Chờ Hừng Đông

Chương 47: Trợ công siêu cấp đáng yêu đã login




Tên biến thái không phải ai khác, mà chính là giảng viên nổi tiếng nhất của trung tâm đào tạo, Trịnh Nguyên.
Mai Nguyệt dẫn đội đến đây điều tra, vì bị cấp trên cưỡng chế chuyển giao quyển kiểm soát ống thuốc nọ, tâm trạng của cô rất kém. Hiện giờ Trịnh Nguyên chết, chẳng khác nào tai vạ nối tiếp tai vạ.
Các cấp dưới lúc này không dám đứng trước họng súng, chỉ có Lý Lập da dày thịt béo dám đứng sát bên.
Mai Nguyệt kiểm tra vòng quanh trong phòng tắm, đi đến phòng làm việc của nạn nhân.
Lý Lập theo phía sau, cáu kỉnh cào đầu vài cái: "Nếu tôi theo dõi thêm vài ngày nữa án mạng đã không xảy ra."
"Đừng nói lời không giúp được gì."
Mai Nguyệt đeo bao tay lật hồ sơ trên bàn làm việc: "Thêm nữa, cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian gây án của hung thủ thêm một lúc."
Lý Lập yên lặng.
Đúng vậy, nhân lực không đủ, một vụ án quá lâu chưa có tiến triển buộc phải đặt sang một bên, không có cách giải quyết.
Dù cái chết của Trịnh Nguyên liên quan đến án mạng kỳ quái trước đó, có động cơ gây án và thời gian phạm tội, nhưng không có chứng cứ trực tiếp, họ không thể cứ thế tiêu tốn thời gian kéo dài thêm được.
Đến khi cảnh sát vừa rút lui, hung thủ luôn chực chờ chằm chằm vào nạn nhân sẽ tìm cơ hội ra tay.
Mai Nguyệt nói: "Đã ghi hết khẩu cung của người trong trung tâm chưa?"
"Đang." Lý Lập ngồi xổm bên sọt rác kiểm tra, "Ông chủ, lễ tân, nhân viên vệ sinh, bảo vệ, học viên, giảng viên có lớp, trên dưới không ít người, muốn làm xong hết phải cần chút thời gian."
"Nạn nhân sống một mình, hôm nay không có giờ dạy, mất tích cũng không ai phát hiện, đoán chừng sau giờ học hôm qua gặp phải chuyện."
Mai Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trời mưa lâm thâm.
"Đội trưởng, trên cổ nạn nhân Trịnh Nguyên có dấu vết bị thắt cổ tím sậm rất rõ ràng, bước đầu giám định công cụ gây án là dây điện phổ thông, phương thức gây án rất phổ biến."
Lý Lập nói ra suy đoán của mình: "Lẽ ra không nên can hệ gì đến vụ án mưu sát Lưu Phong."
Biểu cảm trên mặt Mai Nguyệt không tốt đẹp gì, cô hy vọng có giữa chúng có liên hệ. Nhưng cho đến nay, hai vụ án một đơn giản một lại quái dị, bản chất hoàn toàn bất đồng.
Một: Nạn nhân có các mối quan hệ rất tốt tại trung tâm đào tạo, cách đối nhân xử thế lễ độ khéo léo, chưa từng có mâu thuẫn với ai.
Hai: Cho dù là đồng nghiệp hay học viên, nạn nhân đều có thái độ rất tôn trọng với phái nữ, cho dù thân mật cũng sẽ giữ khoảng cách chừng mực, không có bất kỳ hành vi thái quá nào.
Ba: Ngày hôm trước nạn nhân có lớp học, lúc dạy xong cũng không về nhà, thay vào đó thường xuyên qua đêm ở trung tâm.
Bốn: Nạn nhân đã sắp xếp một bữa tiệc tối kiểu Âu tại phòng học vào đêm hôm qua.
Căn cứ theo lời khai của nhân viên bảo vệ, tối hôm qua người nọ đau bụng nghiêm trọng, đến bệnh viện truyền nước, đến hơn ba giờ sáng trở về mới phát hiện CCTV không hoạt động.
Thời gian cuối cùng được CCTV ghi lại khoảng mười giờ bốn mươi.
Trong bốn, năm tiếng đó không hề ghi lại thứ gì.
Mai Nguyệt xem xong khẩu cung trong báo cáo khám nghiệm hiện trường, đôi mày cau lại lo lắng.
"Đội trưởng, bên phòng khám nghiệm có kết quả rồi."
Lý Lập chạy vào, đưa bản báo cáo đặt lên bàn: "Vết thương trí mạng ở cổ, nguyên nhân là do ngạt thở. Thời gian tử vong từ không giờ đến một giờ rưỡi sáng."
"Triệu tập giảng viên Vệ Hạo đến đây."
Mai Nguyệt cầm báo cáo khám nghiệm lật lật, đứng dậy: "Thẩm vấn nghi phạm."
Trong phòng thẩm vấn là giọng điệu thô bạo của Lý Lập, cùng với một giọng nói điềm tĩnh.
"Họ tên."
"Tuổi."
"Hai mươi tám."
"Trong khoảng thời gian từ mười giờ đêm hôm qua đến hai giờ sáng hôm nay, thầy ở đâu?"
"Ở nhà."
"Có bằng chứng hay không?"
"Tôi sống một mình."
Lý Lập đường hoàng ngồi xuống: "Thầy Vệ, thầy và nạn nhân quen biết từ khi nào?"
"Một năm trước." Vệ Hạo ra vẻ nhớ lại, "Lúc tôi vào trung tâm đào tạo, thầy Trịnh đã ở đó."
Lý Lập gác chân lên bàn, Mai Nguyệt bên cạnh lạnh mặt liếc sang, đành nhăn răng thả chân xuống, hắng giọng chỉ vào túi vật chứng trước mặt.
"Chúng tôi đã tìm ra đầy đủ một trăm năm mươi hai sợi vật chất trên cơ thể nạn nhân, trong đó có hai sợi lông khác biệt, tất cả đều được giám định là của thầy."
Vệ Hạo ngẩn ra: "Chuyện này thì có gì, chúng tôi là đồng nghiệp, lúc nói chuyện sẽ bắt tay vỗ vai, động chạm tiếp xúc cơ thể."
"Ngày hôm qua nạn nhân có một lớp, thầy thì không. Và trong trung tâm đào tạo có người chứng minh sáng hôm qua thầy không hề xuất hiện."
Lý Lập chỉ vào khẩu cung hai lần: "Thầy khai lần cuối cùng nhìn thấy nạn nhân là vào buổi chiều ngày hôm kia, vậy vì sao quần áo nạn nhân mặc hôm nay lại có lông của thầy?"
Vệ Hạo không đáp.
Lý Lập ngả người về trước, hai tay đan lại với nhau kê dưới cằm: "Thầy Vệ, mời thầy nói."
Vệ Hạo dựa vào ghế, cúi người: "Tôi không có gì để nói."
"Vậy tôi nói," Lý Lập không rời mắt khỏi Vệ Hạo, "Trung tâm đào tạo sẽ bình chọn cho giảng viên ba tháng một lần, nạn nhân luôn đứng đầu, còn thầy xếp thứ hai, vẫn mãi không vượt qua được. Nạn nhân là người được cấp trên tôn trọng nhất, cũng là người có số tiết học mỗi tháng nhiều nhất, rất nhiều học viên vì nạn nhân mà đến, tiền thưởng và danh tiếng của thầy đều không thể sánh bằng."
"Thầy cho rằng mình học cao hơn nạn nhân, trẻ tuổi hơn nhưng luôn bị người nọ đè đầu cưỡi cổ ở mọi nơi, cho nên thầy đố kị, không chỉ muốn nạn nhân mất hết tên tuổi, chết rồi cũng phải bị người khinh bỉ nhục mạ."
Vệ Hạo nhìn chăm chằm vào ngón tay mình, vẻ bình tĩnh trên mặt sụp đổ từng chút một, dần trở vên vặn vẹo méo mó, điên loạn lầm bầm.
"Trên lớp thì ra vẻ đạo mạo, hắn nghĩ mình là ai. Mọi người đều xoay quanh hắn, cái gì hắn cũng tốt đẹp, cái gì cũng làm đúng, thằng nào thằng nấy ngu xuẩn một đám..."
Ngay lúc này, chuông điện thoại Mai Nguyệt vang lên, cô ra hiệu cho Lý Lập mau chóng thẩm tra rõ ràng, cầm điện thoại ra khỏi phòng thẩm vấn.
Vụ án này không phải do một tên có chỉ số IQ cao phạm tội, phương diện tâm lý ở mức độ trung bình, Lý Lập cạy miệng nghi phạm ra rất dễ dàng.
Lý Lập tìm Mai Nguyệt ở phòng hồ sơ: "Đội trưởng, đã xong."
Mai Nguyệt tìm hồ sơ về những vụ thí nghiệm trên cơ thể người trong vòng hai mươi năm qua: "Hắn nói thế nào?"
"Chuyện là thế này."
Lý Lập nói xong lại phát hiện sắc mặt Mai Nguyệt rất khó coi, lập tức bá cổ cô từ phía sau như anh em: "Này đội trưởng, tuy cuối năm án nhiều thật, dễ tồn đọng, nhưng có thể kết luận được một cái sao lại không vui vẻ gì thế này?"
"Cậu biết cái gì."
Mai Nguyệt cau mày buồn bực, trung tâm đào tạo được tìm thấy lúc tra án của Lưu Phong, kẻ trong vòng tình nghi là Trịnh Nguyên.
Bây giờ Trịnh Nguyên bị giết, vụ án lại rơi vào loại thù hận bình thường, không liên quan đến vụ án kỳ lạ của Lưu Phong, manh mối đứt đoạn.
Cô vẫn hoài nghi vụ án của nhị gia và Lưu Phong có liên quan, nhưng không cách nào đi tìm nhân chứng vật chứng nữa.
Phòng hồ sơ rất yên tĩnh.
Lý Lập tựa đầu vào vai Mai Nguyệt: "Đêm nay đội trưởng không về à?"
Mai Nguyệt ừm một tiếng.
"Đã ba, bốn mươi tuổi rồi cũng không tìm một người đàn ông về chung sống, chỉ có một thân một mình, haiz." Lý Lập thở dài như cha già, bất chợt nhớ tới một thứ, "À, nghi phạm vẫn luôn theo dõi nạn nhân, muốn tìm chứng cứ nạn nhân là một kẻ đạo đức giả."
"Theo lời khai của hắn, nửa năm trước, cứ mỗi tháng một lần nạn nhân sẽ đến một câu lạc bộ, nhưng nửa năm cuối lại không lui đến nữa."
Mai Nguyệt lập tức quay đầu: "Câu lạc bộ gì?"
Lý Lập nhìn chóp mũi của Mai Nguyệt và mình gần như chạm vào nhau, nhất thời đỏ mặt, lúng túng ho hai tiếng.
"Cụ thể không rõ, nghi phạm chưa từng vào trong. Hắn nói đó là một nơi bí ẩn, giống như một tổ chức tà đạo vậy, địa chỉ ở số 331 đường Thanh Nghĩa, để tôi liên lạc cục gần đó trước? Nếu là tà đạo thật, vậy phải bắt cho gọn."
Mai Nguyệt nói: "Trước tiên bí mật điều tra, không được để lộ."
Khóe miệng Lý Lập giật giật, mới vừa rồi mây đen còn vây kín đặc mà giờ đã trời quang mây tạnh?
"Đội trưởng lại cảm thấy câu lạc bộ này có liên quan đến vụ con ếch của Lưu Phong?"
"Mặc dù hai nạn nhân Lưu Phong và Trịnh Nguyên có quan hệ, trước khi chết có liên lạc qua tin nhắn đến trung tâm đào tạo, Trịnh Nguyên cũng trong vòng nghi ngờ tham gia sát hại nạn nhân, nhưng không có chứng cứ. Câu lạc bộ kia có thể là một sở thích."
Mai Nguyệt nói: "Điều tra đã."
"Tôi sợ chị vội vàng."
Lý Lập xoa xoa gáy: "Khoảng thời gian này tình trạng của chị không ổn định lắm."
"Đầu tiên là vị lão đại kia chết rồi, bên cục cân nhắc để chị không can dự do có quan hệ với nạn nhân. Chị vẫn kiếm cách để án tới tay mình, lại còn như rơi vào một vòng luẩn quẩn, điều tra không ra được gì, sau đó là án con ếch của người trong tập đoàn lão đại, sau đó còn chuyện thuốc thí nghiệm, thoát không ra mấy vụ tranh cãi với cục trưởng Lưu."
Mai Nguyệt nghe cấp dưới mình nói đến chuyện cuối cùng, sắc mặt sa sầm.
"Đội trưởng, lúc soi gương chị không cảm thấy mình đã già rồi?"
Lý Lập nhìn cô, thở dài: "Tôi cũng chỉ là người bình thường, không có thiên nhãn, không có manh mối làm sao xác định được hướng điều tra, chỉ có thể dựa vào suy luận. Quá trình điều tra án chậm, án chưa giải quyết cứ tồn đọng lại, đừng ép bản thân quá đáng."
Mai Nguyệt đẩy tay Lý Lập ra: "Được rồi, đừng lải nhải nữa, đi, mời cậu ăn khuya."
Lý Lập cảm động dụi mắt: "Không hổ là đội trưởng tuyệt vời của tổ quốc!"
"..."
Vụ kẻ biến thái được làm rõ chân tướng ngay ngày hôm sau, dính đến hai vị giảng viên nên toàn trung tâm tạm thời nghỉ học.
"Em có để ý tên Vệ Hạo này, vẻ hình thức lúc đứng lớp không thua gì Trịnh Nguyên, hết giờ học sẽ buông thả hơn nhiều."
Hùng Bạch lướt tin tức cảm thán với lão đại: "Gần đây em có nhìn thấy hắn mời Trịnh Nguyên ăn cơm trên hành lang, bị từ chối tại chỗ, nghe giọng điệu có vẻ như không phải lần đầu bị khước từ, chắc chắn đã thấy khó chịu từ lâu, chẳng qua không biểu hiện ra."
"Vệ Hạo đến tám phần cảm thấy Trịnh Nguyên là kiểu người kiêu ngạo tự mãn, không nể mặt hắn, cảm xúc ức chế cứ thế tích tụ dần, sau đó..."
Cậu nhóc làm khẩu hình miệng "Bùm": "Nổ tung."
Chu Dịch trầm ngâm chốc lát: "Cảnh sát có che giấu gì không?"
"Có, một câu lạc bộ."
Hùng Bạch lộn xộn tìm ra nửa tờ giấy trên bàn, vết xé nham nhở như bị chó gặm: "Đây, cái này, em viết trên giấy."
Chu Dịch đưa mắt nhìn địa chỉ được ghi lại.
Hùng Bạch cởi đồ ngủ tìm đồ mặc: "Lão đại, em muốn tìm money boy thư giãn chút, trưa không về ăn cơm, buổi tối em sẽ về."
Chu Dịch nhìn cậu nhóc: "Không phải tuần trước mới tìm?"
Hùng Bạch sửa sang lại áo hoodie, quay đầu: "Ngủ với người khác cũng có thời gian quy định à?"
Chu Dịch không đáp.
"Lão đại, đến lúc anh nếm thử sẽ biết mùi vị của nó..." Hùng Bạch nghĩ ngợi tìm từ, "Cực lạc đến thế nào? Có chết cũng đáng?"
"Thôi, siêu sung sướng là được rồi."
Chu Dịch: "..."
Hùng Bạch cười híp cả mắt: "Cực sướng luôn á."
Trong đầu Chu Dịch không khống chế được chiếu một bộ phim ngắn, mặt hắn tối sầm lại, quay người ra ngoài.
Vương Vu Dạng trong bếp nghe tiếng động, ngó đầu ra: "Tiểu Dịch, sao tai cậu đỏ vậy?"
Mặt Chu Dịch cứng đờ: "Véo."
Vương Vu Dạng cầm một bát cherry ra: "Không có chuyện gì sao lại véo?"
Nói rồi đưa tay tới: "Để chú nhìn."
Chu Dịch chột dạ, cũng rất luống cuống, hắn giơ tay cản lại theo phản xạ: "Ai khiến anh quan tâm?"
Dứt lời, hắn hơi ngưng thở, cổ họng khô khốc, sợ người trước mặt sẽ tức giận.
Phòng khách yên tĩnh có phần ngột ngạt.
Vương Vu Dạng cầm bát, mí mắt khép hờ, gương mặt nhợt nhạt không có biến động, không thể nhìn thấu.
Sau lưng Chu Dịch đổ mồ hôi lạnh, hắn không trị được người đàn ông này, cũng không bao giờ có thể.
Vũ lực đầy người không dùng được, phương diện tình cảm lại lạ lẫm, tình hình hơi căng thẳng một chút, hắn không biết phải làm thế nào.
Khoảng chừng hai, ba phút sau, Vương Vu Dạng thở dài: "Tiểu Dịch hung dữ thật."
Chu Dịch đặt tờ giấy lên bàn, rõ ràng đang lảng sang chuyện khác.
Vương Vu Dạng thuận theo tay hắn nhìn vào: "Câu lạc bộ à, cậu tra xem muốn gia nhập cần điều kiện gì."
Chu Dịch cau mày: "Anh muốn tham gia?"
"Vào thu rồi, thời tiết không còn khô nữa, có thể làm ít chuyện giết thời gian."
Vương Vu Dạng thấy thanh niên muốn nói gì, lấy một trái cherry nhét vào miệng hắn.
Ngoan ngoãn ngay lập tức.
Tối thứ sáu, Trần Tử Húc bao phòng ở Kim Tôn, tuyên bố muốn để Vương Vu Dạng mở mang tầm mắt.
Vương Vu Dạng dẫn hai đứa nhỏ trong nhà theo, có chút cảm giác giống một nhà ba người.
Trời vừa mưa xong, không khí khá ẩm ướt.
Chu Dịch muốn xuống tầng hầm lấy xe, Hùng Bạch đã giành trước chạy đi lái chiếc Jeep của mình.
Vương Vu Dạng không để tâm chuyện này, xe vừa đến anh lập tức mở cửa ngồi phía sau.
Chu Dịch muốn ngồi ghế trước.
Hùng Bạch không cho hắn vào: "Lão đại anh ra sau đi, chỗ này em để đồ rồi."
Ra là để một chiếc ví da.
Xe rời khỏi tiểu khu không bao lâu, Vương Vu Dạng nhận được điện thoại từ Trần Tử Húc: "Nhóc quỷ, nhóc không gọi điện thoại thì không chịu được à, đang trên đường."
"Chậm thế?"
Trần Tử Húc thiếu kiên nhẫn: "Đã nói để tôi đón chú mà chú không chịu."
Vương Vu Dạng lười biếng gác chân: "Cúp."
Trần Tử Húc cười ra tiếng: "Chú, chú thật sự nghĩ mình đi chơi à, không căng thẳng tí nào."
"Tại sao phải căng thẳng," Vương Vu Dạng nói, "Không khác quán bar bao nhiêu."
Trần Tử Húc tấm tắc: "Vị lão đại kia mà nghe anh nhận xét hậu cung của anh ta như vậy, có thể thưởng cho anh hai viên kẹo đồng đấy."
Mặt Vương Vu Dạng giật giật, tính tình kiếp trước của mình tệ hại như vậy thật?
"Không sao, đừng sợ, lão đại kia đã xuống dưới đất rồi, không nghe được đâu."
Trần Tử Húc cười nói: "Cơ mà chú nữa chú đến phải ở cạnh tôi, Kim Tôn không phải quán bar, trong đó có rất nhiều trò kỳ lạ, dễ rơi vào bẫy."
Đôi mày Vương Vu Dạng thả lỏng: "Được rồi nhóc quỷ, đến đó nói sau."
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, trong xe yên tĩnh lại.
Vương Vu Dạng khép hờ mắt nghỉ ngơi, Chu Dịch ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Hùng Bạch nhìn gương chiếu hậu, trong lòng thấy sốt ruột thay lão đại, cứ ngồi đực một chỗ chẳng chịu nói năng gì là sao.
Lúc cua xe cũng không biết tận dụng cơ hội ôm một cái, nép nép dựa vào một tí.
Vậy mà muốn cua được vợ? Thôi mơ đi.
Hùng Bạch ngắm trộm chú, vẻ ngoài 0, khí chất 1, hơn nữa còn là kiểu 1 biếng nhác chỉ biết hưởng thụ.
Kỳ lạ mà hấp dẫn thật.
Lão đại là tay mơ, e rằng khó mà mở được lòng chú, càng khó mở được thân thể người nọ.
Đường tình vừa dài dằng dặc lại vừa gập ghềnh.
Cậu nhất định phải làm tròn chữ hiếu, à không, phải báo ân, báo đáp lão đại chăm sóc mình ở nước ngoài.
Hơn nửa tiếng sau, xe chạy vào bãi đỗ của Kim Tôn.
Hùng Bạch mở ghi chú trong điện thoại ra, trong đó là ba mươi sáu kế trở thành trợ công mà cậu nhóc đã góp nhặt cẩn thận.
- Kế thứ nhất, giả vờ ngã cái đùng.
Hùng Bạch hưng phấn làm nóng người, cơ hội ở đâu cơ hội ở đâu ta...
Vương Vu Dạng ngồi phía sau xuống xe, Chu Dịch cũng xuống phía cửa còn lại, vòng đến trước mặt anh, lấy một thứ trong bóp ra đưa cho anh.
"Cầm theo."
Vương Vu Dạng nhìn chiếc vòng đen trong tay: "Đây là gì?"
"Định vị." Chu Dịch như sợ anh hiểu lầm, lập tức nghiêm mặt, "Vì an toàn của anh."
Vương Vu Dạng đeo lên cổ tay, "Hơi lớn, chỉnh được không?"
Chu Dịch cúi người, trầm mặc chỉnh vòng cho anh.
Nước da thân thể này của Vương Vu Dạng không khác bao nhiêu so với anh, rất trắng, vòng tay lại màu đen, hai màu sắc đối lập hiện lên rất nổi bật.
"Đeo có gì kỳ không?"
Chu Dịch nói: "Không biết."
Vương Vu Dạng chưa chấp nhận được: "Không đeo vào chỗ khác được?"
"Anh muốn đeo vào đâu?" Chu Dịch nhướn mày, "Cổ? Chân?"
Vương Vu Dạng nói: "Tay thì hơn."
"Lão đại, chú, hai người đang làm gì thế?"
Hùng Bạch tò mò chạy đến, lảo đảo "A" một tiếng, loạng choạng ngã vào người Vương Vu Dạng.
Vương Vu Dạng bị lực nọ đẩy vào ngực Chu Dịch.
Chu Dịch vẫn đang giữ thế khom người, chiều cao gần như ngang bằng anh, trán hai người đột ngột đập vào nhau, một tiếng vang dội.
Hùng Bạch che mắt, chết rồi chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.