"Vân Hân, em hiện tại liền tới......"
Giản Dịch hăng hái bừng bừng, giày đều đã đổi xong, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, lại nghe đối phương nói......
"Tiểu Dịch, chị hiện tại có việc, không thể tới được."
Vân Hân ngày thường nói chuyện tâm tình sẽ không chút gợn sóng, luôn là lạnh lùng lẳng lặng. Nhưng là lúc này Giản Dịch lại nghe ra sự khẩn trương cùng nôn nóng, mặc dù đối phương đã cố giấu xuống, ngụy trang thành giọng điệu tương đối bình tĩnh:
"Ừm, chị... chị còn tốt không?"
"Không có việc gì, trước tiên nói như vậy."
Cúp điện thoại xong, Vân Hân ngồi xuống bên cạnh Dương San, cầm tay bà, phòng chăm sóc đặc biệt lúc này đang sáng đèn đỏ:
"Mẹ, ba sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."
"Đúng vậy mẹ. Lần giải phẫu này mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt lâu rồi, người cứ yên tâm đi." -Vân Trạch ôm bả vai Dương San, an ủi.
Hai mắt Dương San giờ phút này đã đỏ bừng, trái tim Vân Hàn Thăng cần giải phẫu tuy rằng đã chuẩn bị một đoạn thời gian. Bác sĩ mổ chính cũng đều là bác sĩ có tiếng tăm trên thế giới, nhưng dù sao còn chưa tới thời điểm tốt nhất, trong lòng vẫn thật lòng lo lắng. Nếu không phải tối hôm qua tâm trạng đột nhiên bị kích động, làm cho bệnh tái phát, hôm nay cũng không cần vội vã chuẩn bị giải phẫu như vậy.
"Cha tôi không ổn, cô liền vừa lòng, đúng không Vân Hân?"
Mục Hàm cùng Tô Tịnh Nhiên đến bệnh viện trễ hơn Vân Hân một bước, lời nói đầu tiên liền đem mũi nhọn chĩa về hướng Vân Hân.
Vân Hân khinh thường tranh cãi cùng cô ta, nhưng Vân Trạch lại không quen nhìn Mục Hàm như vậy. Ở trong ấn tượng của cậu, Mục Hàm luôn ở mọi lúc mọi nơi công kích Vân Hân:
"Hàm tỷ, chị sao có thể nói như vậy, ba phẫu thuật chúng ta đều thực sự lo lắng."
Mục Hàm vẫn luôn xem Vân Trạch là một kẻ vô dụng, trước nay không để vào mắt, chỉ là ở công ty cho cậu ta nhận cái một cái chức danh mà không có quyền lực, cũng không đến nỗi làm mất mặt thân phận con trai độc nhất của Vân gia.
Lúc trước Vân Hân vẫn luôn đề cập với Vân Hàn Thăng chuyện Mục Hàm tham ô công quỹ, nhưng Vân Hàn Thăng vẫn luôn không để trong lòng, cho nên lần này Vân Hân vừa trở về liền ra tay điều tra thu thập chứng cứ. Vân Hàn Thăng vừa nhìn thấy những tư liệu đó liền tức giận, trong đêm đó liền gọi Mục Hàm về giằng co một phen, dạy dỗ một trận. Mục Hàm cũng không chịu lùi bước, một mực chắc chắn Vân Hàn Thăng thiên vị Vân Hân, còn nói từ trước đến nay đều không coi cô là người của Vân gia. Những lời này ngay lập tức khiến Vân Hàn Thăng tức giận mà phát bệnh, rạng sáng đúng ba giờ liền được đưa đến bệnh viện, chuẩn bị giải phẫu.
Đã ba tiếng trôi qua, phòng bệnh vẫn không có động tĩnh. Tuy rằng phẫu thuật tim xác suất thành công rất cao, nhưng người thân nằm ở trên bàn phẫu thuật làm sao có khả năng không khẩn trương, lại qua nửa giờ, một người y tá đi ra:
"Người bệnh cần truyền máu gấp, vị nào là người nhà có thể cùng tôi lại đây một chút."
Vân Trạch vén tay áo đang chuẩn bị đi, Vân Hân lại ngăn cậu.
"Chị, vẫn là để em đi đi......"
"Chị đi."
Vân Hân bốn năm đã không trở về nhà, đối với mọi thứ cũng chẳng quan tâm. Vân Hàn Thăng không thiếu lần bởi vì cô mà sinh khí đi. Dù ngoài miệng hay trong lòng đã nói hơn trăm ngàn lần xin lỗi, nhưng có thể làm chút gì cho ba cũng khiến bản thân cảm thấy thoải mái một chút.
Bốn tiếng trôi qua, cuộc giải phẫu tiếp tục.
Giản Dịch vẫn cảm thấy Vân Hân bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ cô đang có chuyện khẩn cấp, gọi điện thoại qua sẽ quấy rầy đến chị ấy. Nếu là Vân Hân rảnh rỗi, khẳng định sẽ chủ động liên hệ cho mình, giờ nàng lại có gọi cho Vân Hân cũng không thể giúp được gì, vẫn là không nên tạo thêm phiền toái cho chị ấy.
Chờ đến khi trời tối đều không thấy Vân Hân gọi điện thoại, Giản Dịch ngồi ở trên sô pha ôm đầu gối. Nhìn nhìn di động, chị ấy bận công tác, vội đến mức quên chuyện đã đáp ứng mình sao?
Buổi tối 11 giờ, Giản Dịch nhận được điện thoại, nghe được thanh âm mỏi mệt của Vân hân.
"Tiểu Dịch, hai ngày nữa chị cũng chưa có thời gian bồi em, lần sau lại mang em đi chơi."
"Không có việc gì, không có việc gì......"
Nói không có việc gì, kỳ thật trong lòng vẫn có chút mất mát. Giản Dịch muốn hỏi Vân Hân cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn, chỉ là nghe giọng của cô rất yếu ớt:
"Mệt mỏi liền nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Chúc ngủ ngon xong bản thân lại ngủ không được, giống như sau khi Vân Hân tới, đồng hồ sinh học của mình lại bị rối loạn.
Vân Hân nói chuyện điện thoại xong, xoay người mới phát hiện Tô Tịnh Nhiên vẫn luôn đứng ở phía sau cô, Vân Trạch cũng ở đó. Hai người vừa mới đi mua đồ ăn, trong tay còn xách bảy, tám cái túi.
Thấy Vân Hân có chút choáng váng đầu, Tô Tịnh Nhiên vốn định đi đỡ cô, nhưng lại bị cô né tránh:
"Vân Hân, ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút đi."
Không để ý đến nàng, Vân Hân xoay người quay về phòng bệnh, mất suốt bảy tiếng đồng hồ, giải phẫu thành công. Dương San nhìn thấy Vân Hân, vội vàng đứng dậy kéo cô ngồi xuống:
"Tiểu Hân, hay là con về trước đi, nơi này có mẹ lo rồi."
"Mẹ, con vẫn là ở lại bồi ba, mấy năm nay đều không có bồi ông ấy lần nào."
Vân Hân lại quay lại nói với Vân Trạch:
"Em mang mẹ đi về nghỉ ngơi đi."
"Hiện tại biết quan tâm, mấy năm trước đi làm gì?"
Tô Tịnh Nhiên chạy nhanh lôi kéo tay Mục Hàm. Cứ như thế này một lát thế nào cũng xảy ra cãi vã, Vân Hàn Thăng còn nằm ở trên giường:
"Mục Hàm, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Mục Hàm......"
Vân Hân hướng tới cửa đi tới, thanh âm không có lớn nhưng tự tin mười phần:
"Nếu ba có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua chị."
"Được rồi, các con đều nói ít lại đi, đừng làm ồn đến ba."
Dương San chạy nhanh đem hai người đuổi ra, để cho Tô Tịnh Nhiên cùng Mục Hàm rời đi trước, thuận tiện cho Vân Trạch trở về. Vân Trạch ríu rít oán giận hai câu, liền nghe lời rời đi.
Phòng bệnh an tĩnh trở lại, Dương San đem Vân Hân kéo đến một bên:
"Mẹ biết tiểu Hàm có một số việc làm có chút quá phận, nhưng từ nhỏ mẹ nàng liền rời bỏ nàng đi, cũng rất đáng thương. Ba con cũng cảm thấy có lỗi với nàng. Tham ô công quỹ, việc này...... mẹ có xem qua, số lượng kia cũng không lớn. Tiểu Hân con nhường nhịn nàng một chút, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh được không? Đặc biệt là ở trước mặt ba con, ngàn vạn đừng nhắc lại chuyện này."
"Mẹ, chuyện này không phải do nàng làm bậy. Nàng đã lớn như vậy chẳng lẽ đạo lý cũng không rõ? Hiện tại điều tra ra số lượng còn ít, người có biết còn bao nhiêu sổ sách chưa tra ra không? Mẹ chính là đang mềm lòng, Tiểu Trạch cũng vậy, chuyện cần đề phòng vẫn là nên đề phòng...... Yên tâm, trước khi bệnh tình của ba khỏi hẳn, con sẽ không đề cập chuyện này, nhưng con cũng sẽ không như mẹ nói một điều nhịn chín điều lành."
Dương San bất đắc dĩ mà lắc đầu:
"Trong lòng con tự hiểu được là tốt, tới ăn một chút gì đi."
Cháo vẫn còn ấm áp, cả ngày không ăn cái gì, nếu cứ tiếp tục như vậy bệnh đau bao tử của mình nhất định sẽ lại tái phát.
Uống cháo, Dương San hỏi Vân Hân:
"Nghe Tiểu Trạch nói, con có đối tượng kết giao?"
"Còn chưa có."
"Có cái gì mà khó nói? Tiểu Trạch đã nói nhìn thấy cô bé kia, đang ở công ty đi làm."
Vân Trạch chính là kế thừa tính tình bát quái của Dương San, ở điểm này hai mẹ con quả thực giống nhau như từ một cái khuôn khắc ra.
Thấy Vân Hân không trả lời, Dương San tiếp tục nói:
"Con có thời gian thì mang về cho mẹ nhìn xem, cũng cho ba con nhìn xem, đỡ khiến ông ấy đã già rồi mà còn phải lo lắng con chỉ có một mình."
"Được a, chờ lúc thích hợp con liền mang nàng trở về."
Vân Hân uống một ngụm cháo đậu đỏ, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Giản Dịch nấu cho mình nồi cháo đậu đỏ, quả thật rất khó uống. Vân Hân miệng còn kén ăn, cũng không biết ngày đó là như thế nào uống xong đi.
Dương San thấy Vân Hân đột nhiên nở nụ cười:
"Nhắc tới nàng liền khiến con vui vẻ như vậy? Mẹ thật sự muốn nhìn một chút, đến tột cùng là cô gái như thế nào mới có thể đem hồn con gái mẹ câu đi."
"Mẹ, đừng nói giỡn."
Dương San vươn một cái cánh tay ôm cô vào lòng, rất vui mừng. Lần này trở về, con người của Vân Hân tựa như thay đổi hẳn, so trước kia cười nhiều hơn, cũng so trước kia càng hiểu chuyện, càng tri kỷ:
"Mẹ thấy con vui vẻ liền thỏa mãn."
Toàn bộ cuối tuần Vân Hân đều ngây ngốc ở bệnh viện. Hai buổi tối đã ngủ không đủ tám tiếng, sợ rằng mang giày cao gót mà đi đường chắc cũng khó làm được. Vốn dĩ tính toán thứ hai ở nhà nghỉ ngơi tốt một ngày, nhưng Vân Hân sực nhớ ra hôm nay có nghi thức khởi động hạng mục quan trọng, vì thế liền về nhà tắm rửa rồi thay đổi quần áo, dọn dẹp một chút, lại chạy tới công ty.
Buổi chiều bốn giờ, ở phòng họp của ban giám đốc.
"...... Vậy hạng mục lần này do Tô tổng đảm nhiệm chức tổng phụ trách. Vân tổng cảm thấy như thế nào?"
Trong lúc Vân Hàn Thăng dưỡng bệnh, Mục Hàm vẫn luôn là uỷ quyền chủ tịch, nói trắng ra chính là người quyết định một cách chuyên quyền, báo cáo đều sẽ không đến tay Vân Hàn Thăng.
Vân Trạch từ lúc mở họp hoàn toàn cúi đầu chơi di động, căn bản không nghe rõ hạng mục cụ thể là cái gì, nhưng nghe đến Tô Tịnh Nhiên phụ trách, trong lòng hắn yên tâm trăm phần, gật đầu lại còn vỗ tay:
"Tôi cảm thấy ok a, xem trọng Tô tổng nha ~"
Mục Hàm đứng lên:
"Nếu chư vị không có ý kiến, vậy thì cứ thế quyết định."
Mục Hàm cho Tô Tịnh Nhiên quá nhiều quyền lực, hội đồng quản trị ít nhiều gì cũng có người có ý kiến khác, nhưng Vân thị là cổ đông lớn nhất ở Runner, hai cái đại cổ đông đều nói như vậy cho dù người khác có ý kiến, cũng không làm được gì, ngược lại còn đắc tội với người khác.
"Tôi có ý kiến!"
Vân Hân đẩy cửa ra, giẫm giày cao gót trực tiếp đi đến trước mặt Mục Hàm. Ánh mắt sắc bén cùng cô đối chọi gay gắt. Vân Hân quay người lại, đối với mọi người đang ngồi, thanh âm trong trẻo mà hữu lực:
"Triệu tập hội đồng quản trị, thực hiện công bằng quyết sách, ai có thể làm cho hạng mục đem lại lợi ích lớn nhất, hạng mục này liền giao cho người đó chịu trách nhiệm......"
"Vân Hân, cô có ý gì?"
Vừa thấy chuyện này, Mục Hàm liền biết Vân Hân là tới phá đám.
Vân Hân không để ý tới, mà là nhìn về phía Tô Tịnh Nhiên, tiếp tục nói:
"Tôi không phải nói Tô tổng không đủ năng lực, nhưng lấy lợi ích của công ty ra suy nghĩ. Việc tuyển chọn người tổng phụ trách hạng mục lần này, tôi kiến nghị dùng quy tắc cạnh tranh, trước khi quyết định cần tuyển chọn kỹ càng, tỉ mỉ các phương án đưa ra. Các thành viên ban hội đồng quản trị sẽ căn cứ vào ưu khuyết điểm của phương án mà dùng phiếu bầu để đưa ra sự lựa chọn người có khả năng đảm nhiệm phần việc này. Tôi tin tưởng một chút khiêu chiến nhỏ bé này Tô tổng sẽ không để ở trong mắt đi?"
"Tôi tán thành cách nói của Vân tổng."
Tô Tịnh Nhiên vô pháp phản bác. Bởi vì Vân Hân nói những câu rất có lý, hơn nữa cũng là tiếng lòng của nhiều thành viên khác trong ban quản trị. Mục Hàm đối với nàng thiên vị, công ty đã có không ít lời dị nghị, bàn tán.
Vân Trạch có thể nói là fan số một của Vân Hân, nghe Vân Hân nói như vậy cậu là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ chị của mình.
Mục Hàm chiếm số cổ phần lớn nhất, tiếp theo là Vân Hân, Vân Trạch, hiện tại Vân Hân đứng ra nói chuyện, tương đương với việc mọi người có át chủ bài, còn chưa nói, thời kì quyết sách của Mục Hàm cũng không có giúp tiền lãi của công ty tăng lên bao nhiêu. Nhóm cổ đông cũng muốn thay đổi cách thức mới, cho nên khi Vân Hân nói giống như một phát đại bác bắn ra.
Mọi người trong phòng họp đều vỗ tay, Vân Hân nhìn biểu hiện trên mặt Mục Hàm, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Chị......"
Ra khỏi cửa phòng hội nghị, Vân Trạch liền đuổi theo Vân Hân phía trước. Nói đến liền ngột ngạt, đồng dạng đều là cổ đông, tiếng nói của hắn ở cuộc họp hội đồng quản trị trước nay cũng không có phân lượng như vậy:
"Chị! Chị vừa nãy rất soái!"
"Trong công ty không nên kêu tôi là chị."
Vân Trạch căn bản không để bụng nhiều như vậy, hoàn toàn xem công ty giống như trong nhà, mặc kệ Vân Hân nói bao nhiêu lần đều vẫn thế.
"Đã biết, chị!"
Thời điểm đóng dấu hồ sơ đúng lúc máy in không còn giấy, Giản Dịch từ bộ phận tổng hợp đi ra trong tay ôm một đống giấy A4, trước mặt liền nhìn thấy Vân Hân đi tới. Cảm giác cuối tuần không gặp chị ấy cả người liền tiều tụy, gầy đi không ít, mặc dù đã trang điểm để che dấu, nhưng mơ hồ còn có thể thấy vành mắt thâm đen. Hai người càng đi càng gần, Giản Dịch gọi cô cũng không được mà không gọi cũng không được, bởi vì nàng đã quen gọi là Vân Hân, giờ gọi Vân tổng đích thật có điểm không tự nhiên. Thấy cô đi tới liền đơn giản cười, tính là chào hỏi.
Sắc mặt Vân Hân có chút khó coi, rõ ràng là nghỉ ngơi không đủ. Thân thể quá yếu, bước chân cô trở nên chậm dần, cảm thấy choáng váng đầu óc. Trước mắt là một mảnh trắng đen xen kẽ, cô lảo đảo một chút, muốn tìm cái địa phương để chống đỡ, nhưng chung quanh đều trống rỗng, bóng người bên cạnh cũng chồng chất lên nhau......
"Vân Hân, chị không sao chứ?"
Giản Dịch mới vừa mới tính toán đi đến bên cạnh cô, liền thấy một màn như vậy, liền vội vàng đem thân thể lên đỡ làm cái tường thịt. Có điều là Vân Hân giống như hoàn toàn đứng không yên, Giản Dịch thấy thế bèn đưa một tay luồn ra sau, chỉ dùng một tay ôm chồng giấy A4, bàn tay khác vội vội vàng vàng ôm lấy eo Vân Hân, nửa ôm chặt:
"Vân Hân?"
Vân Hân vốn dĩ đã cao lại còn mang giày cao gót, Giản Dịch một tay ôm đồ vật tay còn lại phải ôm cô, duy trì tư thế này quả thực rất khó khăn.