Sau kì thi tháng đầu tiên chỗ ngồi trong lớp đổi lại hoàn toàn, cơ hồ ai ai cũng ngồi với bạn cùng bàn mới.
Bởi vì cao nên Khấu Vân bị xếp ngồi dưới, Thanh Thanh ngồi ở chính giữa, cũng may hai người cùng tổ nên cách xa nhau cũng không thành vấn đề, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy cô.
Kết quả là, tần suất tới lấy ngòi chì của cậu ngày càng tăng, gần như mỗi giờ nghỉ trưa sẽ tới một chuyến. Thanh Thanh vừa làm bài vừa đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một!
Quả nhiên, có bàn tay xuất hiện bên trên góc trái bàn cô, bàn tay ấy gõ nhẹ, nói: “Ngòi chì,”
Cô lấy hộp ngòi chì ra khỏi hộp bút, rút một chiếc ra đưa cho cậu, cậu cứ đứng đó chậm rãi nhét ngòi bút vào bút xong mới liếc cô, không ngờ Đam Thanh cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Khấu Vân nhướng mày, “Hửm?”
Cô yên lặng một lát rồi lắc đầu, cầm bút làm bài tập tiếp.
Cậu bất giác cong khóe môi, cúi mặt cười cười, cứ đứng đấy mãi không chịu đi.
Cô đợi hai phút, cuối cùng đành ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu còn muốn gì nữa?”
Khấu Vân đang cười, ý cười rất nhạt trút xuống từ con ngươi xinh đẹp của cậu, tất cả chảy vào trong đáy mắt Đam Thanh, cậu nói như đang ám chỉ gì: “Mình còn muốn cái gì với cậu được?”
Trái tim Thanh Thanh run rẩy, cô không nói gì, còn cậu chỉ nói lời đó xong bèn trở về chỗ, để cô ngồi đó nghĩ ngợi thật lâu, cả tiết học chiều cũng không nghe giảng cho nổi.
Lòng cô rối bời.
Còn cậu thì ngược lại, vẫn bình thản như cũ.
…
Mấy ngày nay cô phân tâm quá mức, không phải trong lớp mà là vào những lúc ôn tập, hồn cứ du đãng nơi đâu, nhất là khi nghe thấy giọng Khấu Vân là lại tập trung chú ý tới cậu.
Cậu nói không nhiều, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu.
Giọng cậu không còn non nớt nữa mà đã trầm dần, nhưng vẫn trong veo.
Cậu nói chuyện phiếm với mọi người, với các bạn nữ, với…
Cô nghe những âm điệu sung sướng đó mà nghĩ tới dáng vẻ của anh lúc nói chuyện với những người khác, trông như vô ý, khi cười mí mắt hơi hơi khép hờ có vẻ hẹp dài, trong ánh mắt như làn nước mùa thu, nơi đuôi mắt là gió xuân tháng hai.
Hỏng rồi.
Thanh Thanh nằm bò trên bàn, cô chôn mặt vào hai tay.
Không kiềm chế được nữa ——
Từ Hưng đi qua thấy cô nằm bò bất động bèn vội hỏi: “Đam Thanh sao vậy? Cậu không khỏe chỗ nào à?”
Cô vội vàng ngồi dậy, lắc đầu.
Cậu ta cười cười, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì bèn nói: “Sau khi chuyển chỗ cậu cũng không tìm tôi nói chuyện, thế nào? Còn tốt đấy chứ? Có bài nào không làm được không?”
Cô nghĩ ngợi đôi chút rồi lấy sách bài tập ra nói: “Chỉ có hai bài này thôi, nếu cậu không phiền…”
“Phiền gì mà phiền?” Từ Hưng ngồi đối diện với cô, “Lúc trước có thấy cậu khách sáo vậy đâu, người như tôi hoài cựu (*) lắm, một ngày là bạn cùng bàn cả đời là bạn cùng bàn.”
(*) Nhớ tình bạn cũ.
“Quả là cá tính của ủy viên học tập như cậu.” Cô mỉm cười nói.
Thật ra thỉnh thoảng cô cũng phải hỏi bài Khấu Vân, cậu học toán… tốt hơn cô nhiều, nhưng mấy ngày nay cô không đi quấy rầy cậu, vì mỗi lần chạm mặt cậu cô đều thấy kỳ quặc kiểu gì đó.
Cũng không nói rõ là thế nào được.
Có những việc cậu đã làm xong hết nhưng lại chỉ nói một nửa, ý còn lại phải tự đoán, khiến lòng cô quay cuồng bối rối, còn cậu lại vẫn bình thản như cũ.
Trong tiết thể dục, thầy giáo để ủy viên thể dục dẫn cả lớp chạy một vòng, sau khi mọi người chạy xong thầy mới tuyên bố giải tán cho hoạt động tự do.
Thanh Thanh thở phì phò, cô tìm một bồn hoa ngồi xuống.
Bạn cùng bàn bây giờ của cô là một bạn nữ, cô ấy lại gần hàn huyên với cô mấy cậu, thấy mấy bạn nam trong lớp tới sân bóng rổ chơi bóng lại vội vàng ra đó vì tưởng Khấu Vân cũng ở đấy.
Thanh Thanh cứ ngồi yên tại chỗ, chạy một vòng với cô quả thực chẳng khác nào khiêu chiến với giới hạn thể chất của bản thân.
Từ Hưng chậm rãi đi tới ngồi cạnh cô, nói: “Cậu nên rèn luyện cơ thể đi, chạy một vòng môi cũng trắng bệch rồi, chạy hai vòng chắc nằm sấp xuống mất à?”
Cô lắc đầu.
Từ Hưng hỏi có ý gì?
Cô nói: “Vậy nhiều quá, chỉ được nửa vòng thôi.”
Từ Hưng nghe vậy bèn bật cười, “Để tôi nói cho mà nghe, cấp ba học tập áp lực nên phải đề cao tố chất cơ thể hơn cơ, dạo này tôi vẫn luôn rèn luyện đấy, mỗi hôm tới trường sớm đều sẽ tới trước sân thể dục trong trường chạy hai vòng, cậu tin tôi đi, chạy xong lên học sẽ thấy khoan khoái hơn nhiều.”
Thanh Thanh nghe xong bèn gật đầu: “Tôi tin.”
Từ Hưng hơi sửng sốt, cậu ta nhìn cô trong giây lát rồi bỗng nhiên bật cười, cả hai yên tĩnh một lát, Từ Hưng như không biết phải nói gì hơn: “Khấu Vân được yêu thích thật đấy, cậu nhìn kìa.”
Thanh Thanh nhìn theo cậu ta, Khấu Vân đánh nửa ván bóng rổ xong có cô gái lại đưa nước cho cậu ta, cậu ta nhận lấy vặn nắp ra uống, dường như còn nhìn về phía họ.
Từ Hưng ngồi chẳng được bao lâu đã bị bạn gọi đi.
Thanh Thanh lại ngồi đó một lát mới đứng dậy về lớp, thay vì ngồi ở đây thì về lớp làm bài vẫn tốt hơn.
Lúc này trong lớp không có ai, cô cũng mừng vì được yên tĩnh, tâm trạng cũng tốt và rất tập trung.
Có lẽ thực sự liên quan tới việc vận động.
Vì quá chú tâm nên khi có người tới gõ góc bàn cô Đam Thanh thực sự hoảng sợ, cô run bắn người, ngẩng đầu lên thấy là cậu thì bỗng nhiên thấy hơi tức giận, giọng điệu của cô không hòa nhã chút nào: “Làm gì thế hả?”
Khấu Vân mới chơi bóng rổ nên cả người bốc ra hơi nóng, nó va thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của cô.
Cậu tựa vào cạnh bàn, hỏi: “Mới nãy cậu nói chuyện gì với Từ Hưng vậy?”
Cô cầm lấy giấy nháp viết các bước giải bài toán, nói: “Không nói gì cả.”
Cậu bảo: “Trông hai người nói chuyện có vẻ vui.”
Cô đáp: “Ừ.”
Khấu Vân: “Ừ á?”
Thanh Thanh: “Ừ.”
“Cho nên ——” Cậu chống tay lên mặt bàn, khom lưng kề sát cô, “Nói gì mà vui vậy hả?”
“Đây là chuyện của mình.” Cô định dịch ghế ra xa.
Khấu Vân cầm lấy cánh tay cô, “Cậu giận mình à?”
Cô dừng lại, “Không.”
“Vì sao?’
“Vì sao gì cơ?”
“Vì sao lại giận mình?”
“Mình bảo không mà.”
Hai người căng thẳng hồi lâu, Khấu Vân gọi nhỏ: “Thanh Thanh.”
Đam Thanh nghe mà tê dại bên tai.
Cậu nói: “Cậu còn nhớ hồi 7 tuổi đã đồng ý với mình chuyện gì không?”
Cô cố nhớ lại nhưng đành lắc đầu, “Gì cơ?”
Cậu vừa cầm bút viết chữ lên giấy nháp của cô vừa nói: “Đồng ý làm bạn gái mình.”
Thanh Thanh sợ đến độ không nói thành lời.
Cậu bé nói: “Từ bây giờ cậu là bạn gái mình.”
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói: “Được thôi.”
Cậu bé nhấn mạnh, “Sau này cũng thế.”
Cô bé vẫn tươi cười, “Được rồi, một lời đã định.”
Ánh mắt cậu bé trong veo: “Vậy giờ mình hôn cậu được không?”
Cô bé che miệng lại, “Đương nhiên là không được rồi.”
“Lời nói lúc nhỏ không thể cho là thật được.” Đam Thanh thấy đầu mình choáng váng.
“Mình coi là thật.” Khấu Vân thì thào bên tai cô.
“Thế thì sao chứ?” Cô hơi phản kháng lại.
“Chẳng sao cả,” Cậu để bút xuống, “Nói là phải làm.”
Cô thấy cậu viết,
Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh…
Khi bầu trời giông tố, tôi thấy hoa rung rinh.
“Với lại.” Cậu nói.
“Với lại gì cơ?” Cô hỏi lại theo bản năng.
Khi sắc trời rực rỡ, tôi thấy đồi xanh ngắt.
“Giờ mình hôn cậu được không?” Mặt cậu kề sát mặt cô.
“Đương nhiên ——”
Cậu trực tiếp thò lại gần hôn cô.
Khi bắt gặp bóng người, tôi thấy lòng chộn rộn.
==
Úc Thần ra khỏi phòng tắm, anh thấy cô nằm đọc sách trên giường, trên đầu giường bật đèn khơi lên sắc thái ấm áp mờ mờ.
Ánh đèn nhàn nhạt như phủ lên người cô một lớp màu ấm, đèn trong nhà cũng màu này, cô nói nhìn màu đèn xám trắng lâu rồi sẽ thấy khó chịu nên họ đổi sang màu đèn này, thoạt nhìn trông tương đối có tình thú ban đêm.
Anh ngồi bên mép giường, ôm cô ngồi lên đùi mình, “Dạo gần đây em theo anh đi khắp nơi như thế có thấy mệt không?”
Cô vẫn còn đang tập trung đọc sách, “Em đi theo anh thì chỉ nghỉ ngơi thôi, làm sao mệt bằng anh được?”
“Có nhớ các con không?” Anh ôm cô, dịch lùi vào giữa giường.
“Có,” Nhắc tới các con, cuối cùng cô cũng ngưng chú ý tới nội dung trong sách, “Mấy ngày hôm trước Thanh Thanh gọi điện thoại cho em nói Tiểu Quân cũng ở chỗ mẹ.”
Úc Thần nghe xong thì chỉ im lặng, trông anh như đang suy tư gì.
Cô đẩy anh thật nhẹ, “Anh nghĩ gì vậy?”
Anh nói: “Tên nhóc nhà họ Khấu cũng nghĩ được nhiều điều ra trò đấy.”
Lệnh Tử cười nói: “Thằng bé mới học cấp ba thôi mà, nghĩ được những gì cơ chứ?”
Anh liếc cô, “Hồi cấp ba, với em anh cũng nghĩ được nhiều thứ lắm, em cũng đã trải nghiệm thử rồi còn gì?”
“Nó là nó, anh là anh,” Cô lấy sách ra đọc, “Anh nhiều ý xấu thì đừng có suy bụng ta ra bụng người nói một cậu nhóc cũng hư như anh chứ, Tiểu Quân hồi nhỏ đáng yêu bao nhiêu, càng lớn thằng bé lại càng có chủ kiến.”
“Càng có chủ kiến càng nhiều ý xấu.”
“…”
“Mà nói nữa,” Anh kề sát tai cô, “Anh cũng chỉ hư với em thôi.”
Cô cười đấm ngực anh, Úc Thần tắm xong không mặc áo trên, cô nghe thấy tiếng vang bôm bốp, eo lại bị anh ôm, suýt nữa cô hôn trúng ngực anh, Lệnh Tử đột ngột đẩy anh ra, “Haiz, em thấy anh nói cũng đúng.”
Anh nhướng mày, “Hử ——”
“Từ nhỏ hình như Tiểu Quân đã rất thích Thanh Thanh nhà mình rồi…”
“Ừ.” Hầu kết anh rung rung, Úc Thần đợi một lát thấy cô vẫn bình thản thì vội vã thò lại gần, nhưng vẫn bị cô đẩy ra.
“Nếu không em gọi điện thoại cho Tiểu Bạch nhé?” Cô nghiêm túc nói.
“Ôi,” Giọng điệu anh đã phập phồng, “Rồi nói sau, không cần vội trong chốc này.”
Úc Thần thấy Lệnh Tử thất thần lại dũng cảm thò tới, nhưng anh vẫn bị cô đẩy ra, “Sao lại không, giờ em phải gọi bảo thằng bé để ý chị gái nó chút, đôi khi Thanh Thanh chẳng nhạy bén chút nào.”
Úc Thần nghiến răng, “Việc gấp hiện tại, là anh đây này.”
Lệnh Tử: “…”
Úc Thần: “Không phát hiện chồng em đã rạo rực rồi à, hả bà Úc không nhạy bén?”
Cô nói: “Em thấy rồi, anh từ từ đã, để em đi gọi điện thoại.”
Anh nói: “Anh chờ không nổi.”
Úc Thần đè cô xuống giường.
Cô tức giận nói: “Lần nào anh cũng thế!”
Anh cười xấu xa, “Anh cứ thế đó.”
Tiểu Bạch muốn học nấu ăn.
Bà ngoại nói trong phòng mẹ có một quyển sách dạy nấu ăn đấy, cháu lên tìm xem.
Tiểu Bạch mở cửa phòng mẹ ra, cậu bé cẩn thận tìm trong ngăn bàn, cuối cùng chỉ nhìn thấy một chiếc hộp gỗ, cậu bé mở nắp hộp ra, trong hộp là một xấp thư và một chiếc vòng tay với nhiều viên đá long lanh nhiều màu.
Tập thư được kẹp bằng một tờ giấy, cậu bé lấy ra đọc từng chữ trên đó ——
Với em anh chân thành tuyệt đối, trằn trọc mười năm trống trải. Mà khi nở mày nở mặt lại chẳng bằng khi niên thiếu có em, chẳng bằng quãng đời còn lại hai ta nắm tay chung gối. Công chúa của anh, phu nhân của anh, dành tặng em cả đời hạnh phúc và chung tình. Tấm lòng này dâng cả cho em, quãng đời còn lại đáng mừng.