Chờ Hừng Đông

Chương 57: Dịch nhầy




Có một chiếc khăn bông được treo trên giá quần áo, bên cạnh là móc áo trống không đã tróc nhựa. Chu Dịch với lên giá treo, cầm móc lôi miếng giấy trong giỏ rác ra đất.
Miếng giấy nằm bên ngoài, mùi tanh tưởi càng trở nên gay mũi.
Người có khứu giác bình thường như Chu Dịch cũng không chịu được mà nhíu mày, hắn ở trong phòng kín cùng với một cái xác đã thối rữa cũng không kinh tởm như vậy.
"Ọc —— "
Bên ngoài có tiếng nôn mửa đầy khó chịu, Chu Dịch nhanh chóng ngồi xổm xuống, nín thở kiểm tra thứ trên miếng giấy.
Một ít chất nhầy.
Chu Dịch cầm móc áo, kéo ra sợi dịch thể trong suốt.
Hắn kinh dị ném móc áo ra xa, sợi dịch kéo ra càng dài, đặc quánh, dai đến kỳ lạ.
Tiếng nôn mửa bên ngoài càng lúc càng khó chịu, Chu Dịch nghiến chặt khớp hàm bước ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa đi đến bồn rửa.
Vương Vu Dạng đã không nôn ra được gì nữa, từ dạ dày đến cổ họng bóng rát như bị thiêu cháy, anh nằm ra bồn rửa súc miệng.
Chu Dịch vỗ lưng người đàn ông nọ, lần thứ hai làm đã không còn vụng về luống cuống như lần đầu.
Trước sự tự nhiên này, lý trí và sức kìm chế như sụp đổ trong nháy mắt, dục vọng cất giấu nơi đáy lòng rục rịch cuộn trào lên, động tác vỗ lưng biến thành xoa nhẹ trong vô thức.
"Khục... khụ khụ khụ..."
Vương Vu Dạng ho khan vài tiếng, giọng khàn đi: "Thế nào?"
Chu Dịch thấy anh không bài xích, hắn vẫn tiếp tục xoa xoa, lòng bàn tay phập phồng theo nhịp thở gấp gáp: "Mùi từ giấy trong giỏ rác."
Vương Vu Dạng chống tay lên bàn, quay đầu: "Thứ gì?"
Chu Dịch nhìn anh, chấn động.
Người đàn ông nọ vì nôn mửa mà chảy nước mắt sinh lý, hai mắt ướt át, khóe mắt ửng hồng, lông mi dài hơi cong lên run rẩy, trong đôi ngươi đen nhánh là gương mặt ngây ngẩn của hắn.
Cổ họng Chu Dịch nhộn nhạo, hơi thở có phần nặng nhọc.
Vương Vu Dạng nhíu mày, lời nói không có ý trách cứ, chỉ có đôi chút bất đắc dĩ: "Tiểu Dịch, đừng ngẩn người lúc này."
Chu Dịch lúng tung, hai bên tai nóng bừng lên: "Dịch nhầy."
Mí mắt rũ xuống của Vương Vu Dạng đột nhiên mở ra: "Cái gì?"
"Có thể kéo sợi." Vẻ mặt Chu Dịch quái lạ, "Hẳn là Hà Trường Tiến nôn ra, lau miệng ném vào giỏ rác."
"Không loại trừ khả năng cậu ta cố tình để lại."
Vương Vu Dạng suy nghĩ theo vế sau, Hà Trường Tiến vội vàng trở về phòng, nhớ cậu ta vào phòng vệ sinh đầu tiên trước đi ra khỏi nhà, sau đó đến phòng ngủ.
Chu Dịch đi theo phía sau.
Cửa phòng để mở, căn phòng chừng mười lăm, mười sáu mét vuông, giường và tủ quần áo đã chiếm hơn nửa diện tích.
Không biết có phải do Hà Trường Tiến đã ở đây mấy năm rồi không, mùi cơ thể ám vào mọi ngóc ngách, khiến cả căn phòng có cảm giác tang thương mục nát.
Vương Vu Dạng dựa vào vách tường thở dốc: "Cậu tìm xem có phát hiện gì mới không."
Chu Dịch vào nhà bếp tìm hai túi giữ thực phẩm bao vào tay, đóng cửa phòng ngăn lại một phần mùi hôi thối từ nhà vệ sinh tràn vào, bấy giờ mới bắt đầu kiểm tra đồ vật trong phòng.
Thân thể này của Vương Vu Dạng vốn yếu ớt, nôn một trận cả người mềm nhũn ra, dạ dày cũng vô cùng khó chịu, chỉ muốn tìm một chỗ ngả lưng. Anh đang đứng thì ngồi xổm xuống, hai tay luồn vào trán và tóc ẩm ướt, móng tay ghì xuống cọ vào da đầu, muốn làm mình tỉnh táo lại.
"Cuốn sổ lần trước nói với cậu..."
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thứ trong tay Chu Dịch, giọng im bặt đi.
Đó là một vật thể hình tròn giống một chiếc huy chương, màu đen đặc như bị đốt cháy trong lửa, giống hệt vật cảnh sát tìm thấy ở nhà Trịnh Nguyên.
Có mùi cá tanh, mùi chất tẩy rửa, mùi xà bông và thuốc tẩy.
Hà Trường Tiến đã chà rửa nhiều lần.
Chu Dịch muốn lên tiếng, bàn tay mảnh khảnh mát lạnh của người đàn ông nọ đặt trên cổ tay hắn, đưa vật tròn kim loại lên cao, chiếu dưới ánh đèn.
"Tiểu Dịch, đừng nhìn chú." Vương Vu Dạng nói, "Nhìn vật."
Chu Dịch chuyển tầm mắt từ trên mặt anh sang khối kim loại, đèn tường chiếu sáng vật thể, lớp ngoài màu đen ánh lên.
Vương Vu Dạng nheo mắt săm soi, mãi một lúc lâu cũng không có phát hiện: "Nhìn được gì không?"
Chu Dịch nhìn một lúc: "Có vết xước do bàn chải chà qua, rất nông."
Vương Vu Dạng ngạc nhiên quay đầu sang: "Chà nhẹ qua?"
"Ngược lại."
Chu Dịch sờ nhẹ khối kim loại thông qua một lớp bao: "Chà mạnh rất nhiều lần, nhưng chỉ để lại vết tích rất nông."
Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén: "Trong quá trình chà rửa rất hoảng loạn."
Vương Vu Dạng nghe vậy, khoảng thời gian ngắn ngủi đầu đã nhảy ra hàng loạt thứ, anh không bắt kịp, chỉ giữ lại được vài đoạn ngắn ngủi mờ ảo.
"Khối kim loại vốn không phải màu này, sau đó mới có màu đen, Hà Trường Tiến tốn sức chà rửa, phát hiện không thể?"
Chu Dịch ngẩng đầu: "Đại khái vậy."
Nói rồi tháo bọc trên tay ra, đựng khối kim loại vào.
Vương Vu Dạng ngồi dưới đất trầm tư, Chu Dịch tiếp tục rà soát phòng của Hà Trường Tiến, chỗ nào có thể tìm đều tìm cả, nhưng lại không tìm được quyển sổ nọ.
Hà Trường Tiến không có máy tính, không có một thứ giữ lại chuyện riêng tư.
Chu Dịch nhìn động tĩnh dưới tầng, hiện trường vụ nổ đã được dọn dẹp xong, hắn đụng vào người đàn ông bên tường: "Chúng ta phải về."
Vương Vu Dạng đang đứng dậy đột nhiên khựng lại: "Đúng rồi, điện thoại, lúc ra khỏi nhà Hà Trường Tiến không mang theo."
Chu Dịch tìm thấy điện thoại ở sofa trong phòng khách, màn hình tối đen.
Mặt Vương Vu Dạng tối đi, xoa huyệt thái dương: "Cậu ta cố ý để điện thoại lại, bây giờ không mở được, hẳn kẻ giật dây đã kích hoạt chương trình tiêu hủy."
"Không vội." Chu Dịch bỏ điện thoại vào túi, "Mang về để Tiểu Bạch xem."
Chu Dịch mở hết cửa sổ trong phòng ra, để mùi khó ngửi trong phòng tản ra: "Đi thôi."
Vương Vu Dạng quét mắt nhìn phòng khách, màn hình dừng lại ở poster một bộ phim hài, trên bàn trà có một ấm nước, hai cái ly, hạt dưa, vài loại hạt vỏ cứng, trong dĩa còn mấy trái cà chua bi sót lại.
Thanh niên đeo một cặp kính gọng đen, vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, thích cười toe toét nọ đã không còn nữa.
Vương Vu Dạng thở ra một hơi: "Tiểu Dịch, đóng cửa sổ lại."
Sắc mặt Chu Dịch thoáng chốc trở nên nghiêm túc: "Anh muốn làm gì?"
"Đừng biết rõ rồi còn hỏi."
Vương Vu Dạng nhuốm chút vẻ mỏi mệt: "Cảnh sát cần chút tiến triển với loạt thí nghiệm trên cơ thể người mới có thể thành lập tổ chuyên án."
Giọng Chu Dịch lạnh băng: "Anh là người có quan hệ thân cận nhất với Hà Trường Tiến, cảnh sát phát hiện cái chết của cậu ta kỳ lạ nhất định sẽ tra đến anh, anh sẽ bại lộ."
Vương Vu Dạng nói: "Chỉ là có thể."
Chu Dịch mím chặt môi mỏng nhìn anh, một lúc sau cười lạnh: "Anh chết đi sống lại, bị phát hiện sẽ bị nhốt vào trở thành đối tượng nghiên cứu. Nếu anh không tưởng tượng ra được tôi có thể cho anh một vài tài liệu, phổ cập cho anh chút kiến thức."
Vương Vu Dạng vỗ vỗ đầu thanh niên: "Được rồi Tiểu Dịch, đừng nói nữa, nhé?"
Đáy mắt Chu Dịch tràn đầy sự giận dữ: "Anh nhất định phải bí quá hóa liều như vậy?"
"Mai Nguyệt là cảnh sát hình sự, nhạy bén trên mọi mặt, cô ấy sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào có thể đào ra manh mối."
Vương Vu Dạng trấn an: "Không nghiêm trọng như cậu nghĩ, tuy chú chết đi rồi sống lại, nhưng trước mắt không có gì bất thường."
Chu Dịch hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng áp chế điều gì: "Khứu giác của anh không gọi là bất thường?"
Vương Vu Dạng gãi gãi chân mày: "Dù sao cũng chẳng thấm vào đâu, hơn nữa cũng chỉ có cậu biết."
Anh cướp lời thanh niên nọ: "Tiểu Dịch, hiện giờ cái chết của Hà Trường Tiến được kết luận là tai nạn, không đến được tay Mai Nguyệt, phải nghĩ biện pháp để đến tai cô ấy."
Chu Dịch không đáp.
Vương Vu Dạng than thở: "Chúng ta đang rất bị động, ván cờ này mà không phá được cái chết của Hà Trường Tiến sẽ là vô ích, sớm muộn chú cũng..."
Chu Dịch ngắt ngang, gần như gào lên: "Cô ta sẽ biết!"
Không khí như bị đóng băng.
Vương Vu Dạng nhìn đáy mắt đỏ ngầu của thanh niên, vẻ mặt lạnh lẽo, nóng nảy, pha lẫn với nỗi hoảng loạn khó lòng che giấu. Anh nhíu mày: "Tiểu Dịch."
"Ừm." Chu Dịch khép mắt lại, "Anh về trước đi."
Một giây sau sửa lời, không cho cự tuyệt: "Chờ tôi ở huyền quan."
Dứt lời, hắn tự mình giải quyết dấu vết không nên để lại.
Khi Mai Nguyệt truy cập mạng, có một bài báo hiện lên.
Xe nổ tung, nạn nhân tử vong tại chỗ, nơi ở có mùi cá chết hôi thối lan ra cả hành lang.
Thông tin này hấp dẫn sự chú ý của Mai Nguyệt, cô thậm chí không màng đến chuyện bài báo kia hiện lên có hợp lý hay không, lập tức đến nhà xác.
Tám giờ bốn mươi phút sáng hôm sau, Vương Vu Dạng ngồi trong phòng thẩm vấn.
Đối diện là Mai Nguyệt.
Hai người đều thức trắng một đêm, quầng thâm rất đậm.
Chủ tịch đời trước của Thẩm thị có một thân tín, chính là cha của Mai Nguyệt, ông xuất thân là bộ đội đặc chủng, trong một lần bị bắt giữ bởi một trận tập kích đã nhất quyết không bán người, lúc chết xác không thể nhận dạng.
Sau đó, Mai Nguyệt được đưa đến Thẩm gia hai năm, có quỹ Thẩm thị nuôi dưỡng giúp cô trưởng thành.
Vương Vu Dạng nhậm chức chủ tịch không bao lâu, Mai Nguyệt thi đậu vào trường cảnh sát.
Những năm này hai người họ không chạm mặt nhiều, nhưng chưa từng đứt đoạn.
Anh gọi cô là Nguyệt Nhi giống như cha cô, cô cũng như mọi người khác, gọi một tiếng nhị gia.
Mạch suy nghĩ của Vương Vu Dạng bị mùi thuốc lá nhiễu loạn, anh ngồi bất động, quầng thâm đậm dưới mắt cùng nước da tái nhợt bật lên vẻ bệnh tật ốm yếu.
Mai Nguyệt vẫn không hỏi gì, chỉ hút thuốc đánh giá người đối diện.
Lý Lập xưa nay chưa từng thấy cô nhìn chăm chăm một người đàn ông như vậy, trong lòng không khỏi chua lên: "Đội trưởng?"
Mai Nguyệt ra hiệu.
Lý Lập hắng giọng ho khan vài tiếng, hỏi.
"Họ tên."
"Vương Vu Dạng."
Lý Lập đáng ra phải tiếp tục hỏi, nhưng đội trưởng lại đột ngột hỏi một câu: "Họ tên."
Vương Vu Dạng: "..."
Lý Lập: "..."
Mai Nguyệt chằm chằm người đàn ông nọ, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
Lý Lập thoái thác, ấn bút nghiêm khuôn mặt thối lại: "Đội trưởng, chị hỏi đi."
Phát hiện đội trưởng nhìn chằm chằm bạn của nạn nhân, một cái liếc mắt cũng chẳng tới đây, mặt Lý Lập càng thối hơn.
Cũng không đẹp đẽ đến mức thần hồn điên đảo, mắc gì phải nhìn chăm chú như vậy? Quái lạ.
Mai Nguyệt không nhìn biểu cảm ngạc nhiên đến khiếp sợ của cấp dưới mình: "Họ tên."
Vương Vu Dạng ép khóe môi xuống, đứa nhỏ kia nói không sai, quyết định này của anh đúng là bí quá hóa liều, Nguyệt Nhi vì thấy quen biết khó tả, cứ nhìn anh chằm chằm.
Mà cũng hết cách, đằng sau ván cờ này là một kẻ thao túng cao thâm, vết tích thí nghiệm không hề sót lại, giống như tồn tại ở một chiều không gian khác, quá khó xâm nhập, cần một tổ chuyên án hội tụ tài nguyên và nhân lực ưu tú can dự.
Dưới hai tầm mắt giám sát, Vương Vu Dạng hờ hững lặp lại tên mình một lần nữa.
Đôi mày của Mai Nguyệt toát ra chút vi diệu, cô châm hút thuốc với vẻ mặt phức tạp, tạm thời bỏ qua cảm giác quen thuộc quái dị, tiếp tục hỏi vài câu hỏi.
"Gần đây nạn nhân có hành vi gì khác thường hay không?"
Vương Vu Dạng lắc đầu.
Mai Nguyệt lại hỏi: "Anh có ngửi được trên người nạn nhân mùi gì không?"
Mi mắt Vương Vu Dạng hơi rủ xuống, khoảng thời gian này mùi cá trên người Hà Trường Tiến rất nhạt, Chu Dịch Tiểu Bạch và Tiểu Khâu đều không ngửi thấy, anh không thể nói khác, bằng không sẽ quy mình về bất thường.
"Trước đây không ngửi được, nhưng tôi có ngửi thấy vào chiều hôm qua lúc đến nhà cậu ấy."
Mai Nguyệt truy hỏi: "Mùi gì?"
"Không nói được..." Vương Vu Dạng ra vẻ suy nghĩ, "Có hơi tanh."
Mai Nguyệt nhìn chăm chú: "Chỉ là hơi?"
Vương Vu Dạng "Ừ" một tiếng.
Mai Nguyệt quan sát sự thay đổi biểu cảm trên mặt anh, không thu hoạch được gì: "Anh không hỏi nạn nhân?"
"Lúc đó tôi không nhớ ra được." Vẻ mặt Vương Vu Dạng nghi hoặc, "Hai vị cảnh sát, chẳng lẽ Trường Tiến không phải chết do tai nạn?"
Mai Nguyệt im lặng.
Hơn chín giờ rưỡi, Vương Vu Dạng mệt mỏi ra khỏi cục cảnh sát, nói với thanh niên đang hứng gió hút thuốc: "Không có chuyện gì, về thôi."
Chu Dịch nhìn anh, không nói lời nào, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt anh, xác nhận xem có thật sự là không có chuyện gì hay không.
Vương Vu Dạng xoa trán: "Tiểu Dịch, dạ dày chú không thoải mái."
Chu Dịch lập tức dụi tắt thuốc, lái xe chở anh về nhà.
Vào cửa, Vương Vu Dạng nghe được mấy tiếng gâu gâu.
Một cái bóng nho nhỏ trắng mềm vui sướng chạy từ phòng khách tới, quanh quẩn bên chân anh, cái đuôi ríu rít vẫy vẫy liên tục.
Vương Vu Dạng ngồi xổm xuống nhìn chú cún con: "Sữa Bò."
Cún con liếm láp tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.