Chờ Hừng Đông

Chương 48: Lòng đố kị




Đầu Vương Vu Dạng bị đập một tiếng chói tai, trong nháy mắt đau như muốn xé toạc thành hai nửa.
Trái lại, Chu Dịch đứng như người không liên quan.
Chu Dịch nhìn trán người đàn ông nọ đỏ ửng một mảng lớn, sắc mặt bỗng chốc lạnh băng: "Tiểu Bạch, đường bằng phẳng cậu cũng ngã được?"
Hùng Bạch nháy mắt với hắn đầy ẩn ý, lão đại, em làm vậy tất cả là vì anh đó.
Chu Dịch không tiếp được sóng não cậu nhóc, ánh nhìn trở nên tàn nhẫn.
Hùng Bạch len lén nháy mắt, nhếch nhếch môi, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: "Tiểu não của em phát triển không tốt."
Tiểu não: đóng vai trò quan trọng trong việc điều hòa trương lực cơ, khả năng phối hợp của các chuyển động từ đó giúp cơ thể giữ thăng bằng.
"..."
Chu Dịch chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Hùng Bạch vội vàng lủi đến trốn vào chỗ dựa phía sau: "Chú ơi cứu cháu!"
Vương Vu Dạng xoa trán: "Được rồi Tiểu Dịch, không phải nhóc ấy đâm phải."
Mặt Chu Dịch co rúm lại, vậy trách tôi?
Vương Vu Dạng cau mày khó hiểu: "Sao cậu lại cứng thế?"
Chu Dịch không nói gì.
Vương Vu Dạng thở dài: "Đau đầu."
Sắc mặt Chu Dịch khẽ thay đổi: "Đi bệnh viện?"
Vương Vu Dạng phẩy phẩy tay, quét mắt nhìn cơ thể cứng rắn cường tráng kia một cái, lại thở dài một hơi.
Hùng Bạch bị hai tiếng thở dài của anh làm cho bối rối.
Đôi ngươi Hùng Bạch đảo một vòng: "Cháu mắc xè phải vào nhà vệ sinh ngay, hai người chờ cháu á!"
Nói xong cũng vọt lẹ.
Vương Vu Dạng soi gương chiếu hậu nhìn trán mình.
Chu Dịch nhìn anh.
"Ai." Vương Vu Dạng chỉnh lại tóc mái, "Tiểu Dịch, cậu thế này chú cậu chịu không nổi."
Chu Dịch khom người kề sát vào theo phản xạ: "Cái gì?"
Vương Vu Dạng quay đầu lại.
Chu Dịch đối diện tầm mắt anh, trong từng nhịp hô hấp đều là hơi thở của anh, tựa như liều thuộc giục mệnh, như kẹo mạch nha nấu sôi, theo bản năng muốn đến gần anh hơn.
Vương Vu Dạng như phát hiện điều gì, cơ thể khẽ nghiêng về phía thanh niên, mắt nhắm hờ, mũi phập phồng.
Chu Dịch mặt không cảm xúc cứng người lại, từ đầu đến chân căng thẳng đến tột độ, trước khi ra khỏi cửa hắn vô tình nhìn thấy người đàn ông này thay quần áo trong phòng, phần eo trắng ngần đẹp đẽ lộ ra, nhất thời không áp chế nổi đi vào phòng vệ sinh.
Ngửi được?
Sau này nhất định phải thay cả quần cả áo, tai Chu Dịch nóng bừng lên, cau mày nghĩ.
Mí mắt Vương Vu Dạng khẽ mở ra: "Tiểu Dịch, mùi mồ hôi trên người cậu càng lúc càng nặng, căng thẳng?"
Chu Dịch khó phát hiện hít vào một hơi.
Cái này có thể ngửi được, trước đây lưng hắn bị thương người đàn ông này thay băng cho, hắn che kín người trong chăn, mồ hôi cứ thế tiết ra...
Thái dương Chu Dịch đột nhiên giật loạn, đầu nghiêng về một bên, khóe môi mím chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể tăng vọt mất kiểm soát.
"Năm năm trước chúng ta đã biết nhau, bây giờ ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều nói chuyện, sao cậu vẫn căng thẳng đến mức đổ mồ hôi như vậy?" Vương Vu Dạng bất đắc dĩ xoa mi tâm, "Chú tự nhận mình đối xử với cậu rất khá."
Cổ họng Chu Dịch nhộn nhạo xốn xang, đối với người đàn ông khô khan này mà nói nhẫn nại và khoan dung đã là tốt lắm rồi, hắn biết, nhưng còn lâu mới đủ.
Hùng Bạch núp trong góc nhìn hai người từ từ sát gần lại, tuy rằng không nghe rõ họ nói gì, nhưng vành tai lão đại đỏ bừng hết cả lên. Cậu nhóc nở nụ cười vui mừng như mẹ già.
Không tồi không tồi, cũng xem như một pha trợ giúp thành công.
Kim Tôn, tầng hai mươi bảy.
Cửa thang máy mở ra, phục vụ trẻ tuổi đứng ở hành lang cúi người tiếp đón, giọng nói vô cùng trong trẻo: "Mời ba vị theo tôi."
Mắt Hùng Bạch sáng trưng: "Oa, đến cả phục vụ cũng đẹp đến mức này."
Vương Vu Dạng đút tay vào túi quần: "Phục vụ ở đây đều là money boy đánh trượt, vừa mắt cũng có thể gọi."
"Ồ ồ." Hùng Bạch không phản ứng kịp, "Chú, sao chú biết thế?"
Vương Vu Dạng đáp: "Internet."
Hùng Bạch không tin nổi òa lên: "Đẹp như vậy còn trượt, thế người trúng tuyển chẳng phải đẹp như tiên trên trời luôn?"
Chu Dịch rũ mắt nhìn xuống.
Hùng Bạch đột nhiên tụt hứng, kiễng chân lên: "Lão đại, ánh mắt đó của anh là sao? Kim Tôn không chỉ có 0, cũng có 1 nữa mà, em có thể gọi, không hề có vấn đề gì."
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: "Thế à?"
Hùng Bạch lắc đầu: "Đúng là chưa trải sự đời."
Chu Dịch: "..."
Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, địa bàn của mình, còn nơi nào tốt hơn?
Phải chăng khoảng thời gian này không có ai bên người, nhàm chán, nên mới đến ổ thỏ một tay mình dựng lên này chuẩn bị bắt một con mang theo?
Vẻ mặt Chu Dịch trở nên lạnh băng, đêm nay hắn nhất định phải trông chừng người này.
Vương Vu Dạng chẳng hiểu sao rùng mình một cái, mùi nước hoa, trang sức, thảm trải sàn, tranh treo tường, đèn chùm, sơn, đồ da... đủ loại mùi hỗn tạp xộc thẳng vào mũi anh.
Trước đây ngửi không thấy, bây giờ lại rõ đến mức đau đầu.
Phục vụ dừng lại trước một cánh cửa gỗ đen: "Mời ba vị vào trong."
Vương Vu Dạng đẩy cửa mở ra, đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên mảnh mai.
Hùng Bạch ngước cổ lên nhìn một cái, lầm bầm: "Lão đại, bọn họ cùng kiểu với em phải không?"
Chu Dịch nhìn chằm chằm gáy người đàn ông nọ.
Hùng Bạch hơi hơi đồng cảm với lão đại, âm thầm hạ quyết tâm đêm nay phải hy sinh hạnh phúc của bản thân, lên tinh thần toàn lực giúp lão đại thể hiện với chú.
Không thể buông tha bất kỳ cơ hội trợ công nào.
"Chú."
Trần Tử Húc trông đầy ý vị tri thức ngồi trên sofa da: "Đến rồi."
Vương Vu Dạng nói: "Anh họ nhóc không ở đây?"
"Hửm, tại sao anh ta phải ở đây." Trần Tử Húc để điện thoại xuống, nóng bỏng vỗ xuống chỗ cạnh mình, "Chú lại đây ngồi nào."
Vương Vu Dạng ngồi xuống bên cạnh sofa.
Chu Dịch ngồi phía đối diện anh, Hùng Bạch ngồi xuống sofa bên cạnh tủ.
Không ai ngồi chung chỗ với Trần Tử Húc, cậu nhếch nhếch môi, dịch sang chỗ người đàn ông nọ, kê đầu cười cười: "Chú, đây là mười hạng đầu tiên của bảng xếp hạng trắng mới nhất của Kim Tôn, thế nào?"
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn.
Các thiếu niên đều mặc áo trắng quần đen, thắt caravat gọn gàng, gương mặt không trang điểm non nớt xen lẫn nét trưởng thành, tóc tai cũng không dùng sáp, tự nhiên rũ xuống ôm sát vào cổ, trên người không có mùi nước hoa, chỉ có mùi xà phòng thơm ngát.
Là vì anh yêu thích những đứa trẻ tinh tươm sạch sẽ.
Lâu dần điều này trở thành nét đặc sắc của Kim Tôn, bây giờ ông chủ đã khuất, phong cách vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Vương Vu Dạng cầm lấy ấm trà, rót ra một chiếc tách nhỏ, mùi Phổ Nhĩ thoang thoảng trên chóp mũi.
Chu Dịch liên tục nhìn chằm chằm anh, bất thình lình thấy anh đẩy tách trà kia tới, sửng sốt.
Vương Vu Dạng kêu bằng giọng mũi: "Hửm?"
Chu Dịch nói: "Tôi không khát."
"Vừa hay, tôi khát." Trần Tử Húc vừa nói xong, một cánh tay đưa tới, bưng tách trà kia lên.
Chu Dịch uống trà như không có gì xảy ra, giống như người vừa bảo không khát ngay giây trước không phải hắn.
Hùng Bạch trợn mắt há mồm, lão đại thế mà cũng không thoát khỏi định luật vả mặt, trông rất bình tĩnh nữa.
"Ừm, tóc tím..."
Trần Tử Húc đang khó chịu, nghe cậu nhóc gọi như vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, u ám hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Anh đẹp trai, đại soái ca." Hùng Bạch cười đầy mềm mại đáng yêu, "Cậu chỉ nói là bảng xếp hạng trắng, ai biết tính theo cái gì?"
Trần Tử Húc như đang nhìn một tên thiểu năng: "Đương nhiên là công trạng."
Hùng Bạch dẩu môi: "Vậy tại sao gọi là bảng trắng, sao không là bảng đen?"
"Chuyện này tôi cũng muốn biết," Trần Tử Húc đưa mắt nhìn, "Không bằng cậu đi hỏi vị đang nằm dưới đất kia đi?"
"Xí ~ "
Hùng Bạch nhìn quanh bốn phía: "Tôi thích căn phòng này."
Rộng rãi sáng sủa, có giá sách cổ điển, tủ âm tường, bàn trà, loa, bàn cà phê, máy hát đĩa, các loại nội thất đều mang đến cảm giác đậm chất cuối nhà Thanh, đầu Trung Hoa Dân Quốc.
Ở nơi này khiến người ta cảm thấy hưởng thụ thanh nhàn.
Trần Tử Húc gác tay lên sofa: "Phòng thế này ở Kim Tôn có rất nhiều, chủ yếu chia thành ba loại cổ đại, hiện đại và tương lai; có thư phòng, phòng trà bánh, phòng khiêu vũ, thiên đường ảo tưởng đủ thể loại, để thỏa mãn thú vui của các vị khách."
Hùng Bạch chậc lưỡi: "Con mẹ nó biết hưởng thụ thật."
Nào giống bọn họ, tiền kiếm ra lại không có thời gian sống một cuộc đời thoải mái hơn.
Vương Vu Dạng nhận ra tầm mắt lạnh băng từ đối diện, anh tiếp nhận, cười cười.
Chu Dịch đưa tay chống lên trán, thậm chí có chút ảo giác dịu dàng.
Sợ trong trà có độc?
Trong phòng vẫn còn mười mỹ thiếu niên đang đứng, mỗi người một vẻ.
Mỹ là đẹp, nhưng ở đây, nếu không có ai chạm vào sẽ lập tức mất đi giá trị, giống như một bức tranh chứ không phải vật sống.
Trần Tử Húc để Vương Vu Dạng chọn người.
Vương Vu Dạng bị tầm mắt đối diện nhìn chằm chằm, cảm giác như luồng khí lạnh tràn đến đây, anh nhếch nhếch khóe môi cười nhạo, biếng nhác nói: "Sao cũng được."
"Nghe thấy chưa, chú nhà tôi muốn Sao Cũng Được." Trần Tử Húc bất cần đời gác chân, "Trong chỗ các cậu có người tên này không?"
"..."
Các thiếu niên rũ mắt, cùng nhau khẽ lắc đầu.
Trần Tử Húc giang hai tay: "Làm sao đây, chú, hình như không có Sao Cũng Được."
Vương Vu Dạng nghiêng người, nhìn trong bình hoa có mấy nhành phong lan, không có ý muốn trả lời.
Trần Tử Húc khó chịu uống một hớp rượu: "Vậy đi, các cậu chơi đoán số."
Làm ở chỗ này, đều sẽ quen các loại yêu cầu của khách, năng lực tiếp nhận luôn được bồi dưỡng.
Mười thiếu niên nghe vậy, xếp thành hai người một nhóm, nhanh chóng tìm ra người thắng người thua.
Trần Tử Húc cười xấu xa: "Người thua ở lại."
Với kết quả này, người thua không tỏ vẻ vui sướng, người thắng cũng không tỏ ra tiếc nuối, họ chỉ hành động theo quy tắc, đi và ở lại.
Hùng Bạch không biết ngồi vào cạnh Trần Tử Húc từ bao giờ nhét nho vào miệng, giọng không rõ: "Tính chuyên nghiệp cao nhỉ."
Trần Tử Húc cười nhạo: "Làm sao cho đáng với mức tiêu thụ ở đây?"
Hùng Bạch hiếu kỳ: "Thu phí thế nào?"
"Tính giờ thu phí." Trần Tử Húc giơ ba ngón tay, "Một giờ."
Hùng Bạch nói: "Ba trăm?"
Gương mặt đẹp trai của Trần Tử Húc giật giật: "Thêm một số không."
Hùng Bạch lấy thêm nho bỏ vào miệng, nhai nhai: "Không làm gì cũng vậy?"
"Mức phí thống nhất." Trần Tử Húc nhìn năm mỹ thiếu niên ở lại. "Tới đây rồi còn không làm cái gì?"
Hùng Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn ướt át: "Vậy gói mang về thì sao?"
"Con mẹ nó cậu nhỏ giọng một chút được không? Cái cục quê mùa của cậu dính hết lên người ông đây rồi." Trần Tử Húc thấy cậu nhóc muốn mở miệng, lập tức che miệng cậu nhóc lại, "Không có 1!"
"Đúng là xa hoa."
Hùng Bạch đẩy tay cậu ra, phì phì ra hai tiếng, lấy giấy lau: "Một tối chẳng phải ngốn mấy vạn rồi."
"Chú, đồ lùn này kém thông minh thật, tôi không muốn cùng..."
Trần Tử Húc nhìn sang, trợn trừng mắt lên: "Đệt! Chú vừa mắt?"
Vương Vu Dạng đang nhìn một thiếu niên tóc đen, không hề che giấu.
Hùng Bạch cẩn thận nhìn về phía lão đại từng li từng tí một, bình tĩnh như vậy, sẽ không đánh người đúng không?
Cậu nhóc tự an ủi mình, không sao không sao, chú chỉ nhìn chơi một chút, làm sao...
Còn chưa tự an ủi xong, chú đã gọi thiếu niên kia đến trước mặt mình, cầm lấy tay người nọ.
Cái đệt!
Hùng Bạch không dám nhìn sắc mặt lão đại.
Chu Dịch rũ mắt trầm mặc uống trà, thoạt trông như không đếm xỉa đến, không quan tâm, không cảm thấy đáng kể.
Chỉ là tay cầm tách trà hằn đầy gân xanh, bất kỳ lúc nào cũng có thể ném thẳng đi.
Trần Tử Húc lại không nhẫn nhịn được như vậy, cậu đứng lên cái "rầm", nhíu mày chen vào giữa sofa, ghé vào tai người đàn ông nọ nói: "Chú, đừng làm loạn, chú lên được sao?"
Vương Vu Dạng không để ý, vuốt ve mu bàn tay của thiếu niên: "Cậu tên gì?"
Gương mặt thiếu niên thanh tú mềm mại: "Mười Chín."
Vương Vu Dạng vuốt thêm vài cái, thả tay ra: "Tôi đi phòng vệ sinh rửa tay."
Chu Dịch không nói một lời theo sau anh ra ngoài.
Hùng Bạch thấy Trần Tử Húc muốn đi, lập tức nhào tới ôm tay cậu: "Anh đẹp trai, chúng ta trò chuyện tiếp đi, em còn nhiều chuyện muốn hỏi lắm."
"Trò chuyện cái quả trứng!" Trần Tử Húc nóng nảy gào lên, "Buông tay ra cho ông."
Hùng Bạch cười đùa: "No."
Đỉnh đầu Trần Tử Húc bốc khói, đồ lùn này chỉ tới ngực cậu, người nhỏ nhắn tay chân cũng có chút xíu, vậy mà không tránh thoát được.
Mẹ nó, đúng là gặp quỷ mà.
Hùng Bạch giữ Trần Tử Húc lại, quét mắt nhìn mấy mỹ thiếu niên bên kia, đều là 0 cả.
Chỉ có thể nói lảm nhảm nói chút chuyện, chia đội chơi vài trò chơi.
Trần Tử Húc chậc lưỡi: "Đồ lùn, tuy cậu nhỏ nhắn, trông cũng non, nhưng là loại cục súc thô bạo nhất, đúng là không thể nhìn bắt mà bắt hình dong mà."
Hùng Bạch: "???"
"Tôi nói về thái độ với tình dục của cậu." Trần Tử Húc trêu đùa, "Cậu thích bị làm lúc nằm ngửa."
Hùng Bạch nhớ tới tên này là dân tâm lý học, mặt xụ xuống như dẫm phải đống phân, né ra xa một chút.
Vừa vào phòng vệ sinh, Vương Vu Dạng lập tức mở miệng, dục vọng cầu sinh mạnh mẽ như sợ con chó to đằng đằng sát khí phía sau vồ đến ăn thịt.
"Đứa trẻ kia có vấn đề."
Lửa giận nơi đáy lòng Chu Dịch ngưng lại: "Có ý gì?"
Vương Vu Dạng nói: "Tay bất thường."
Lửa giận nơi Chu Dịch lại bắt đầu nhảy vọt, phải quen thuộc đến mức nào mới có thể sờ vài cái đã nhận ra?
"Đứa trẻ kia hai tháng trước vào Kim Tôn, sau khi huấn luyện bị Giang Dương đưa đến sơn trang Thanh Vân."
Vương Vu Dạng nói: "Cậu ta có đôi tay chơi đàn dương cầm, vừa nãy mặt thì đúng người, nhưng tay không giống, các khớp xương không phải."
Chu Dịch lạnh giọng: "Sơn trang Thanh Vân là của anh."
Vương Vu Dạng bị trọng điểm của hắn chọc cười: "Ừm."
Chu Dịch lui về sau hai bước, dựa vào vách tường châm một điếu thuốc: "Nói cách khác, trước khi anh chết cậu ta ở sơn trang theo anh?"
Vương Vu Dạng gãi chân mày: "Là đứa trẻ cuối cùng trước khi chết, nên có chút ấn tượng."
Chu Dịch khom lưng hút thuốc, lòng đố kị bao trùm khuôn mặt bị giấu sau làn khói thuốc mờ ảo, tối tăm không rõ.
"Anh muốn tôi tra cái gì?"
Vương Vu Dạng suy tư: "Đêm tiệc rượu đó Kim Tôn có đưa mấy đứa trẻ tới, cậu tra xem Mười Chín có mặt hay không, tài liệu của cậu ta nữa, có anh em sinh đôi không."
"Chắc chắn Mười Chín có chuyện, không chừng có liên quan đến cái chết của chú."
Chu Dịch ngậm hờ điếu thuốc, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì: "Tôi ra ngoài."
Vương Vu Dạng chau mày: "Tiểu Dịch."
Chu Dịch không quay đầu, nhạt giọng nói: "Tôi sẽ tra rõ."
Vương Vu Dạng đang định nói gì, điện thoại trong túi rung lên, anh nhanh chân vòng lên phía trước, chặn cửa lại, đưa mắt nhìn thanh niên đang hút thuốc.
"Nhóc quỷ, nhóc gọi tôi làm gì?"
Trần Tử Húc trả lời: "Chú, Giang Dương và Lâm thiếu tới đây, phiền muốn chết. Chú về nhanh đi."
"Nếu chú dám chuồn, tôi sẽ ném đồ lùn từ tầng hai mươi bảy xuống."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.