Chờ Hừng Đông

Chương 77: Người sáng lập ra đề tài nghiên cứu này




Vương Vu Dạng ngủ dưới hầm, lúc tỉnh dậy đã ở trên tàu.
Không ngoài dự đoán, trên mu bàn tay lại có một lỗ kim mới.
Mảng máu bầm nọ khiến Vương Vu Dạng có phần buồn nôn, anh ho vài tiếng, dạ dày nóng như lửa thiêu, cổ họng đau rát.
Vương Vu Dạng nằm trong khoang tàu không biết bao lâu, đến khi cơ thể không còn quá yếu ớt nữa, anh cố sức gượng dậy, sắc mặt tái nhợt. Bước ra ngoài, ánh sáng đột ngột tràn vào võng mạc khiến anh nheo mắt lại.
Như thể lần cuối cùng được nhìn ngắm bầu trời đã là chuyện của đời trước rồi.
Hừng đông.
Vương Vu Dạng nhìn mặt trời đỏ như lửa dần nhô lên ở phía đông, ánh quang tràn ra bốn phía nhuộm mặt biển một màu đỏ rực.
Phong cảnh tuyệt đẹp ấy dần hiện lên rõ ràng nơi đáy mắt dày đặc tơ máu của anh, cơn gió biển mặn chát ập đến, quần áo anh bay tán loạn.
Anh đứng nơi vầng hào quang đỏ lóa rực rỡ, cơ thể cao gầy bệnh tật như phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Như vẫn là người đứng đầu Thẩm Thị ngày ấy.
Chẳng biết Lâm Thiếu Nam đến từ lúc nào, y đứng lặng nhìn người đàn ông nọ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhị gia."
Vương Vu Dạng quay lưng về phía y ngắm mặt trời mọc, không quay đầu.
Lâm Thiếu Nam đến phía sau người nọ, cúi người, trán tựa trên lưng anh.
Một động tác rất thân mật và tự nhiên, đong đầy ý luyến quyến không muốn xa rời.
Vương Vu Dạng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, cảm giác được luồng nhiệt ấm áp phía sau, không khỏi có chút buồn cười: "Cậu khóc cái gì?"
Lâm Thiếu Nam không nói gì, chỉ dựa vào anh như thế.
Vương Vu Dạng đột ngột quay người, nắm chặt cổ áo y nhấc lên, lồng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay nhợt nhạt hằn đầy gân xanh: "Tôi hỏi cậu, cậu khóc cái gì?"
Lâm Thiếu Nam không đáp một lời, y cúi thấp đầu, mi mắt hơi rũ xuống, đáy mắt đỏ ửng.
Vẻ vừa uất ức vừa bất lực.
Tầm mắt Vương Vu Dạng lướt qua y, đối diện với Tiêu Minh ở cửa khoang.
Khẽ buông tay, quay đầu, tiếp tục ngắm biển.
Trên vai có thêm một chiếc áo khoác, tiếp theo là một vòng tay ôm lấy eo anh, hơi dùng sức, như người chết đuối tóm được một khúc gỗ khô giữa dòng.
Cảnh bình minh trên biển tuyệt đẹp, đáng tiếc, lại không có ai có đủ tâm tình để thưởng thức.
Sóng to, con tàu chập trùng.
Trước đây ra biển chơi, Vương Vu Dạng không say sóng, lần này lại say vô cùng nghiêm trọng, uống thuốc cũng không có mấy hiệu quả.
Tiêu Minh cầm túi nôn của anh đi, trở lại chỗ cũ.
Vương Vu Dạng uống nước ấm, chậm rãi thở ra, nước mắt sinh lý đọng lại nơi khóe mắt đỏ bừng: "Cậu ta đã không thể quay đầu."
Tiêu Minh không có phản ứng.
Vương Vu Dạng uống một ngụm nước: "Bây giờ cậu đừng chỉ để cậu ta nắm mũi dắt đi, phải nghĩ biện pháp, có lẽ còn có khả năng tìm cho cậu ta một con đường sống."
Tiêu Minh vẫn giữ vẻ mặt cũ.
Vương Vu Dạng nóng nắp, cởi cúc áo sơ mi trên cùng, mở cổ áo ra để lộ phần cổ thon dài, gần động mạch có một vết cắn đáng sợ, xung quanh là vết máu ứ và da thịt bị cắn nát.
Mặt Tiêu Minh không có biểu cảm, bàn tay thô ráp phía dưới lại run lên.
Vương Vu Dạng nói: "Tự cậu đưa ra tính toán."
Cơ bắp trên người Tiêu Minh căng cứng, gã thả lỏng, lấy sổ và bút từ túi ra, viết một hàng chữ.
- Xin anh đừng cố thay đổi suy nghĩ của tôi nữa.
Vương Vu Dạng khẽ cười: "Không tìm đường sống, cậu tham dự cùng cậu ta nhỉ."
Dứt lời, anh lại tự nói: "Xe buýt câu lạc bộ mấy chục người, còn những xe khác, thương vong nặng nề. Tai nạn liên hoàn đó đã giết chết rất nhiều gia đình."
"Nạn nhân nhỏ tuổi nhất vẫn còn nằm trong bụng mẹ, chỉ còn vài ngày nữa sẽ chào đời."
Vết sẹo trên mắt trái Tiêu Minh giật nảy.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn: "Hối hận đã không ngăn cản, hay là, cậu cũng tham dự?"
Không chờ Tiêu Minh đáp lại, anh nói tiếp: "Không thể phá bỏ giới hạn. Một khi đánh mất nó, con người sẽ tự hủy hoại chính mình."
Khoang tàu cực kỳ ngột ngạt.
Vương Vu Dạng lại muốn nôn, anh buộc tóc phía sau lên: "Tìm cho tôi thứ gì để buộc tóc được không?"
Trên gương mặt cương nghị của Tiêu Minh chỉ có vẻ hờ hững.
Nếu nhìn kỹ, có thể sẽ thấy mấy phần tang thương.
Vương Vu Dạng lắc đầu: "Sự trung thành này của cậu, cũng chỉ có bạn trai nhỏ của tôi đây mới có thể so cùng."
Chợt có mùi phong lan thoang thoảng tràn vào hơi thở anh, anh quay đầu: "Thế sự vô thường, bạn trai nhỏ của tôi chết rồi."
"Lần cuối cùng gặp nhau là trong bệnh viện, vội vàng như vậy. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó lẽ ra tôi phải hôn em ấy một cái, em ấy là một đứa nhỏ ngoan..."
Vương Vu Dạng khép mắt, thở thật dài: "Cái thứ gọi là tình cảm này cũng chỉ vin vào duyên phận. Nếu đã không phải cậu, dù có làm đến thế nào, cũng sẽ không thuộc về cậu."
Câu sau là nói cho hai người nghe.
Phản ứng của Tiêu Minh dường như đã chìm sâu dưới đáy đại dương, gợn sóng lướt qua trong giây lát này, cũng hoàn toàn không xuất hiện biến động.
Mà ở ngoài khoang tàu, Lâm Thiếu Nam cúi gằm đầu, gương mặt tuấn thú thay đổi không ngừng.
Một lúc sau, Vương Vu Dạng bị đưa đến boong tàu trên tầng hai.
Mặt trời đã lên cao, sắc trời xanh trong.
Lâm Thiếu Nam chỉ vào hòn đảo nhỏ đang dẫn rõ nét phía xa: "Sắp đến rồi."
"Đó hẳn là nơi Tô Mạt và Vương Vu Dạng nguyên bản từng sinh sống."
Y cài nút áo của anh lại: "Tô Mạt cũng thú vị thật, hắn lấy người của mình làm vật thí nghiệm, đã đến nước này rồi còn bày vẽ nhớ nhung quá khứ."
Vương Vu Dạng cười cười: "Cậu cũng rất có lòng."
Lâm Thiếu Nam làm như không nghe thấy, y vuốt ve cổ áo anh: "Nhị gia, chờ chuyện nay xong xuôi, đến khi gió yên biển lặng hoàn toàn, em sẽ đưa anh đến nhà của chúng ra. Em đã chuẩn bị nơi đó rất kỳ công, là phong cách Địa Trung Hải mà anh thích, có vườn hoa, hồ nước, còn có hoa lan anh thích, phải gấp ba lần so với số hoa trong vườn."
Vương Vu Dạng nhìn cánh chim hải âu chao liệng ngoài khơi xa, không biết lòng đang nghĩ gì.
"Tiết trời hôm nay rất đẹp, là ngày nắng đầu tiên từ khi mùa đông bắt đầu."
Lâm Thiếu Nam nhẹ nhàng nói, khóe môi vương chút ý cười. Tâm trạng của y đầy tràn vui sướng, nơi đáy mắt và chân mày không có chút âm u, lại êm dịu và tinh khôi như trở về những năm mười tám mười chín tuổi, ôm ấp lòng yêu thích với người bên cạnh, vô cùng hy vọng vào tương lai phía trước.
Như thể mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp, như một giấc mộng.
Không khí này chưa bắt đầu được bao lâu, đã bị một cú điện thoại phá vỡ.
Lâm Thiếu Nam thấy cái tên Tô Mạt, chán ghét nhíu mày, gọi Tiêu Minh đến đây trông coi, âm u trở về khoang tàu.
Ít lâu sau, tàu cập bến. Vương Vu Dạng lên bờ nhìn xung quanh, có mấy chiếc thuyền đánh cá nằm im lìm cạnh bên.
Anh đưa mắt nhìn về biển rộng.
Một cơn gió hiu hiu chợt lướt qua, mang theo một cơn sóng gợn nhẹ, dịu êm, quấn quýt chút ít mùi hương của biển cả. Anh nhìn ra xa, không thấy rõ bất kỳ thứ gì.
Quang cảnh này bí ẩn mà nguy hiểm, như có gì đó đang ào ào tuôn ra trong bóng tối.
Lâm Thiếu Nam quàng khăn lên cổ anh: "Nhị gia, anh đang đợi gì?"
Vương Vu Dạng bị gió thốc vào, đưa tay che miệng ho khan, tấm lưng gầy run run trông vô cùng yếu đuối mong manh, khiến người ta không cách nào mang dụng tâm đề phòng.
Lâm Thiếu Nam dịu giọng: "Chờ bạn trai nhỏ của anh bò lên từ địa ngục mang anh đi?"
Vương Vu Dạng đút tay vào túi áo, gió thổi khiến mái tóc trở nên lộn xộn, bóng tối khuất lấp nơi đôi mắt: "Đúng thế."
"Vậy không được rồi, nhị gia. Anh chỉ có thể theo em." Vẻ mặt Lâm Thiếu Nam rất đỗi dịu dàng, giọng nói nhẹ bẫng như lời rủ rỉ nỉ non: "Chúng ta cùng tiến về phía trước, em đã bày sẵn đường cho anh, và anh đang ở trên con đường ấy."
Vương Vu Dạng thờ ơ cười.
Xe đến, tài xế là một người đàn ông trung niên, vóc dáng nhỏ thó, trên người có thứ Vương Vu Dạng biết, là sát thủ.
Lâm Thiếu Nam mở cửa xe, nhìn về phía người đàn ông nọ.
Vương Vu Dạng không động đậy.
Tiêu Minh và người trung niên nọ không có lộ ra bất kỳ cảm xúc gì trước hành động mở cửa xe của chủ nhân.
Không khí có dấu hiệu đông cứng lại.
Đúng lúc này, Vương Vu Dạng bước vào xe.
Bóng tối nơi đáy mắt Lâm Thiếu Nam bị cuốn đi sạch bong, y đóng cửa, ngồi vào ghế sau.
Xe đi con đường vòng quanh đảo, mọi cảnh vật dần lướt qua tầm mắt.
Vương Vu Dạng nhìn ra cửa sổ xe, ngắm phong cảnh.
Lâm Thiếu Nam bóc một viên chocolate bỏ vào miệng, y nhắm mắt, nhịp nhịp ngón tay trên đùi, khóe môi khẽ giương lên, đúng với dáng vẻ của một thiếu gia tao nhã mà kiêu ngạo.
Trong không gian chật chội nồng mùi thơm của chocolate tinh khiết, Tiêu Minh ngồi bên cạnh tài xế lấy súng bên người ra, tháo băng đạn xuống kiểm tra.
Tiếng kim loại vang lên, đặc vẻ chết chóc.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Vương Vu Dạng nhìn một căn nhà qua cửa sổ. Diện tích không quá lớn, mái nhà được lát đá như mọi căn nhà bình thường khác.
Gió trên đảo rất lớn, cát và dăm gỗ ở khắp nơi, quyện với mùi khói bếp thoang thoảng.
Giờ này người dân trên đảo đang bận bịu nấu bữa sáng, vô cùng yên bình.
Vương Vu Dạng xuống xe, gương mặt nhợt nhạt khẽ ngước lên nhìn bầu trời xanh trong, cánh tay chợt bị kéo giật lại, anh đưa mắt nhìn.
Ánh mắt Lâm Thiếu Nam lộ rõ vẻ quan tâm, y bấu chặt tay anh, đôi môi khẽ nhếch, y muốn nói gì, nhưng vẫn không lên tiếng.
Là hổ thẹn? Hối hận? Đau đớn? Hoảng loạn?
Những cảm xúc này Lâm Thiếu Nam đều đã từng trải qua, y cũng đang cảm nhận được rất rõ. Nhưng dù gom tất cả lại cũng vẫn còn kém rất xa so với khát vọng y hằng hướng đến, nỗi ám ảnh về người đàn ông này trong y như một căn bệnh đã ngấm vào tận xương tủy.
Vương Vu Dạng thu hết mọi biến hóa ấy vào mắt mình: "Ở đây có phòng thí nghiệm?"
"Phải có." Lâm Thiếu Nam nói, "Ban đầu, thí nghiệm tám chín phần phải được hoàn thành ở đây."
Vương Vu Dạng nhìn căn nhà trước mắt.
Lâm Thiếu Nam mím môi, ánh mắt mềm mại, nhỏ giọng: "Nhị gia, anh đã từng trải qua huấn luyện tinh thần rồi, em sợ anh chịu khổ, nên để Tô Mạt cho anh một vài thứ thuốc, anh ngủ một giấc là thay đổi được ký ức rồi."
Trên đầu xuất hiện một cánh tay, Lâm Thiếu Nam run rẩy mãnh liệt, sau đó cứng đờ nhìn anh.
Vương Vu Dạng xoa đầu y, như một người cha thất bại nhìn đứa con không còn lối về: "Mấy ngày vừa rồi ngày nào cậu cũng tiêm thuốc cho tôi, còn nói nghiên cứu viên kia đưa thuốc, không nghĩ sẽ tạo tác động lên cơ thể tôi?"
Lâm Thiếu Nam né tránh ánh mắt của anh: "Em có chú ý liều lượng, sau đó sẽ giúp anh phục hồi."
Trong giọng điệu rất rõ vẻ ý làm nũng, cũng như quá khứ, hy vọng được người đàn ông nọ dung túng, lại có mấy phần sợ hãi không nói rõ được thành lời, cùng mấy phần yêu thương trộn lẫn với nhau, không có gì là thuần túy.
Vương Vu Dạng thả tay xuống, lướt qua y: "Vào thôi."
Phía sau không có động tĩnh.
Vương Vu Dạng ậm ừ trong miệng, không có nghĩa lý gì, xem ra đã bàn xong xuôi rồi.
Ngay lúc Vương Vu Dạng mở cửa ra định bước vào, tay anh bị kéo lại, bàn tay nọ lạnh lẽo và run rẩy.
Đôi ngươi của Lâm Thiếu Nam sâu thăm thẳm, tối đen, lúc nhìn sang có vẻ bướng bỉnh khó tả. Vành mắt y đỏ lên, nóng bừng, trong mắt đổ đầy sự dịu dàng khiến người ta sởn tóc gáy.
Y nói, giọng nhẹ đến mức không thể nghe thấy: "Nhị gia, em yêu anh."
Vương Vu Dạng bước vào.
Sân rất rộng, ở góc phía tây có một bãi cát, Vương Vu Dạng nhìn thấy Tô Mạt đang chơi cát bên trong, mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt, mái tóc dài đã được cắt gọn gàng.
Đây là lần đầu tiên Vương Vu Dạng thấy Tô Mạt mặc đồ hiện đại.
Mấy lần trước người nọ đều mặc y phục dài, còn bây giờ, ngay cả bóng lưng cũng trông rất đỗi xa lạ.
Tô Mạt ngồi xổm xuống đất, cầm khuôn nhựa đổ ra một khối cát hình bức tường thành, chơi đến không biết trời đất, rất vui vẻ hào hứng.
"Thẩm nhị gia, chuyện đã đến nước này rồi, tôi sẽ không gọi anh là Vương Vu Dạng nữa."
Tay Tô Mạt vẫn thoăn thoắt, một bức tường cát khác lại xuất hiện.
Cuộc chạm mặt này đúng trong dự liệu của Vương Vu Dạng, đã chờ từ rất lâu rồi. Anh đi đến bãi cát, nhặt khuôn hình vỏ sò bên cạnh.
"Xúc cát đổ vào, ép xuống, lấy khuôn ra."
Vương Vu Dạng làm theo, nhưng anh không nén cát đủ chặt, cũng không đủ bằng phẳng, vỏ sò cát nọ nhanh chóng rã ra.
Tô Mạt vẫn đang xây thành: "Lúc bé Thẩm nhị gia không biết nghịch cát?"
Vương Vu Dạng đáp: "Không có."
Tô Mạt như rất hiếu kỳ: "Thế chơi cái gì?"
"Không chơi gì." Vương Vu Dạng lại làm sò cát, lần này lại ép chặt quá, lấy không ra.
"À, thiếu gia nhà giàu cũng buồn quá nhỉ."
Tô Mạt quay sang từ lúc nào, trên mặt là ý cười nhạt nhòa.
"Tinh thần của Thẩm nhị gia tốt thật, đã đến giờ này rồi, vào đây không nhìn cũng không thèm hỏi, còn nghịch cát như người không liên quan đến chuyện gì."
Thay đổi cách ăn mặc và kiểu tóc rồi, ở trong bãi cát, gió thổi đến mức mắt không mở ra. Thế nhưng khí chất nọ vẫn không thay đổi, cũng không thể giấu đi.
Vương Vu Dạng thử nghiệm lần thứ ba, cũng tạm xem như là thành công. Anh nhìn vỏ sò cát trước mặt, hai ba giây sau đưa tay bóp nát.
Tô Mạt đưa mắt nhìn vết máu ứ và lỗ kim trên tay anh: "Tôi rất ngưỡng mộ khả năng kiểm soát cảm xúc và nắm giữ lòng người của Thẩm nhị gia. Tôi còn tưởng rằng sau khi biết chân tướng anh sẽ nổi điên lên với em trai, cá chết lưới rách khiến y phát điên. Vậy mà, anh được đưa đến đây đã không ra hình người, nhưng quyền kiểm soát vẫn trong tay anh, y chỉ tiêm cho anh ít thuốc kìm hãm tinh thần và cơ thể, vốn là không dám chạm vào anh mà."
Vương Vu Dạng khép hờ mắt, không nói gì.
Tô Mạt lắc đầu: "Đau khổ chờ đợi cơ hội bao nhiêu năm, biết bao nhiêu mưu kế được đặt cược tất thảy, hòng có được thứ mình muốn. Nhưng đến giờ y vẫn không có được anh, khó trách y vẫn cố chấp muốn rút toàn bộ trí nhớ, đổi cho anh một ký ức mới, anh là Thẩm nhị gia, y mãi mãi cũng không thoát khỏi suy nghĩ đó."
"Anh là vị thần của y."
Vương Vu Dạng nghe xong: "Ảo tưởng mà thôi, tôi cũng chỉ là một người bình thường."
Tô Mạt cười ôn hòa: "Thẩm nhị gia tuyệt nhiên không nên khiêm tốn như thế, tôi cũng sắp coi anh là thần rồi đây."
Khóe mắt Vương Vu Dạng giật giật: "Thần có thể trở thành vật thí nghiệm?"
"Đó là vì Thẩm nhị gia anh không tùy tiện nhận người thân tín, nhưng một khi đã tin tưởng, sẽ không hoài nghi." Tô Mạt nói, "Thần cũng không phải kẻ toàn năng."
"Không nói những người khác, chỉ hai người này thôi, một là tên quản gia chăm sóc anh mấy chục năm, một là người em trai ngoan ngoãn ở cùng anh hai mươi năm, không đề phòng họ cũng là chuyện hợp lý."
Vương Vu Dạng ném vò sò nhựa trong tay đi, một bức tường thành làm bằng cát đổ sụp.
"Tôi đã chuẩn bị cho việc tất cả tường thành bị phá hủy, Thẩm nhị gia thật sự là một người dịu dàng." Tô Mạt phủi cát trên tay, "Em trai nhìn anh thành khẩn thật, xem anh như liều thuốc cứu mạng, một khắc cũng không thể tách rời. Tôi vì muốn nói chuyện một mình với Thẩm nhị gia, cũng tốn rất nhiều công sức đấy."
Nói rồi ngẩng đầu lên, nụ cười dịu nhẹ như gió xuân: "Vậy nói chuyện một chút đi, Thẩm nhị gia."
Vương Vu Dạng đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống: "Được, cùng nói chuyện thôi."
Tô Mạt chợt im lặng, ánh mắt nhìn anh trở nên rất kỳ lạ, như xuyên qua anh để nhìn một người nào khác.
Vương Vu Dạng rõ ràng: "Ở điểm này giống chứ?"
"Là..." Anh kéo dài giọng, không rõ cảm xúc, "Giọng điệu trong câu nói kia? Hay là ánh mắt?"
Tô Mạt nhạt giọng: "Anh phát hiện số hiệu bí mật ở đánh dấu trang."
Vương Vu Dạng ngửa bài, ngửa mặt lên: "Không chỉ có thế."
Tô Mạt thản nhiên nhìn anh: "Còn gì khác?"
Vương Vu Dạng không đáp.
Tô Mạt chậm rãi đứng dậy, cát trên ống quần và dép rơi xuống: "Không vội, chúng ta từ từ nói chuyện."
Lúc Vương Vu Dạng và Tô Mạt ngồi xuống, Tô Mạt đã đổi lại bộ y phục màu đỏ lần đầu gặp ở tiệm trà bánh, chỉ là không còn mái tóc dài nọ nữa, có phần khuyết thiếu.
Vương Vu Dạng hỏi Tô Mạt đồ buộc tóc, muốn buộc gọn lên.
Anh vốn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ người nọ thật sự đi tìm buộc tóc cho anh.
Vương Vu Dạng thẳng thừng quan sát, một chiếc bàn gỗ, một chiếc hộp đựng tiền đã tróc sơn, lịch treo tường, lưới đánh cá, mũ rơm, mô hình thuyền bị mẻ mất một góc, con ếch đồ chơi, giày thể thao đã ố vang, đồng hồ cát cũ rích, mùi bụi bặm, hương hoa nhài, gỉ sắt...
Những thứ ấy đan xen hòa quyện vào nhau, tạo ra hương vị đậm mùi xưa cũ.
Ký ức Vương Vu Dạng không thay đổi, chỉ có phản ứng về mặt tình cảm, vô cùng mãnh liệt, đến mức mũi anh ứ nghẹn chua xót, trong lòng không chút dễ chịu, khó thở, lúc nào cũng có thể thoát ra rất nhiều loại cảm xúc.
Thí nghiệm loại bỏ được ký ức của nguyên chủ, song không bỏ được tình cảm, những phần sâu đậm sẽ được giữ lại.
Vương Vu Dạng biết Tô Mạt đang nhìn mình, cũng không biết người nọ muốn nhìn anh đưa ra phản ứng thế nào.
Hy vọng qua cách bài trí của căn nhà này anh sẽ nhớ tới thứ gì, hoặc là một câu chuyện, con người, hay là điều gì đó nguyên chủ không muốn nhớ đến.
"Giữ được vẻ thản nhiên thế này, không hổ là gia chủ của Thẩm gia."
Tô Mạt nâng tách trà lên, thổi trà hoa lài nóng hổi: "Thẩm nhị gia không có câu hỏi, nhưng tôi lại nghĩ đến việc này."
Vương Vu Dạng tựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo.
Tô Mạt uống một ngụm trà: "Anh biết người đầu tư phía sau kế hoạch Tái Sinh là ai không?"
Đôi ngươi Vương Vu Dạng khẽ chuyển động, trước mắt vẫn chưa tra được nguồn đầu tư.
Tô Mạt đặt tách trà lên bàn: "Là một người Pháp, tên là Nadvi."
Nadvi? Vương Vu Dạng nhíu mày, có chút quen tai, đã từng nghe qua ở đâu.
Tô Mạt nói: "Ông ta có một quân đoàn lính đánh thuê."
Mí mắt Vương Vu Dạng đột nhiên giật giật, trong đầu phút chốc lóe lên một thứ, ánh mắt chìm xuống.
"Như anh nghĩ." Tô Mạt đưa tay kê lấy đầu, "Trước đây khi tìm đến Nadvi bàn chuyện hợp tác, ông ta đã sáu mươi, lớn tuổi rồi. Thẩm nhị gia cũng hiểu rồi nhỉ, ai lại không muốn có cơ thể trẻ trung, mạng sống dài vô hạn."
"Vài năm trước, thí nghiệm không cần bao nhiêu tiền bạc, Nadvi có thể chống đỡ được, sau đó nguồn tài chính không còn đủ nữa. Ngay lúc chúng tôi đang gặp khó khăn, bạn trai nhỏ của anh gia nhập quân đoàn."
"Có người trời sinh đã phù hợp với việc chiến đấu, giống như bạn trai nhỏ của anh vậy. Sau khi hắn gia nhập, trăm trận trăm thắng, chưa từng thất bại, có hắn, thí nghiệm của chúng tôi lại có thể tiếp tục thực hiện."
Tô Mạt dừng lại một lúc, nhướn mày: "Cho nên nói, hiện tại toàn bộ hoạt động của thí nghiệm đều dựa vào tiền mà bạn trai nhỏ của anh cầm mạng ra chiến trường kiếm được."
"Lính đánh thuê rất hiếm, đặc biệt là ở trình độ đội trưởng như hắn, tiền hoa hồng rất đắt đỏ. Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn hắn, không có hắn sẽ không có phần sau của thí nghiệm, Thẩm nhị gia anh cũng sẽ không ngồi ở đây."
Vương Vu Dạng cởi nút áo khoác, như thể hành động này sẽ khiến cảm xúc u tối trong anh dịu đi đôi chút.
Có thế nào cũng không ngờ đến.
Nếu đứa nhỏ kia biết được, không biết sẽ nổi giận thành dạng gì.
Tô Mạt cầm con ếch trong hộc tủ: "Cuộc đời đôi khi là một vòng tròn, một vòng tròn lẩn quẩn không có điểm tận cùng, cũng không cách nào biết được sẽ gặp phải điều gì."
Dây cót gỉ sét bị vặn lên: "Thẩm nhị gia cũng đừng nổi giận, mọi chuyện đều có hai mặt. Nếu không có chúng tôi phía sau, làm thế nào anh và bạn trai nhỏ của anh sẽ có thể gặp lại."
Một lúc lâu sau, Vương Vu Dạng hỏi: "Cậu nhìn tôi ở cửa tiệm trà bánh, là ý đồ gì?"
Tô Mạt khựng lại: "Thì là muốn nhìn một chút."
Vương Vu Dạng nói: "Nhìn cái gì? Xem người bạn cũ trở thành vật thí nghiệm của cậu thấy cậu có nhận ra được không? Thăm dò một lần không đủ, còn muốn hai lần, ba lần?"
Căn phòng gần như tịch mịch.
Lát sau, Tô Mạt lại tiếp tục vặn dây cót: "Tôi cần phải biết được thuốc ảnh hưởng đến cơ thể anh bao nhiêu, năm ngày một kiểu khác, mười ngày lại là kiểu khác. Nếu như không có sự quấy nhiễu của Hà Trường Tiến, chỉ e mọi trị số của anh đã thay đổi mấy lần."
Vương Vu Dạng nhớ đến thanh niên nhỏ gầy đen nhẻm nọ, không nói gì.
"Tôi thậm chí còn muốn mở não anh ra, xem trong tế bào não anh có xuất hiện biến đổi gì không. Nhưng trước mắt anh vẫn là một sản phẩm thành công, anh rất quý giá, tôi không thể làm như vậy."
Tô Mạt đặt con ếch lên bàn, nó nhảy lên được hai lần thì bất động, lại lấy tay chọt vào với vẻ thích thú: "Chờ đến khi xuất hiện sản phẩm thành công khác, tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu. Nhưng kết quả lại biến thành thế này."
Con ếch đâm vào tường, ngã lộn xuống. Tô Mạt cười ha ha lên, biểu cảm lại trở nên chán nản: "Mười mấy năm nghiên cứu, tôi đã đổ vào bao nhiêu tâm huyết..."
Vương Vu Dạng không biết là tình cảm còn sót lại nơi nguyên chủ trào lên, hay là lòng sợ hãi nghiên cứu viên của một vật thí nghiệm, nhưng nó khiến cả người anh không thoải mái, anh khơi lên một câu chuyện khác: "Vậy Vương Vu Dạng nguyên bản có phải là anh của tôi?"
Giọng Tô Mạt u ám: "Không phải."
Khóe môi mím chặt của Vương Vu Dạng thả lỏng, không phải thì tốt rồi.
Có thể trở thành đối tượng phù hợp với nguyên chủ và trở thành vật thí nghiệm, anh đã hơn một lần hoài nghi liệu đó có phải là người anh trai đã chết trong tai nạn xe kia không.
May mắn thay, không phải.
Vậy sẽ bớt đi sự dằn vặt.
Tình cảm anh em dù không tốt, với chuyện thí nghiệm cũng là hai vấn đề khác nhau.
"Chỉ có thể nói rằng, hai người có duyên."
Giọng điệu của Tô Mạt đầy cảm xúc: "Có huyết thống anh em, cha mẹ con cái chúng tôi đều đã nghiên cứu, nhưng hoàn toàn chưa thành công, các người không có liên hệ máu mủ lại thành công."
Vương Vu Dạng nói: "Định nghĩ của thành công là gì?"
"Thẩm nhị gia, có phải anh cảm thấy trạng thái ngủ sâu bất thường và quáng gà là di chứng nghiêm trọng không?" Tô Mạt thờ ơ, "So với tự hủy hoại bản thân, bại liệt, thiểu năng trí tuệ, rối loạn thần kinh dẫn đến tự sát, teo cơ đến chết, thì thế nào?"
Thái dương Vương Vu Dạng giật giật.
Tô Mạt cười: "Thí nghiệm trên cơ thể người ấy mà, nào có hoàn hảo như vậy."
Căn phòng lại tĩnh mịch
Ánh sáng xuyên qua khe cửa gỗ tràn vào phòng, tạo nên quang cảnh ấm áp.
Tô Mạt không nói gì nhìn người đối diện, nhìn gương mặt nhợt nhạt bệnh tật của anh, một gương mặt quen thuộc đến vô cùng.
Vương Vu Dạng nhớ tới điều gì, đột ngột hỏi: "Thí nghiệm này do ai tạo ra?"
Biểu cảm của Tô Mạt bỗng trở nên kỳ dị.
Thần kinh của Vương Vu Dạng không khỏi căng thẳng, anh nghe bên tai mình có tiếng nói: "Người sáng lập ra đề tài nghiên cứu này chính là anh."
"Không phải, nói đúng ra, chính là chủ nhân nguyên bản của cơ thể này." Tô Mạt nhìn anh cười khẽ, giọng điệu chậm rãi cao lên, "Người anh... của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.