Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 28:




"Bạn gái? Vân Hân nói với em như vậy sao?"
Nghe thấy Vân Trạch nói như thế, Tô Tịnh Nhiên tựa như chuốc thêm sầu não. Mặc dù đã chia tay nhưng vẫn là không cam lòng. Lúc trước nàng cùng Vân Hân ở bên nhau lâu đến vậy, Vân Hân trước nay cũng không nói với Vân Trạch mối quan hệ của các nàng.
"Chị của em mà em còn không hiểu hay sao?"
Vân Trạch tùy tiện cười, gãi tóc:
"Tuy rằng ngoài miệng chị ấy không nói rõ nhưng vẫn nhìn ra được, trong lòng chị ấy đã sớm nhận định."
Vân Trạch biết trước đó Vân Hân từng quen qua bạn gái nhưng sau đó lại chia tay nên cũng không có đề cập lại chuyện này, đặc biệt hắn nhìn ra được đoạn tình cảm kia chị hắn hẳn là rất bi thương. Nói một lần liền ở bên ngoài giải sầu ba bốn năm cũng không về, hai năm trước mới về nước, Vân Trạch cũng mới liên hệ cùng cô nhiều hơn.
Hiện tại thấy Vân Hân tình nguyện về nhà và tiếp nhận công việc của Vân thị, Vân Trạch đương nhiên vui vẻ. Càng vui vẻ hơn chính là chuyện tình cảm của Vân Hân mấy năm nay bặt vô âm tín, lần này rốt cuộc cũng có. Hắn là em làm sao có thể không quan tâm đến chị của mình.
"Tiểu Trạch, khoảng thời gian này chị không có mặt, em giúp chị chiếu cố tốt cho nàng có được không?"
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Vân Hân yêu cầu hắn, Vân Trạch lúc ấy liền cảm thấy hứng thú. Vân Hân đưa cho hắn xem một bức ảnh, Giản Dịch ngồi xổm trên mặt đất ôm Whisky chụp ảnh chung.
"Cô bé này mới vào Runner nhậm chức, em đối nàng lưu ý nhiều hơn một chút."
Mặc dù Vân Hân đã sớm phòng bị Tô Tịnh Nhiên, cô vẫn là lo lắng một khi Tô Tịnh Nhiên xúc động không biết sẽ lại làm ra chuyện gì, nhưng sau lưng Tô Tịnh Nhiên là Mục Hàm, Vân Hân cũng không thể làm gì nàng được.
"Bạn gái mới?"
Vân Hân không thừa nhận, chỉ là nói:"Tạm thời còn không phải."
"À, em đã hiểu." -Vân Trạch bày ra vẻ mặt có thể hiểu được.
Bởi vì nguyên nhân là Vân Hân, Vân Trạch đối Giản Dịch cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn cố ý chạy tới Bộ phận nhân sự điều tra lý lịch của nàng, bất quá cũng chỉ là thành tích từ tiểu học đến phổ thông. Nhan sắc cũng không được coi là nổi bật, đặt ở nơi có nhiều mỹ nữ như Runner thì cũng không có cảm giác tồn tại đi. Nhưng chị của hắn thích một người khẳng định là có lý do, hắn thật sự rất hiếu kỳ vì điều gì mà một cô gái không có bất cứ điểm gì đặc sắc mà lại có thể hấp dẫn Vân Hân?
Bởi vì trước đó có xem qua ảnh chụp Giản Dịch, Vân Trạch vừa mới liếc mắt một lần là có thể nhận ra Giản Dịch, hắn khó hiểu hỏi Tô Tịnh Nhiên:
"Chị của em vì sao sẽ thích nàng đây?"
Tô Tịnh Nhiên hừ lạnh một câu, dùng một cách so sánh khập khiễng:
"Đại khái vì nếm qua sơn hào hải vị nhiều rồi nên ngẫu nhiên liền muốn nếm thử củ cải trắng."
"Cũng không thể nói như vậy. Chúng ta không hiểu biết nhiều về nàng. Em tin tưởng ánh mắt của chị chắc chắn nhất định sẽ không sai."
Tô Tịnh Nhiên không muốn cùng hắn tiếp tục thảo luận về đề tài này.
"Chị Tịnh Nhiên, chờ chị em trở về rồi tới nhà chúng em cùng ăn bữa cơm tụ họp."
"Rồi nói sau, chị đang có chuyện gấp."
Không phải chuyện gấp, thật sự là bởi vì Mục Hàm nên nàng không biết đối mặt với Vân Hân như thế nào.
Vân Trạch không để ý tới: "Không tới thì không tới cũng không phải do chị."
*
Hai ngày sau, sau khi xử lý tốt hạng mục của Runner ở nước ngoài, Vân Hân về nước. Đã lâu rồi không trở lại thành phố S, cũng đã bốn năm rồi đi.
Nàng phong trần mệt mỏi mà xuất hiện ở cửa lớn của Vân gia. Vân Hàn Thăng đang ngồi ở trên xe lăn, rải thức ăn cho bồ câu. Mái tóc bạc trắng, giữa trán khắc đầy nếp nhăn, bốn năm trước rõ ràng không đến mức như vậy.
Vân Hàn Thăng già nua, ở bên cạnh người phụ nữ trông có vẻ trẻ hơn ông.
"Ba mẹ, con đã trở về."
"Vân Hân......"
Nhìn thấy Vân Hân đang đứng trước mặt mình, Dương San rưng rưng nước mắt. Đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến cho con mình trở nên xa lạ đến thế:
"Hàn Thăng, Tiểu Hân đã về!"
"Còn biết đường về...... trước kia đi làm gì...''
Nói một câu dài, Vân Hàn Thăng cũng phải hít thở nhiều lần. Đã là người hơn bảy mươi tuổi rồi, hơn nữa trái tim ông vẫn luôn không tốt, không thể để bị kích động.
Dương San vội vàng giảng hòa, một bên xoa nước mắt một bên cười:
"Ba con chỉ là mạnh miệng, ngày nào ông ấy cũng trông ngóng con về."
"Thân thể của ba đã khỏe hơn chút nào không?"
Nhìn vào tình trạng của Vân Hàn Thăng và biểu cảm của Dương San, Vân Hân liền biết tình hình không khả quan lắm. Lúc cô sinh ra, Vân Hàn Thăng cũng đã bốn mươi tuổi, lại đến sau khi Vân Trạch sinh ra, cũng coi như là Vân Hàn Thăng đã đến tuổi già cho nên đối với Vân Trạch cũng cưng chiều hơn.
Dương San là vợ thứ hai của Vân Hàn Thăng, phía trên Vân Hân còn có một người chị tên là Mục Hàm, Mục Hàm là theo họ mẹ.
"Căn phòng ngủ này, mẹ vẫn luôn cho người làm quét dọn, chờ ngày nào đó con chơi đủ rồi, đột nhiên muốn quay về......"
Càng nói Dương San cảm thấy càng chua xót. Bà quan sát kỹ lưỡng con gái, mấy năm không thấy khí chất ngày càng thành thục:
"Lại đây để mẹ xem con, con xem con đều đã gầy thành bộ dạng gì......"
"Mẹ, thực xin lỗi."
Vân Hân hít cái mũi, nước mắt bất giác rơi xuống, cô nhẹ nhàng ôm lấy Dương San
"Thực xin lỗi......"
"Biết sai là tốt rồi."
Dương San vỗ nhẹ lưng cô. Đứa con gái này của bà luôn thích đem hết mọi chuyện cất giấu trong lòng, cũng không biết mấy năm nay cô trải qua chuyện gì, đã từng như thế nào:
"Buổi tối, kêu tiểu Trạch bọn họ cùng nhau về nhà ăn cơm, một nhà chúng ta cùng nhau tụ hợp."
"Mẹ, nói thật với người là lần này con trở về để lấy lại phần quyền lực vốn dĩ thuộc về con. Tiểu Trạch mặc kệ mọi chuyện, đem mọi quyền quyết định đều giao cho Mục Hàm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó Vân thị nhất định sẽ sụp đổ."
Dương San tức muốn hộc máu:
"Con vì cái gì nhất định cứ phải cùng tiểu Hàm tranh đấu đây? Chúng ta đều là người một nhà không cần thiết phải phân rõ ràng như vậy."
"Hiện tại ba còn sống, chị ấy không dám hại chúng ta. Nếu là ba đi rồi, người cảm thấy trong mắt chị ấy sẽ có chúng ta sao? Mẹ, mặc kệ người không biết chuyện của công ty, người nhìn xem hiện tại Runner có bao nhiêu hạng mục thất thoát bên ngoài. Mục Hàm hiện tại ở Vân thị bồi dưỡng những công ty khác, mẹ còn không rõ sao?"
Vân Hân mấy năm nay nhìn như không có nhúng tay vào việc quản lý công ty nhưng thông qua Vân Trạch nên cô cũng hiểu biết về các tình huống thực tế của công ty đến tám - chín phần. Mẹ cô cùng với em trai mặc kệ mọi việc, cũng không ý thức đến những việc Mục Hàm âm thầm làm sau lưng bọn họ. Tính Vân Hân cũng không muốn tranh giành với ai nhưng cũng vì Dương San và Vân Trạch mà suy xét.
"Mẹ đem chị ấy xem như người một nhà không có nghĩa là chị ấy cũng xem mẹ là người một nhà. Trước nay Mục Hàm có coi mình là người Vân gia đâu. Mẹ, người đừng hỏi con vì cái gì, con người con mẹ cũng biết rõ."
Vân Hân khẩu khí ung dung, thả lỏng một chút tâm tình:
"Con sẽ bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của Vân thị, những việc này con sẽ xử lý nhưng mà Mục Hàm không đáng tín nhiệm."
"Vân Hân! Con muốn tiếp nhận việc làm ăn của ba con thì mẹ không ý kiến, nhưng những lời ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình thì đừng nói lại lần thứ hai."
*
Buổi tối bảy giờ gặp lại Mục Hàm, tình cảnh này giống như mình tưởng tượng y đúc.
Môi đỏ, cao ngạo, hận trời cao vì sao lại hợp với cô ta đến thế. Tác phong của Mục Hàm trước sau như một, đặc biệt là cặp mắt phượng sắc bén kia cùng với biểu tình xem thường người không ai bì nổi. Cô ta lôi cổ tay của Tô Tịnh Nhiên, không một chút quan tâm đến lực đạo trên tay.
"Mục Hàm, đừng như vậy." -Tô Tịnh Nhiên ở trước mặt cô không hề có khí thế nói.
"Không phải cô muốn gặp cô ta sao? Tôi hiện tại liền mang cô đi gặp cô ta."
Ngoài cửa, Mục Hàm nắm lấy cổ tay của Tô Tịnh Nhiên kéo đến trước mặt:
"Vẫn chê tôi dư thừa, gây trở ngại các ngươi làm chuyện tốt?"
"Cô đã trở về."
Mục Hàm nắm tay Tô Tịnh Nhiên, đem nàng tiến vào đại sảnh. Mối quan hệ giữa Mục Hàm và Tô Tịnh Nhiên mọi người Vân gia đều biết đến.
Một câu trông có vẻ là lời thăm hỏi bình thường, chỉ có Vân Hân và Tô Tịnh Nhiên có thể nghe khiêu khích ẩn chứa bên trong.
Vân Hân thần sắc không thay đổi, bộ dạng thờ ơ với mọi thứ:
"Đã lâu không gặp."
"Cô trở về cũng tốt, giúp tôi chuẩn bị việc làm ăn."
"Tiểu Tô cũng tới, vừa lúc con và Vân Hân là bạn học cũ, rất nhiều năm không gặp rồi?" -Dương San ở một bên cười tiếp đón.
"Các con chị em hòa thuận là tốt nhất...... Cũng đừng khiến cho ta tuổi lớn còn phải nhọc lòng......"
Hôm nay hai đứa con gái cùng con trai đều về, tâm tình Vân Hàn Thăng tốt lên rất nhiều, biểu cảm nghiêm túc trên mặt cũng không còn.
Cơm ăn đến một nửa.
Mục Hàm thật giống như đang cố ý quay đầu cười hỏi Tô Tịnh Nhiên:
"Cô cùng Vân Hân trước kia quan hệ khá tốt à."
Tô Tịnh Nhiên cúi đầu, không trả lời.
"Cũng có thể." -Vân Hân vừa uống rượu vừa nói.
"Em cùng chị Tịnh Nhiên quan hệ cũng rất tốt, có phải hay không nha?"
Vân Trạch lúc này ngây ngốc nói chen vào, nhưng thật ra cũng làm hòa hoãn không khí lại một tí.
Trên bàn cơm, Tô Tịnh Nhiên ngẫu nhiên nhìn Vân Hân một hai lần. Nàng dù một chút lưu luyến cũng đã không có...... Tô Tịnh Nhiên nhìn chằm chằm vào dĩa cơm, trong lòng cười nhạo chính mình. Nàng giống như không quan tâm mình, Vân Hân sao có thể vẫn luôn thích nàng, mình quả nhiên là quá ngây thơ rồi.
Buổi tối, Tô Tịnh Nhiên trở về nơi ở của mình, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Vân Hân nhưng trong lòng nàng cũng đã rõ Vân Hân sẽ không bao giờ sẽ tiếp nhận nàng. Mặc kệ trước kia có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhân nhượng.
Mới vừa đóng cửa lại, Mục Hàm liền đem nàng đè trên tường, đưa tay cởi quần của nàng. Tô Tịnh Nhiên bắt lấy tay cô, giọng mệt mỏi mang chút cầu xin:
"Mục Hàm, hôm khác đi, hôm nay tôi không muốn làm chuyện kia."
"Cô còn đang nhớ về cô ta nên mới không muốn cùng tôi làm chuyện đó, mà chỉ muốn cùng cô ta làm có phải hay không?!"
"Á......"
Không có sự chuẩn bị, liền cố chấp đi vào. Con đường này là chính mình chọn, hiện tại hối hận cũng là tự làm tự chịu. Tô Tịnh Nhiên nhíu mày:
"Không phải, tôi cùng cô ấy không có khả năng."
*
Hôm nay thời tiết thực tốt, bầu trời ban đêm đầy sao, Vân Hân một mình đứng ở trên sân thượng hóng gió đêm.
"Chị, nói cho em một chút tình huống của nàng đi. Ngày đó em ở công ty gặp được nàng."
Vân Trạch mở hai lon bia rồi đưa một lon cho Vân Hân, bản thân uống một ngụm lớn, quả nhiên mùa hè uống bia là sảng khoái nhất.
Thân Vân Hân dựa vào lan can ở phía sau, gió thổi làm tóc cô mất trật tự. Cô tùy vén lên một cái, hỏi:
"Em muốn biết cái gì?"
"Hai người quen biết nhau như thế nào?"
"Gửi thư quen biết."
Gửi thư? Vân Trạch cảm giác Vân Hân đang trêu chọc hắn:
"Các chị quen biết trên mạng sao?"
Vân Hân nguyên bản còn muốn nói cho hắn một chút sự thật nhưng lúc này Giản Dịch lại gọi điện thoại tới. Cô cầm di động chậm chạp không nhận, dùng ánh mắt ám chỉ Vân Trạch đi xuống nhưng thấy Vân Trạch vẫn là thờ ơ:
"Em đi xuống trước, chị nhận điện thoại đã.''
Vừa thấy biểu cảm này của Vân Hân, tám phần là người yêu nhỏ bé kia gọi tới. Vân Trạch thức thời, bất quá ngoài miệng còn muốn trêu chọc một chút:
"Người ta gọi điện thoại liền chê em trai là cái bóng đèn. Về sau cưới vào nhà thì đứa em trai như em còn địa vị gì trong nhà sao? Đi thì đi, em đây còn không muốn nghe các chị trò chuyện a......"
Vân Trạch buồn bực đi xuống lầu, Vân Hân nhận điện thoại của Giản Dịch.
Giản Dịch đợi lâu cũng không có ai nhận, chị ấy có phải hay không không đem theo điện thoại? Thời điểm nàng định tắt máy thì rốt cuộc bên kia cũng có người nhận.
"Tiểu Dịch --"
"Em......"
Vừa thấy giọng của cô Giản Dịch liền quên hết những điều muốn nói, rõ ràng lúc nãy trong lòng đã chuẩn bị tốt câu hỏi. Giản Dịch muốn hỏi Vân Hân khi nào có thể tới thành phố S, là cuối tuần này hay ngày khác. Nói cho cùng nàng cũng không biết chính xác chị ấy về ngày nào:
"Vân Hân... Khi nào chị đến đây?"
Vân Hân nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại mới 9 giờ rưỡi, còn sớm, cô vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu:
"Còn hai ngày nữa."
"Ừm, vậy được rồi......"
Giản Dịch mất mát, trả lời cho có lệ. Xem ra là chị ấy không mong muốn gặp mình.
Lại là giọng điệu này, Vân Hân thật sự muốn sờ đầu của nàng:
"Đúng rồi, chị ở nước ngoài có mua quà về cho em, gửi bạn ở thành phố S mang về. Đêm nay em có thời gian sao? Chị bảo người đó đem qua cho em đi."
"Như vậy... Có phải quá phiền toái hay không?"
Vừa nghe đến việc cô cố ý mua quà về cho nàng, tâm tình Giản Dịch lại tốt lên
"Buổi tối có thời gian, hoặc là em tự qua lấy."
"Không phiền, chị cùng nàng rất quen thuộc, cứ như vậy đi......"
Vân Hân không yên tâm để Giản Dịch một mình vào buổi tối đi ra đường, liền đem hẹn ở công ty bên cạnh tòa nhà Starbucks:
"Trong vòng nửa giờ nàng sẽ tới, khi nào tới thì chị gọi cho em."
"Ừm! Vân Hân, cảm ơn chị......"
"Tiểu Hân, giờ này con còn đi đâu?" -Dương San thấy Vân Hân đang đứng trước cửa đổi giày.
"Mẹ, con đi gặp một người bạn, tối nay trở về."
Vân Trạch nửa nằm ở trên sô pha chơi trò chơi, nói:
"Mẹ, người cũng đừng cản chị ấy đi hẹn hò ~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.