Hùng Bạch kéo chú ra khỏi phòng, trước khi ra ngoài còn ẩn ý nói chiều mình không có ở nhà, nhấn mạnh đêm nay sẽ không về.
Không chỉ thế, Hùng Bạch còn lén lút ra hiệu "Cố lên" với lão đại, lúc này mới vui vẻ miệng líu lo phóng khỏi cửa.
Cảm giác làm trợ công quá là đỉnh.
Trong phòng khách hai người một cún, bầu không khí yên bình.
Vương Vu Dạng vùi người vào sofa, cầm con gà bóp kêu vàng chóe lên cạnh ấn một cái.
Cún con chạy vèo ra phía sau.
Mỗi lần con gà vàng chóe nọ kêu một lần, cún con lại chạy ra xa một chút.
Vương Vu Dạng run vai cười ra tiếng.
Chu Dịch nhìn anh cười, cũng bất giác cười theo.
Vương Vu Dạng nghiêng đầu.
Nháy mắt, mặt Chu Dịch căng ra: "Tôi đi nấu cơm."
Vương Vu Dạng thả lỏng: "Ừm."
Trong bếp có tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn có ánh nhìn nóng rực tràn ra ngoài phòng khách.
Chốc lát sau, Vương Vu Dạng bất đắc dĩ ném gà bóp kêu cho cún con chơi, còn anh đứng dậy hoạt động tay chân một chút, uể oải bước vào bếp.
Chu Dịch đang rửa bông cải xanh, giọng nói gần như êm dịu của hắn lẫn với tiếng nước chảy róc rách: "Anh vào đây làm gì?"
Vương Vu Dạng dựa vào tủ, biếng nhác cười: "Cho cậu ngắm."
Tay Chu Dịch đột nhiên run lên, bông cải rớt vào bồn rửa.
Hắn nhặt lên, tiếp tục rửa như không có chuyện gì xảy ra.
Trên mặt không có biểu cảm gì, hai vành tai lại đỏ bừng.
Vương Vu Dạng thấy thanh niên thế này rất đáng yêu, lập tức lại gần chút nữa, với tay tới, ngón cái và ngón trỏ nhéo lấy tai hắn, nhẹ nhàng vân vê.
Chu Dịch cứng người, máu nóng trong cơ thể trào ra không ngừng được. Hắn không nhìn anh, chỉ nhìn vòi nước chòng chọc, hơi thở gấp gáp cảnh báo: "Đừng đùa tôi."
Tiếng Vương Vu Dạng lẫn giọng mũi: "Hửm?"
Chu Dịch hít sâu, đè nén sự rục rịch nóng nảy trong lòng: "Anh ra ngoài đi."
Vương Vu Dạng trêu: "Vậy cậu có thể nấu cơm đàng hoàng?"
Chu Dịch trầm mặc cắt bông cải xanh.
Vương Vu Dạng quay người, bước được hai bước thì eo bị một cánh tay riết chặt lấy, cứng rắn kéo về sau, đập vào khuôn ngực dày rộng vững chãi.
Chu Dịch mút lấy phần gáy nhợt nhạt của người đàn ông nọ, không nhịn được dùng răn day cắn, làm một vết đỏ ửng lên trên, trầm giọng nói: "Cơm chín gọi anh."
Thái dương Vương Vu Dạng giật giật, chân mềm nhũn rồi...?
Chu Dịch phát hiện tâm trạng người đàn ông nọ không tốt lắm, hắn không rõ nguyên nhân nằm ở đâu, có phải hắn đã làm sai gì rồi không. Phiền muộn lăn tăn cả trưa, cuối cùng Chu Dịch không nén được, cau mày hỏi.
Vương Vu Dạng đang ăn chocolate, thản nhiên nói với thủ phạm: "Không liên quan đến cậu."
Chu Dịch muốn ném thanh chocolate của anh xuống: "Vậy liên quan đến ai? Lâm Thiếu Nam?"
Vương Vu Dạng nhìn thanh niên ăn giấm, vẻ âm trầm trong mắt dần tan thành mây khói, lắc đầu thở dài: "Sao chuyện gì cậu cũng quy về người em ấy thế này?"
Chu Dịch mím môi, đó là bởi vì trước tôi, anh đối xử với hắn ta rất đặc biệt.
Anh và y có hai mươi năm.
Không khí tĩnh mịch trong phòng bị một cuộc điện thoại gián đoạn, Vương Vu Dạng lười biếng cầm điện thoại lên ấn nút nghe, mở loa ngoài.
Bên kia là giọng Trần Tử Húc: "Chú, sao chú không nói chuyện Hà Trường Tiến cho tôi biết?"
Vương Vu Dạng lấy ly nước: "Nói cho nhóc có ích gì?"
Trần Tử Húc đường hoàng ra vẻ: "Tôi có thể đưa vai cho chú dựa vào."
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn con chó to bên cạnh, không trả lời mà hỏi lại Trần Tử Húc: "Nhóc quỷ, nhóc ở trường học thế nào?"
"Không ổn, chú, tôi không gọi điện thoại cho chú, chú cũng không thèm nhắn tin cho tôi, một lần cũng không." Trần Tử Húc vừa ấm ức vừa đáng thương, "Tôi đã nói với chú rồi, thế mà lòng chú vẫn sắt đá như thường."
Cậu rầu rĩ nói: "Chuyện của tôi chú cũng không để ý."
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Làm sao?"
Trần Tử Húc trở về vẻ ương bướng ngỗ ngược thường ngày, dùng vài ba câu kể lại một vở kịch cực kỳ lớn.
Lâm gia, Tôn gia, Chu gia của thành phố S, ba nàng tiểu thư này gần đây đã ra mặt đối đầu.
Rạng sáng hôm nay, Tôn Minh Châu xảy ra tai nạn xe cộ trên đường trở về từ quán bar, chưa rõ nguyên nhân.
Tôn Thành Chu tính món nợ này lên đâu hai nhà Chu Lâm.
Tôn Minh Châu bị thương rất nghiêm trọng, ngay sáng hôm đó Tôn Thành Châu đưa con gái mình ra nước ngoài phẫu thuật.
Vương Vu Dạng nghe thế, nhìn về phía thanh niên.
Chu Dịch cũng đang nhìn anh, có thể nhân cơ hội này đến Mạch Sơn một chuyến, xem Tôn Thành Chu có giấu nghiên cứu viên ở đó hay không.
Đầu dây bên kia Trần Tử Húc gào lên: "Chú, chú có nghe tôi nói không?"
Vương Vu Dạng ừm một tiếng: "Đang nghe."
Trần Tử Húc bất bình phẫn nộ: "Việc này đến nửa cái rắm cũng không có quan hệ tới tôi, ông già nhà tôi lại đóng thẻ, hạn chế tiền sinh hoạt của tôi, con mẹ nó chú nói xem tôi có phải oan uổng lắm không?"
Vương Vu Dạng nói: "Ba cô gái đó không phải vì nhóc còn gì?"
"Họ không tranh giành tôi, là lòng ham hư vinh." Trần Tử Húc đáp, "Trước khi tôi về nước họ cũng đấu đá công khai lẫn âm thầm. Tam Hoa luôn có một cái bảng xếp hạng, chú biết đấy."
Vương Vu Dạng không đùa cậu nữa: "Chẳng lẽ là một trong hai cô gái họ Chu Lâm bên kia sai khiến?"
"Họ làm gì có gan."
Trần Tử Húc xem trò vui không chê chuyện lớn: "Nhị gia Thẩm Thị đi rồi, cục diện lập tức thay đổi, có mấy kẻ đứng ngoài bàng quang nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu là chuyện hoàn toàn có khả năng, cũng không loại trừ khả năng hai nhà kia làm. Nói chung là loạn cực kỳ, hơn nữa ngày một trở nên lộn xộn."
"Trừ phi có một người đủ năng lực như vị nhị gia kia xuất hiện, chặn lại cơn bão tố này."
Vương Vu Dạng không để ý nữa, anh nhớ tới vật thí nghiệm dưới hầm của Tôn Thành Chu, đứa trẻ đó và con trai trưởng Chu gia có mối liên hệ rất sâu, cũng không biết hiện tại người thế nào rồi.
Nếu như người xảy ra chuyện, con gái Tôn Thành Chu xảy ra tai nạn, tám chín phần...
"Nhà tôi ba đời làm chính trị, không kinh doanh, ông nội tôi cũng không muốn tranh đoạt ao nước đục này, ông bảo tôi nhanh chóng tìm đối tượng ổn định, bỏ đi ý nghĩ với Chu Tiểu và Lâm Lâm, tôi kích động nói mình thích đàn ông."
Trần Tử Húc hừ khẽ: "Ông ấy không tin, nhất định phải bắt tôi mang người đến trước mặt ông ấy cho bằng được."
Vương Vu Dạng: "Nên?"
"Nên tôi nói tên chú..."
Trần Tử Húc thở hồng hộc, cười lưu manh: "Là chuyện không có khả năng."
Vương Vu Dạng biết còn có vế sau, đúng như dự đoán nghe thiếu niên rất vô tội nói một câu.
"Tôi chưa nói, nhưng ông bô nhà tôi đã tra ra tôi thuê phòng ở Liên Hoa, ông ấy còn tìm Giang Dương nói chuyện. Chú, chú phải chuẩn bị tâm lý."
Điện thoại bị ngắt.
Vương Vu Dạng vò thái dương: "Tiểu Dịch, cậu tra đứa trẻ con trai trưởng họ Chu mang đi."
Không nhận được câu trả lời, anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy hai mắt thanh niên hơi khép lại, bất động như cọc gỗ.
"Đừng nghĩ linh tinh, nhóc quỷ kia chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể của nguyên chủ, với khuôn mặt này mà thôi."
Vương Vu Dạng tháo buộc tóc phía sau ra, vuốt vuốt mái tóc để xõa tán loạn: "Thứ cậu ta chấp nhất muốn đi sâu vào nghiên cứu, có lẽ là tâm lý."
Chu Dịch sửng sốt: "Anh đang giải thích với tôi?"
Vương Vu Dạng cười: "Không đủ rõ ràng?"
Chu Dịch im lặng.
Vương Vu Dạng đang định nói, bóng tối mát lạnh từ đỉnh đầu ập xuống, bao phủ lấy gương mặt anh, tiếp đó, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy anh, trên vai là cái đầu đen nhánh tựa vào.
"Tiểu Dịch," Vương Vu Dạng trêu đùa, "Cậu đang làm nũng."
Chu Dịch nghiêm mặt: "Không có."
Ngoài miệng nói thế, vậy mà đầu hắn lại thân mật cọ vào cổ anh, vành tai, hai gò má, kể cả cổ hắn đều nóng bừng.
Vương Vu Dạng biết thanh niên này rất ngây thơ, dễ xấu hổ ngại ngùng, nhưng không biết hắn dính người như thế.
Nghĩ thầm rằng đã trải qua đoạn thời gian làm lính đánh thuê tàn khốc, bên ngoài trưởng thành nội tâm, bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi.
Sẽ có mặt trẻ con.
"Đêm nay khoan đi Mạch Sơn, để đêm mai."
Chu Dịch: "Được."
Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thuốc là nồng nặc trên người hắn: "Cai thuốc."
Chu Dịch vẫn đáp chữ kia: "Được."
Tỉnh táo lại, hắn lúng túng: "Tôi nghiện thuốc lá rất nặng, khó cai."
Vương Vu Dạng không giận: "Vậy thì từ từ."
Quai hàm bạnh cứng của Chu Dịch nháy mắt thở nên thả lỏng mềm mại: "Hạt và kẹo cao su không đường tôi có ăn."
Dứt lời, hắn bất giác thấy mình như thằng nhóc muốn được người lớn khen ngợi, mí mắt giật giật.
Hắn có thể ngu ngốc như vậy?
Người đàn ông nọ chậm chạp không đáp, khóe môi Chu Dịch căng lên, trong lòng cảm thấy nặng nề, khó nén nỗi mất mát trong lòng. Bên tai hắn chợt lướt qua luồng hơi ấm nóng, kèm theo là tiếng cười khẽ: "Giỏi lắm."
Chu Dịch nghe lời khen đơn giản như vậy, khóe môi căng thẳng không khống chế được cong lên.
Mình thật sự có thể ngu ngốc như vậy.
Vương Vu Dạng tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng, vừa mới sấy tóc xong, Chu Dịch đã cầm gối đầu đi vào.
"Tôi muốn ngủ với anh."
Vương Vu Dạng nhìn nửa thân trên cường tráng bị ôm lấy bởi chiếc áo ba lỗ đen của thanh niên, lại nhìn vòng eo gầy rắn chắc và đôi chân dài, rất đau đầu: "Không được."
Chu Dịch đứng bên giường, không nói một lời.
Căn phòng đã đủ nặng nề, cún con lúc này còn chạy vào, chân cào cào lên giường với ý đồ rất rõ ràng, nó muốn lên giường.
Vương Vu Dạng không để mình bị xoay vòng vòng: "Mày cũng không được."
Cún con đáng thương nằm rạp xuống đất, bắt đầu thút thít rên ư ử.
Vương Vu Dạng nhìn hai con chó một lớn một nhỏ, hỏi con to hơn: "Bình thưởng Tiểu Bạch để Sữa Bò lên giường ngủ à?"
Chu Dịch không phản ứng.
Vương Vu Dạng đưa chân tới đá đá hắn: "Hỏi cậu đấy."
Chu Dịch bắt được chân anh, vuốt ve phần mắt cá trắng ngần ấy: "Ừm."
Vương Vu Dạng chìa chân còn lại ra đạp tay hắn: "Vậy cậu dẫn nó lên gác."
Chu Dịch quét ánh nhìn lạnh lẽo về phía cún con.
Cún con cảm nhận được nguy hiểm, sợ sệt kẹp chặt đuôi, cái đầu lông nho nhỏ rúc vào chân, tiếng thút thít cũng nhỏ đi.
Vương Vu Dạng nghe đau cả đầu: "Vô trong đi, nằm vào, ngoan một chút."
Chu Dịch nhướn mày: "Ai?"
Vương Vu Dạng nói: "Hai người các cậu."
Chu Dịch thờ ơ bứng cún con lên nhét vào đuôi giường, mình thì nằm xuống bên cạnh người đàn ông nọ.
Cún con nhanh chóng gối lên chăn bông ngủ vùi, đèn sáng không ảnh hưởng gì đến nó.
Ban ngày Vương Vu Dạng ngủ nhiều, lúc này không thấy quá buồn ngủ, anh dựa lên đầu giường đọc sách.
Chu Dịch tỉnh cả ngủ, hắn gối đầu lên tay, mi mắt động đậy chớp mở không ngừng, trong lòng như bị mèo cào vào, khó chịu.
Lúc ở trên gác thì muốn nằm bên cạnh người đàn ông này, bây giờ lại muốn ôm anh vào lòng.
Những suy nghĩ ấy cứ lởn vởn bám riết.
Chu Dịch đột nhiên đứng dậy vào phòng vệ sinh, hơn nửa tiếng sau quay về, trên người ảm mùi thuốc lá nồng nặc.
Vương Vu Dạng trêu: "Tiểu Dịch, lần sau đừng hút thuốc lá, mùi không che được."
Chu Dịch: "..."
"Sao anh bình tĩnh như vậy?"
Vương Vu Dạng biếng nhác cười: "Bởi vì chú là chú cậu."
Sắc mặt Chu Dịch đen kịt, hắn nhích gần lại, cánh tay vòng lấy eo anh.
Cổ Vương Vu Dạng hơi ngứa, anh ý thức được nguy cơ khủng bố đã tăng gấp đôi: "Được rồi, ngoan, ngủ đi."
Trả lời anh là một cái hôn ướt át, lan từ tai xuống cổ.
Vương Vu Dạng nghe tiếng thở trầm đục bên cạnh, dở khóc dở cười.
Buổi sáng mới hôn một cái, đứa nhỏ này thế mà đã bắt đầu táy máy tay chân.
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tinh lực dồi dào, máu nóng.
Ăn được chút vụn đường đã không thể kiểm soát, cứ muốn ăn nhiều hơn.
Chu Dịch ngẩng đầu khỏi cổ anh, đôi mày nhíu lại đầy thất bại và nhẫn nhịn: "Lúc tôi hôn anh, anh thất thần."
Vương Vu Dạng sờ mái tóc ngắn cũn cứng ngắc của hắn: "Không phải thất thần, là đang nghĩ về cậu."
Đầu Chu Dịch nổ một tiếng, nụ hôn như cơn gió lốc phủ lấp mọi thứ.
Vương Vu Dạng ngửa đầu ra sau, tay để trên vai thanh niên, đáp lại nhiệt tình của hắn bằng sự tập trung pha lẫn hờ hững của mình.
Mấy năm này, dục vọng đều luôn nằm trong tầm kiểm soát của Vương Vu Dạng, thứ ấy chiếm diện tích rất nhỏ hẹp, có cũng được mà không có cũng không sao.
Không phải vì anh quyền cao chức trọng, kiêng kỵ nhiều thứ; mà vì anh chỉ sở hữu và sử dụng nó như một cách để khiến mình thư thả.
Không động chạm đến chuyện tình cảm.
Bây giờ lần nữa dung túng với đứa nhỏ này, mất kiểm soát là chuyện sớm muộn, bao hàm cả tình cảm trước nay chưa từng có.
Từng này tuổi rồi, mà lần đầu xuân tình trong anh mới rạo rực thế này.
Chút thay đổi nọ, chẳng biết sau này sẽ phát triển đến thế nào.
Eo Vương Vu Dạng đột nhiên tê dại, anh lập tức giữ lấy cái tay đang vuốt ve phần đốt sống thắt lưng kia, khẽ nhướn mày.
Yết hầu Chu Dịch trượt mấy lần, hé miệng nhìn anh.
Nhịp thở Vương Vu Dạng hơi rối loạn: "Cậu và Sữa Bò không ngoan chút nào."
Đáy mắt Chu Dịch tối đi: "Nó dính lấy anh, còn không biết điều làm ầm ĩ."
Mặt Vương Vu Dạng giật giật.
"Còn nhiều tinh lực quá thì lên gác hít đất nâng tạ, không được nữa thì ra ngoài chạy bộ."
Vương Vu Dạng đẩy thanh niên ra: "Chú muốn ngủ rồi."
Chu Dịch trầm giọng: "Anh rõ ràng..."
Vương Vu Dạng kìm nén lại dục vọng bị thanh niên nọ khơi lên, giữ tỉnh táo: "Không việc gì, một lúc nữa sẽ ổn."
Hồi lâu sau, Chu Dịch mới lên tiếng: "Vậy tôi thì sao?"
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên một cái, mi mắt lại khép trở về: "Tự mình làm, nghe lời."
Mặt Chu Dịch lúc đen lúc đỏ.
Giây sau, hắn nghe người đàn ông nói: "Lần sau chuẩn bị kỹ càng hơn một chút, chú sợ chịu khổ."
Cơ thể hắn chấn động dữ dội, có chút hốt hoảng: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ lẫn nhau một chút, không nghĩ chuyện làm đến cuối cùng."
Vương Vu Dạng khẽ cười: "Nếu cậu thu bớt ánh mắt kia lại, vậy chú còn tin lời cậu được đôi chút."
"..."
Chu Dịch sợ anh đổi ý, không muốn làm gì với hắn nữa, vậy nên đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Ít lâu sau, Chu Dịch mặt mũi đầy rầu rĩ đi ra, đến sofa tìm quần áo người đàn ông nọ định để mai giặt, cầm lấy đi vào.
Chu Dịch làm ăn xong cũng không về phòng ngay, hắn đứng trên ban công hóng gió lạnh, cố gắng làm khô lạnh bớt cái nóng tồn đọng trong cơ thể.
Người đàn ông trong phòng kia là khắc tinh của khả năng tự chủ trong hắn, chạm vào sẽ sụp đổ.
Không có lực lượng dự phòng.
Phản ứng của cơ thể bị chi phối bởi dục vọng, người đàn ông kia thích hắn, cũng muốn hắn, nhưng lại có thể nhịn được.
Chu Dịch lấy một viên kẹo cao su nhét vào miệng, kìm chế cơn nghiện thuốc lá.
Điện thoại ở sofa phòng khách rung lên, Chu Dịch cầm lên xem, Hùng Bạch nhắn cho hắn một địa chỉ trang web cùng với tài khoản mật khẩu, nói đây là kho hàng xịn.
Chu Dịch ấn vào đường link, nhập tài khoản mật khẩu, ngôn ngữ tiếng Anh, độ nét cao. Hắn mở đại một video, xem chưa được năm giây đã tối sầm mặt tắt đi.
Hùng Bạch nhắn tin: Thế nào thế nào?
Chu Dịch: Khó xem.
Hùng Bạch:.... Thế là thế nào?
Chu Dịch: Không cần tiểu bạch thỏ.
Hùng Bạch: Sao anh nói thế?
Chu Dịch: Tôi ghét tiểu bạch thỏ.
Hùng Bạch:??? Lão đại, ý anh là gì, tiểu bạch thỏ động chạm gì anh? [chống nạnh]
Chu Dịch không trả lời.
Hùng Bạch: Rồi rồi rồi, tìm cho anh trai lưng hùm vai gấu cơ bắp cường tráng, lão đại, anh và chú ở nhà chơi gì đấy?
Chu Dịch không trả lời.
Hùng Bạch: Chậc chậc chậc, hẹp hòi, chiều mai em về, hai người ở với nhau nửa ngày thêm một buổi tối, không chỉ nấu vài bữa cơm thôi chớ?
Chu Dịch:...
Hùng Bạch: Em không nói chứ lão đại, chỉ thể lực của anh cũng đủ dùng một tay ôm chú, chú làm gì ngóc đầu lên được, đầu tiên anh có thể dùng sức mạnh này, sau đó chinh phục bằng cơ bụng tám múi và lực eo kinh người của anh.
Chu Dịch: Money boy không thỏa mãn cậu?
Hùng Bạch trong quán bar trợn mắt, thỏa mãn cái củ lạc.
Tên kia không biết điên khùng cái gì, tự nhiên nói muốn yêu đương với cậu nhóc, dọa cậu héo cả đi.
Yêu với đương cái gì? Ngủ ra? Cậu tin mới là lạ, tuyệt đối không tin.
Cũng không muốn yêu đương với ai.
Hùng Bạch lăn lộn trên giường lớn, lăn vài vòng mới cầm điện thoại bấm một dãy số: "Hi ~ chào buổi tối ~ "
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm khàn thu hút của Ben: "Tùy tùng nhỏ, chỗ anh cậu đang là buổi sáng."
"Ồ đúng." Hùng Bạch vui vẻ cười, "Vậy thì chào buổi sáng nha."
Ben vươn mình ra khỏi giường: "Có việc?"
"Không có gì không có gì, em gọi đại thôi." Hùng Bạch chuyển đề tài, "Ben, anh và bạn tình thế nào rồi?"
Ben bước đến cửa sổ kiểu Pháp: "Như cũ."
Ngón tay Hùng Bạch di trên tấm drap trắng vẽ lung tung: "Vậy người ta có đề cập đến phát triển chuyện dưới giường với anh không?"
Ben ngạc nhiên ồ lên: "Tiểu Hùng, bạn giường muốn yêu đương với nhóc?"
Mặt Hùng Bạch đỏ ửng lên: "Không có, không phải, sao có khả năng!"
Ben cười chế nhạo.
Hùng Bạch bĩu môi: "Được rồi, đúng như anh đoán."
Ben kéo rèm cửa sổ ra, bàn tay thô to quấn quít trên mái tóc vàng kim xoăn bồng bềnh, tùy ý vuốt năm ba lần: "Nhóc gọi điện thoại cho anh là muốn lời khuyên?"
"No no no." Hùng Bạch nằm trên giường rung đùi đắc ý, "Em tìm anh tâm sự cơ ấy, vì giờ em rảnh lắm."
Một giây sau, cậu nhóc nói: "Vậy anh có lời khuyên gì không?"
Ben: "..."
Hùng Bạch chờ một hồi lâu mới nhận được câu trả lời: "Nghe theo trái tim đi, Thượng Đế sẽ soi sáng cho nhóc."
Vờ vịt gì chứ, nói có khác gì không nói đâu?
Ben ở đầu bên kia tiếp tục: "Các cậu thế nào?"
"Tốt lắm." Hùng Bạch ngước mặt nhìn lên trần, "Lão đại..."
Tiếng nói khựng lại: "Cũng rất tốt."
"Làm sao?"
Ben cười hỏi: "Lão đại có bạn giường?"
Hùng Bạch nói: "Không có."
Ben lấy chai rượu vang trong tủ, nghe tiếng nói mềm mại của thiếu niên ở đầu bên kia: "Lão đại yêu."
Gã suýt nữa ném phăng chai rượu đi: "Thật sự là..."
Hùng Bạch: "Ấy?"
Ben đặt chai rượu lên bàn, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười khẩy: "Tin vui."
Hùng Bạch không thấy có gì khác lạ.
Ben ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Tiểu Hùng thân mến, các cậu ở thành phố nào của Trung Quốc?"
Hùng Bạch nói: "Thành phố S."
Ben tao nhã rót rượu: "Nơi nào của thành phố S?"
Hùng Bạch chưa kịp trả lời đã giật mình, gã đang chơi trò thôi miên, không để ý đáp: "Làm gì?"
Ben cười cười: "Gửi phương thức liên lạc với lão đại cho tôi."
Hùng Bạch chun mũi: "Em phải hỏi lão đại đã."
Ben mân mê nhấp một ngụm rượu vang: "Ok."
Hùng Bạch hỏi lão đại, được hắn đồng ý mới gửi phương thức liên lạc cho Ben.
Chu Dịch nhận tin nhắn của thuộc hạ ở nước ngoài, tiếp tục vào bếp rửa cải xắt cà rốt.
Đêm rồi hắn vẫn còn xuống bếp, cũng chỉ vì người đàn ông trong phòng nói muốn ăn mì.
Vương Vu Dạng nghe tiếng động trong bếp, không kiên nhẫn được mở cửa ra ngoài, dựa vào tường nhìn bóng lưng cao lớn phía đối diện.
Lần ở công trường nọ, anh cảm thấy đứa nhỏ này không phù hợp với khẩu vị của mình, không hề hứng thú.
Sau khi ở chung lại thấy có chút đáng yêu, rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu, cái gì cũng đáng yêu, đáng yêu nhất.
Ai.
Chu Dịch xoay người, nhìn thấy người đàn ông nọ đứng trong phòng khách, hắn hơi nhướn mày: "Một lát nữa là được."
Vương Vu Dạng cười: "Ừ."
Bát mì kia Vương Vu Dạng chỉ ăn vài miếng, còn lại đều vào bụng Chu Dịch.
Vương Vu Dạng muốn ôm gối lúc ngủ, Chu Dịch chờ anh tiến vào trạng thái ngủ sâu, từ từ kéo gối ôm ra, nhét tay mình vào ngực anh, để anh ôm.
Cẩn thận làm xong hành động này, Chu Dịch nghiêng người, chăm chú nhìn dáng vẻ khi anh say giấc.
Hừng đông, một giờ, hai giờ, ba giờ...
Chầm chậm như thế, trời sáng.
Chu Dịch hưng phấn thức trắng đêm, đến khi tia nắng bình minh đầu tiên rọi xuống, hắn hôn lên mi mắt anh, sau đó đứng dậy nấu bữa sáng.
Vườn lan.
Lâm Thiếu Nam tự tay tưới nước cho một khóm lan.
Tiêu Minh được Lâm Thành đưa tới, hắn lấy sổ ra viết chữ báo cáo tình hình mới nhất cho Lâm Thiếu Nam.
- Vương Vu Dạng và Chu Dịch hẹn hò.
Lâm Thiếu Nam nhìn từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh bất biến.
Rất nhiều người bên cạnh người đàn ông kia đến rồi đi, nhưng không ai trong mắt anh là người, chỉ là một sủng vật nhỏ giết thời gian.
Bỏ vào mắt còn không đến, nói gì đến đặt vào lòng.
Cái gì gọi là hẹn hò, cùng lắm chỉ là lợi dụng mà thôi.
"Có chút chuyện này cũng đáng để cậu quay về?"
Lâm Thiếu Nam để Lâm Thành cuộn tay áo sơ mi của y lên: "Còn có gì khác?"
Tiêu Minh không động đậy.
Lâm Thiếu Nam vuốt ve nhành hoa nhỏ trong tay: "Điếc sao?"
Vết sẹo bên mắt Tiêu Minh giật giật, gã lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh cho người trước mắt xem.
Bối cảnh trong bức hình là phòng khách, người đàn ông nọ vùi trong sofa, thanh niên ngồi khuỵu xuống trước mặt anh, cúi đầu hôn lên.
Lâm Thiếu Nam cúi đầu lặng im, đôi mi dày phủ xuống, lấp đi thứ tồn tại nơi đáy mắt.
Dường như bên môi kéo thành một độ cong, lại không biết làm thế nào nhếch lên, khó để diễn tả bằng lời.
Bầu không khí kỳ dị.
Lâm Thành hiếu kỳ thứ trên màn hình, cũng không dám ngẩng đầu lên xem.
Thông tin tra về Hà Trường Tiến vẫn không làm thiếu gia thỏa mãn, không thể tìm tội cho bản thân chịu lúc này.
"Ha..."
Có tiếng cười khẽ thoát ra khỏi miệng Lâm Thiếu Nam, vai y run lên bần bật, bắt đầu cười ha hả, giống như phát hiện ra điều gì buồn cười, cứ cười ngả nghiêng ngặt nghẽo không kiểm soát.
Lâm Thành đã theo bên người thiếu gia nhiều năm, chưa từng thấy y như vậy, không khỏi thấy sởn cả tóc gáy.
Tiêu Minh, một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ lúc này cũng có phần khiếp hãi.
Thứ khác gã không rõ, chỉ biết người này điên rồi.
Lâm Thiếu Nam cười rất lâu, cười đến khi mắt như nhỏ máu, y hít sâu một hơi, thanh nhã phủi bụi không hề tồn tại trên người, không nhanh không chậm rời khỏi hoa viên, vừa đi vừa cười bước vào một căn phòng.
"Rầm —— "
Tiếng động phát ra từ căn phòng nọ, một chuỗi tiếng động liên tiếp, đám người giúp việc sợ hãi lo lắng, không dám thở mạnh.
Không tới một phút sau, mấy chậu phong lan thượng hạng được chăm sóc tỉ mỉ đều bị đập tan nát.
Lâm Thiếu Nam đứng giữa đống đổ vỡ, tóc trên trán rối tung lên, giữa chân mày là tối tăm tàn ác.