Dịch quét đến chỗ sofa, đáy mắt có tia sáng lẳng lặng tràn đến người đàn ông đang nằm nhíu mày.
Vương Vu Dạng chẳng buồn mở mắt: "Tiểu Dịch, cậu nói..."
Chu Dịch lập tức cầm chổi đi ra chỗ khác.
Vương Vu Dạng: "..."
Hùng Bạch lại gần, ngồi khoanh chân trên đất, tay vịn trên sofa: "Chú ơi, hình như lão đại tức giận rồi hay sao á."
Mí mắt Vương Vu Dạng khẽ giật: "Tức giận?"
"Đúng ạ." Hùng Bạch tì cằm lên tay, "Thực ra cháu cũng chưa hiểu, tại sao vừa nãy lão đại..."
Trong phòng bếp có tiếng Chu Dịch quát khẽ: "Tiểu Bạch, cậu vào đây!"
Vương Vu Dạng mở mắt, nhìn về phía thỏ trắng nhỏ đang giật nảy mình.
Hùng Bạch mở đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn anh, thấy không thấy không, giận thật đó.
Vương Vu Dạng cùng Hùng Bạch vào bếp.
Chu Dịch nhìn thấy anh, nét u ám trên khuôn mặt nháy mắt ngưng lại, sau đó biến mất sạch sẽ; hắn quay đầu nói với Hùng Bạch: "Cậu đi gọt vỏ mấy củ khoai tây kia đi."
Hùng Bạch đang chờ bị phê bình: "... A ồ."
Hùng Bạch nhìn khoai tây trên bàn, hiếu kỳ hỏi anh của lão đại: "Chú, bữa trưa chú nấu món gì vậy?"
Vương Vu Dạng nói: "Không biết."
Hùng Bạch ngẩn người há miệng thành chữ O tròn, cậu nhóc định nói gì, đã nghe thấy lão đại đang quét nhà nói ra mấy cái tên: "Khoai tây xắt sợi xào, cà chua xào bông cải, khổ qua xào trứng, miến hấp sò điệp."
"Lão đại, anh..." Cậu nhóc cẩn thận từng li từng tí một, "Anh nấu ăn?"
Chu Dịch ngừng quét nhà ngẩng đầu, có vấn đề?
Hùng Bạch khép miệng lại, ấm ức vô tội lắc đầu một cái. Cậu nhóc cầm bịch đựng khoai tây lên, cầm theo cả dao bào ngồi xổm cạnh giỏ rác, đầu óc mơ hồ bào vỏ.
Ngơ ngơ ngáo ngáo, tựa như nhân sinh quan đã hoàn toàn đổ nát.
Vương Vu Dạng bộ dạng kia của đứa nhóc, lo cậu bào đứt tay mới xoa xoa đầu cậu nói: "Cẩn thận."
Hùng Bạch còn chưa nói gì, Chu Dịch lại đột nhiên nổi giận, đứng bên còn lại vò tóc người đàn ông đang xoa đầu thủ hạ mình: "Anh đứng ở đây làm gì?"
Vương Vu Dạng: "..."
Hùng Bạch: "..."
Sao lại có mùi chua chua thế này? Hay là mũi mình có vấn đề?
Hùng Bạch gọt xong khoai tây thì chui vào phòng, lén lút gọi điện thoại cho một người bạn ở nước ngoài: "Ben, em có cảm giác mình thất sủng rồi."
Ben để bạn tình đi tắm, dựa vào đầu giường hút thuốc: "Hả?"
"Lão đại không thương em nữa." Hùng Bạch bĩu bĩu môi vô cùng đáng thương, "Trưa hôm nay anh ấy nấu đồ ăn rất thanh đạm, không có món nào em thích ăn hết."
Ben cười to: "Khi nào về đây, để anh trai ôm em."
Hùng Bạch than ngắn thở dài.
"Tiểu Hùng thân mến, trong đám người chúng ta chỉ có nhóc là người Trung Quốc giống lão đại, cậu ta quan tâm nhóc, cũng là người săn sóc nhóc nhất."
Ben nhả khói, bàn tay thô to luồn vào mái tóc bạch kim xoăn bồng bềnh: "Nhóc được cậu ta bảo vệ đủ lâu rồi, hãy bằng lòng đi, Thượng Đế rất không thích những đứa trẻ có lòng tham không đáy."
Hùng Bạch: "..."
Cậu lầm bầm: "Em đối với lão đại là kính trọng, kính trọng, OK?"
Ben không hề nể mặt cười nhạo: "Chỉ có thể là kính trọng thôi, lão đại không có hứng thú với cái mông của nhóc."
Hùng Bạch buột miệng: "Khi đó với anh cũng chẳng phải."
Đầu dây bên kia im lặng một hai giây, sau đó giọng của Ben lại xuất hiện: "Thực sự là một chủ đề khiến người ta đau lòng mà."
Hùng Bạch bất thình lình nhớ đến một chuyện, trong quân đoàn có một lính đánh thuê người Pháp giống loại hình của lão đại, cao lớn cường tráng, lạnh lùng cứng rắn, vừa hung ác vừa mạnh bạo, chuyên về chận chiến, có nắm đấm rất cứng.
Có người đã từng đề cập tới chuyện này, nói người đó giống lão đại.
Không bao lâu sau, người Pháp nọ trở thành bạn tình cố định của Ben.
Công việc này của bọn họ không có thời gian yêu đương, cũng không có thời gian nói chuyện, mạng đều đem ra kiếm tiền. Cho nên cậu không hiểu chuyện tình cảm, vẫn không để ý chuyện này.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, Ben cũng không chỉ đơn thuần sùng bái lão đại như vậy.
"Ben, dạo này anh thế nào?"
"Nhóc và lão đại về Trung Quốc cả rồi, lực lượng bên chúng ta yếu đi rất nhiều. Mấy tên mới gia nhập toàn lũ mồm đầy rắm, ngày nào cũng lảm nhảm khiến người ta nổi điên." Ben nói, "Cuối năm nay hoặc sang đầu năm sau, có thể anh đây cũng rời quân đoàn."
Hùng Bạch ngạc nhiên: "Chắc ông già Nadvi kia tức chết rồi?"
"Ai quan tâm ông già đó." Ben cười nhạo, "Chỉ có lão đại xem ông ta là thứ to tát. Theo tiếng Trung Quốc các cậu thì gọi là không biết điều, lão đại về nước còn thương lượng với ông ta."
"Ông ấy có ơn lớn với lão đại."
Hùng Bạch giật mình. Đúng vậy, lão đại luôn vô cùng coi trọng ân tình, anh ấy nhận người anh trai kết nghĩa kia, còn lo chuyện sinh hoạt hằng ngày như vậy, chắc chắn cũng là có ơn nghĩa.
Nghĩ như vậy rất hợp tình hợp lý.
Hùng Bạch có cảm giác như mình quên mất cái gì, nhưng lại không nhớ ra.
Vương Vu Dạng vào bếp tìm Chu Dịch nói chuyện: "Tiểu Dịch, cậu nghĩ chú có thể làm việc gì giết thời gian?"
Chu Dịch hạ mí mắt: "Anh muốn làm gì?"
"Thì không nghĩ ra nên mới hỏi cậu đó." Vương Vu Dạng ấn mí tâm, "Trong tình huống hiện tại, có quá nhiều hạn chế."
"Vậy không làm nữa." Chu Dịch nói, "Ngoài bán đồ ăn sáng ra nguyên chủ cũng không làm gì khác."
Vương Vu Dạng than thở: "Không làm cái gì cả, Tiểu Bạch sẽ nghi ngờ."
"Không." Chu Dịch chậm rãi nói một câu, "Trên đời có một loại người gọi là mọt gạo."
"..."
Vương Vu Dạng khẽ cười: "Ý Tiểu Dịch là, muốn nuôi chú?"
Giọng Chu Dịch rất thấp, từng chữ được ép từ cổ họng ra, có phần mơ hồ gần như là lẩm bẩm: "Coi như nuôi một con mèo vậy."
"Hả?" Vương Vu Dạng nghe không rõ, "Cái gì?"
Mặt Chu Dịch co lại: "Không có gì."
Hắn nhìn hai cánh môi nhạt màu của người đàn ông nọ khẽ hé mở, muốn nói gì đó, cuối cùng lại đưa chổi tới: "Còn lại anh quét."
Vương Vu Dạng đưa tay đón, phát hiện biểu cảm của thanh niên rất quái lạ, chổi sắp đến tay anh lại thay đổi hướng đi: "Thôi quên đi."
Chu Dịch tiếp tục quét nhà, lạnh lùng nói: "Chờ anh quét xong trời cũng tối rồi."
"Tiểu Dịch nói không chuẩn." Vương Vu Dạng không bực bội chút nào, trái lại còn cảm thấy hắn thật đáng yêu, "Trời tối cũng chưa quét xong."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng lấy cà chua ra đưa vào vòi nước rửa sơ, nghe thanh niên nói: "Ăn thứ này? Rửa sạch thuốc chưa? Không sợ ngộ độc?"
"Vậy rửa làm sao?" Vương Vu Dạng nhướn nhướn mày.
Chu Dịch mở tủ ra lấy bột mì, đổ một ít vào tô, xả nước vào quậy lên: "Bỏ cà chua vào đây."
Vương Vu Dạng bỏ cà chua vào: "Rửa thế này sạch được hả?"
Chu Dịch không để ý.
Vương Vu Dạng cười: "Tiểu Dịch biết nhiều thật đấy."
Chu Dịch nói: "Ngâm hai phút."
Vương Vu Dạng canh thời gian vớt cà chua lên, rửa với nước sạch: "Cậu phải sống ở nơi hoang dã, khả năng thích nghi mạnh, sao lại chú ý những thứ này?"
Đôi môi mỏng của Chu Dịch mấp máy, không phát ra âm thanh.
Vương Vu Dạng cắn một miếng cà chua, nhìn hắn đang quay lưng quét nhà: "Tiểu Dịch, có phải cậu đã để ý chú từ sớm?" Bằng không những cái "Nghe nói" ấy đến từ đâu.
Lưng Chu Dịch đột nhiên cừng đờ: "Cái gì?"
Vương Vu Dạng cười thầm, giả bộ không nghe thấy à. Vậy thôi không nói nữa, lần sau chờ cậu tự nói.
Chu Dịch cầm chổi lên gác, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn dựa vào tường khom người châm thuốc, cầm bật lửa không chắc, rơi xuống đất.
Dưới lầu có tiếng Vương Vu Dạng: "Tiểu Dịch, làm sao vậy?"
Tim Chu Dịch vọt lên tới cổ họng: "Không có gì."
Hắn ngồi xuống nhặt bật lửa rồi châm thuốc, khẽ khép mắt hút sâu một hơi, chậm rãi nhả khói.
Vừa rồi hắn còn tưởng tâm tư của mình đã bị người đàn ông nọ phát hiện.
Chu Dịch ngửa đầu, kề sát gáy vào tường, đối diện với trần nhà hút vài hơi thuốc, không nói một lời.
Hút một điếu thuốc xong, hắn như không có chuyện gì xảy ra xuống tầng.
Hùng Bạch bận bịu tìm đường vào hệ thống an ninh của Tôn gia, thả virus độc của mình vào, lúc mở ra sẽ xâm nhập và gây thiệt hại cho toàn bộ hệ thống mạng.
Cậu phải nắm trong tay tất cả vị trí CCTV, phác họa ra bản đồ Tôn gia, tìm ra bạch nguyệt quang ông chủ muốn, rồi tìm một lối an toàn cho lão đại thoát thân.
Nhiều việc, Hùng Bạch ăn cơm xong rồi tự giam mình trong phòng.
Vương Vu Dạng lên gác hỏi thanh niên đang nằm trên giường: "Các cậu đang nhận nhiệm vụ?"
Chu Dịch nhìn anh một cái, không che giấu: "Mục tiêu là Tôn Thành Chu, vừa khéo tôi muốn tìm đến gã, một công đôi việc."
Vương Vu Dạng cau mày: "Khi nào hành động."
Chu Dịch gác tay lên trán: "Đêm nay."
Vương Vu Dạng đến bên giường, hạ thấp đầu xuống, đối diện với tầm mắt của thanh niên: "Có thể đảm bảo toàn thân trở ra?"
Chu Dịch nhắm mắt: "Cố hết sức."
Vương Vu Dạng nói: "Trong tay Tôn Thành Chu có rất nhiều món nợ khó đòi, cậu nhờ Tiểu Bạch điều tra kỹ một chút, đến lúc cần thiết có thể chuyển thế khó thành lợi thế."
"Tiểu Bạch biết." Chu Dịch nói, "Cậu ta không giỏi lấy tư liệu từ người khác, giỏi kiếm từ máy tính."
"Lần này để Tiểu Bạch tiếp cận Trịnh Nguyên cũng vì không còn cách nào khác, khá phù hợp."
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, đúng vậy, đứa bé đó sửa sang một chút là y hệt một sinh viên vừa tốt nghiệp.
Mấu chốt là nhìn nhỏ nhỏ, mềm mại, thoạt trông rất vô hại, không có tính công kích.
Chu Dịch nói: "Bên cảnh sát cũng đang giám sát Trịnh Nguyên, hiện giờ chưa có gì khả nghi, nếu có, Tiểu Bạch lấy được."
Môi Vương Vu Dạng giật nhẹ, phải Nguyệt Nhi mà biết manh mối các đồng nghiệp cực khổ thăm dò bị một đứa bé dò ra, còn bị đánh cắp như vậy nhất định sẽ nổi khùng.
"Một ngày nào đó Tiểu Bạch mà không làm hacker nữa cũng có thể làm thám tử tư."
Chu Dịch ừm một tiếng: "Cậu ta không sợ không có đường ra."
Vương Vu Dạng hỏi: "Vậy còn cậu?"
Chu Dịch mở mắt, trong ánh mắt là người đàn ông đang khom người, ở rất gần hắn, hắn hơi run: "Cái gì?"
Vương Vu Dạng cười nhạo: "Cậu chỉ có thể đến công trường vác gạch?"
Mặt Chu Dịch tối sầm.
"Chuyển gạch thật ra cũng rất tốt, không cần nghĩ nhiều."
Vương Vu Dạng thỏa mãn nhìn thanh niên bị anh đùa đến cứng họng: "Chờ sự việc êm xuôi, chú có thể sẽ ra nước ngoài định cư, cậu có thể ở lại đây, đảm bảo có thể trải qua cuộc sống bình thường."
Yết hầu khô khốc của Chu Dịch khẽ dao động, mãi sau hắn mới mở miệng, giọng nói tối tăm khàn khàn: "Tôi biết anh có rất nhiều tiền."
Vương Vu Dạng lười biếng cười: "Lời này, có kẻ làm ăn nào không có tiền."
Tay anh kê bên mạn giường, ghì sát vào: "Tiểu Dịch..."
Cả người Chu Dịch căng thẳng ngừng thở.
Vương Vu Dạng ngạc nhiên: "Lông mi của cậu dài thật."
Chu Dịch cảm giác có hơi thở ấm nóng mơn trớn trên mặt mình, thoáng có như không, hơi ngứa. Trong lúc hoảng hốt hắn như nghe thấy người đàn ông nọ tiếc nuối thở dài "Đáng tiếc là mắt một mí", bực dọc gầm khẽ: "Mắt một mí thì làm sao?"
Rống xong mới phát hiện bầu không khí không đúng, bất thình lình đối diện với vẻ ngạc nhiên của người đàn ông nọ.
"..."
Chu Dịch muốn đập mình một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.