"Chị gái, dù vậy cô cũng không thể hôn tôi a......"
"Đều như nhau... cô lại đây..."
Đối phó với những người tham tiền như Trì Gia, Cảnh Nhuế chỉ có thể tung ra đòn sát thủ
"Mau hôn tôi đi, tôi cho cô thêm đơn đặt hàng lớn, biệt thự ba tầng......"
Một đống biệt thự cho thuê a, Trì Gia kinh sợ nháy mắt, bất quá tuy rằng nàng tham tài nhưng là tốt xấu gì cũng muốn giữ mặt mũi đi, hai nữ nhân trước mắt bao nhiêu người hôn môi có phải không được thích hợp lắm hay không?
"Hai đơn đặt hàng......" -Cảnh Nhuế lại thêm điều kiện.
Vừa nghe đến cái con số này, Cảnh Nhuế còn chưa kịp phản ứng thì Trì Gia đã hôn lên môi cô. Không có gì là không thích hợp, hai nữ nhân hôn môi còn có thể mang thai sao. Nàng là Trì Gia, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, dù gì đây cũng chỉ là một nụ hôn.
Có thể là lâu lắm không hôn môi, thế nên khi thấy Trì Gia chủ động thì Cảnh Nhuế cũng nhắm hai mắt lại, còn nâng mặt Trì Gia lên. Nguyên bản quy củ chỉ là chuồn chuồn lướt nước chậm rãi thâm nhập, sau đó không tự giác mà đưa đầu lưỡi ra.
Lần đầu tiên Trì Gia hôn môi cùng nữ nhân, cư nhiên còn rất thoải mái, bởi vì cánh môi của đối phương chạy qua thực mềm mại không giống với đàn ông... lúc Cảnh Nhuế vươn đầu lưỡi thì Trì Gia cảm thấy trong người như có dòng điện chạy qua. Mở mắt ra, chau mày, chị gái nói là hôn môi chứ không phải là hôn lưỡi a, nàng trong lòng liền cảm giác giống như cẩu, ba căn biệt thự, nhất định phải thiết kế cho ba căn biệt thự, nếu không sẽ phụ lòng nàng đã hy sinh nhan sắc của mình nha.
Trì Gia cắn chặt môi, không được, lần làm ăn này nhất định phải bàn bạc mới tiếp tục được, nàng rụt đầu lại rồi đẩy Cảnh Nhuế ra.
"Cô không muốn biệt thự?"
Khoảng cách của hai người rất gần khiến người ngoài nhìn vào trông rất ái muội.
Dù sao cũng đã bỏ đi hết lễ tiết, không để bụng việc bỏ lễ tiết thêm một chút, Trì Gia ra giá:
"Hôn lưỡi thì ba căn!"
"Bàn giao."
Kỹ thuật hôn của Trì Gia không kém hơn Cảnh Nhuế bao nhiêu, đặc biệt sau khi nàng trút bỏ được hoàn toàn gánh nặng thì nàng trực tiếp đứng lên, đem Cảnh Nhuế đè ở quầy bar tay ôm eo cô rồi tiếp tục hôn đến nhiệt tình, khiến cậu trai trẻ đứng ở quầy bar nhìn đến sợ ngây người, muốn lấy điện thoại ra quay video.
Cảnh Nhuế cũng hoàn toàn buông xuống phòng bị, cũng mặc kệ người đang đè ở trên người mình là ai mà chậm rãi đưa hai tay vòng qua cổ Trì Gia đồng dạng nhiệt tình đáp lại. Đại khái khoảng một phút đồng hồ trôi qua không sai biệt lắm, Trì Gia mới ý thức được bản thân diễn quá nhập tâm, coi như chỉ vì ba căn biệt thự cho thuê cũng không cần quá đến vậy đi... Nàng buông Cảnh Nhuế ra, ngay cả thở cũng không thở nổi nhìn lại xung quanh, người yêu cũ ở đâu chẳng thấy mà nơi đây chỉ toàn là một đám quần chúng ăn dưa vây xem.
Trì Gia đem đầu rụt lại, cúi thấp xuống, cái này là mất mặt quá, cho thuê cho thuê cho thuê, đây là điều duy nhất an ủi nàng.
Cả hai người vừa nãy rất nhập tâm, khi kết thúc lập tức lấy lại tinh thần, Cảnh Nhuế ngồi thẳng thân mình, uống một ngụm rượu, nói:
"Rất chuyên nghiệp a......"
"Kia... Cái kia là đương nhiên..."
Trì Gia luôn không biết xấu hổ còn khẩn trương.
"Ba căn biệt thự cô cũng đừng có quên."
Bởi vì mới uống rượu xong, Cảnh Nhuế nhận được món hời lớn nên cũng không có mở miệng liền nói lời tuyệt tình, trước đưa Trì Gia về nhà. Hai người ngồi ở ghế sau, chưa nói được hai câu lại bắt đầu đấu khẩu.
"Bạn gái của người yêu cũ so với cô xinh đẹp hơn nhiều..."
Trì Gia châm chọc mỉa mai:
"Bất quá ánh mắt cô nhìn đàn ông vì sao... Cũng quá xấu đi?"
Trì Gia cho rằng tên đàn ông kia mới là người yêu cũ của Cảnh Nhuế nhưng là hoàn toàn hiểu lầm.
"Cô nói bạn gái cũ so với tôi xinh đẹp hơn?"
Cảnh Nhuế tiếp tục giận dỗi:
"Cô có phải nên đi khám mắt lại rồi hay không......"
Trì Gia vừa định cãi lại, nhưng lại phát hiện ra cái gì giống như không quá thích hợp a, trước... Bạn gái cũ? Nàng còn hoài nghi chính mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa:
"Người yêu cũ cô là người như thế nào?"
"Chính là cô gái kia."
"Nữ? Cô là cong?!"
Này... Trì Gia cảm thấy lúc này bản thân mình mệt mỏi quá độ, nàng dùng mu bàn tay hung hăng xoa miệng, tức giận đến muốn đánh người:
"Họ Cảnh, cô chiếm tiện nghi của tôi!"
Cảnh Nhuế cây ngay không sợ chết đứng:
"Tôi chiếm tiện nghi của cô sao?"
"Vậy đơn đặt hàng ba căn biệt thự đâu?"
Trì Gia còn ôm một chút hi vọng cuối cùng.
"Tôi đi đâu tìm cho cô ba căn biệt thự không có trang trí đây?"
Sự thật......
"Cô... Cư nhiên dám chơi tôi!"
Trì Gia muốn điên rồi, Giản Dịch không phải nói họ Cảnh tài nguyên rất nhiều sao? Cho nên mình mới tin cô ta.
Nhìn bộ dáng của Trì Gia khiến cho tâm tình của Cảnh Nhuệ rất tốt:
"Đúng vậy, sự thật chính là tôi chơi đùa với cô."
Trì Gia không cam lòng, nàng là Trì đại tiểu thư lại có ngày bị người khác trêu đùa, thiên lý khó dung a!
Tinh thần chuyên nghiệp của bác tài xế rất đáng khen ngợi, nghe xong đoạn đối thoại hai người trên đường đi vẫn như cũ đạm nhiên nhìn không chớp mắt.
Cuối tháng bảy, Giản Dịch vẫn là lựa chọn từ chức, không nghĩ tới năm đầu tiên công tác sau khi tốt nghiệp liền vội vàng kết thúc nhanh như vậy. Trải qua chuyện này cũng coi như khiến cho nàng hiểu rõ cái gì được gọi là lý tưởng cùng hiện thực chênh lệch đi.
"Còn nhớ người ở bộ phận tiếp thị ban đầu đó phải không? Có người nhìn thấy nàng và Lưu tổng..."
"Xem đi, không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"......"
Ngày đó đến công ty xử lý thủ tục tạm rời cương vị công tác, nàng nghe được rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ. Tất cả mọi người đối nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, ở ngay trước mặt nàng nói ra những từ ngữ đáng sợ, dù sao đều chuẩn bị đi rồi, chỉ cần tiêu sái xoay người rời khỏi liền tốt.
"Tin tức mới nhất, Lưu phó tổng bị sa thải!"
Tin tức này vừa nói ra hơn phân nửa cái công ty đều bùng nổ, cốt truyện biến chuyển cũng quá nhanh chóng đi, quả thật là một vở kịch lớn của năm.
"Họ Lưu vốn dĩ cũng không phải là hiền lành, nghe nói là do động tay động chân với Giản Dịch nên mới......"
"Vậy Giản Dịch đến tột cùng là thần thánh phương nào a, mới có thể làm phó tổng rơi đài?"
"Không phải là con gái riêng của Vân đổng... chứ?"
Như vậy miệng truyền miệng, đã sinh ra vài cái phiên bản "Truyền kỳ chuyện xưa".
"Tôi hôm nay tới là để từ chức."
Giản Dịch trực tiếp đi đến bộ phận nhân sự, cửa chưa gõ liền trực tiếp nói bởi vì lúc này nàng thật sự tức giận.
"Tiểu Giản, cô đừng như vậy, tình huống của Lưu phó tổng chúng ta đều biết, công ty đã đem hắn xoá tên. Chuyện này là công ty xin lỗi cô, cô hoàn toàn không cần thiết từ chức."
Thái độ của nhân viên so với trước thay đổi 360° quả thật là chuyển biến lớn:
"Đúng rồi, đây là các biện pháp cụ thể công ty chúng tôi bồi thường cho cô.'
''Bồi thường? ''
Giản Dịch xem cũng không thèm xem.
"Không cần, tôi là muốn từ chức."
"Tiểu Giản, cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không?"
Nhân viên nhân sự đến năn nỉ Giản Dịch, nếu Giản Dịch đi rồi, nàng phải giải thích làm sao với Vân nhị tiểu thư. Lúc trước nếu là sớm biết rằng quan hệ của Giản Dịch và Vân Hân tốt như vậy, nàng cũng sẽ không nghe theo Tô Tịnh Nhiên trực tiếp đem Giản Dịch điều qua chỗ Lưu phó tổng, việc luân chuyển nhân sự vốn phải thông qua sự đồng ý của cấp trên, bởi vì thấy Giản Dịch là người mới không có kinh nghiệm gì cho nên mới hãm hại nàng một phen.
Giản Dịch nhìn thái độ của nhân viên chuyển biến rõ rệt, là bởi vì Vân Hân sao? Bao gồm cả việc Lưu phó tổng bị xoá tên cũng là vì nàng sao? Nhưng Vân Hân chỉ nói với mình là trước kia có làm việc ở Runner, một cái viên chức... Coi như quen biết nhiều bạn bè cũng không thể làm tới mức này đi? Kỳ thật, nàng vẫn luôn không hiểu về Vân Hân, tất cả mọi thứ đều là mơ hồ.
Thái độ của nàng thật sự kiên định, nhân viên nhân sự biết có nói thế nào cũng không lay chuyển được. Giản Dịch tiêu soái mà ký xuống đơn từ chức của của mình, một thân nhẹ nhàng mà rời đi. Khi nàng đi ra cao ốc Runner, đối mặt với dòng người qua lại, dòng xe cộ đông đúc, nàng không biết nên đi hướng nào. Giản Dịch giống như con ruồi không đầu ở mảnh đất phồn hoa nhất nội thành này, cúi đầu nhìn xuống mũi chân của chính mình, vẫn là phảng phất một chút cảm giác thoải mái, bất tri bất giác nàng đi trở về trường học.
Hiện tại đã là nghỉ hè, bởi vì không có tiếng người ầm ĩ cho nên ve kêu mà nghe càng thêm ồn ào náo động. Trên lối đi vào thư viện rộng thênh thang, một đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới, thật tốt. Giản Dịch ngồi trên chiếc ghế gỗ dài dưới tán cây yên lặng nhìn bọn họ, một lần ngồi xuống chính là hai giờ.
Có lẽ hai bàn tay trắng ý là nói tình trạng của mình bây giờ đi.
Đi qua nơi lúc trước nàng ở đó bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Giản Dịch nhớ tới tình cảnh ngày đầu tiên nàng cùng Vân Hân nhận thức giống như bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên nàng liền không ngừng mà gây thêm nhiều phiền toái cho Vân Hân.
"Qua một đoạn thời gian nữa, nàng sẽ đi thành thị khác..."
Trong khoảng thời gian này, Giản Dịch luôn là thường nhớ tới những lời này.
Nàng đi đi lại lại ra cổng trường lại quẹo vào mấy cái hẻm, bốn năm đại học nàng chưa từng đến tiệm cà phê nhưng sau khi tốt nghiệp lại phá lệ mà đi đến thường xuyên, Vân Hân sẽ ở đó sao? Giản Dịch lúc này mới cảm thấy thói quen quả thật là đáng sợ, mỗi lần tâm tình mình không tốt cũng nghĩ đến Vân Hân, nghĩ đến việc gặp Vân Hân.
Bên trong LEFT không có một bóng người, đèn cũng không mở, Giản Dịch đi vào thấy cửa đều đã được khóa lại, cứ như vậy......LEFT đã ngừng kinh doanh sao? Nàng giống như một đứa ngốc đứng ở trước cửa nhìn vào trong. Ở vị trí treo bức tranh sơn dầu trước kia, nay đã bị gỡ xuống dưới, chỉ để lại mặt tường trơn bóng... Mà quầy bar bên kia, có một mặt tường đã bị đục một nửa, Giản Dịch đều có thể nhìn đến những lọ cà phê trên bàn đóng một lớp bụi dày.
Một đoạn thời gian không có tới LEFT, việc kinh doanh đã ngừng bao lâu nàng cũng không biết, Trì Gia không phải nói giữa tháng tám mới khởi công sao? Giản Dịch lấy di động ra, Vân Hân đã trở thành người nàng thường xuyên liên hệ nhất.
"Vân Hân, LEFT ngừng kinh doanh sao?"
"... Ừ."
Giản Dịch hôm nay tâm tình thấp đến cực điểm, nàng cầm di động ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu của LEFT, có lẽ vấn đề này mới là điều mà nàng muốn hỏi nhất
"Chị phải đi sao?"
" Ừm, qua mấy ngày liền đi."
Qua mấy ngày? Vậy vì sao lại không nói với mình, Giản Dịch theo sát hỏi:
"Chị muốn đi đâu?"
"Đi thành thị khác, đổi hoàn cảnh... giải sầu......"
Giản Dịch cảm thấy có phải bản thân đã tự mình đa tình hay không, Vân Hân căn bản không muốn nói cho nàng biết chị ấy đi đâu. Tay nàng đặt lên tấm kính, bình tĩnh trong chốc lát mới cười nói:
"Vậy... Vậy trước khi đi em có thể mời chị ăn cơm không? Lần trước còn thiếu chị một bữa cơm Tây......"
Thông qua giọng nói của Giản Dịch, Vân Hân rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng, Vân Hân cười nhạt:
" Được, vậy đêm nay đi."
"Chúng ta đi Cửu Hào?"
"Nhà hàng khác......"
"A?"
"Chị muốn... Chỉ hai người chúng ta."
Vân Hân cúi đầu nhìn nhìn xuống phong thư trong tay mình, thông qua điện thoại nói:
"Tiểu Dịch, chị có cái này phải đưa cho em.