Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 17:




Không tốt, không được, không thể......Tất cả những từ có thể biểu đạt sự phủ định hầu như Cảnh Nhuế đều dùng tới.
Sau khi trải qua một loạt những nghi ngờ và đả kích thì rốt cục Trì tiểu thư cũng không thể nhịn được nữa, nhưng mà....vì phần hoa hồng trong tiền lương, cho dù ở trong lòng thầm mắng đối phương cả ngàn lần, nhưng ở bề ngoài....OK, khách hàng vẫn là thượng đế:
"Vậy là vẫn chưa hài lòng.....không biết bà chủ Cảnh đây có cao kiến gì không?"
"Cao kiến?"
Hai tay Cảnh Nhuế khoanh trước ngực:
"Tôi mời cô tới đây chính là để giải quyết vấn đề, tôi mà tự giải quyết được còn muốn cô tới làm gì?"
"Cô...." -Trì Gia nén giận, đúng thật là không còn lời nào để phản bác.
Hôm nay nhiệt độ rất cao, cơ thể cảm giác ít nhất là 40℃, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất trắng bệch, nóng rát, lá cây bên đường đều héo. Giản Dịch trực tiếp bắt xe, báo địa điểm chính là địa chỉ của Vân Hân, ngoài cửa sổ xe là phong cảnh đường phố quen thuộc đang lùi về phía sau, lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra nhà Vân Hân cách căn hộ của mình cũng không xa, chỉ là cách nhau một công viên, một hướng nam một hướng bắc.
Mặc dù lần trước nàng đã tới nhà Vân Hân một lần, nhưng ngày đó khóc đến rối tinh rối mù, nào có tâm tư nghĩ đến cái khác. Nếu không phải Cảnh Nhuế nói lại cho nàng biết địa chỉ có lẽ nàng sẽ không tìm ra được chỗ ở của cô. Ngồi trên taxi bỗng dưng cảm thấy một trận hơi nóng ập tới, làn da chỗ thái dương bị phơi nắng muốn bốc cháy. Nếu như hôm nay Trì Gia không hẹn chắc là nàng cũng không muốn đi.
"33 tòa B..."
Trong lòng Giản Dịch lẩm nhẩm địa chỉ, nàng cúi đầu nhìn túi xách trong tay, bên trong là vài hộp thuốc chữa cảm mạo, tuy rằng Cảnh Nhuế bảo nàng mang hộ thuốc đến nhưng cũng không thể chỉ xách túi thuốc này lên chứ?
Ở đây cũng xem như là một khu dân cư xa hoa, gần đó còn có khu thương mại, rất thuận tiện. Giản Dịch đi tới siêu thị gần đó, mua một ít đậu đỏ cùng lúa mạch. Xem lại nguyên liệu cần nấu cháo, nhân tiện còn mua thêm một ít trái cây tươi.
Trong thang máy, Giản Dịch ấn nút tầng 33, do không nhìn thấy người khác vì thế nàng xoay người soi gương trên vách thang máy, lấy tay vén lại tóc mái. Lúc này có chút mồ hôi, tóc bên thái dương bị cuộn thành một nắm, thoạt nhìn có chút hỗn loạn.
"Leng keng! Leng keng!"
Giản Dịch ấn chuông cửa hai lần, cầm theo túi nhựa đứng tại chỗ im lặng chờ. Qua một lúc, nghe thấy trong phòng có chút động tĩnh, hình như là tiếng chó sủa.
Whisky ở nhà buồn chán cả buổi sáng, bây giờ nghe được bên ngoài có tiếng chuông cửa liền hưng phấn, "Gâu Gâu" chạy về phía cửa, không ngừng dùng móng cào cửa.
"Tiểu Uy....đừng nháo....."
Vân Hân đi theo phía sau, đầu hôm nay có chút nặng nề, Whisky còn sủa không ngừng khiến cô càng đau thêm. Cô còn tưởng người gõ cửa là Cảnh Nhuế cho nên vừa mở cửa ra đã mang theo một chút giọng mũi nói:
"Sao bây giờ cậu mới...."
".....Là em?"
Cho đến khi cửa mở ra toàn bộ, Vân Hân nhìn ra không phải Cảnh Nhuế mà là Giản Dịch.
"Gâu Gâu....Gâu...."
Whisky chạy quanh bên chân Giản Dịch, vô cùng thân thiết lấy mũi cọ vào mắt cá chân nàng, xem ra rất vui vẻ.
Giản Dịch nghe thấy giọng điệu này của Vân Hân chắc là bất ngờ lắm, chính mình lại xuất hiện ở đây? Nhưng mà chẳng phải Cảnh Nhuế đã nói chuyện này cho Vân Hân, mới bảo mình tới đây đưa thuốc, Giản Dịch đành phải giải thích lại:
"......Chị Cảnh Nhuế hiện tại có chút việc, nhờ em mang thuốc cho chị, tối nay chị ấy sẽ qua đây...."
Trong tay nàng cầm theo vài túi to nhỏ đứng ở cửa, có thể là do trời quá nóng, làm cho khuôn mặt vốn trắng nõn lại nổi lên mảng ửng hồng, nhìn thấy như vậy.....nhất định là do vội vàng chạy tới. Cho nên, dù thời tiết như vậy, chỉ cần Cảnh Nhuế nhờ nàng một câu, nàng liền tới sao?
Bởi vì suy nghĩ có chút hỗn độn, bởi vì có chút cảm động, Vân Hân nhịn không được mà hỏi nàng:
"Giản Dịch, em đối xử với tất cả mọi người đều như vậy sao?"
"Cái gì?"
"Không có gì.....vào đây nói sau."
Vân Hân kéo nàng vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, nhìn thấy trên trán nàng chảy ra một lớp mồ hôi mịn:
"Trông em rất nóng."
"Không sao~"
Giản Dịch cười cười, lúc nào nàng cũng nói không sao, giống như chưa bao giờ quan tâm đến, nhìn thấy sắc mặt Vân Hân tái nhợt, nàng vẫn có chút lo lắng:
"Em nghe chị Cảnh Nhuế nói chị phát sốt.....Có cần tới bệnh viện không?"
Hôm nay Vân Hân không có trang điểm, trên người còn mặc váy ngủ, tóc tai có chút hỗn độn, nhìn khí sắc so với bình thường tiều tụy không ít.
"Không cần, chỉ là cảm lạnh, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ khỏe."
"Để em tự làm...."
Gặp phải bộ dáng suy yếu của Vân Hân, Giản Dịch thật sự ngượng ngùng tự đi lấy nước:
"Chị cứ nằm nghỉ ngơi là được rồi."
Đã tới giữa trưa 12h, xem ra Cảnh Nhuế sẽ không tới đây được, Giản Dịch liền xung phong nhận việc. Tuy rằng nàng lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ còn chưa động qua bếp núc, nhìn tới thực đơn, nấu cháo chắc cũng không quá khó khăn, hơn nữa nếu Vân Hân không ăn được các đồ khác thì cũng không thể nào uống thuốc:
"Em mua ít đậu đỏ cùng hạt lúa mạch, bây giờ đi nấu cháo....Hay là chị ngủ một lát, bao giờ nấu xong em gọi?"
"Được."
Vân Hân nằm nghiêng trên sô pha, vừa hay có thể nhìn tới một nửa phòng bếp, nhìn thấy thân ảnh nàng bắt đầu bận rộn, còn có chút mới lạ vụng về. Thời điểm yếu ớt cô độc, luôn đặc biệt dễ dàng bị cảm động, vô tình, cô phát hiện bản thân ngày càng quen thuộc với sự ấm áp của Giản Dịch.
Thật may mắn cho Giản Dịch là việc nấu cháo so với nấu ăn đơn giản hơn nhiều. Đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch sẽ bỏ vào nồi, cho vào lượng nước phù hợp, đun sôi trong 30 phút, không nghĩ tới lần đầu tiên vào bếp lại ở trong nhà người khác.
Giản Dịch quay đầu lại nhìn nhìn, Vân Hân đang ngủ trên sô pha, Whisky đi lại ở trong phòng khách, làm ra những tiếng động không nhỏ. Giản Dịch lo lắng Whisky làm ảnh hưởng đến Vân Hân, nàng ngồi xổm xuống thuận tay vuốt đầu Whisky, lại chỉ chỉ Vân Hân đang nằm trên sô pha. Nó thật thông minh, cũng không kêu, chỉ lấy lưỡi làm nũng với nàng.
Điều hòa phòng khách để nhiệt độ hơi thấp, Giản Dịch nhẹ tay điều chỉnh cao lên mấy độ, lại khom lưng thay Vân Hân đắp chăn, cũng đắp lên cánh tay cô luôn. Thấy cô mắt nhắm chặt, Giản Dịch nghĩ cô ngủ say vì thế đưa tay lên trán cô sờ sờ.
Lúc này Vân Hân lại vươn tay, nhẹ nhàng bắt được cánh tay Giản Dịch đang để trên trán. Cô mở to mắt, chẳng qua là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, cô ngủ không sâu, không dễ ngủ được như vậy:
"Làm sao vậy?"
"Đầu chị hơi nóng, có ổn không?"
Cho dù nhìn cô ở góc độ nào cũng không thấy một chút tì vết.
Mặc dù Giản Dịch muốn đem tay trên trán cô rời đi, nhưng Vân Hân lại vẫn như cũ nắm tay nàng, còn miễn cưỡng mà cười cười:
"Không có việc gì, chỉ là có chút đói bụng...."
Khi cô cười, so với bình thường tăng thêm vài phần ôn nhu, ngay cả Giản Dịch cũng có loại cảm giác muốn bảo hộ cô, dường như thất thần trong phút chốc, nàng đứng thẳng dậy:
"Cháo....Cháo chắc được rồi, em đi nhìn xem."
Lần đầu tiên nấu cháo, trừ bỏ tay bị bỏng mấy chỗ thì vẫn khá thuận lợi. Giản Dịch đem cháo đặt lên bàn, chiếc bàn ăn gỗ dài có vẻ đặc biệt trống trải. Sửa soạn lâu như vậy mà chỉ có hai chén cháo cũng thấy xấu hổ:
"Vân Hân, tới ăn cháo đi-----"
"Em lần đầu tiên nấu cháo, không biết hương vị thế nào....Hình như cho hơi nhiều nước...."
Khi Giản Dịch nói lời này, trong lòng có chút lo lắng.
Tuy rằng Vân Hân cũng không hay nấu nhưng cháo cùng nước cơm vẫn phân biệt rõ ràng, nàng đành nói với Giản Dịch một câu trái lương tâm:
"....Đem bán cũng không tệ lắm."
"Thật sao?"
Giản Dịch tính cách ngay thẳng, còn tưởng thật, nàng còn đưa một cái thìa cho Vân Hân.
"Vậy chị nếm thử một chút."
"Tay em làm sao vậy?"
Vân Hân tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy mu bàn tay nàng mấy vết hồng.
"Không sao, chỉ là không cẩn thận bị bỏng một chút....."
Giản Dịch mạnh miệng, rõ ràng vừa bị bỏng tới đau rát vẫn cố kiềm chế.
"Đã bỏng thành như vậy còn không sao? Trước tiên đi bôi thuốc đã."
Vân Hân tìm thuốc bỏng cùng bông gạc, nắm tay nàng, cúi đầu nhẹ nhàng thổi chỗ bị bỏng:
"Sao lại không cẩn thận như vậy, còn đau không?"
"Không đau...."
Cô bôi thuốc rất nhẹ, Giản Dịch cảm thấy thoải mái, lại nhìn bộ dáng cô cúi đầu bôi thuốc cho mình làm Giản Dịch quên luôn chuyện bị bỏng.
Ban đầu nghe Vân Hân nói như vậy, Giản Dịch cảm thấy tay nghề của mình hẳn sẽ không quá kém, tới khi nàng uống vào một ngụm, suýt chút nữa còn ói ra, cho nên.....Cho nên tại sao Vân Hân lại có thể bình tĩnh mà uống hết hai chén như vậy?!"
Bước đi này Cảnh Nhuế tuyệt đối tính sai rồi, nàng đoán được Giản Dịch sẽ chủ động vì Vân Hân nấu cháo nhưng không đoán được Giản Dịch nấu cháo lại khó uống như vậy....
"Hay đừng uống nữa?"
Bị ốm đã khó chịu rồi còn muốn ăn cái này.
"So với chị nấu cháo lần đầu tiên còn dễ ăn hơn."
Thực ra trừ bỏ cho hơi nhiều nước, hương vị có chút nhạt, miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn. Có thể do Tiểu Giản kỳ vọng ở chính mình hơi cao cho nên mới cảm thấy như vậy. Cũng may trong tủ lạnh còn một túi bánh mì nướng cùng một hộp trứng gà, Giản Dịch làm nóng vài miếng bánh mì, luộc mấy quả trứng, lúc trước đã uống hai chén cháo, Vân Hân cũng đã lưng bụng, vốn dĩ cũng không có khẩu vị.
"Cái này hai viên....cái này một viên....còn có cái này...."
Những hộp thuốc bày trên bàn trà, Giản Dịch ngồi xếp bằng trên tấm thảm, dựa theo ghi chép lời Cảnh Nhuế, lần lượt lần lượt phân chia thật tốt.
Vân Hân ngồi trên sô pha nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, nhớ tới bộ dáng hôm nay nàng nấu cháo lại nhịn không được muốn cười. Thật ra, Giản Dịch mới là người cần được chăm sóc hơn.
"Tiểu Dịch..."
"Vâng?" Giản Dịch quay đầu lại, "Thuốc chia tốt rồi, uống như vậy đó."
"Em lại đây...."
Sau đó bất ngờ là một cái ôm không kịp đề phòng.
"Cho chị ôm em một lát."
Giản Dịch có chút bất ngờ, nhưng không hề cự tuyệt. Đây là lần thứ ba, lần thứ ba cô ôm nàng. Trên người cô vẫn là mùi hương quen thuộc, nó không phải là nước hoa, hơi thở rất bình yên lại điềm tĩnh, Giản Dịch rất thích hương vị này.
"Vân Hân....."
Giản Dịch muốn hỏi nàng, nếu LEFT ngừng kinh doanh, cô sẽ đi sao?
"Leng keng! Leng keng! Leng keng!"
"Chắc là chị Cảnh Nhuế tới đây? Em ra mở cửa...."
Giản Dịch đưa thuốc cùng cốc nước ấm tới trước mặt Vân Hân.
"Chị uống thuốc trước."
Whisky vừa nghe tiếng chuông cửa vàng lên lại "Gâu Gâu'' từ phòng ngủ chạy ra, chạy tới trước Giản Dịch. Khi Giản Dịch mở cửa, còn tưởng mình bị hoa mắt......
"Gâu gâu!Gâu!"
Whisky đột nhiên cảnh giác với người ngoài cửa.
"Tô....Tô tổng?"
Giản Dịch cùng Tô Tịnh Nhiên cũng gặp mặt vài lần, không đến mức nhận sai. Hiển nhiên Tô Tịnh Nhiên bị Whisky hung hăng dọa, liền lui lại vài bước.
"Tiểu Uy, ngoan~"
"Giản Dịch? Sao em lại ở đây?"
Có thể nói hai người hầu như....đối mặt nhìn nhau.
Nghe tới tiếng sủa của Whisky, Vân Hân biết tới không phải là Cảnh Nhuế.
"Tiểu Dịch, em mang Whisky vào phòng ngủ đi."
"Vâng...Được ạ....."
Xem ra Vân Hân quen biết với Tô tổng, thế giới này cũng thật nhỏ. Whisky vẫn hướng tới Tô Tịnh Nhiên sủa ầm ĩ, nếu không mang vào chắc hàng xóm cũng phải mắng vì bị quấy nhiễu.
Tô Tịnh Nhiên thấy Vân Hân vẫn còn mặc váy ngủ, lại nhìn hướng Giản Dịch, hỏi:
"Em ấy là bạn gái em?"
"Sao cô biết tôi ở đây?"
"Tiểu Trạch nói cho chị biết."
Sau khi Whisky bị Giản Dịch mang đi Tô Tịnh Nhiên mới dám tiến lại từng bước.
"Không mời chị vào ngồi sao?"
"Không cần, cô đi đi."
"Chừng nào em mới bằng lòng trở về? Chú rất nhớ em..."
"Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự mình xử lý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.